Chương 45: Dạ tiệc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vừa bước ra cổng liền nhìn thấy ba chiếc xe ngựa màu xanh lam lặng lẽ đậu một bên, trong lòng hơi sửng sốt, còn tưởng rằng chỉ có mình Na Lạp thị đi ... Thấy tôi có chút sững sờ, Tần Trụ đi tới, ghé vào lỗ tai tôi nói nhỏ: "Chủ tử, vài vị trắc phúc tấn cũng đi, lần này Bát phúc tấn mời đầy đủ mọi người."

"Ừ." Tôi gật đầu. "Ngươi ở lại đi, nếu thấy Thập tam gia về thì báo chàng một tiếng, biết không?" Tiểu thái giám cúi đầu "Nô tài rõ." Vừa nói xong, bức màn xanh chiếc xe phía trước vén lên, bên trong có một tia sáng nhàn nhạt, tôi vội vàng bước lên hai bước, không để cho Tứ phúc tấn ra đón. Khi tôi đến cạnh xe, mấy tên thái giám đỡ tôi lên xe, mấy nha đầu bên cạnh cũng vén rèm lên, tôi cúi xuống đi vào, nhân tiện hít một hơi thật sâu, và sau đó ngẩng đầu cười nói: "Xin thỉnh an Tứ tẩu, Tứ tẩu cát tường." Nàng cười gật đầu. Na Lạp thị mặc một bộ đồ màu hoa oải hương thêu hoa sen. Kẹp tóc có đính một bông hoa mẫu đơn tím, xung quanh là hạt màu xanh lá cây ở hai bên, thêm khuôn mặt trăng tròn trắng của nàng ấy, trông rất quý phái. Tôi thầm lẩm bẩm trong lòng, trước đây chưa bao giờ tôi thấy vẻ ngoài của nàng tốt như thế này, hôm nay có chuyện gì vậy, là vì dự tiệc của Bát phúc tấn hay là vì...

"Tiểu Vi."

"À... vâng."

Tứ phúc tấn đột ngột gọi khiến tôi giật mình, nhưng đó không phải là điều gì lạ. Đây là lần đầu tiên nàng ấy gọi tôi như vậy. Trước kia đều gọi tôi là "Minh Vi cô nương ". Tôi bận rộn nhìn Tứ phúc tấn cười, nàng ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới cười nói: "Muội dạo này đúng là rất tốt a. Thảo nào mọi người đều nói Thập tam rất có phúc khí." Tôi cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể cười. Vừa định nói vài câu, Tứ phúc tấn đột nhiên đưa tay ra nắm lấy tay tôi. Trong một khoảnh khắc, tôi vô thức muốn thoát ra và nhớ rằng tôi không thể làm điều này, vì vậy tôi chỉ đành để vậy. Bàn tay của Tứ phúc tấn rất ấm, nhưng tôi cảm thấy lòng bàn tay bắt đầu lạnh và toát mồ hôi. Tứ phúc tấn lặng lẽ nhìn tôi, và tôi nhìn lại nàng với một nụ cười, nhưng trái tim tôi cảm thấy hơi lạnh. Ngay khi tôi muốn nói gì đó để phá tan bầu không khí kỳ quái, nàng ấy khẽ thở dài, tóc gáy tôi dựng đứng cả lên.

"Muội biết không, Thập tam từ nhỏ đã mất mẹ, cũng không có người thân bên nhà ngoại, cho nên từ nhỏ đã là dã tử, chính là đi theo Tứ a ca nên mói tốt lên. " Tứ phúc tấn nhìn tôi mà nói, khiến tôi như chìm vào quá khứ. Nàng dùng chuyện của Thập tam để mở đầu, vì vậy tôi bình tĩnh lại và lắng nghe nàng nói. Tứ phúc tấn đột nhiên cười khẽ. Tôi hơi hoang mang. Nàng nắm chặt lấy tay tôi, tôi không thể không đề cao cảnh giác. Có vẻ như chủ đề sắp nói tới...

"Muội biết không, ta đã sớm nghe những chuyện của muội trước khi gặp ở Trường Xuân cung của Đức phi."

A ... Miệng tôi khẽ mở, không ngờ nàng ấy lại nói cho tôi biết điều này, có nghĩa là ... Thấy tôi hơi sững sờ, nàng ấy có vẻ hơi buồn cười. "Ta nhớ rõ rằng khi lão Thập tam trở về từ trường học, đệ ấy đã chạy đi tìm Tứ a ca và ồn ào một hồi vì một tú nữ xinh đẹp. Ta còn nhớ lúc đó đệ ấy còn bị Tứ a ca giáo huấn, nói đệ ấy là không ra thể thống gì." Tôi khẽ mỉm cười, đó thực sự là phong cách của Dận Tường ... "Sau này, thỉnh thoảng ta vẫn nghe đệ ấy kể về muội. Hắn viết thư rất tốt, đọc rất nhiều sách, và hát cũng hay. Đúng không?" Tứ phúc tấn cười và nhìn tôi. Tôi xấu hổ muốn chết. Tôi vô thức mở ra và khép lòng bàn tay lại. Tôi chỉ thì thầm: "Chàng ấy nói quá rồi, nói quá rồi." Tứ phúc tấn sửng sốt, thế nhưng khẽ bật cười, tôi chỉ có thể ngây ngốc mà ngồi ở chỗ đó theo nàng ngây ngô cười, trong lòng không cấm có chút oán trách Dận Tường, gia hỏa này rốt cuộc là nói những gì về tôi.

"Ai ..." Tứ phúc tấn đột nhiên ngừng cười, thở dài một hơi, tôi cũng không cười nữa, vẻ mặt nàng ba phần chật vật, hai phần ghen tị, hơn nữa rất nhiều đều là bất lực. Những biểu hiện đó chỉ thoáng qua trong chốc lát, và nếu tôi không chăm chú nhìn nàng ấy, tôi thậm chí sẽ tự hỏi liệu mình có thể nhìn thấy cảm xúc của nàng ấy hay không. Tứ phúc tấn đã trở lại vẻ tươi cười: "Thập tam nói đúng, muội đúng là một cô nương đáng yêu." Tôi vờ như không nhìn thấy gì, ngượng ngùng cười cười, cụp mi xuống, che đi tất cả những cảm xúc thực sự phơi bày. "Lão Thập tam và Tứ ca so với lão Thập tứ còn thân thiết hơn. Nói hai người tính tình không tệ, một người tính nóng như lửa, một người ..." Nàng ấy dừng lại, nhìn tôi, chớp mắt, "Lạnh như đá."


"Haha." Tôi vội vàng cười hai tiếng, nhưng không nói, biết rằng nàng ấy không cần tôi trả lời, nên tôi yên lặng chờ đợi chủ đề của nàng ấy. Tứ phúc tấn hướng mắt ra ngoài cửa sổ, trong xe im bặt một lúc, tôi không quan tâm, chắc tôi cũng đoán được ý của nàng ấy rồi, giờ chỉ còn phụ thuộc vào những gì nàng muốn nói. Tuy nhiên, theo thói quen của những phu nhân, đó chẳng qua là những ám chỉ nhẹ nhàng, và không có cách nào đáp lại.

"Nữ nhân không hiểu chuyện của nam nhân. Mọi người đều nói rằng huynh đệ như thủ túc, thê tử như quần áo. Không mặc cũng chẳng sao, nữ nhân bất quá đối với họ chỉ có thế, đúng không?" Tứ phúc tấn nhìn tôi mỉm cười, tôi dùng tay xoa xoa mặt phỉ thúy của hoa tai, trầm ngâm nói:" Đúng vậy, nên muội đã quyết định làm cái quần của Dận Tường từ lâu rồi. "

"Cái gì ..." Tứ phúc tấn sửng sốt, nhìn tôi không rõ. Tôi cười khúc khích, "Người ta không cần mặc quần áo, nhưng nhất định phải mặc quần."

"Ah, haha ​​..." Tứ phúc tấn bật cười, tôi mở to hai mắt nhìn nàng. ., Nghĩ đến nữ nhân trước mặt, đây có phải là lần đầu tiên nàng cười lớn ... Những nha hoàn và thái giám đang hầu hạ bên ngoài cũng lén thò đầu nhìn vào trong.

Tôi nhìn ra ngoài, những hàng liễu rủ, hiện tại đã ở gần bến Triều Dương Môn. Các tàu chở hàng của thương nhân nước ngoài đã cập bờ, và những người lao động liên tục khuân hàng hóa, chủ yếu là dưa tươi và một số đồ dùng mùa hè. . Còn có những con thuyền buốn bán giữa lòng sông. Một lúc sau, tiếng cười của Tứ phúc tấn nhỏ dần, tôi quay lại thì thấy cô ấy đang nhẹ nhàng lấy khăn lau quanh mắt, rồi ngước lên nhìn tôi và nói nhẹ nhàng: "Muội và chúng ta thực sự không giống nhau." sững sờ một lúc, không biết tại sao. Khi nghe nàng nói mấy câu đại loại như không giống họ, tận đáy lòng tôi sợ hãi, như thể ai đó đã nhìn thấu điều gì đó ...

Biểu cảm của Na Lạp thị giống như một cơn sóng thần. Một sự thấu hiểu sâu sắc, sau đó là lời thú nhận, và cuối cùng là sự tuyệt vọng. Tôi nghĩ cảm xúc của nàng ấy cũng đã truyền cho tôi. Dù chúng tôi mỉm cười với nhau, nhưng từ sâu thẳm trái tim, chúng tôi biết rằng vết sẹo của nhau không thể chữa lành. Dù sao đi nữa cũng không thể đền bù.

Tôi thở dài từ tận đáy lòng, tôi muốn giả vờ ngốc nghếch trải qua mọi chuyện nhưng lại phản tác dụng, tôi nhắm mắt tĩnh tâm lại, mở mắt ra nhìn Tứ phúc tấn đang nhìn chằm chằm. "Thành thật mà nói, Tứ tẩu, muội chưa bao giờ nghĩ về nhiều thứ như vậy, muội chỉ muốn sống nghiêm túc với Dận Tường. Còn Dận Tường muốn gì, muội không biết và muội không thể kiểm soát được, cứ để cho dòng chảy trôi đi." Na Lạp thị nhìn tôi chằm chằm một hồi, sau đó nhìn tôi thật kỹ khẽ cười: "Sống như vậy cũng không phải là cách hay, cũng không có sự khác biệt lớn giữa vương công đầy tớ. Giữa chúng ta cũng chỉ là nói chuyện riêng tư. Nhìn muội thật nghiêm túc." Nói xong, nàng quay đầu nhìn ra ngoài:" Ồ, thời gian nói chuyện cũng đã tới gần phủ Bát gia." Nàng quay đầu lại. và cười và nói, "Đây là lần đầu tiên đến đây?"

"Vâng." Tôi gật đầu, "Đây là lần đầu tiên muội đến đây." Tứ phúc tấn có vẻ tâm trạng tốt hơn nhiều, không khí vừa rồi cũng biến tan đi hết. Nàng cũng vui vẻ chỉ tôi vài cảnh đẹp bên đường, tôi ở một bên cười, thời tiết tháng sáu nắng như đổ lửa mà lòng tôi lạnh như băng tuyết. Chẳng trách Đức phi lại thích nàng như vậy.... Trong lúc nói cười cũng không lưu lại gì cả. Đương nhiên, việc lấy Thập tam làm lá chắn trò chuyện cũng không khác nhau mấy, điều này khiến tôi đặc biệt chán ghét, nhưng đối mặt với chuyện kia, tôi vẫn thoải mái trò chuyện và cười đùa với Na Lạp thị.

Lát sau, ngay mặt hiện ra một phủ đệ uy nghi, tôi không khỏi ngẩng đầu nhìn ra, Bát gia đúng là giàu có, nhà xây hình tròn, tường đỏ ngói xanh. Tôi chợt nghĩ đến Đại Quan Viên, nơi đó được mô tả y như vậy. Tứ phúc tấn đã ra khỏi xe ngựa trước, và khi tôi nghiêng người đi ra, tôi phát hiện ra rằng Niên thị, Lý thị và Nữu Hỗ Lộc thị đã đợi sẵn ở phía trước xe ngựa, không khỏi ngẩn người, các nàng đều là trắc phúc tấn. Rồi tôi nghĩ, nếu một ngày nào đó Thập tam lấy một phúc tấn, liệu mình có phải chờ đợi như thế này không ... Tôi không khỏi cảm thấy hơi ngán ngẩm.

"Tiểu Vi?" Na Lạp thị quay lại và thấy tôi đang cau mày và đóng băng ở đó, khẽ gọi tôi. "A, tới liền." Tôi ổn định lại, vịn vào Tiểu Đào rồi bước xuống, động tác vừa vặn uyển chuyển. Từ chối ý muốn đưa tay nhéo nhéo cái cổ, bước tới hành lễ với đám người Lý thị: "Thỉnh an các tẩu tẩu" Lý thị bước tới đỡ tôi dậy: "Muội đừng khách khí, đều là người một nhà cả." Tôi giật mình. Tôi rất khó xử khi nghe những lời này, nhưng tôi không thể phát hiện ra điều gì sai. Tôi mỉm cười miễn cưỡng, Niên thị liền nói: "Lễ này không dám nhận, chúng ta thế nào có thể so sánh được với muội muội." Ánh mắt tôi quét qua, Na Lạp thị đi lên phía trước phía trước, hiển nhiên là đang cố gắng giả bộ không nghe. Mắt Lý thị lóe lên chút mơ hồ, nhưng Nữu Hỗ Lộc thị nhìn tôi vẻ lo lắng, nhưng nàng ấy không thể nói gì. Tôi cười nhạt: "Tỷ lại trêu muội, tự muội thấy hơi cô đơn. Nếu có người chăm sóc muội như Tứ tẩu, thì cũng cười không kịp đâu Niên tỷ, phải không?." Mặt nàng ta lúc đầu đỏ và sau đó trắng bệch, nhưng nàng ta không thể nói một lời nào, và nàng ấy sẽ thực sự xúc phạm Na Lạp thị nếu nàng ta tiếp tục. Dù có được sủng ái đến đâu, nàng cũng chỉ là trắc phúc tấn, xuất thân Hán quân kỳ, so với Na Lạp thị cũng không bằng. Lý thị nhìn đôi môi run rẩy của Niên thị nhưng không nói được lời nào, vội vàng cười: "Được rồi, chúng ta đừng đùa ở đây nữa. Chúng ta tới gặp Bát phúc tấn một lát. Vài người cũng đã đến rồi." Nữu Hỗ Lộc thị cũng đi tới.

"Các muội muội, nhanh lên." Lý thị đi lên trước, chúng tôi vội vàng đi vài bước mới theo kịp, trước mặt chúng tôi, một căn gác lớn bên cạnh hồ nước, tràn ngập tiếng nói, ánh đèn phản chiếu trên mặt hồ, trong đó sáng một cách lạ thường. Bọn thái giám nhìn thấy chúng tôi tới, bận rộn thông truyền:

"Tứ phúc tấn, Thập tam phúc tấn, vài vị trắc phúc tấn đã đến."

Tôi nhịn không được cười một tiếng, sau đó liền cúi đầu, mấy thái giám này đúng là không có mắt nhìn tốt. Thấy Thập tam không có đích phúc tấn, liền gọi tôi là Thập tam phúc tấn. Đang cười trộm, đột nhiên phía trong vang lên vài tiếng cười, có chút chói tai, tôi theo bản năng đưa tay lên gãi mũi, đây là ai? Vương Hi Phượng? Chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng? Nhưng rồi tôi không thể cười được nữa, khi tấm rèm được vén lên, trước mắt thoảng qua một làn gió thơm, bóng hình vụt qua, tôi chưa kịp nhìn rõ thì giọng nói ấy lại vang lên:

"Khi nào mà Thập tam trắc phúc tấn trở thành chính thê vậy?"

"Xì" Niên thị một bên bật cười, che miệng giả bộ, không có hảo ý mà nhìn tôi, lại bị Na Lạp thị liếc mắt một cái, sắc mặt trở nên cứng đờ, quay đầu đi chỗ khác. Mặt tôi có chút xấu hổ, nhưng rồi lấy lại được bình tĩnh. Tôi theo bản năng chỉnh lại cơ giáp trên người, giương mắt nhìn người phía trước ... Trang sức được cài đầy trên đầu, trang phục kim phượng. Đôi lông mày cong ở thái dương, đôi mắt hoa mai và sống mũi cao, là một khuôn mặt rất xinh xắn, hơn Tiểu Xuân hai phần quý phái. Tôi thầm sửng sốt, tôi chỉ biết Bát phúc tấn trời sinh cao quý, kiêu ngạo, nhưng không biết thật ra cô ấy sinh ra đã có tướng mạo đẹp như vậy. Trong lòng không khỏi cười khổ, nữ nhân man rợ thật khó đối phó, nữ nhân man rợ xinh đẹp như vậy, sợ rằng không chỉ thể hiện ở hai từ đối phó. Bây giờ nghĩ lại, có vẻ như chi danh sợ vợ của Bát gia phỏng chừng như không thể nói hết trong hai câu ... Trong khi tâm trí đang quay cuồng, Bát phúc tấn đã từ từ bước tới, mùi hương càng nồng, tôi hít thở cũng không thông. Cảm thấy mình sắp nghẹt thở, không khỏi khẽ nhíu mày.

"Tứ tẩu, lâu rồi không gặp, cũng không thường xuyên tới đây thăm." Bát phúc tấn nhẹ giọng nói.

"Muội muội không biết. Mấy ngày trước không thoải mái nên mới ở nhà nghỉ ngơi mấy hôm mới tốt lên chút. Hôm nay thấy thiệp của muội, ta mới ra ngoài đổi chút không khí." Na Lạp thị cười nói. Tôi thấy ánh mắt Bát phúc tấn không hề nhìn về phía mình, có chút mừng thầm, cũng đừng quay đầu nhìn bên cạnh Nữu Hỗ Lộc thị. Thấy Na Lạp thị và Bát phúc tấn chuẩn bị đi vào trong, tôi cũng đi chậm lại hai bước, không hiện sơn lộ thủy mà đi vào theo.

"Vị này là ai đây, trông lạ mắt a" Bát phúc tấn cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Tôi cúi đầu, mím chặt đôi môi có phần khô khốc của mình, bước tới hạ thấp người thỉnh an:

"Minh Vy thỉnh an Bát phúc tấn, phúc tấn cát tường." Một lúc sau cũng không có động tĩnh gì, cứ vậy mà giữ nguyên tư thế. Một lúc sau, chân tôi tê rần, mồ hôi hơi rỉ ra nhưng lửa trong lòng lại rưng rưng. Ngay khi tôi không thể không đứng thẳng, Na Lạp thị đã mở miệng: "Tiểu Vi, mau dậy đi, đều là chị em dâu với nhau sao phải làm như vậy?"

Trong lòng cười lạnh một tiếng, tôi từ từ đứng dậy, chân tôi thật sự tê dại, lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán.

"Hừ, Tứ tẩu, nhiều quy tắc chút không sao, chúng ta là chị em dâu tốt nên không cần, cũng là nhắc những người bản thân không biết mình là ai, phàn chức cao liền đã quên bổn phận." Bát phúc tấn cười nhìn Na Lạp thị rồi đảo mắt về phía tôi "Ngươi thấy có đúng không, trắc phúc tấn?" Lòng tôi như chiếc nồi bị vỡ, trên mặt lại nhàn nhạt, khẽ nhếch miệng: "Người nói đúng." Thấy tôi không mấy đẹp, không chút tì vết, hiển nhiên ra ngoài dự kiến của nàng ta, Bát phúc tấn nheo, nhẹ bước tới trước mặt tôi, đánh giá tôi từ trên xuống dưới, tôi cũng mặc cho nàng ta nhìn.

"Thật sao?" Nàng ta hừ lạnh một tiếng "Ta vừa nghe thấy có người gọi ngươi là đích phúc tấn. Chức vị được đổi từ khi nào vậy?" Nàng ta quay lại nhìn mọi người "Các người đều nghe nói sao?" Những người xung quanh cùng lắc đầu, những người trên gác cũng ngó xuống xem náo nhiệt. Đều là những phu nhân từng thấy ở trong cung, lúc này ai cũng trợn tròn mắt xem Bát phúc khiến cho tôi xấu hổ, tôi nghĩ bọn họ đang thích xem chuyện này còn hơn xem kịch. Tôi cảm thấy hơi buồn cười, nhưng tôi nghĩ cuộc sống hàng ngày của các phu nhân, quý nữ này quá nhàm chán, xem chuyện cười của người khác chỉ là trò giải trí hàng ngày.

Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Bát phúc tấn, tôi khẽ cười: "Muội cũng lần đầu tiên nghe nói nhưng là ở phủ này." Nữ nhân sắc mặt trở nên cứng đờ, sửng sốt, khó coi nhưng không nói lên được gì. Rõ ràng là nô tài nhà nàng ta báo sai vị trí, liên quan gì tới tôi.

"Tên nô tài chết tiệt kia." Bát phúc tấn nhăn nhó hét lớn "Người đâu, kéo tên nô tài ngỗ ngược này xuống, đánh ​​hai mươi roi." Tôi sửng sốt, chưa kịp phản ứng thì đã có mấy tên thái giám tiến lên kéo tiểu thái giám vừa nãy xuống. Một lúc sau, tiếng roi và tiếng cầu xin thảm thiết phía xa truyền đến, xung quanh bỗng im bặt, tôi chỉ cảm thấy rợn tóc gáy, trong lòng lạnh lẽo, nàng ta rõ là đánh la kinh mã* cho tôi xem. Mặt tôi có chút biến sắc. Tôi cảm thấy rất có lỗi, chỉ vì một cuộc tranh lời giữa tôi và Bát phúc tấn mà tiểu thái giám kia bị phạt, và tôi không biết hậu quả sẽ như thế nào, tôi cảm thấy một chút hối tiếc. Nhìn mọi người xung quanh bàn tán xôn xao không nói nên lời, mặt tôi tái xanh. Nàng ta nghĩ tôi sợ, Bát phúc tấn cười hài lòng: "Được rồi, mọi người vào đi, đừng để vì một kẻ không hiểu chuyện mà là mất vui." Nói xong, nàng ta xoay người cùng nha hoàn bên cạnh đi vào. Những người khác theo nàng ta vào trong, Na Lạp thị liếc nhìn tôi và đưa Niên thị vào trong, có mỗi Nữu Hỗ Lộc thị đi chậm lại và đợi tôi. Tôi thấy nàng ấy muốn an ủi tôi, nhưng tôi chỉ mỉm cười lắc đầu ra hiệu cho nàng ấy đi vào. Dù tốt bụng nhưng lúc này cô ấy vẫn dính với tôi, chỉ có thể gọi là không khôn ngoan. Giọng nói nhỏ dần, tôi nhìn lên ánh trăng, những vì sao mờ nhạt, khung cảnh này đúng là phù hợp với thời điểm hiện tại của tôi, hừ ... Trong lòng tôi cười lạnh, nhưng giật mình, từ khi tôi đi theo Dận Tường, đã thật lâu không như vậy. Tôi nhắm mắt lại, hôm nay tôi thực sự nhận ra cuộc sống của Dận Tường trước đây như thế nào. Tôi đúng là không thể trách được Dận Tường đã nhạy cảm như vậy. Nếu không có sự chăm sóc của Tú gia, tôi sợ rằng hắn ... trái tim tôi khó có thể kiềm chế cơn đau. Cơn giận trong lòng tôi gấp gáp như dung nham trào dâng dưới lòng đất, tôi cần tìm lối ra, mở mắt ra nhìn thủy các, lâu lâu bên trong lại vang tói tiếng cười của Bát phúc tấn.


--------------------------------------------------------------------------------------------------------------

*đánh la kinh mã: tựa câu "giết gà dọa khỉ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro