Chương 55: Gặp lại (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Vi." Dận Tường nhẹ giọng gọi tôi, tôi đột nhiên nhảy dựng, mỉm cười nhìn Dận Tường rồi đi tới bên cạnh. Dừng lại, hơi khom người: "Tứ gia cát tường, Thập tứ gia cát tường." Từ lần phụng trà gọi ngài một tiếng Tứ ca, tôi vẫn chưa từng xưng hô với ngài là Tứ gia, cảm thấy trong lòng bí bách, thà rằng gọi như cũ vẫn tốt hơn.

"Mau đứng lên đi." Ngữ điệu quen thuộc vang lên, hốc mắt tôi như nóng lên, vội cụp xuống, chớp chớp mắt, lại hành lễ, lúc này mới đứng dậy đứng bên cạnh Dận Tường. Bên tai vẫn nghe thấy Dận Tường cùng Tứ gia và Thập tứ hàn thuyên hỏi thăm, trong đầu lại nặng như cục đá, cứ vậy ngơ ngác mà đứng đó, trong đầu không nghĩ chuyện gì, câi gì cũng không không nghe.

"Tiểu Vi, nhìn ngươi sắc mặt không ổn, nghe nói hôm trước ngươi bị bệnh, còn rất nghiêm trọng, bây giờ lại trông không có việc gì, xem ra là điều dưỡng cũng tốt đấy." Thập tứ a ca đột nhiên nhìn tôi mỉm cười nói. Tôi giật mình, mạnh mà ngẩng đầu, lại cảm thấy đầu nặng nặng, không tự giác mà dùng tay xoa xoa trán cùng huyệt thái dương, hắn gọi tôi cái gì...... Theo lý thuyết hắn là chú em, sao lại có thể gọi tên tôi thân mật như vậy, Dận Tường chỉ híp mắt, lại chưa nói gì. Không chờ tôi trả lời, Thập tứ a ca cười rộ lên, lại vỗ đầu mình, nhìn tôi cười nói: "Xem ta trí nhớ không ổn rồi, hiện nay tẩu đã là Thập tam phúc tấn, chẳng qua nghe tẩu gọi Tứ gia Thập tứ gia, lại nghĩ như hồi trước, trong lúc nhất thời ta cũng quên mất, thật ngại." Nói xong hướng tôi chắp tay lại. Lòng tôi biết rõ ràng hắn đang ám chỉ là tôi không quên tình cũ, nhìn thoáng qua Thập tứ a ca tuy cười mà trong mắt lại lạnh như băng, trong lòng bản thân cũng hiểu rõ, tôi hơi mỉm cười: "Thập tứ đệ nói đùa." Thập tứ a ca sắc mặt bỗng dừng lại, cứng đờ mà nhếch nhếch khóe miệng, thái dương giật giật. Lòng tôi thở dài một tiếng: Kẻ bị tổn thương lại đi tổn thương người khác.

Tôi quay đầu, lấy dũng khí, nhìn về phía Tứ gia, nhẹ giọng nói: "Mọi người đã dùng cơm chưa, nếu chưa thì xin mời ở lại dùng." Nói xong quay đầu nhìn về phía Dận Tường, cười nói, "Ta đi chuẩn bị một ít đồ ăn, chàng ở lại tiếp khách, được không." Dận Tường ở một bên bình tĩnh nhìn tôi, trong mắt khó biết cảm xúc là gì, lòng tôi có chút giật mình, tên gia hỏa này lại đang nghĩ cái gì vậy, chẳng lẽ tôi ra sức vất vả như vậy hắn nhìn không ra sao. Trong lòng một đống áp lực cảm xúc bủa vây, giống như dung nham đang thiêu đốt, tôi cưỡng bức ép xuống, nhịn không được nhíu mày. Dận Tường cau mày, lại đột nhiên nở nụ cười, vươn tay vén tóc mai tôi: "Nàng đi đi, làm ngon một chút, đừng chờ ta tiếp khách, đem lên lại khiến khách chê cười." Tôi ngẩn ra, lời Dận Tường như cái nắp nồi, đem mọi thứ hỗn độn trong người tôi ép lại trở về, tôi lấy lại bình tĩnh, mỉm cười: "Ta biết rồi, yên tâm đi." Nói xong quay đầu lại hướng Tứ gia bọn họ hơi khom người, cũng không nhìn qua họ, xoay người cũng không quay đầu mà đi, chỉ nghe thấy tiếng Dận Tường tiếp đón họ, Tiểu Đào chờ cửa chính vội vàng đi lên sau.

Trên con đường lát muôn loại đá cuội, hai bên bóng trúc tre phủ, sàn sạt không ngừng bên tai, tôi chậm rãi đi, Tiểu Đào mang theo vài người bên cạnh từ xa đuổi theo tôi. Lá trúc cọ vào nhau thỉnh thoảng nghe như tiếng khóc thút thít, tôi khóc không được, cây trúc lại thay tôi khóc...... Tứ gia vì sao lại gầy như vậy, sắc mặt xanh xao, xương mày lộ ra, khóe miệng mang theo một tia châm chọc, đôi mắt càng đen tới không thấy con ngươi...... Hắn trở nên càng lãnh đạm. Tôi nhịn không được cười khổ, tranh giành quyền lực, lạnh nhạt tình thân, đủ loại cơ mưu tính kế như những nhát dao, đem những phần mềm yếu trên người hắn mà lóc sạch sẽ, chỉ để trái tim sắt đá và phong thái tàn nhẫn, rốt cuộc tôi chính là con dao nào mà khoét đi chỗ nào trên người hắn......

Trước kia Dận Tường từng nói đùa với tôi rằng có từng nghiêm túc suy nghĩ về chuyện của mình không, khi đó tôi chỉ hàm hồ cho qua chuyện, tôi làm sao dám suy nghĩ, cũng nghĩ không được. Chỉ cần nghĩ nhiều, là lại cảm thấy những quyết định của mình sai trái. Một bên tay trái, một bên tay phải, tôi làm sao có thể chọn lấy hay bỏ một bên......

"Hô......" Tôi dừng bước chân, hít thật sâu không khí hòa với hương thơm lá trúc, nhưng hiện tại hai người đó là đồng thời xuất hiện trước mặt tôi, tôi rốt cuộc hiểu rõ quyết định của mình là gì... Tôi muốn phải có sự hạnh phúc, cũng có thể vì cái khác...... Tôi đột nhiên lắc lắc đầu, không biết vì sao lại nhớ tới chữ không may đó, vội vàng hít thật sâu, bình tĩnh một chút...... Vẫn là tính nghĩ như vậy để làm gì, sau này mọi chuyện không do tôi quyết định, nhưng trước mắt hạnh phúc nằm trong tay mình, không phải sao? Tôi nắm chặt tay. Mọi chuyện suy nghĩ cẩn thận, có chính kiến tâm trạng cũng tốt lên.

"Tiểu Đào." Tôi quay đầu lại gọi. Tiểu nha đầu vội chạy tới, cẩn thận nhìn tôi, thấy tôi sắc mặt tốt, liền nhẹ nhàng thở ra: "Chủ tử có gì phân phó?" Tôi cười: "Ngươi đi bảo nhà bếp làm một chút đồ ăn nhẹ, chính là món lần trước ta làm qua cho bọn họ......" Tiểu Đào cong môi cười, đánh nhẹ tôi: "Đã sớm cho người đi làm rồi, chờ người phân phó, mấy vị kia cũng phải chờ tới chiều, nhìn người vừa rồi như vậy, liền biết tâm hồn đang ở trên mây đi vào cõi tiên." Tôi cười nhẹ, tuy bị nàng đánh nhẹ vào người nhưng cũng không coi là ngỗ ngược, nha đầu này cũng coi như rất được lòng tôi, một câu "Đi vào cõi tiên" liền mang những ưu tư của tôi mà che lấp đi. Nói đùa hai câu, tôi tự mình đi phòng bếp mà nhìn chút, mới đốc thúc đám nha đầu bưng đồ lên.

Xa xa thấy Dận Tường và Thập tứ a ca đang dựa lan can trên mặt nước mà nói gì đó, Tứ gia thì lại dựa ở bàn bên cạnh, trong tay cầm chén trúc mà chuyển động, tôi nuốt bọt khô, vững bước đi về phía trước. Chỉ thị đám nha hoàn dọn thức ăn và rượu lên, đang nghĩ tôi có nên lui ra không, ngẩng mặt thì thấy Tứ gia vẫn luôn nhìn tôi. Trong đôi mắt kia chứa đựng quá nhiều điều, nhưng tôi lại phát hiện chính mình có thể bình tĩnh tiếp nhận, có lẽ bởi vì nghĩ có thể làm được gì đó cho hắn, nghĩ thông suốt cũng không bằng tìm cách, tôi nhàn nhạt cười cười, ngồi xuống cạnh bàn. Tiểu Đào đi lên rót trà cho tôi, liền lui về phía sau tôi vài bước, trong lúc nhất thời không khí trầm mặc lại, cách đó không xa Dận Tường quay đầu lại nhìn nhìn tôi, tôi nhìn hắn mà cười tươi, hắn cũng cười mỉm, lại quay đầu cùng Thập tứ nói chuyện. Tôi trong lòng thấy ấm áp, thật cảm ơn vì hắn chăm sóc, cũng thật cảm ơn hắn tin tưởng.

Cảm xúc thay đổi, cứ thấy có ánh mắt nhìn phía này, quay đầu nhìn phía Tứ gia, hắn đã ngẩng đầu lên, thản nhiên dựa vào đệm ghế, nhàn nhạt nhìn tôi. "Ngài gầy đi nhiều quá." Tôi nhẹ giọng nói. Tứ gia ngẩn ra, không biết vì sao tôi nói vậy, vẫn vì thái độ nói chuyện của tôi. "Sau trận bệnh này, ta mới biết mọi thứ chỉ là hư ảo, chỉ có cơ thể tốt mới là của mình, Tứ gia, người nên bảo trọng thân thể nhiều hơn." Tôi mỉm cười mà nhìn hắn, Tứ gia liếc nhìn tôi, lòng tôi vẫn nặng nề mà co lại. Hắn cũng nhanh chóng chuyển ánh mắt. "Xem ra nành dạo này... cũng không tệ lắm." Hắn thấp giọng nói. "Phải, dạo này ta đều cảm thấy rất vui vẻ, cũng mong mọi người đều giống ta mà vui vẻ." Tôi ôn nhu nói. Tứ gia nghiêng người, tôi chỉ thấy khuôn mặt góc cạnh gầy guộc của hắn, nghe tôi nói, hắn không nhúc nhích, khóe miệng chỉ hơi nhếch lên.

Trong lòng bất đắc dĩ mà thở dài, tôi thật lòng mà an ủi khuyên hắn, hắn chung quy sẽ làm hoàng đế, mọi thứ hết thảy đều nắm trong tay, nhi nữ tình trường nhỏ bé trước mắt sao tính là gì, tôi sẽ dùng hết khả năng để hắn tránh được nguy hiểm, lại chỉ có thể ở bên cạnh Dận Tường, lui tới lui qua, thà hắn ghét tôi vì không có được còn hơn là có được mà ghét tôi, không phải sao...... Nhịn không được cười khổ.

"Tiểu Vi." Dận Tường gọi tôi, tôi dừng lại, giương mắt nhìn lại, không biết khi nào hắn và Thập tứ đã bước tới, Thập tứ ngồi bên trái Tứ gia, cho Tiểu Đào đang định đi tới rót rượu lui xuống , tự rót tự uống, ánh mắt lại thăm dò tôi và Tứ gia. Dận Tường ngồi xuống cạnh tôi. "Đang nói gì vậy......" Dận Tường đưa đũa gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng, mơ mơ hồ hồ hỏi. Tôi ha hả cười: "Ta và Tứ ca chỉ nói chút đạo lý thôi." hai tiếng Tứ ca từ miệng tôi thốt ra. Lời vừa ra khỏi miệng, Thập tứ đang rót rượu thì dừng lại, nhíu mày mà liếc tôi một cái, lại nhanh chóng nhìn về phía Tứ gia, Tứ gia vẫn vậy mà không nói lời nói, chỉ là dúng sức nắm chặt ly trong tay. Dận Tường lại là nghiêm túc nhìn tôi, đột nhiên cười lớn, trong mắt ngoại trừ ấm áp trong mắt thì dường như không có tâm trạng nào...Lòng tôi đau xót, cứ coi đó là cảm giác an toàn đi. Hắn cười nhích lại gần: "Nói đạo lý lớn gì vậy, cho ta nghe với được không." Tôi cười, lớn tiếng mà nói: "Chính là có mọi thứ nhưng đừng có bệnh, không có gì nhưng đừng không có tiền."

"Phụt" Thập tứ a ca phun một ngụm rượu, hắn nhẹ ho khan hai tiếng, trên mặt vốn dĩ tràn ngập ý cười, nhưng quay đầu thấy tôi liếc mắt một cái, liền thu lại vẻ mặt tươi cười, trong mắt thần sắc lại phức tạp. Tứ gia trong mắt ý cười chỉ là vừa thoáng qua, nhìn tôi một cái lại xoay đầu đi, sắc mặt cũng khó coi, giống như tôi càng cười vui hắn càng đau vậy, duy nhất Dận Tường là người cười to, "Nói rất đúng, nói rất đúng......" Hắn vừa cười vừa lấy khăn lụa lau mắt. Tôi tuy cũng cười, trong lòng lại không cười được, chỉ cảm thấy mệt mỏi, không muốn ở lại chỗ này lâu.

"Ta có chút mệt mỏi." Tôi nghiêng đầu nhìn phía Dận Tường nói, lại hướng phía Tứ gia và Thập tứ a ca "Mọi người cứ từ từ nói chuyện, không quấy rầy, ta đi nghỉ ngơi trước." Dận Tường thấy trên mặt tôi có chút mệt mỏi, vội phân phó nô tài cẩn thận đưa tôi về. Tôi đứng dậy, ngăn lại Thập tứ định tới tiễn tôi, cố gắng không để ý tới Tứ gia, quay đầu rời đi. Dận Tường còn muốn đi cùng, bị tôi cười đẩy trở về, hắn cười, cũng không đi theo nữa.

Tôi cũng không ở trên lầu, cảm thấy Tứ gia bọn họ ở dưới lầu có chút kì quái, liền đi về hướng thư phòng của Dận Tường, đến đó liền cho hạ nhân lui xuống, cơ thể tê liệt mà ngả xuống ghế bành, thở dài một hơi. Trong lòng có chút loạn, lại không nghĩ để ý gì, hôm nay nên suy nghĩ gì cũng đã nghĩ hết rồi, không còn gì để nghĩ nữa. Thuận tay từ trên bàn cầm lấy bài thơ chép lại của Dận Tường, chữ hắn viết rất đẹp, tôi thường cùng hắn luyện chữ, cũng có ba phần giống nhau.

Tay áo lướt qua, một tờ giấy bị tôi làm rơi xuống đất, vội khom lưng nhặt lên, thổi đi mấy hạt bụi bám phía trên, "A." Nhìn nội dung tôi không khỏi sửng sốt, là chữ Tứ gia, nhất âm 《 Thủy Điệu Ca Đầu 》. Nhìn của Dận Tường, lại nhìn của Tứ gia, tôi thở dài, nặng nề lui về phía sau, nhắm mắt lại, tại sao đến nơi này rồi còn không thoát, thật không biết tôi nên làm gì cho họ thì mới kết thúc, ngẫm lại quyết định hôm nay, trong lòng không khỏi căng thẳng, lắc lắc đầu...... Trong tay nắm chặt hai tờ giấy, cũng không biết tôi ngủ lúc nào...

Chỉ là lúc ấy tôi thật sự không biết, hôm nay ở rừng trúc tôi lại đưa ra quyết định nhanh như vậy, chỉ có ba năm......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro