Chương 41: Gia lễ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian một ngày trôi qua thật nhanh, Dận Tường cũng chăng đi đâu hết, chỉ ở lại nội uyển giúp tôi, không thèm để ý người khác hành xử như nào, tôi tự nhiên cảm thấy rất buồn bực, nhưng lại có chút lo sợ nghi hoặc. Không nói chuyện khác, ngay lúc tôi tiến cung năm đó, Thất a ca lấy vợ kế, tôi từng nhìn qua. Thất phúc tấn là đích nữ của vương gia, muốn gió được gió, Thất a ca chỉ là một đêm, ngày thứ hai nên làm gì thì làm như vậy, lại không cần nói những chuyện cách cách gả đi. Tôi nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ có thể thể hiểu ra một chuyện, cái này gọi là mật ong ngọt nâng thuốc đắng, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một chén nước đắng... Dận Tường cũng không đề cập tới, tôi cũng không thể đuổi đến hắn ra ngoài, huống chi buổi tối còn có tiệc Hồng Môn ở nơi nào đó chờ tôi, trong lòng cũng chưa nghĩ tới, có người cười cười nói nói thời gian như vây trôi qua cũng tốt.
Ăn điểm tâm xong Dận Tường liền kéo tôi đi đánh cờ. Chơi cờ tướng, Dận Tường có tiếng là kỳ vương, trình độ của tôi lại chỉ là "tướng đi ruộng, ngựa đi ngày" mà thôi. Nhưng Dận Tường lại rất vui vẻ, trình độ đánh cờ của tôi dù không cao, nhưng tập trung, lại hay lớn giọng hô kết thúc. Trước kia ở nhà cũ, ông nội thỉnh thoảng mang theo tôi đi đầu hẻm đánh cờ, các ông lão trình độ đều không cao, nhưng hỏa khí không nhỏ, thường lấy một trận cãi nhau để kết thúc, ba mươi năm trước mọi chuyện đều vạch rõ, tôi từ trước đến nay đều rất vui vẻ, giống như đang xem khán hí, nhưng cuối cùng kết quả không học được chút kỳ nghệ nào, kỳ phẩm lại không tốt, cho nên mặc dù thích đánh cờ, lại luôn luôn không chơi cùng người khác, để tránh mất hình tượng. Hôm nay Dận Tường kéo ra, không thể từ chối, đành phải theo hắn ra trận này, vừa mới bắt đầu còn khống chế được tinh thần của mình, có thể sát thượng ẩn, trong lòng còn nhớ rõ hai chữ khí chất, đại khảm đại sát,... Dận Tường mới vào còn có chút kinh ngạc, nhưng sau đó liền nhập tâm tiến tới, hô to một tiếng thống khoái, sau đó giết quân tôi một cách tơi bời. Một bên Tần Thuận, Thất Hương cùng mấy thái giám nha đầu đã sớm choáng váng. Trước sau hạ năm sáu ván, nhìn phía Tần Thuận đang vừa đi vừa nói, đã tới giờ ăn trưa, tôi mới giật mình nhận ra giờ đã giữa trưa, cùng Dận Tường nhìn nhau cười cười, gật gật đầu nói: "Vậy bày đồ ăn ở chỗ này đi, vừa vặn thuận tiện." Tần thuận nhìn ta, vừa nãy còn có chút vui vẻ, giờ đã sững sờ, tôi quay đầu nhìn hắn: "Sao vậy, còn chuyện sao?"
"A." Tiểu thái giám khẽ run rẩy: "Không có chuyện, nô tài liền đi ngay". Nói xong vội vàng lui xuống dưới.
Nhìn mặt tôi không rõ lắm, Dận Tường bật cười, tôi quay đầu xem hắn, hắn tựa ở trên ghế nằm cười nói: "Còn chưa thấy trở mặt nhanh như vậy." Tôi khẽ giật mình, sau đó mới phản ứng được là đang nói tôi, nhếch miệng: "Ta không nói đùa, mặc kệ chàng, hiện tại không phải chuyện cười trẻ con, không có lần sau nữa." Nói xong xoay người đi thu dọn bàn cờ. Dận Tường dừng lại, đứng dậy dời ghế, ngồi xuống bên cạnh tôi, vươn tay nhặt quân cờ lên đưa cho tôi để vào hộp, một bên cười nói: "Đừng, đây là lần đầu tiên ta đánh cờ vui vẻ như vậy." Tôi hơi nghiêng đầu qua hắn một chút: "Là thắng được ta nên chàng vui vẻ?"
"Ha ha!" Dận Tường cười nhẹ, nhưng không nói lời nào, chỉ là cầm trong tay con cờ tùy ý nghịch. Tôi đều thu dọn xong, lại phát hiện thiếu đi con xe, quay đầu trông thấy trong tay Dận Tường, liền đưa tay tới cầm, lại bị hắn chuyển tay, tôi kìm hãm, cứ cho là hắn còn đang đùa, giương mắt nhìn hắn, đang muốn mở miệng, Dận Tường lại là nghiêm túc nhìn tôi, tôi không tự giác đem lời nuốt trở vào.
Sau một lát, chợt nghe hắn thấp giọng nói: "Rất lâu không thấy nàng cười như vậy, lần trước nhìn thấy là lúc ở trong phủ Nội vụ..." Tôi khẽ giật mình, hạ mi mắt, Nội vụ phủ sao... Chuyện này cũng đã xa rồi, khi đó nào có nhiều tâm sự như bây giờ, lúc đó chỉ nghĩ tới được nhìn các nhân vật trong lịch sử, sau đó tìm cách để về nhà mà thôi...... Nghĩ được như vậy không khỏi cười khổ, xem ra người không biết tương lai vẫn là tốt. Không nói những chuyện khác, nếu lúc đó thấy được hôm nay, chỉ sợ tôi cũng không cười được... Trong lúc nhất thời suy nghĩ chập trùng, bỗng có cả giác có ánh mắt đang gián lên người mình, đảo mắt nhìn sang mới phát hiện Dận Tường không biết lúc nào đã nhích lại gần, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau, Dận Tường nhíu mày: "Có phải là bởi vì......" Tôi khẽ lắc đầu, ngắt lời hắn, nghĩ nghĩ, nghiêm túc nhìn Dận Tường nói: "Có lẽ thời gian sẽ khiến cho người khác trưởng thành có được thứ này, đồng thời mất đi thứ khác, không liên quan tới chuyện của người khác, đây chỉ là cuộc sống thuận theo tự nhiên thôi." Dận Tường lập tức ngây ngẩn cả người, hắn khả năng chưa từng nghe qua lý luận này, hai mắt lấp lánh nhìn ta, trên mặt lại mang ra một vẻ suy nghĩ sâu xa......
"Ha......" Tôi nhẹ nhàng hít sâu, ngẩng đầu cười nhìn Dận Tường đang nhíu mày trầm tư: "Nếu như nói ta dùng những cái kia như là nụ cười để đổi lấy chàng, đó không phải là đáng giá sao?" Trên mặt hắn khẽ giật mình, ánh mắt lại sáng lên, sau một lát, khóe miệng cười tươi, hắn thấp đầu dựa tới.
Cửa rèm "soạt!" một tiếng, tôi và Dận Tường đồng thời quay đầu nhìn lại, là Thất Hương đang bưng đĩa sững sờ đứng ở cửa. Tôi trên mặt có chút ngượng ngùng, Dận Tường lại là không thèm để ý chút nào, chỉ là gật đầu phất tay ra hiệu nàng tiến đến, Thất Hương bận bịu bưng khay mà tới bày ra, tiếp đến là tiếng buớc chân bên ngoài, là Tần Thuận mà mang theo bọn thái giám Tô Lạp bưng cơm tiến đến. Thất Hương đi tới xắn ống tay áo cho tôi để rửa tay, tôi nhìn nàng là lạ, trong lòng không khỏi suy nghĩ, trong lúc nhất thời cũng quên từ chối, mặc cho nàng rửa. Đảo mắt trông thấy Dận Tường đang nhìn nàng, trong mắt lại hiện lên một tia lạnh ý, tôi không khỏi ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ lai lịch của Thất Hương so với tôi còn lạ hơn sao... Dận Tường đảo mắt trông thấy tôi ngơ ngác nhìn hắn, trên mặt lại rực rỡ, giống như sự âm u trên mặt chưa từng xuất hiện, nhìn tôi rồi làm mặt quỷ, dọa tôi một hồi, không khỏi cười trừng mắt liếc hắn một cái. Quay đầu trở lại thấy Thất Hương đang nhìn tôi, tôi lạnh nhạt lại kiên định nhìn trở về, vô luận như thế nào không thể để nàng tùy ý nghiên cứu tôi, chỉ thấy sắc mặt nàng cứng đờ, bận bịu thấp đầu.
Dận Tường không nói, tôi cũng không muốn hỏi, nhưng trong lòng đối với Thất Hương lại nhiều hơn mấy phần nghi kỵ. Một người như vậy, Dận Tường cũng không để nàng đi, ngược lại lưu tại bên chúng tôi hầu hạ, cái này không hợp lẽ thường. Thường thì nói: "Vật khác thường vì cái gì." Chỉ là không biết nha đầu này đến cùng có phải là quả bom hẹn giờ không, vẫn là nên mặc áo chống đạn đề phòng. Cũng mặc kệ như thế nào, tôi đều chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Dận Tường, bất quá trong lòng đầu vẫn còn có chút khúc mắc.
Dùng bữa hôm nay rất vui, Dận Tường nói với tôi về việc đi chu du phong thổ nhân tình, tôi cảm thấy rất hứng thú, khi đó có người đi chu du cùng cũng có cảm nhận khác biệt...... Dận Tường thấy tôi cảm thấy hứng thú, lại hứa hẹn nói nhất định phải mang tôi đi lãnh hội một phen các nơi phong cảnh, ta dù lòng dạ biết rõ cái này cũng không dễ dàng, nhưng vẫn là cười đồng ý. Một là không tốt sẽ làm mất mặt hắn, hai là tôi cũng rất muốn đi, huống chi tương lai sẽ có khả năng này không biết chừng.
Ăn cơm xong, chúng ta tráng miệng chút trà bánh hoa quả tươi, tôi nói cho hắn về Lưu Bảo Thụy hát tương thanh (tấu nói) "Canh trân châu phỉ thúy bạch ngọc" , Dận Tường cười đến ngửa tới ngửa lui, nước mắt giàn giụa, một bên mọi người cũng là che miệng quay người, không ngừng cười trộm. Trong lòng tôi ngược lại là có hai phần đắc ý, thì ra mình còn có tướng nói tấu... (giống kiểu nói tấu hài í😀)
Cứ như vậy cười cười nói nói, Tần Thuận đi tới nói là thời gian không còn sớm, đến tối còn phải đi Dục Khánh cung hành gia lễ với Thái tử gia. Dận Tường dừng cười, ta cũng lập tức không nói đùa nữa, hắn nếu không thông báo, tôi cơ hồ cũng quên, bây giờ một cổ khí tức dâng trong lồng ngực, rầu rĩ, nhưng trên mặt vẫn phải là lộ ra bộ dạng nghiêm túc, không muốn để cho Dận Tường lo lắng. Dận Tường lại là sợ tôi mệt, nhẹ giọng hỏi tôi muốn đi nghỉ ngơi một chút không. Tôi đương nhiên gật đầu đồng ý, Thất Hương đưa tôi trở về bên trong phòng, Dận Tường mang theo Tần Thuận tự đi về thư phòng xem công văn.
Trở về phòng vốn chỉ là muốn dựa vào giường nghỉ ngơi một chút, thật không nghĩ đến lại ngủ thiếp đi, đến lúc Thất Hương nhẹ nhàng gọi tôi thức dậy, tôi ngồi dậy cúi đầu vuốt vuốt cái cổ, phát hiện mình không mơ gì cả, tinh thần vui vẻ, tựa hồ có chút an tâm. Tâm tình thật tốt, không khỏi đem chuyện tối nay tạm quên hết đi, để Thất Hương mang theo bọn nha đầu trang điểm cho tôi. Biết tối nay phải đi Dục Khánh cung, nhất định phải mặc trang phục theo phẩm cấp, bởi vậy cũng liền nhắm mắt, theo kiểu trang phục mà bọn Thất Hương lựa chọn. Một bộ màu hồng đào thân trên, phối cùng bỉ giáp màu ngà sữa trăm bướm xuyên hoa, tuyết trắng, bên trên thêu bách hợp như ý vây chặt cổ của tôi, trâm cài mẫu đơn trên đầu, điêu châu Kim Phượng, khuyên tai đính phỉ thúy xanh biếc...... Tôi đứng trước gương lớn, nhìn mình trong gương một thân toàn là vinh hoa quý giá, khắc sâu trong lòng cái được gọi là "Người muốn mặc y phục"...... Một bên bọn nha hoàn cũng không khỏi nịnh nọt, tôi lại chỉ cười nhạt, cũng không phải tôi thanh cao, màu chuyên dụng của trắc thất là hồng phấn, cũng đủ để tôi nhận thức được... Cái gì mà trên dưới cao thấp, cũng chỉ là lời nói của Hoàng thượng.
"Kẹt kẹt!" tiếng cửa mở, tôi từ trong gương nhìn lại, Dận Tường tinh thần phấn chấn đi vào, trên người mặc trang phục của bối tử, băng đầu đông châu, trên áo đeo đai ngọc, quả thật là con cháu dòng dõi quý tộc, con cháu hoàng gia khí phách, chính là xuất thân khác biệt, được huấn luyện cũng rất khác biệt, thật sự khí chất này so với dân chúng thấp cổ bé họng như tôi khác một trời một vực..... Dận Tường nhưng lại không biết ta ân hận, đi tới, trên dưới dò xét, đang chóng mặt mơ hồ, tên gia hỏa này không quan tâm gì đi đến kéo tay của tôi đi ra ngoài, cả phòng mọi người đều cười trộm, tôi không tránh né, cũng chỉ có thể ra vẻ làm như không thấy theo hắn đi ra ngoài.
Tay Dận Tường rất ấm, nắm được không nặng lại khiến cho tôi cảm thấy có chút kiên định, trong lòng ấm áp liền về nắm lại, hắn quay đầu mỉm cười, chúng tôi cứ như vậy yên tĩnh không nói gì, trong lòng lại có một phần bình tĩnh, biết mình cũng không phải là chỉ có một mình......
Dục Khánh cung cách cung của Dận Tường không xa, đi về phía trước một chút đã thấy. Cửa cung tản tản mát mát đều là nhóm thiếp thân nô tài của các hoàng tử bối lặc, tôi nhìn thấy người hầu của Bát gia thái giám Vương Nghĩa, cũng thấy người hầu Tần Phúc của Thập tứ gia, đột nhiên cảm thấy Tần Thuận đi phía sau có chút vui vẻ, tôi theo ánh mắt của hắn nhìn lại, một tiểu thái giám đang nhìn về phía này, chính là Tần Toàn huynh đệ của Tần Thuận, người hầu của Tứ gia. Tôi bước chân chậm lại, trong lòng khẽ thở dài, cảm thấy mọi chuyện tối nay nên kết thúc......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro