Lạc Giữ Hai Thời Đại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

**Hồi Thứ Nhất: Bước Chân Vào Quá Khứ**

---

Đêm ấy, ánh trăng mờ ảo chiếu qua cửa sổ, rọi xuống trang sách cổ đang mở. Nhân vật chính của chúng ta Lê Minh, một học giả trẻ sống vào thế kỷ 21, ngồi đăm chiêu bên chiếc bàn gỗ, tay lật nhẹ từng trang sách đã ngả vàng. Cuốn sách mang tựa đề “Đại Việt Sử Thông Sử” nhưng điều kỳ lạ là bên trong lại chứa đựng những dòng chữ không ghi chép trong bất kỳ tài liệu lịch sử nào. Anh cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo từ cuốn sách tỏa ra, tựa như những linh hồn từ quá khứ xa xăm đang thì thầm bên tai.

"Một cuốn sách... không thuộc về thời đại này," anh thầm nghĩ.

Mắt anh khẽ nhíu lại khi đọc những dòng chữ viết bằng Hán tự, nội dung miêu tả một sự kiện bí ẩn trong triều đại nhà Trần. Những cái tên quen thuộc như Trần Thái Tông, Lý Chiêu Hoàng, Lê Tần hiện ra, nhưng lại được ghi chép với những tình tiết khác lạ. Một cảm giác không an yên lan tỏa trong lòng anh.

"Chẳng lẽ đây là... một mảnh lịch sử đã bị lãng quên?"

Đột nhiên, trang sách bỗng phát sáng rực rỡ. Ánh sáng mạnh mẽ, như dòng sông thời gian, cuốn lấy anh. Cảm giác như toàn bộ cơ thể anh bị cuốn vào vòng xoáy vô tận, tâm trí anh trôi dạt vào một miền ký ức xa xôi mà anh chưa từng trải qua.

Khi anh tỉnh lại, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên bên tai. Mùi đất, mùi cỏ khô, và mùi của máu tanh phả vào mặt khiến anh choáng váng. Trước mắt anh, một trận chiến đang diễn ra ác liệt, những lá cờ đỏ rực tung bay trong gió, mang theo hình ảnh của rồng bay phượng múa, biểu tượng của hoàng tộc nhà Trần.

"Ta... đang ở đâu?" anh lẩm bẩm, tay ôm lấy đầu.

Bàn tay mạnh mẽ nắm chặt lấy thanh gươm bên hông, cảm giác lạnh lẽo của kim loại khiến anh giật mình. Quá đỗi ngạc nhiên, anh nhìn xuống mình, nhận ra bộ giáp chiến binh nặng nề đang mặc trên thân. Anh không còn là chàng trai của thế kỷ 21 nữa, mà đang hiện thân trong một cơ thể khác - cơ thể của một vị tướng trẻ.

"Ta là ai?" anh tự hỏi, rồi bất chợt nhận ra qua ký ức mới - anh chính là Lê Tần, vị tướng tài giỏi dưới triều đại nhà Trần, một trong những nhân vật lịch sử mà anh từng say mê nghiên cứu.

Nhưng không kịp để suy nghĩ nhiều hơn, một tiếng hét lớn vang lên từ phía sau:

"Lê Tướng Quân! Mau tập hợp quân lính, quân Mông Cổ đã đến sát chân thành rồi!"

Nhân vật chính quay lại, thấy một vị tướng quân mặc áo giáp bạc, khuôn mặt rắn rỏi đang hối thúc. Anh chưa kịp phản ứng thì bản năng của Lê Tần trong cơ thể anh đã tự động hành động. Thanh gươm tuốt khỏi vỏ, lấp lánh dưới ánh mặt trời, phản chiếu hình ảnh của một chiến binh quyết đoán.

"Đại Việt không thể lùi bước! Xông lên!" Giọng anh vang lên, mạnh mẽ như tiếng trống trận, bản thân cũng không thể nhận ra sao mình lại có thể hành động một cách dứt khoát như vậy.

Quân sĩ nghe lệnh, vội vàng tập hợp dưới cờ hiệu. Những người lính với ánh mắt kiên định, sẵn sàng đối mặt với kẻ thù, chỉ chờ lệnh để xông lên. Trước mắt họ là kẻ thù mạnh mẽ đến từ phương Bắc, đoàn quân Mông Cổ từng gieo rắc nỗi kinh hoàng khắp châu Âu và châu Á. Nhưng trong lòng họ, có một niềm tin mãnh liệt vào vị tướng của mình, Lê Tần, người sẽ dẫn dắt họ bảo vệ mảnh đất Đại Việt này.

Lúc này, trong lòng nhân vật chính dấy lên một niềm tự hào lạ lùng. Anh nhận ra rằng, mình không chỉ đang đóng vai một vị tướng, mà còn đang sống trong vai trò đó, với trách nhiệm bảo vệ quốc gia, bảo vệ những con người đang đặt niềm tin vào anh.

"Tấn công!" anh hét lớn, dẫn đầu đoàn quân lao thẳng về phía kẻ thù.

Tiếng gươm giáo va vào nhau, tiếng hô vang của binh lính và tiếng ngựa hí vang trời tạo nên một bản giao hưởng đầy bi tráng của chiến trường. Trong khói lửa, nhân vật chính chợt nhận ra rằng, anh đã thực sự bước chân vào quá khứ, vào một thời đại đầy sóng gió của Đại Việt. Và từ đây, cuộc hành trình mới của anh, dưới thân phận của Lê Tần, chính thức bắt đầu.

**Hồi Thứ Hai: Giữa Trận Chiến và Lòng Người**

---

Tiếng binh khí va chạm loảng xoảng, hòa lẫn với tiếng thét vang rền trên chiến trường. Mặt đất rung chuyển dưới sức nặng của những đoàn kỵ binh Mông Cổ, khiến bụi mờ tung bay khắp nơi. Nhân vật chính, giờ là Lê Tần, mắt nhìn thẳng về phía trước, nơi đoàn quân Đại Việt đang kiên cường chống trả.

Khi lưỡi gươm trong tay chàng vung lên, từng đợt quân giặc ngã xuống. Mỗi đường kiếm, mỗi cú đánh đều được dẫn dắt bởi bản năng chiến binh của Lê Tần, nhưng trong sâu thẳm, ý thức của nhân vật chính vẫn tồn tại, cố gắng nắm bắt từng chi tiết của cuộc chiến, để hiểu rõ hơn về thời đại mà mình đang đối diện.

Trong khoảnh khắc giữa trận đánh, khi gươm giáo tạm ngưng nghỉ, một binh sĩ bị thương nặng từ hàng ngũ phía trước, loạng choạng chạy tới và ngã quỵ trước chân Lê Tần. Đó là một người lính trẻ, ánh mắt sáng ngời nhưng khuôn mặt nhợt nhạt vì mất máu.

"Bẩm báo tướng quân," người lính thều thào, "Quân ta đã đánh lui được bọn Mông Cổ ở cánh phải, nhưng bên trái vẫn còn yếu thế. Chúng ta cần viện binh ngay..."

Nhân vật chính cúi xuống, đặt tay lên vai người lính, cảm nhận được nhiệt huyết và nỗi đau của những con người nơi đây. Anh hít một hơi sâu, trong lòng ngập tràn niềm tự hào và trách nhiệm.

"Ngươi yên tâm," Lê Tần trầm giọng nói, "Quân ta sẽ không bỏ mặc đồng đội. Trần Hưng Đạo đã chỉ huy quân sĩ ở phía Nam, ta sẽ đưa thêm binh lực lên cánh trái để ngăn chặn quân giặc."

Người lính cố gắng đứng dậy, nhưng sức lực đã cạn kiệt. Lê Tần ra lệnh cho một người lính khác đứng gần đó,  đưa người lính bị thương về hậu phương. Lúc này, chàng ngẩng lên, đôi mắt sáng rực đầy quyết tâm, nhìn về phía trận địa bên trái.

"Bảo toàn lực lượng! Tập trung tiến về phía trái!" Lê Tần dõng dạc ra lệnh. Tiếng trống trận vang lên dồn dập, quân lính Đại Việt nhanh chóng tập hợp theo lệnh. Họ biết, phía trước không chỉ là kẻ thù, mà còn là trách nhiệm với quê hương, với những người thân yêu ở lại hậu phương.

Khi đoàn quân tiến lên, trong lòng nhân vật chính chợt vang lên những lời của sử sách mà anh đã từng đọc. "Thời nhà Trần, từ vua đến dân đều một lòng, sẵn sàng hy sinh để bảo vệ Tổ quốc." Những dòng lịch sử ấy giờ đây hiện rõ trước mắt anh, sống động và đầy cảm xúc.

Giữa cơn mưa tên bay như vũ bão, Lê Tần dẫn đầu đoàn quân tiến về cánh trái, nơi mà quân Mông Cổ đang áp đảo. Mắt anh dõi theo từng đợt tấn công của giặc, tự nhắc nhở mình phải thật bình tĩnh, sáng suốt để không làm tổn thất nặng nề.

Khi đối mặt với một viên tướng Mông Cổ cao lớn, gương mặt dữ tợn, anh cảm nhận được sự uy hiếp mạnh mẽ từ phía kẻ địch. "Lê Tần không thể lùi bước," anh thầm nhủ, "Ta phải giữ vững trận địa, không để chúng chiếm lấy."

Trận đấu giữa hai vị tướng diễn ra ác liệt. Kẻ địch mạnh mẽ, nhưng Lê Tần với kỹ năng chiến đấu thuần thục và quyết tâm bảo vệ đất nước đã nhanh chóng chiếm thế thượng phong. Anh dùng thanh gươm sắc bén chém mạnh vào đối thủ, khiến tên tướng Mông Cổ lảo đảo ngã xuống ngựa. Một tiếng hô vang dội từ phía quân Đại Việt, khích lệ tinh thần chiến đấu của họ lên đến đỉnh điểm.

Nhưng khi lưỡi gươm của Lê Tần chuẩn bị hạ xuống để kết thúc tên tướng Mông Cổ, một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh. "Sử sách không ghi chép gì về việc Lê Tần hạ gục một tướng địch tại trận này... Liệu ta có đang thay đổi lịch sử không?"

Khoảnh khắc do dự đó suýt chút nữa khiến anh mất mạng, khi một mũi tên từ phía quân địch lao thẳng đến. Nhưng bản năng chiến binh của Lê Tần đã giúp anh kịp thời né tránh, trước khi chém đứt tên tướng địch và hạ gục hắn.

Khi trận chiến tạm lắng, Lê Tần thở hắt ra, nhìn xung quanh mình còn sống sót và  kẻ thù nằm gục dưới chân. "Ta đã thay đổi dòng lịch sử?" Anh tự hỏi, nhưng câu trả lời lại nằm ngoài tầm với. Bởi giờ đây, anh không chỉ là một học giả biết đến lịch sử, mà còn là một phần của lịch sử đang diễn ra.

Tâm trí anh tràn ngập sự mâu thuẫn, vừa muốn bảo toàn dòng lịch sử, vừa không thể ngăn cản mình chiến đấu để bảo vệ Đại Việt. "Nếu ta không hành động, liệu điều gì sẽ xảy ra? Liệu sự tồn tại của ta ở đây có ý nghĩa gì?"

Trận chiến kết thúc, quân Mông Cổ bị đẩy lùi, để lại một chiến trường tan tác với đầy máu và xác người. Nhưng trái tim của Lê Tần  vẫn không thể bình lặng. Anh nhận ra, trách nhiệm của mình không chỉ là bảo vệ quốc gia, mà còn là bảo vệ dòng lịch sử đúng với những gì nó vốn dĩ phải diễn ra.

"Cuộc chiến này,"anh thầm nghĩ, "không chỉ là với giặc ngoại xâm, mà còn là với chính lòng mình."

Với những suy tư ấy, Lê Tần nhìn xa xăm về phía chân trời, nơi mặt trời đang dần lặn, để lại một vệt đỏ thẫm trên nền trời – màu đỏ của máu, của hy sinh, và của lòng trung thành bất diệt.

**Hồi Thứ Ba: Bóng Dáng Trong Cung Đình**

---

Sau trận chiến, Lê Tần trở về kinh thành Thăng Long, nơi những âm mưu chính trị và những toan tính triều đình luôn là phần không thể thiếu trong đời sống cung đình. Vết thương từ trận chiến vẫn còn đau nhức, nhưng tâm trí của nhân vật chính lại bị ám ảnh bởi những suy nghĩ về việc thay đổi dòng chảy lịch sử.

Trong những ngày đầu ở kinh thành, Lê Tần nhận được tin rằng triều đình sẽ tổ chức một buổi yến tiệc long trọng để chúc mừng chiến thắng trước quân Mông Cổ. Lòng người kinh thành lúc này cũng đầy phấn khởi và tự hào về chiến công vĩ đại mà quân dân Đại Việt đã lập được, nhưng bên trong những bức tường thành kiên cố, các cuộc đấu đá quyền lực lại bắt đầu nổi lên.

"Bên ngoài là chiến trường khốc liệt, nhưng trong cung đình cũng không kém phần nguy hiểm," Lê Tần nghĩ thầm khi bước qua những dãy hành lang rộng lớn của hoàng cung, nơi các đại thần và tướng lĩnh đang tụ tập, chuẩn bị cho buổi yến tiệc.

Khi bước vào đại điện, nơi hoàng đế Trần Thái Tông và các quan lại đang tụ hội, ánh mắt của Lê Tần lập tức bị thu hút bởi một bóng dáng quen thuộc – Lý Chiêu Hoàng, người phụ nữ từng là hoàng đế của Đại Việt, nay trở thành công chúa với thân phận mờ nhạt sau khi bị phế truất. Nàng đứng ở một góc, khuôn mặt thanh tú nhưng mang đậm vẻ u buồn, như một đóa hoa đẹp nhưng bị lãng quên trong vườn hoàng gia.

Bản thân Lê Tần, dù giờ đây đã hoàn toàn nhập vào vai trò của mình, vẫn không thể không cảm thấy một sự lúng túng trước vị công chúa này. "Đây là người mà trong lịch sử sẽ trở thành vợ ta,"anh tự nhủ, "nhưng nàng đã từng là hoàng đế, một người từng nắm quyền sinh sát trong tay."

Trần Thái Tông ngồi trên ngai vàng, với phong thái uy nghiêm nhưng cũng không thiếu sự nhân từ. Hoàng đế mỉm cười nhìn Lê Tần khi chàng bước tới và cúi mình hành lễ. "Lê Tần, khanh đã lập công lớn trong trận chiến vừa qua. Trẫm đã nghe kể về lòng dũng cảm và sự mưu trí của khanh trên chiến trường. Đại Việt rất cần những vị tướng như khanh."

Lê Tần cúi đầu, đáp lại với giọng đầy kính trọng: "Muôn tâu bệ hạ, thần chỉ làm tròn bổn phận của mình. Công lao thực sự thuộc về quân dân Đại Việt đã một lòng vì nước."

Hoàng đế gật đầu, rồi như đã suy tính từ trước, nói tiếp: "Khanh hãy đứng lên. Trẫm có phần thưởng dành cho khanh."

Cả đại điện yên lặng, mọi ánh mắt đều hướng về phía ngai vàng. Hoàng đế đưa mắt nhìn Lý Chiêu Hoàng, rồi chậm rãi nói: "Ta quyết định ban hôn cho Lê Tần với Chiêu Thánh công chúa. Đây là ân điển của hoàng tộc, để khanh trở thành một phần của hoàng gia, và cũng để khanh giúp đỡ Chiêu Thánh công chúa sau những năm tháng khó khăn."

Lê Tần giật mình, trái tim chàng đập nhanh trong lồng ngực. Cuộc hôn nhân này, anh đã biết từ lịch sử, nhưng khi nó thực sự xảy ra, cảm giác lại hoàn toàn khác biệt. Lý Chiêu Hoàng, người từng là hoàng đế, sau đó là hoàng hậu của Thái Tông bị giáng trở thành công chúa bây giờ lại sắp trở thành vợ của một vị tướng – một sự chuyển đổi thân phận đầy chua xót.

"Nhưng tại sao Hoàng thượng lại quyết định như vậy?"Lê Tần tự hỏi trong lòng, nhưng miệng vẫn đáp lại: "Thần xin tuân chỉ."

Lý Chiêu Hoàng lặng lẽ bước tới, đôi mắt nàng long lanh nhưng chứa đựng một nỗi buồn sâu kín. Nàng cúi đầu trước hoàng đế, rồi quay sang nhìn Lê Tần. Khoảnh khắc ấy, nhân vật chính cảm nhận được một luồng cảm xúc lạ lùng – vừa thương xót, vừa kính trọng.

Sau buổi yến tiệc, Lê Tần được nội thị dẫn về cung của mình. Đêm đó, khi ngồi một mình trong gian phòng yên tĩnh, những suy nghĩ về cuộc hôn nhân sắp tới và sự phức tạp của tình thế hiện tại lại ùa về. "Liệu ta có thể thay đổi số phận của Chiêu Thánh, giúp nàng tìm lại hạnh phúc mà nàng xứng đáng có?"Chàng tự hỏi.

"Nhưng ta cũng phải cẩn trọng,"Lê Tần tiếp tục suy tư. "Hoàng đế Trần Thái Tông có lẽ không chỉ đơn thuần muốn ban hôn, mà còn có ý đồ chính trị đằng sau quyết định này. Ta không thể để mình trở thành con tốt trong tay kẻ khác."

Những âm mưu trong triều đình ngày càng trở nên rõ rệt, và nhân vật chính hiểu rằng, anh phải cẩn thận từng bước để không bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực. Lê Tần giờ đây không chỉ phải đối mặt với những kẻ thù bên ngoài, mà còn phải đối diện với những nguy hiểm tiềm tàng từ chính những người xung quanh.

"Đại Việt trong thời loạn, bên trong nội bộ cũng đầy những toan tính," anh tự nhủ, mắt nhìn ra cửa sổ, nơi ánh trăng mờ ảo phủ lên những dãy cung điện nguy nga nhưng cũng đầy bí ẩn. "Ta phải tìm cách để tồn tại trong thế giới này, bảo vệ những gì ta trân quý, và không để lịch sử bị thay đổi."

Với những suy tư ấy, Lê Tần tự hứa với lòng mình rằng sẽ cẩn trọng trong từng bước đi, và chờ đợi thời cơ để tìm hiểu rõ hơn về âm mưu của những người xung quanh, đặc biệt là ý định thực sự của hoàng đế Trần Thái Tông. Cuộc hành trình của anh trong thế giới mới này chỉ vừa mới bắt đầu, và trước mắt anh là những thử thách không thể đoán trước.

Hồi Thứ Tư: Bóng Tối Trong Cung Điện

---

Đêm ở Thăng Long tĩnh mịch nhưng không kém phần nguy hiểm. Những ngọn đèn lồng treo cao bên ngoài các cung điện tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo, tạo nên một khung cảnh vừa uy nghi, vừa bí ẩn. Những hàng lính gác đứng thẳng lưng, im lặng dưới bóng tối, đôi mắt họ luôn cảnh giác, nhưng cũng hiểu rằng, trong cung điện này, không phải mọi chuyện đều có thể thấy được bằng mắt thường.

Lê Tần – vị tướng trẻ vừa trở về sau trận chiến khốc liệt, giờ đang ngồi trong gian phòng của mình. Đôi mắt chàng nửa khép, nửa mở, như đang chìm vào suy nghĩ sâu xa về những gì vừa xảy ra. Cả tâm hồn chàng vẫn còn đọng lại dư vị của cuộc chiến, nơi máu và mồ hôi đã hòa quyện vào nhau trong từng nhát kiếm, từng nhịp trống trận.

Nhưng giờ đây, trong cung điện này, mọi thứ dường như lại khác biệt hoàn toàn. Không còn tiếng gươm đao, không còn tiếng hô hào xung trận, mà chỉ còn lại sự im lặng. Sự im lặng ấy lại khiến Lê Tần cảm thấy bất an hơn bao giờ hết.

Kể từ khi hoàng đế Trần Thái Tông ban hôn cho Lê Tần và Lý Chiêu Hoàng, chàng cảm nhận được một sự thay đổi kỳ lạ trong không khí xung quanh. Những lời thì thầm, những ánh mắt dò xét của các đại thần, và cả sự xuất hiện thường xuyên hơn của những vị khách không mời – tất cả đều làm chàng cảnh giác.

"Chính trị trong cung đình này không đơn giản chỉ là một ván cờ. Mỗi nước đi đều có thể dẫn đến sự sống hay cái chết," Lê Tần tự nhủ.

Chàng ngồi trầm ngâm, trước mặt là một tấm bản đồ lớn của Đại Việt, với các đường biên giới được vẽ rõ ràng. Ánh sáng từ ngọn nến lay lắt chiếu lên khuôn mặt nghiêm nghị của chàng, tạo ra những mảng sáng tối lấp lánh, như một bức tranh sống động nhưng đầy u ám. Những đường biên giới kia dường như đang nở rộng, đẩy lùi sự an toàn của Đại Việt, khi mà ngoài kia, các thế lực phương Bắc không ngừng nhòm ngó.

Nhưng đêm nay, tâm trí Lê Tần không chỉ tập trung vào những hiểm họa từ bên ngoài. Trong bóng tối của cung điện này, chàng nhận thấy một bóng đen khác đang dần lan rộng, len lỏi vào từng ngõ ngách của quyền lực và lòng người. Đó là những mưu toan, những âm mưu ngấm ngầm mà bất kỳ kẻ nào cũng có thể là một phần trong đó.

Khi hoàng đế Trần Thái Tông ban hôn, chàng đã tự hỏi về ý đồ thực sự đằng sau quyết định ấy. Một cuộc hôn nhân giữa một vị tướng và một công chúa, mà lại là một công chúa đã từng là Hoàng hậu, liệu có đơn thuần chỉ là sự ban ơn? Hay đó còn là một nước cờ trong một trò chơi quyền lực phức tạp?

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, kéo Lê Tần ra khỏi dòng suy nghĩ. Chàng ngẩng lên, ánh mắt sắc bén hướng về phía cánh cửa gỗ lớn.

"Ai đó?" Chàng hỏi, giọng trầm ấm nhưng không giấu được vẻ đề phòng.

"Là ta, Thái sư Trần Thủ Độ," một giọng nói quen thuộc nhưng đầy uy quyền đáp lại.

Cánh cửa mở ra, và Trần Thủ Độ – vị quyền thần lừng lẫy, bước vào. Ông mặc chiếc áo bào đỏ thẫm, khuôn mặt sắc sảo và cương nghị, đôi mắt sáng quắc như đang nhìn thấu lòng người. Lê Tần lập tức đứng dậy, cúi mình hành lễ trước Thái sư, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng.

"Thái sư đến thật bất ngờ,"Lê Tần lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng không che giấu được sự thận trọng.

Trần Thủ Độ nhẹ nhàng phất tay, ra hiệu cho Lê Tần ngồi xuống. Ông tiến đến gần chiếc bàn, ngồi xuống đối diện với Lê Tần, đôi mắt vẫn không rời khỏi chàng.

"Ta đến không phải chỉ để trò chuyện," Thái sư bắt đầu, giọng nói của ông nhẹ nhàng nhưng từng lời lại như găm sâu vào lòng người. "Chiến thắng vừa rồi, tướng quân đã lập công lớn, nhưng không phải ai trong triều cũng hài lòng về điều đó."

Lê Tần không khỏi rùng mình trước câu nói của Trần Thủ Độ. "Ý của Thái sư là gì?" Chàng hỏi, nhưng trong lòng đã mơ hồ đoán ra.

"Trong hoàng cung này," Trần Thủ Độ tiếp tục, giọng nói càng thêm lạnh lùng, "không chỉ có một cuộc chiến với giặc ngoại xâm, mà còn là cuộc chiến giữa những người mang quyền lực. Ta đến để cảnh báo tướng quân rằng, vị trí của ngươi bây giờ không còn đơn giản chỉ là một tướng quân. Từ khi được ban hôn với Chiêu Thánh, tướng quân đã trở thành một phần của cuộc đấu tranh quyền lực này."

Những lời nói của Trần Thủ Độ như một đòn đánh vào tâm trí Lê Tần. Chàng hiểu rằng, việc được hoàng đế ban hôn không chỉ là sự vinh quang, mà còn là một cái bẫy nguy hiểm. Chàng đã bị kéo vào một trò chơi mà người chơi không hề khoan nhượng.

"Thần nên làm gì?" Lê Tần hỏi, giọng chàng có chút nghi ngại nhưng đầy quyết tâm.

Trần Thủ Độ nhếch môi cười, nhưng nụ cười đó lạnh lùng và đầy ẩn ý. "Tướng quân không cần phải làm gì cả, chỉ cần luôn cảnh giác và nhớ rằng, trong cung này, không ai thực sự là bạn, cũng không ai thực sự là kẻ thù. Mọi người đều có thể trở thành cả hai, tùy thuộc vào hoàn cảnh và thời điểm."

Lê Tần gật đầu, thầm hiểu những lời dạy bảo của Trần Thủ Độ. Cuộc đời của chàng, từ giờ phút này, sẽ không còn là những trận chiến trên chiến trường, mà còn là những trận đấu trí đầy hiểm nguy trong bóng tối trong hoàng thành này.

Trần Thủ Độ đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Lê Tần, như muốn truyền tải một thông điệp cuối cùng. "Ngươi đã bước vào một trò chơi lớn, hãy cẩn trọng trong từng bước đi. Ta sẽ quan sát." Nói rồi, ông quay lưng bước ra khỏi phòng, để lại Lê Tần một mình với những suy tư chồng chất.

Cánh cửa khép lại, Lê Tần nhìn vào ngọn nến trên bàn, ánh sáng của nó vẫn lung linh trong bóng tối. "Trần Thủ Độ,"chàng tự nhủ, "ông ấy là người như thế nào? Một vị quyền thần trung thành, hay là một người đang thao túng cả triều đình này?"

Câu hỏi ấy vẫn còn bỏ ngỏ, nhưng Lê Tần biết rằng từ giờ trở đi, chàng phải cẩn trọng trong từng bước đi của mình, bởi lẽ bóng tối trong cung điện này dường như sâu thẳm và nguy hiểm hơn bất kỳ trận chiến nào mà chàng từng đối mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro