Chương 49: Tình si (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tiểu nha đầu đi lên giúp tôi chỉnh lại chăn, sau đó xoay người ra ngoài, "Này!" Tôi nhẹ giọng gọi nàng lại, nàng vội xoay người đứng lại, khom người: "Phúc tấn còn có gì phân phó?"

"Đó là chỗ nào vậy?" Tôi nhàn nhạt hỏi. Nàng sửng sốt, theo ánh mắt tôi nhìn lại, chính là căn phòng đối diện vừa rồi Nữu Hỗ Lộc thị mê man nhìn. "À, chỗ đó." Nàng cười, "Chỗ đó là thư phòng của Tứ gia."

Tuy rằng trong tiềm thức đã đoán được, nhưng nghe được người khác xác nhận, trong lòng vẫn là căng thẳng, có chút chua xót......

"Phúc tấn." Tiểu nha đầu nhỏ giọng gọi tôi một tiếng, tôi nửa phần không nghĩ gì, chỉ ngơ ngẩn, cũng không biết từ lúc nào, nàng đã lui xuống. Mùi đinh hương nhàn nhạt hòa với gió thổi vào trong phòng, hơi nước mỏng ban đêm tạo thành sương, đối diện ngọn đèn dầu như ẩn như hiện, đôi mắt mơ hồ dường như không rõ nhưng trong lòng lại như rất rõ.

Ngoài cửa truyền đến tiếng đế chậu hóa đặt xuống, tôi nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, không muốn người khác thấy mình rơi nước mắt. Rèm cửa vang lên, mùi hương trên người Nữu Hỗ Lộc thị truyền tới, tiếp theo là tiếng bước chân nhẹ nhàng của nàng đi tới. Trong lòng tôi giống như sông cuộn biển gầm, nhưng trên mặt cố bình tĩnh giống như tượng, đáy lòng không khỏi cười khổ vì cơ căng cứng hay trình độ diễn xuất của mình tốt. "Tiểu Vi --" Nữu Hỗ Lộc thị nhẹ nhàng gọi tôi một tiếng, đợi một lát thấy tôi không hề động tĩnh, liền giúp tôi chỉnh lại một góc chăn, lại xoay người nhẹ bước hướng ra ngoài. Nàng ở ngoài cửa nhắc đám nha đầu việc gì đó, tôi cũng nghe thử, chỉ là nghe tiếng bước chân nàng càng lúc càng xa, trong lúc nhất thời bốn phía lại trở nên lặng yên không một tiếng động, không gian không một tiếng động áp lực cũng như thủy triều rút rồi lại lên.

Tôi chậm rãi mở mắt, còn tưởng rằng trên mắt tôi có nước mắt, duỗi tay sờ thử, trên mặt, khóe mắt khô khốc như đường đất mùa hè, nóng bỏng lại vô lực. Đôi mắt cảm giác nóng dị thường, phảng phất cảm xúc đều như nước bị tích lũy ở trong mắt, nhưng lối ra duy nhất lại bị chặn lại, liền như vậy mà giãy trong bất lực. Vết thương trên tay, chân đau nhức, tôi hy vọng nó có thể đau hơn chút, đau đến mức làm tôi quên hết chuyện trước mắt...... Nhưng...... ánh mắt liền cứ vậy vô thức mà nhìn chằm chằm nơi đó, không hề rời đi, cũng không biết trải qua bao lâu, gió bỗng mạnh hơn, tóc mái trước mắt chuyển động, một bóng người mơ hồ hiện ra...... Tôi nhịn không được mà dùng tay hung hăng nắm chặt ngực, hết thảy đều chỉ là cái chớp mắt, nhưng bả vai cứng còng, thân ảnh đó lại như một tờ giấy sắc bén, từng chút cắt qua trái tim tôi...... Đau quá......

Rơi lệ không nhất định là khóc, khóc cũng không nhất định sẽ rơi lệ, người kia hắn sẽ khóc sao...... Ngẫm lại cảnh tượng, tôi cười khẽ, một bên gương đồng soi chiếu nụ cười tươi rói nhưng lại như trào phúng, đáng thương, biểu cảm này lại giống như tự giễu...

"Từng yêu ai, lại quá hận ai, ai mới gặp sẽ mơ tưởng đến kết cục, vì ngươi rụt rè, vì ngươi si cuồng, sau đó mới biết được trái tim rung động ấy như ánh mặt trời; như gần như xa, là mê mang ta, không rời không bỏ, là chấp nhất; đối diện không nói gì, lại xoay người rời đi, đến tột cùng là ngươi tổn thương ta, hay là ta tổn thương ngươi; chần chừ bồi hồi, đêm khuya mộng hồi, chỉ có nước mắt, chỉ có nước mắt..." tôi trầm giọng, hát bài hát nghe đi nghe lại không biết bao lần cho đến khi giọng khàn. Chỉ có vậy mới khiến tôi nguôi ngoai...

Trên mặt phảng phất có thứ gì lướt nhẹ qua, tôi nhịn không được nhíu mày, vô thức mà tránh né, nhưng kia cảm giác lại không được...... Là một bàn tay mềm nhẹ vuốt ve mặt tôi, tôi ngẩn ra, mới phát hiện là chính mình không biết ngủ từ lúc nào, còn chưa suy nghĩ kỹ việc gì thì một cổ nhiệt khí phà vào mặt tôi. Tim tôi đột nhiên nhảy dựng, theo bản năng mà lấy tay tát "Bốp" một tiếng, bàn tay tôi nặng nề tát vào mặt người đối diện, tôi đột nhiên mở mắt, người kia đứng ngơ ngác nhìn tôi, tôi chớp chớp mắt nhìn, nhịn không được cười ha ha, nhưng nước mắt lại như nước vỡ đê tràn ra ngoài......

Dận Tường dùng tay đỡ lấy mặt, miệng há hốc sững sờ ở chỗ đó, thấy tôi cười to còn chưa kịp phản ứng, đảo mắt thấy nước mắt tôi rơm rớm. Hắn cả kinh, liền không biết làm sao, ngồi xuống giường, ôm tôi vào trong lòng, trong lòng cho rằng vì vết thương của tôi, một bên hôn trán tôi, một bên nhẹ giọng mà dỗ tôi: "Được được, không khóc a."

Hắn không nói lời nào còn được, nghe thấy hắn ôn nhu dỗ dành tôi, tôi càng thêm khóc đến nghẹn khí, hậm hực trong lòng nay được phát tiết ra, giống như đại hồng thủy, chỉ muốn trút hết ra. Dận Tường thấy tôi như thế, cũng không hề khuyên giải an ủi, chỉ là ôm ta nhẹ nhàng mà khẽ đong đưa, qua một lát, lại thấp thấp mà nói cái gì, tôi sửng sốt, hắn đang nói tiếng Mãn... Tâm tư cứng lại, tiếng khóc cũng yếu đi, cảm giác muốn khóc tan biến đi. Dận Tường thấy tôi ngừng khóc, lại chỉ ngơ ngác mà nhìn hắn, lại tươi tỉnh cười, cầm lấy khăn trong tay đưa tôi lau mặt, cười nói: "Thì ra chỉ cần nói như vậy ." Mặt tôi nóng lên, ngập ngừng vài tiếng, lại cũng chưa nói ra cái gì. "Ha ha." Dận Tường ở bên tai tôi cười khẽ, từng luồng nhiệt khí phun ở bên tai tôi. "Mặt đỏ, ngượng ngùng?" Tôi ha ha cười ngây ngô hai tiếng, xác thật là ngượng ngùng, bất quá không phải là hắn nói cái gì, mà là vì tôi căn bản không rõ hắn rốt cuộc nói gì. Đột nhiên nhớ lại hồi học đại học, giáo viên nước ngoài nói chuyện với tôi rồi tủm tỉm cười, mà tôi chỉ có thể ngây ngô mà nhìn......

"Ti --" Cổ tay đau nhói, tôi hít một hơi khí lạnh, Dận Tường cầm lấy cổ tay tôi mà kiểm tra, tôi vừa định nhíu mày lại thấy mặt Dận Tường trầm xuống, vội thả lỏng da mặt làm như không có việc gì. Mới vừa rồi thấy Dận Tường nên chỉ lo khóc, lúc này mới cảm giác được tay nóng rát, khả năng là thuốc giảm đau đã hết tác dụng.

"Đáng chết!" Dận Tường nghiến răng, lòng tôi run lên, nhịn không được run run một chút, Dận Tường dừng lại, cúi đầu nhìn tôi: "Đau đến lắm sao?" Tôi cười cười: "Cũng không có sao, đã khá hơn nhiều." Hắn chau mày, vừa muốn mở miệng, tôi dùng tay còn lại nhẹ xoa mặt hắn, chỉ một ngày không gặp, hắn có chút tiều tụy, lúc này mới thấy rõ ràng trong mắt Dận Tường có chút tơ máu. Thấy tôi nhìn hắn đầy lo lắng, tức giận trong mắt Dận Tường liền dịu đi, chỉ là mặt vẫn trầm lắng, cầm tay tôi.

Vừa định hỏi hắn tại sao lại trở về. "Rốt cuộc là chuyện như thế nào, Tứ tẩu cũng không nói rõ ràng, chỉ nói nàng ở chỗ Bát phúc tấn bị thương." Nói xong Dận Tường đảo mắt nghiêm túc nhìn thẳng tôi. Tôi sửng sốt, Na Lạp thị...... Ra là nàng thông báo cho Thập Tam, trong lúc nhất thời có chút cảm giác quái dị ập tới, lại cũng không kịp nghĩ nhiều, chỉ hơi hơi mỉm cười: "Không có gì, hôm qua ta dẫm phải đuôi mèo, bị thương cũng là bình thường." Dận Tường ngẩn ra, nhìn tôi, đột nhiên cười ha ha, tôi dựa vào lòng Dận Tường, chỉ cảm thấy thanh âm từ ngực hắn trung truyền đến, chấn đến lỗ tai tôi cảm giác ong ong, trong lòng lại không thể nói được gì.

"Ha ha." Dận Tường buồn cười mà lại lắc lắc đầu, nhìn tôi lại không nói lời nào. Lòng tôi thở dài, trong lòng biết rõ ràng hắn đang đợi tôi nói rõ mọi chuyện, sự tình lại muốn làm rõ ràng, lời nói hành động thông thường của nữ nhân đều thể hiện chính thái độ của nam nhân, Tứ gia đó, chỉ sợ cũng đã sớm gọi Na Lạp thị tới để hỏi rõ mọi chuyện. Tâm tư quẩn quanh phòng, tôi đã đem sự tình ngắn gọn mà tự thuật lại, Dận Tường mặt không biểu cảm lắng nghe từ đầu tới cuối, chỉ là trong mắt ngẫu nhiên hiện lên chút nghi vấn, suy nghĩ sâu xa, âm trầm xen lẫn phẫn nộ, tới cuối cùng chỉ là một loại cảm giác không rõ mà nhìn tôi, tôi nhìn không hiểu, lại không tự giác mà khẩn trương. Chính lúc đang đoán mò, Dận Tường đột nhiên cười, thấy tôi mở to mắt nhìn hắn, oai oai miệng, cười: "Về sau tránh xa hổ cái đó một chút, nàng ta sớm đã có tiếng nữ nhân lợi hại, đến Bát gia cũng chẳng có cách nào trị nàng ta."

"Ha ha." Tôi cười khẽ ra tiếng, gật gật đầu nói, "Ta biết rồi, lần sau sẽ không qua phủ Bát gia nữa...."

"Xì", Dận Tường bật cười, giúp tôi vén tóc mai, "Lúc này mới giống nàng, vừa rồi nàng khóc, thật làm ta giật mình, chưa từng thấy nàng như vậy." Ngẫm lại cũng có chút ngượng ngùng, tôi liếc mắt nhìn hắn, thấp giọng nói: "Thấy chàng mới muốn khóc......" Dận Tường sửng sốt, nhìn tôi, ánh mắt dần dần nhu đến phảng phất có thể hòa tan sắt đá, mặt tôi đỏ lên, chỉ cảm thấy trán, mũi đều toát mồ hôi. Đang muốn cầm khăn tay lau, trước mắt tối sầm, môi Dận Tường đã đè lên môi tôi...... Tim thình thịch mà nhảy, trong đầu suy nghĩ lại như bánh quai chèo xoắn, cái gì cũng nhớ không nổi, cái gì cũng không nghĩ tới, chỉ là cảm nhận toàn tâm toàn ý của Dận Tường...

"Khích khích" tiếng cười khẽ truyền tới tai tôi, lại như tiếng sấm nổ vang, tôi một phen đẩy Dận Tường ra, thở hổn hển vọng qua, Na Lạp thị, Nữu Hỗ Lộc thị, Lý thị cùng với mấy nha đầu đang đứng ngoài cửa nhìn chúng tôi...... Nữu Hỗ Lộc thị, Lý thị cùng bọn nha đầu sớm đỏ mặt, dùng khăn tay che mặt mà cười trộm, Na Lạp thị lại là vẻ mặt bình tĩnh, chỉ là trong mắt hiện lên một tia an ủi. Mặt tôi lúc này đã đỏ thẫm, thấy ánh mắt nàng khiến tôi cũng trầm xuống chút.

"Tứ tẩu, người thức dậy sớm vậy?" Dận Tường lại không quan tâm bị người khác nhìn, cười hì hì đi tới khom người với các nàng. Na Lạp thị cười: "Sao vậy, chê ta tới sớm, chen vào chuyện của hai người hả?"

"Ha ha..." mấy nữ nhân sau nàng liền cười. Dận Tường cười, còn chưa kịp nói cái gì, một tiểu thái giám vào cửa nói: "Chủ tử, Lục thái y đang chờ." Na Lạp thị gật gật đầu: "Chờ một chút rồi hãy kêu thái y vào." Lại xoay người nhìn Lý thị các nàng nói: "Các muội đi giúp đỡ Tiểu Vi sắp xếp chút." Nữu Hỗ Lộc thị các nàng vội đi lên giúp tôi đứng dậy. Tiểu thái giám kia lại xoay người đối Dận Tường nói: "Thập tam gia, Tứ gia đang đợi ngài, thỉnh ngài đi một chuyến." Thập tam gật gật đầu: "Biết rồi, ngươi ở bên ngoài chờ, ta đây liền qua."

"Vâng." Tiểu thái giám khom người, lui xuống. Dận Tường xoay người nhìn tôi, tôi hơi gật gật đầu, hắn cười. Một bên Lý thị cười nói: "Mới vậy đã luyến tiếc, Thập tam gia yên tâm, chúng ta sẽ hầu hạ Thập tam phúc tấn tận tình, ngài cứ yên tâm mà đi." Trong phòng mọi người đều cười. Dận Tường lanh lảnh cười: "Vậy làm phiền các vị tẩu tử." Nói xong hướng tôi chớp chớp mắt, xoay người đi ra ngoài. Nữu Hỗ Lộc thị mỉm cười nói: "Chưa thấy ai giống Thập tam gia quan tâm như vậy." Tôi khẽ cười: "Tân hôn, tân hôn mà." Nói xong Na Lạp thị cũng cười. Trong phòng đang cùng mọi người pha trò, "Xin lỗi, ta đến muộn......" thanh âm Niên thị bên ngoài vang đến, tôi ngẩn ra, liền thấy sắc mặt Na Lạp thị trầm xuống, Nữu Hỗ Lộc thị cùng Lý thị cũng là ngượng ngùng nhìn nhau...... Tôi không khỏi nhíu mày, tối hôm qua có nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra gì đó sao......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro