Mộng Huyễn Tu Chân_C2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mị quốc hồ ly – Dụ hồ ma động.

Một bạch y nữ tử, diễm lệ tuyệt luân, tinh khiết giống sương mai đang ngồi trầm tư, vầng trán thanh tú chốc chốc lại khẽ cau, dường như đang gặp phải một nan đề.

“Tỷ tỷ…”

Bạch y nữ tử quay lại, không biết từ bao giờ đã xuất hiện thêm một hồng y nữ tử, mái tóc cắt ngắn, anh khí bất phàm, có sức mê hoặc vô cùng.

“Ưm, Ngọc muội, có chuyện gì không?”

Cô nương áo hồng bước đến, nhẹ giọng hỏi: “Bạch linh tỷ, vẫn còn lo lắng chuyện đó sao?”

Thì ra bạch y nữ tử kia chính là Đại hồ vương Bạch Linh tử, còn hồng y nữ tử lại là Đệ ngũ hồ vương Huyết Ngọc, danh tiếng ngũ mị yêu hồ bao trùm khắp cõi tu chân, khiến vô số tu chân giả nghe đến mà vỡ mật.

Bạch Linh Tử cười khổ nói: “Muội nghĩ không lo lắng được sao?”

Huyết Ngọc cười cười trêu: “Đại tỷ, tỷ già cả nên lại mắc bệnh lo xa rồi. Tiểu muội muội chắc hẳn sẽ không có chuyện gì sao?”

Bạch Linh Tử lườm lại: “Tiểu nha đầu, dám trêu ta hả, coi chừng cái mông muội nha. ” Đoạn thở dài nói tiếp: “Muội có thể không biết đến sự ghê gớm của Nhân giới, nhưng tỷ đã ở qua một thời gian dài nên rất rõ… Đừng tưởng Nhân giới yên bình, thực chất lại giống như tảng băng ngầm, nhất là Vô Tình nhân tôn kia, một nhân vật tâm cơ đáng sợ”

Huyết Ngọc lúc này mới cảm nhận được sự lo lắng của đại tỷ, dè dặt hỏi lại: “Vậy… Tiểu muội muội ở đó, liệu có bị lộ tung tích không?”

Bạch Linh Tử quả quyết nói: “Chắc chắn không. Từ nhỏ tiểu muội muội đã cư ngụ ở nhân giới, khí tức hồ ly đã tiêu tan gần như không còn. Cho dù Vô Tình có lợi hại đến cỡ nào nữa cũng không thể tra ra được.”

“Rầm rầm rầm…”

Đúng lúc này, cả Dụ hồ ma động như rung chuyển, từng vệt nứt dài xuất hiện, cơ hồ như muốn phá nát động phủ. Bạch Linh Tử hừ lạnh một tiếng, cùng với ngũ muội Huyết Ngọc vung tay, trên không trung hiện ra một đồ án hồng nhạt, yêu dị vô cùng

“Yêu Hồ Lệnh - Chí bảo hồ tộc, thần cấp pháp khí. ”

Ngay lập tức, một luồng hồng quanh dìu dịu tỏa ra tứ phương, đè ép cơn địa chấn lại, những vết nứt cũng không còn nữa. Đang muốn thở phào một hơi nhẹ nhõm, đột nhiên tận dưới sâu thẳm lòng đất âm u, một tràng cười ghê rợn vang lên: “Ha ha ha… Vô ích, vô ích thôi. Giam cầm ta đã hơn ngàn năm…Giỏi, các ngươi rất giỏi. Nhưng bổn vương cũng sắp hồi phục pháp lực rồi, đến lúc đó, ta thề sẽ nô dịch đám yêu hồ các ngươi để giải tỏa mối hận này…”

“ Phụt…” Bạch Linh Tử phun ra một ngụm máu, khuôn mặt thanh tú trở lên trắng bệch. Huyết Ngọc vội vàng đưa một đạo chân khí để trấn an nàng.

“Đại tỷ, không sao chứ?”

“Không sao, chỉ là chúng ta sắp cầm cự không nổi nữa rồi…”

“Vậy phải làm sao?” Huyết Ngọc lo lắng hỏi.

Bạch Linh Tử hừ lạnh: “Sợ gì chứ, một tên lang vương nhỏ nhoi thì đáng là gì? Cùng lắm chúng ta lại liên hợp ngũ mỵ yêu hồ lại, đã phong ấn hắn được một lần thì sẽ có lần thứ hai.”

Nàng thở dài, nhìn ra phía khoảng không xa xa…Tàn dương như huyết, thê lương tịch mịch. Mỵ quốc hồ ly các nàng tồn tại không phải dễ, để sinh tồn, vô số các tỷ muội phải lưu lạc khắp nơi, xây dựng một mạng lưới tình báo khổng lồ. Có thực lực là có tất cả, để đứng vững, hết thảy nàng đều có thể hi sinh.

“Ừm, mà muội chạy qua đây chi vậy? Không lo ở trong túp lều tranh của muội mà sủng nam nhân đi à?”

Huyết Ngọc lè lưỡi nói: “Sủng tới sủng lui chỉ có mấy mống, chán ngắc. Mụi tính ra ngoài thu thập thêm… Mỹ nam tử trong thiên hạ, đều là của mỵ hồ chúng ta..Hi hi hi…”

Nghe giọng cười gian xảo kia mà Bạch Linh Tử thấy lạnh cả người, Huyết Ngọc cũng không quên mục đích chính của mình, lấy từ trong người ra một tấm thiệp màu lam nhạt.

“Tu chân các? Đăng cơ đại điển?...”

Huyết Ngọc gật gật đầu: “Cũng không biết thế lực mới này xuất xứ ra sao, nhưng nghe đồn nằm ở vùng ngoài rìa thiên giới, do một vị Thiên đế lập ra, xưng danh Tình Đế, xếp hạng mười trong bảng thập cường, dung mạo thanh lệ tuyệt tục. Hiện nay có rất nhiều các thế lực hoặc muốn thu thập, hoặc muốn kết giao với Tu chân các”

Ngừng một lát, Huyết Ngọc hỏi lại: “Đại tỷ, có đi không?”

Bạch Linh Tử nở một nụ cười mê hồn: “Đương nhiên đi chứ, thiên hạ quy tụ, sao thiếu mỵ quốc chúng ta được được. Tỷ cũng muốn xem, Tu chân các đó rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại”

Trong động, chỉ còn lại tiếng cười đùa khúc khích của hai hồ vương…

oOo

Yêu giới - Đào hoa cốc.

Mặc dù đang là mùa đông nhưng trong Đào hoa cốc vẫn tràn ngập sắc hồng. Mưa hoa rải rác, lại thêm tiếng đàn theo gió thoảng qua, văng vẳng như có như không, tựa cõi bồng lai tiên cảnh.

Một thanh niên mặc bạch sắc trường bào, khuôn mặt thanh tú nhưng có phần yêu dị, trên trán có một ấn ký hình hoa đào, mái tóc trắng nhẹ bay trong gió, đang tựa người dưới gốc đào, bàn tay nhịp nhịp theo tiếng đàn.

Bên cạnh, là một nữ tử mỹ diễm vô song, đẹp đến mức câu hồn đoạt phách đang nhẹ nhàng lướt tay trên phím đàn.

Kế đó, lại là một nam tử khác, thân hình khôi vĩ. Đặc biệt là đôi mắt màu huyết lục và cánh tay trái đỏ như máu, toàn thân toát ra hơi thở huyết tinh, tanh nồng vô cùng.

Tiếng đàn đột nhiên nhỏ dần rồi ngừng hẳn, nữ tử yêu dị thu lại pháp bảo, nhoẻn miệng cười: “Bi huynh, hôm nay đến đây thôi…”

Thanh niên tóc trắng mở mắt ra, thở nhẹ một hơi: “Đắc kỷ, cầm nghệ của muội càng càng cao đó.”

Thì ra ba người này, thanh niên tóc trắng chính là Yêu tôn Bi Tước Gia, mặc dù không thuộc hàng thập cường nhưng lại sở hữu yêu giới chí bảo “ Vạn yêu diệt thiên thủ ”, cùng với yêu thú “Khống thiên khuyển”, lại thêm tâm cơ thâm trầm đáng sợ vô cùng. Nữ tử xinh đẹp kia là Đắc kỷ - một trong ba yêu vương khét tiếng tu chân giới, biệt danh “Nhất tiếu chọi gạch, tái tiếu ném đá ”, câu hồn đoạt phách vô số nhân sĩ tu chân giới. 

Vị còn lại là Yêu vương Huyết Thủ, từng du học ở Nhân giới, sau đó kiếm được một khoản lớn tiên linh thạch, tiếp tục tìm đến thiên giới tu nghiệp. Ở đây, vật giá leo thang khiến y nhanh chóng sạt nghiệp và bị tống lại về yêu giới. Quãng đường chông gai không gia đình đã biến y trở thành một tay sát thủ đầy huyết tinh. Huyết Thủ Tu La, đã ra tay là phải Sướng!...

Đắc Kỷ chu môi nói: “Muội nghe đồn trên thiên giới thuộc võng du quân đoàn, có một vị sử dụng đàn độc nguyệt, tài nghệ đã đến mức lư hỏa thuần thanh, thật muốn được lãnh giáo một phen”

Bi Tước Gia cười ha ha : “Muội không cần phải nóng ruột, chẳng phải Tu chân đại chiến sắp diễn ra hay sao ? Khi đó tha hồ mà thi thố ”.

Đắc Kỷ bỗng lấy ra một tấm thiệp màu lam nhạt, đưa cho Bi Tước Gia.

" Tu chân các – Đăng cơ đại điển ? Tình đế Tiểu Uyên ?"

Đắc Kỷ gật gật đầu : "Theo như đội quân trinh thám số hai, biệt danh « Mèo mả gà đồng » của chúng ta báo về, vị Tình đế này pháp lực vô cùng bí hiểm, ngay trên cửa Tu chân các có ghi hai hàng chữ : "Đả biến thiên hạ vô địch thủ - Một đao một kéo ngạo giang hồ…" "

Huyết Thủ cười rộ lên : "Gì mà đả biến thên hạ vô địch thủ ? Ha ha…Thật là không biết tự lượng sức. Chỉ đứng áp chót hàng thập cường mà cũng lớn lối thế ư ?Ha ha ha…"

Đắc Kỷ ngó hắn đang cười lăn lộn, bụng bảo dạ : "Người ta áp chót thì ngươi cũng gần áp chót, có gì mắc cười đâu chứ ?" Tuy vậy nàng lại nói : "Phía bên trong lại ghi thêm bốn hàng chữ nữa"

"Chữ gì ?" Cả hai người đồng loạt hỏi.

Đắc Kỷ chậm rãi ngâm :

"Tiểu Uyên là con nhà quan

Anh nào léng phéng Uyên liền cắt ngay

Tiểu Uyên tiên nữ thanh thuần

Anh nào dụ dỗ Uyên đành cắt luôn"

"Gì ? Cắt cái gì ?" Cả Bi Tước Gia và Huyết Thủ đều bị dọa cho nhảy dựng lên, hoảng vía hỏi lại.

Đắc Kỷ cố nén cười đáp : "Cái này thì muội không biết, cắt cái gì thì các huynh phải thử mới biết được chứ. Nhưng muội nghe nói vị Tình đế này sử dụng một môn tuyệt học là gọi là "Đao kéo tiệt mệnh thủ", chí nhu chí âm, khắc tinh của nam nhân, một nhát không hơn (One hit no more đó ) "

"Thử ? Cắt xong còn mà dùng được sao ? Tên nào điên mà nguyện ý thử chứ? Còn cái gì mà Tiệt mệnh thủ, cũng khủng bố quá mà" Bi Tước Gia và Huyết Thủ nhìn nhau mà lạnh cả người.

"Huynh có đến dự đăng cơ đại điển không ?"

Bi Tước Gia xoa xoa cằm, mặc dù không hề có một sợi râu, nhưng nói gì thì nói thói quen lâu này cũng khó bỏ được : "Muội ở lại trông coi Yêu giới, còn huynh với Huyết Thủ sẽ đi diện kiến vị Tình đế này. Đại chiến sắp diễn ra, thêm một thế lực lại thêm phần sức mạnh. Huyết thủ, đi nào…"

"…."

"Huyết thủ, đệ làm gì mà vẫn lấn cấn ở đào hoa cốc vậy, còn không đi mau ?"

Huyết Thủ méo xệch miệng : "Linh thú của đệ nó bò chậm quá…"

Bi Tước Gia đành thở dài một tiếng : "Ai bảo đệ ham hàng miễn phí làm chi ? Cưỡi trên con rùa kia, mười năm sau tới nơi kết thúc đại chiến là vừa. Thôi, lên đây cưỡi cùng huynh nào…"

Chỉ tội nghiệp cho Khống thiên khuyển, thân hình còm cõi mà vác trên lưng cả Yêu tôn lẫn Yêu vương, trên đường đi mấy lần suýt gục xuống. Nếu không bị Yêu tôn hăm he làm món giả cầy thì nó đã hất nhào cả hai xuống rồi…

oOo

Ngoại vi thiên giới, nơi tiếp giáp với Biên hoang vị diện.

Một tửu lâu nho nhỏ không rõ được dựng lên từ bao giờ, chỉ biết từ rất lâu đã là chốn dừng chân của các lãng khách lưu lạc. Giữa chốn biên hoang khốc liệt này, tửu lâu đứng vững một cách kỳ lạ. 

Có lẽ một phần vì hoàn cảnh đặc thù của nó, vốn thu nhận tất cả chủng tộc khác nhau, dù ngươi có là yêu, ma, hay tu chân giả, thậm chí là phàm nhân cũng được đối xử bình đẳng. Phần khác, chủ nhân của tửu lâu này là một vị tuyệt thế mỹ nữ, cầm kỳ thi họa không môn nào không tinh thông, ứng xử khéo léo vô cùng, rất được lòng mọi người. Tuy thế, bản lãnh của nàng cũng không kém, cộng thêm vị hộ vệ thiết huyết luôn bảo hộ nàng ngày đêm, khiến cho không có bất cứ kẻ nào dám động tà niệm.

Danh xưng của nàng là Tiệt trùng tiên tử Độc Một Quần, À nhầm, là Tuyệt trần tiên tử Độc Nguyệt Cầm, khách nhân quen thuộc vẫn yêu mến gọi bằng cái tên bình dị A Cầm (Nếu bữa nào bị chặt chém quá, thì có thể thêm chữ Gi vào trước chữ A, rất chi là tiện lợi).

Ngoài biển của tửu lâu có ghi mấy chữ “Tiêu Diêu Tửu Quán”, bên trong bày biện thanh nhã vô cùng. Một bức rèm thưa, mấy chiếc bàn nhỏ, mùa đông nên ở giữa đặt một chiếc lư trầm tỏa hương thơm nhàn nhạt… Bên tay phải có một bức hoành phi, có ghi mấy chữ 

« Lãng Tử Du Sơn

Cất bước phiêu diêu khắp đất trời

Tay cầm quạt kiếm thả hồn rơi

Ngâm nga chén nguyệt xa nhân thực

Tuý luý bầu thơ nhốt trái đời

Thế sự không màng tuỳ kẻ đấu

Giang hồ chẳng sánh mặc người chơi

Du sơn ngoạn thuỷ vui ngày tháng

Gác bỏ ưu sầu một biển khơi »

Nét chữ thanh thoát, đạm mạc như tranh thủy mặc, lại đầy vẻ tiêu dao phóng khoáng.

Chính giữa mùa đông nên hoa tuyết bay ngập trời, hàn phong thổi qua như cắt da cắt thịt. Khách nhân ngồi xung quanh bàn, uống chén rượu ấm, tiếng đàn huyền cầm nhè nhẹ vang lên như thanh phong ôn thủy, xua đi giá lạnh của mùa đông.

“Rầm rầm…”

Đại môn đột nhiên bị đạp bung ra, tuyết trắng ào vào, lạnh lẽo đến cùng cực. Cũng không phải chỉ là cái lạnh đơn thuần, mà cộng thêm một luồng hàn khí rợn tóc gáy, tựa như một người đi trong đêm đột nhiên bị ai đó nhìn chằm chằm vậy. 

Ba thân ảnh xuất hiện, đầy khí tức khủng bố.

Dẫn đầu là một thiếu niên còn rất trẻ, đầy vẻ kiêu ngạo, ăn mặc diêm dúa, hai mắt trũng sâu dường như là do tửu sắc quá nặng. Thứ hai là một hắc y nhân, bao phủ bởi lớp áo choàng kín mít, chỉ lộ ra bàn tay xương xẩu tựa hồ không chút da thịt. Cuối cùng là một trung niên nam tử áo giáp đen, khuôn mặt lãnh khốc, tóc tai dựng ngược lên như bị một luồng điện mấy ngàn vôn xẹt qua, ma khí tỏa ra ngùn ngụt, khủng bố vô cùng.

Thiếu niên dẫn đầu vừa vào đã hét toáng lên: “Rượu đâu, thịt đâu?...”

Toàn bộ khách nhân đều cau mày, gã đang nói ai vậy?

Không thấy ai đáp lời, thiếu niên kia lại càng giận giữ, hét rầm lên: “Chủ quán, ngươi điếc à, muốn ta đốt rụi cái quán này của ngươi không?”

Tiếng đàn cầm im bặt, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau bức rèm: “Khách nhân thứ lỗi, tiểu nữ thất lễ rồi”.

Rèm châu hé ra, một nữ nhân y phục hồng nhạt xuất hiện, dải lụa trắng quấn quanh eo như phiêu lãng với gió, mái tóc như thu thủy, khóe mày tựa thanh sơn, đầy vẻ thanh tân mỹ lệ.

Nàng mặc chiếc váy ngắn để lộ ra cặp giò thẳng tắp, trắng mịn như tuyết. Thiếu niên kia mắt sáng lên, nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.

Thiếu niên kia cười hắc hắc: “Chủ quán, ở đây bán giò không?”

“Có giò heo giò chó…Khách nhân chọn món nào”

Thiếu niên cười gian: “Giò của nàng, bao nhiêu ngân lượng đại gia ta mua hết..”

“Khách nhân xin tự trọng…”

“Làm càn!…”

Gần như cùng một lúc, hai giọng nói vang lên. Thiếu niên kia giật mình quay lại. Ở chiếc bàn gần cửa sổ, một thanh niên lãnh khốc, bàn tay đỏ như máu đập bàn hầm hầm đứng dậy.

Thiếu niên kia chính là Yêu vương Huyết Thủ, cả quãng đường đi hắn đã ê ẩm mông, đau hết mình mẩy vì chen lấn. Đến đây chưa ngồi được ấm chỗ, đã bị tên điên này phá đám, thật là đáng giận mà.

Thiếu niên hống hách cười ha ha: “Tiểu tử vô tri, biết bổn đại gia là ai không?”

Không để ý tới nét mặt Huyết Thủ, y dương dương tự đắc nói tiếp: “Bổn đại gia họ Dương, tên một chữ Tùng… ”

Huyết Thủ lạnh nhạt cười: “Chỉ là một tu ma giả Nguyên anh kỳ, ngươi còn non kém lắm

“U u u…”

Bàn tay đỏ như máu rung lên, chụp vào Dương Tùng. Một khí tức kỳ dị bao phủ lấy hắn, vô pháp thoát khỏi. Bàn tay tựa cự trảo của yêu thú khổng lồ từ thời viễn cổ, ghê gớm vô song...

“Dừng tay…”

“Xẹt xẹt xẹt…”

Ánh chớp nhá lên, nam tử tóc tai dựng ngược đột nhiên ra đòn, trường kiếm rung lên tạo thành vô số tia sáng như điện xẹt ập đến, chém ngang thủ trảo kia.

“Rầm rầm…”

Huyết thủ lảo đảo lui lại, khó tin nhìn nhân vật trước mặt. Nên nhớ hắn đứng thứ chín trong bảng thập cường, tên này rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào mà có thể bức lui hắn?

“Chỉ là chút hiểu lầm nho nhỏ, Cuồng Lôi ma quân có cần phải như vậy không?” Bi Tước Gia chầm chậm đứng lên, cười nhạt.

“Việc này cần phải hỏi Huyết Thủ yêu vương của các hạ” Cuồng Lôi không yếu thế đáp.

“Hiếm khi hai nhân quân trong ma giới đồng loạt có mặt…Bạch Cốt Lão Ma, huynh đài cũng nên đáp lễ lại tại hạ chứ nhỉ?”

Hắc y nhân trùm kín mặt mũi nghe Bi Tước Gia nói vậy thì chầm chậm đứng lên, vẫn như vong hồn âm u, đầy khí tức hắc ám.

Đám khách nhân xôn xao cả lên, thầm nhủ hôm nay là ngày hoàng đạo gì mà cả Ma quân, Yêu Vương, thậm chí là Yêu tôn cũng có mặt ở tửu lâu nho nhỏ này chứ? Xét về mặt thực lực, bên ma giới có vẻ nhỉnh hơn một chút, bởi Cuồng Lôi từ lâu đã khét tiếng về mức độ biến thái (lời tác giả: Từ xưa đã chăm chăm đến danh hiệu “Bựa trung chi ma” của ma giới ), kẻ đứng thứ ba trong hàng thập cường, đủ sức ngạo thị quần hùng.

Nhưng nói gì thì nói, Yêu tôn há dễ đối phó sao? Chỉ riêng Yêu tộc chí bảo “Vạn yêu diệt thiên thủ” cũng đủ khiến cho thiên hạ khiếp vía rồi. Hà huống chi, Y cũng là một nhân vật có tâm cơ đáng sợ, nguyên bản y thuộc về ma giới, sau đó lại qua nhân giới tu luyện, cuối cùng về yêu giới một đường tru sát các đối thủ cạnh tranh, chiếm lấy ngôi vị chí cao Yêu giới: Yêu tôn. Một kẻ kiêm nhiệm sở học của tam giới: nhân, yêu, ma , tự sáng chế ra môn công phu “Thập bát mô thủ” uy lực thông thiên.

Nói về môn công phu này lại có đôi chút kỳ lạ, nguyên bản Bi Tước Gia dùng đao, sử dụng thập bát lãnh diện đao. Nhưng sau này khi nên ngôi vị chí cao Yêu tôn, tiếp nhận Vạn yêu diệt thiên thủ, y đã cải biến Thập bát lãnh diện đao thành Thập bát mô thủ, lại càng ghê khiếp hơn xưa gấp bội.

Cuồng Lôi cười lạnh: “Bi Tước Gia, đừng ỷ vào Vạn yêu thủ làm gì, ngươi đừng quên quá trình tu luyện của ta cũng y hệt ngươi, sở học tam giới ta cũng nắm vững trong tay. Vạn yêu thủ, không phải ta cũng đã dùng qua hay sao?”

Bi Tước Gia vuốt ve cánh tay trái của mình: “Vậy ngươi sẽ không ngại nếu tiếp thử chứ?”

“Ầm…”

Cùng lúc, hai người đồng loạt ra tay.

Bàn tay trái của Bi Tước Gia hóa thành một thủ trảo yêu khí cuồn cuộn, mơ hồ mang khí thế thôn thiên thực nhật, đảo mắt đã chụp vào ngực của Cuồng Lôi.

Chiêu này trong Thập bát mô thủ mang tên “Phá ngực thức”, chụp vào bộ vị mẫn cảm, ác độc vô song.

Cuồng Lôi cũng không chịu kém, điện quang tỏa ra chói mắt, một chùm sáng nhằng nhịt như tơ nhện cuốn lấy Nghiệt long thủ.

Quần hào không khỏi kinh hãi hô lên: “Là thức thứ hai trong Lôi thần quyết, Điện giựt tê tê chết từ từ…”

Hai môn tuyệt học, xét về độ biến thái đều ngang ngửa nhau, một kẻ là tam vị thập cường, một người là Yêu tôn tối cao, nhất thời không phân thắng bại.

Luồng điện quang chói mắt bọc lấy huyết quang yêu dị, thôn phệ triệt tiêu lẫn nhau, dư thế tỏa ra làm vô số bàn ghế bị chấn cho nát vụn, đám quan khách hoảng vía bỏ chạy tứ tán.

Độc Nguyệt Cầm mím môi toan bước về phía trước, nhưng bị hắc giáp hộ vệ phía sau cản lại.

“Tiêu dao quán, vốn là nơi an lành. Chư vị muốn thi thố nên chọn một chỗ khác thì hơn…”

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Ở góc phòng, gần cửa sổ có một thanh niên mặc bộ quần áo xanh nhạt, vừa mỉm cười điềm nhiên uống trà, vừa phe phẩy cây quạt thủy mặc, ung dung ngồi đó nom giống như một vị công tử ca

Bên cạnh y là hai người, một y phục đen tuyền, lạnh lùng lãnh khốc, vác thanh kiếm cũng cùng một màu đen bóng, phỏng chừng làm bằng huyền thiết vạn năm. Người còn lại là một nữ tử y phục trắng nhạt, mái tóc vấn cao, cài thêm bông hoa mẫu đơn trắng, đầy vẻ điềm tĩnh dịu dàng, khiến người ta bất giác có cảm tình với nàng.

Dương Tùng nhìn qua, thầm nhủ chốn hoang sơ này không ngờ lại có lắm mỹ nhân như vậy. Mẹ nó, tên công tử kia lại có diễm phúc được ngồi cạnh mỹ nhân, thiên lý còn đâu? Thật là ức chết mà.

“Tiểu tử vô tri, một tên tu chân giả nho nhỏ mà cũng dám lên tiếng sao? Xem ra ngươi ngại mạng mình quá dài rồi…” Dương Tùng đánh giá một hồi, sau khi xem xét kỹ không ngờ lại chẳng tìm thấy bất cứ pháp lực nào của gã thiếu gia kia, tức thì mạnh dạn hơn hẳn.

Vị thiếu gia kia vẫn cười cười không nói gì, điềm nhiên ngắm chiếc phong linh đang đung đưa ngoài cửa sổ phát ra những tiếng kêu leng keng…

Dương Tùng giận tím mặt, gã thiếu gia này muốn chết đây mà. Hắn hầm hầm bước tới, quyền đầu nắm chặt phát ra những tiếng kêu răng rắc.

“Mạo phạm rồi…”

Bất chợt, Cuồng Lôi lên tiếng, phất tay áo ra hiệu cho Bạch Cốt Lão Ma và Dương Tùng dừng lại.

“Đại ca…” Dương Tùng trố mắt ngạc nhiên.

“Không cần nói nữa, đi theo ta…” Cuồng Lôi cũng không nói nhiều, một đường bước ra khỏi tửu quán. Dương Tùng và Bạch Cốt Lão Ma rất lấy làm khó hiểu, nhưng cũng đành đi theo.

oOo

Tiêu diêu quán.

Độc Nguyệt Cầm ấm ức hỏi: “ Ca ca, sao không dạy cho mấy tên kia một bài học, phá tan hoang tửu quán của muội, thật là ức quá đi !”

Vô Tình phe phẩy cây thủy mặc phiến, cười nói: “Muội có đủ bản lãnh mà, sao không xông lên?”

“Xin ca đó, mỹ nhân tao nhã như như muội mà xông lên đánh đánh giết giết hả? Mất hết hình tượng!... ”

“Có hồi nào mà đòi mất?..”

“… ”

“Ca ca, cái tên kia cứ nhìn giò của muội hoài, hừ, lần sau muội phải móc mắt hắn ra mới hả giận”

“Ai bảo muội cứ mặc váy ngắn chứ?”

Độc Nguyệt Cầm dấm dẳng đáp: “Có giò đẹp, không khoe phí của trời.”

Vô Tình cố gắng nín cười: “Vậy chắc gã tu ma giả kia nghĩ, có giò đẹp, không sờ phí cả tay”

“…”

“Ca ca, sao toàn ăn hiếp muội vậy? ”

Nghe giọng nàng đã ngèn ngẹn, Vô Tình bật cười: “Rồi, rồi…. Bất quá lần sau, ca ra tay, được chưa?”

“Vậy mới được chứ” Độc Nguyệt Cầm thỏa mãn lẩm bẩm nói. “Hi hi, ca vẫn như xưa, đi đâu cũng kéo bè kéo đảng. Đội ngũ gồm hai nhân quân, một Nhân tôn cũng rầm rộ quá ha! Nhân giới vườn không nhà trống, ca không sợ sao?”

“Nhân giới là trung tâm thương nghiệp, liên kết chặt chẽ với Giao thương thành. Các giới khác đều phải qua đó thông thương, ký gửi vô số tài sản. Có ai hồ đồ đến mức tự mình đập chân mình đâu, hơn nữa ở Nhân giới vẫn còn Thất nữ trấn thủ đó thôi. ”

“Ừm, cũng đúng” Độc Nguyệt Cầm quay sang hai người ngồi bên cạnh: “ Hi, Bối Bối tỷ, Đoạt Mệnh huynh, hai người vẫn khỏe chứ?”

Hai người đi theo Vô Tình chính là Nhân quân Bối Bối, biệt danh Linh lung dạ nguyệt và Đoạt Mệnh, nổi tiếng với danh hiệu “Kiếm còn người còn, kiếm mất mua kiếm mới”. Dù sao, nhân giới cũng giàu có quá mà, thay một hai cái chắc cũng không thành vấn đề.

Bối Bối ngẩng đầu lên, dịu dàng nói: “Tỷ vẫn khỏe, có điều dạo này tính toán nhiều sổ sách thu chi quá, nên có hơi mệt. Bữa sáng nay tỷ mới ăn có hai bát mỳ xào, nửa con gà, hai cân thịt bò, chè bát bảo, bánh bao chiên… Ài, người lại gầy đi cho mà xem”

Nghe nàng nói xong, ai nấy đều rùng mình. Ít người biết được, ẩn sâu trong vẻ đẹp dịu dàng kia là một tâm hồn ăn uống tầm cỡ.

“Tỷ tỷ có gầy hay béo, cũng vẫn là mỹ nữ. Nam nhân muốn cầu hôn với tỷ, chỉ sợ xếp hàng dài đến mấy dặm mất”.

Bối Bối không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ngâm:

“Mỹ nhân tự cổ như danh tướng

Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu”

Nguyên lai trước đây nàng vốn có một đấng phu quân có tên Bảo Bảo, làm Thiên tướng trên thiên giới, tài tuấn phi phàm, hai người kết thành một cặp Bảo- Bối ai nấy đều ngưỡng mộ. Nhưng những điều tốt đẹp thì dễ mất đi, tên thiên tướng kia được một vài ngày, không ngờ lại quất ngựa truy phong, khiến nàng sầu khổ không thôi.

Vô Tình nhân tôn thấy vậy thì nổi trận lôi đình, liền phát lệnh truy nã, nhưng gã đã quy ẩn giang hồ, hoàn toàn biệt tăm, không thể tìm được bất cứ tung tích gì.

Bối Bối đâm ra hận nam nhân, lập ra Thủy trúc hiên, cư ngụ ở đó, tự xưng danh Linh lung dạ nguyệt, hàm ý sẽ vĩnh viễn cô đơn như ánh trăng. 

Không ngờ lại đụng vào vết thương lòng của nàng, Độc Nguyệt Cầm áy náy không thôi, vội vàng thay đổi chủ đề: “Ca ca, không đi dự Tu chân các đại điển sao, còn có hứng thú ngồi đây uống trà nữa”.

Vô Tình không nhanh không chậm đáp: “Còn sớm mà. Muội là người của Thiên giới, nên ngăn cản ca mới phải chứ?”

Độc Nguyệt Cầm “xí” một tiếng: “Từ lâu muội đã tự lập môn hộ rồi, tình cảm với Thiên giới phai nhạt đi rất nhiều, giờ không mấy quan tâm nữa. Võng du quân đoàn của muội làm ăn cũng được lắm chứ bộ ”

“Ờ, ca nghe nói chuyên đi lùng ảnh mỹ nhân cosplay gì gì đó, mấy tay săn ảnh đó cũng ghê nhỉ, không làm mật thám thì phí quá.”

Nghĩ đến chuyện này, Độc Nguyệt Cầm không khỏi dở khóc dở cười: “Thì cùng lớp đào tạo săn ảnh mỹ nhân với đám Sắc lang quân đoàn kia mà. Có điều, bọn muội làm ăn nghiêm chỉnh chứ bộ, đâu có chăm chăm chụp mông chụp ngực người ta như mấy tên sắc lang?”

Đang lúc đó, Bi Tước Gia và Huyết Thủ bước tới.

“Vừa rồi đa tạ Nhân tôn đã ra tay tương trợ.”

Vô Tình cười đáp lễ: “Bi huynh khách khí quá rồi. Tại hạ vốn chẳng làm gì, chẳng qua là uy thế của huynh quá mạnh đó thôi. Vả lại, huynh cũng thừa sức đối phó mà.”

Bi Tước Gia cười rộ lên: “Nói gì thì nói, ta vẫn ghi nhân ân tình này. Cũng không còn sớm nữa, chi bằng chúng ta hãy cùng nhau tới Tu chân các đi?”

Vô Tình gật gật đầu, sau khi cáo biệt với Độc Nguyệt Cầm, cả bọn nhằm thẳng hướng Tu chân các tiến tới.

                                                            oOo

Khi đến nơi, mọi người đã tụ tập đông đủ.

Tu chân các vốn gồm nhiều phần khác nhau, trong nội môn thì có Kim ngọc lâu, Phiếm luận đài, còn khu vực này chính là Nghênh khách đường, chuyên dùng để tiếp đón khách nhân.

Dưới sàn trải thảm nhung đỏ, hàng ghế hình bán nguyệt được sắp xếp chỉnh tề, trên mỗi chiếc ghế lại có sẵn số hiệu, tương ứng với thẻ mời của từng người. Hàng ghế đầu dành cho Sắc đế, Sắc Phi, Ma đế. Hàng ghế thứ hai là của Tam tôn, Chưởng môn tiêu diêu môn, Ngũ mỵ yêu hồ, Lang vương. Cuối cùng là của các yêu vương, nhân quân, ma quân.

Trên tường có một tấm hoành phi, ghi mấy chữ sơn son thiếp vàng: “Đả biến thiên hạ vô địch thủ - Một đao một kéo ngạo giang hồ”. Nét chữ uyển chuyển như thanh phong vờn hoa, nhưng lại ẩn tàng khí phách vô song.

Nhị tôn bước vào, toàn trường ồ lên, bàn tán nghị luận sôi nổi. Yêu giới với Nhân giới xưa nay cũng chẳng thân cận gì, hôm nay hai vị chưởng khổng giả chí cao lại đi cùng nhau, thật khiến thiên hạ phải âm thầm suy đoán một phen.

Ngồi cùng hàng ghế là một trung niên nam tử gương mặt lãnh khốc, áo giáp màu đen tuyền loang lổ vệt máu, hơi thở âm u đầy mùi huyết tinh, so với Huyết Thủ còn mạnh hơn gấp bội. Ánh mắt y nhìn rợn tóc gáy, hệt như mảnh thủy tinh sắc bén đâm sâu vào óc người đối diện.

“Mời…” Thấy hai người, Y gật đầu một cái, chỉ cụt lủn phun ra một chữ.

Vô Tình và Bi Tước Gia dường như cũng đã quen với thái độ của nam tử này, cũng không nói gì nhiều, lần lượt ngồi vào vị trí của mình.

Bi Tước Gia không ngờ lại ngồi ngay cạnh nhị hồ là Bạch Linh Tử và Huyết Ngọc, khỏi nói y cao hứng đến mức nào, hết ngả đông đến nghiêng tây, oanh oanh yến yến không ngừng. Nhị hồ cũng không phải tay vừa, chốc chốc lại đá ra một cái mỵ nhãn, khiến cho Bi Tước gia ngứa ngáy như mèo cào, chỉ hận không được cùng hai nàng ra ngoài kiếm một nơi nào đó song tu cho đã một phen.

Kế bên cạnh là Lang vương Bá Long Vô Cực, một nam tử đeo mặt nạ bạc, âm trầm không nói gì. Nhưng qua bộ dáng của y, hiển nhiên hận sôi gan, Yêu tôn xuất hiện, đã giành hết hào quang của y. Mỹ nhân tới tay lại vuột mất, không thể nuốt trôi mối hận này mà.

Kể từ khi Lang vương Thủy Chung biệt tích, Sắc lang đế quốc xuống dốc không phanh, trở thành một thế lực bị mọi người coi thường. Tuy căm hận thật, nhưng y vẫn biết khôn, cố gắn ẩn nhẫn. Người ta có câu, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, sắc lang ghi hận vạn năm vẫn còn dư. Cứ chờ đó, hừ hừ…

Vô Tình nhân tôn không nói gì, vẫn theo thói quen phe phẩy cây quạt, khóe mắt lim dim như đang ngủ. 

“Vô Tình ca…

“… ”

“Vô Tình ca, đang ngủ hả?”

“Ưm, ah đâu có, ta đang suy nghĩ một số chuyện…” Cánh tay áo bị giật khẽ, Vô Tình choàng tỉnh, nhận ra Đại hồ vương Bạch Linh Tử đang tròn mắt nhìn mình.

Bạch Linh Tử trước kia cư ngụ ở nhân giới, sau này vì mối tình bất thành với cựu nhân tôn Cuồng Lôi, nên đâm ra thống hận nam nhân, chuyển hộ khẩu sang bên Mỵ quốc ở, bắt đầu quá trình biến thái đọa lạc của mình.

Tuy vậy, giao tình của nàng với Vô Tình cũng không tồi, thỉnh thoảng rảnh rỗi lại ghé qua Phong linh các thưởng trà. Bữa nay gặp mặt, vài câu thăm hỏi âu cũng là chuyện nên làm.

“Tam muội của nàng, Vong Ưu chưởng môn không có đến sao?” Nhìn sang chiếc ghế trống bên cạnh, Vô Tình thắc mắc.

Bạch Linh Tử che miệng cười: “Muội ấy đương nhiệm Tiêu diêu môn, bận trăm công ngàn việc, không có thời gian để thở nữa.”

“Bận gì?”

“Nào là Thôi Lược Thương thiên vương, rồi Thanh Long, Vong Mệnh…Gần đây như mới thu thập thêm một nam sủng tên Nại Lạc nữa… ”

Vô Tình nghe xong mà phát hoảng: “Nhiều như thế không sợ mệt mà chết sao?”

“Tỷ ấy xuất thân từ mỵ hồ quốc bọn muội, Mỵ hồ công đã đến tầng cao nhất, sau khi đương nhiệm Tiêu Diêu Môn lại tu luyện thêm Tiêu diêu nghịch thiên kinh, Hấp tinh đại pháp, càng đánh càng khỏe, sao có chuyện mệt được? Thiên hạ rộng lớn, e rằng chỉ có Lang vương Thủy Chung mới đủ sức đấu được với nàng ba trăm hiệp”

“Hết thuốc chữa…”

Đinh đinh…

Tiếng chuông thanh thúy vang lên, chấm dứt những lời bàn luận lao xao ở dưới. Đương lúc mọi người còn đang ngơ ngác, bức rèm châu bỗng hé mở, một nữ tử uyển chuyển bước ra, theo sau là hai nha hoàn tay cầm trà, tay cầm bánh đặt vào chiếc bàn ở giữa phòng rồi cúi đầu cáo lui.

Mọi người trố mắt nhìn vào nữ tử kia, trong bụng không khỏi loạn lên một mớ, đây chính là Tình đế Tiểu Uyên, đỉnh đỉnh đại danh sao?

Mái tóc nàng lam nhạt, được buộc khéo léo bởi một chiếc trâm ngọc hình cánh hoa hồng, làn da trắng mịn hơn tuyết, tưởng chừng gió thổi qua cũng rách, khóe mắt xanh thẳm như bích ngọc, đẹp đến mức khiến người ta ngạt thở.

Nếu như vẻ đẹp của Bối Bối hiền dịu giống như mặt trăng, hay của Độc Nguyệt Cầm là mây trắng phiêu du, Bạch Linh Tử tựa sương đêm thì vẻ đẹp của nàng rực rỡ như mặt trời, lại ngọt tựa mật ong, không thể cưỡng lại.

“Tiểu Uyên ham ngủ, để chư vị đợi lâu, thất lễ rồi…” Giọng nói thanh thúy dễ nghe vô cùng, giống như snack giòn mà không ngấy.

Mọi người rối rít xua tay, chuyện, chẳng ai chấp nhặt với nữ nhân như vậy, lại là tuyệt thế mỹ nữ nữa.

Hôm nay nàng mặc một bộ y phục phân hồng, khoác thêm chiếc áo mỏng màu tím nhạt, bó chặt lấy bờ eo mảnh khảnh, khiến cho đám sắc lang nhìn không chớp mắt, chỉ hận không được nhảy lên cắn vài ngụm cho hả.

Dư âm dần qua, mọi người bình tĩnh trở lại, tuy trong lòng vẫn còn cảm thán không thôi, nhưng chí ít vẻ mặt không còn ngây ngốc như trước nữa, có nhìn eo, nhìn mông cũng kín đáo hơn, chốc chốc chỉ khẽ liếc một cái.

Duy nhất trong phòng, vẫn còn một nam tử đứng đó, nhìn nàng như mê như say.

Là Nhân tôn Vô Tình…

Bạch Linh Tử nghi hoặc nhìn y. Lâu nay y vẫn nổi danh vô tình lãnh đạm, coi mỹ nhân như khô cốt…Chẳng lẽ Tình đế có sức hấp dẫn ghê gớm như vậy sao?

Phía trên, Tiểu Uyên lại đang đắc ý ngầm trong lòng, gì mà Vô Tình với Nhân tôn chứ, chẳng phải là đã bị nàng hớp hồn rồi sao. Thật là muốn hỏi một câu “Gương kia ngự ở trên tường – Thế gian ai đẹp được dường như Uyên …” mà.

“Nhân tôn, tiểu nữ biết tiểu nữ rất đẹp, nhưng xin nhân tôn đừng nhìn say đắm như thế được không, tiểu nữ ngượng lắm a…” Tiểu Uyên chúm chím cười.

“Đẹp quá…” Vô Tình vẫn dán mắt vào.

“Tách trà đẹp quá, sao trước đây ta chưa từng thấy qua nhỉ?”

“Sặc…”

“Phì…”

Liên tục trong phòng vang lên những tiếng ho sặc sụa, có người mặt đỏ gay vì nín cười, có người cơ hồ như sắp chết sặc, lại có tên phụt trà ra đằng mũi, cảnh tượng nom nhốn nháo vô cùng.

Tiểu Uyên mặt đỏ bừng, mím môi nghiến răng nghĩ thầm: “Cái tên hỗn đản, cái tên khốn kiếp, cái tên có mắt mà không thấy mỹ nhân, ah, thái sơn. Hắn có bị sao không nhỉ?” Nhìn vào tách trà đang cầm trên tay, nàng dở khóc dở cười: “Chả lẽ mình lại không bằng tách trà này sao?”

Rắc rắc…

Vô thức, nàng nắm chặt tay, chén trà bị nứt một đường dài, có lẽ nàng đang tưởng tượng cầm cổ tên Vô tình kia mà bóp mấy cái mới hả.

Vô Tình thấy vậy thì giật mình nói: “Coi chừng, vỡ tách trà bây giờ”. Lại nói bằng giọng khẩn khoản: “ Tình đế, liệu có thể nhường cho tại hạ tách trà này không?”

Xưa nay hiếm khi nào mà y nói giọng mềm mỏng vậy, Tiểu Uyên cũng đành mỉm cười nói: “Chỉ là một tách trà thôi mà, Nhân tôn xin đừng khách khí.” Bề ngoài thì ôn nhu nhưng trong lòng nàng lại rủa thầm: “Cầm đi, cầm về nhà mà dùng, ta cầu cho ngươi khi uống trà nghẹn họng mà chết luôn, mà nếu không chết cũng bị tào tháo rượt cho chạy té khói… ”

Vô Tình nếu biết được nàng đang rủa thầm mình ghê gớm như vậy, e rằng sẽ chẳng dám nhận lấy mất. Ai mà biết được nàng có học qua “Chửi rủa nguyền rủa thuật” không? Nhỡ đâu ứng nghiệm thì toi.

Hắn vung tay, tách trà như có ma lực đột nhiên biết mất, rồi xuất hiện lại tên tay hắn, vết nứt trên đó cũng lành lại từ bao giờ.

Vô Tình nhân tôn vốn nổi danh với biệt tài Biến ảo đồ vật, biến cũ thành mới, hỏng thành lành…Hàng vạn Tiên linh thạch qua bàn tay của y đề mất tăm mất tích, xá chi tách trà nhỏ nhoi này.

“Bình tĩnh, bình tĩnh…Mỹ nữ thì không được tức giận la lối om sòm. Mỹ nhân trả thù vạn năm chưa muộn, sớm muộn gì cũng phải xử lý tên hỗn đản này..”  Mặc dù tự nhắc mình liên tục, nhưng Tiểu Uyên vẫn cảm thấy khó nuốt trôi được.

Hít sâu một hơi, nàng nhoẻn cười: “Chư vị không quản xa xôi ghé thăm lễ đăng cơ đại điển của Tu chân các, tiểu nữ cảm kích vô cùng.”

Có câu, mỹ nhân cười có sức mạnh nghiêng thùng đổ nước, hiển nhiên toàn trường sau cơn nhốn nháo vừa rồi, lại tập trung mọi ánh mắt về phía nàng.

Tiểu Uyên vén tóc nói tiếp: “Tu chân các được lập ra, không phải để tranh đoạt quyền lợi, mà chỉ có một mục đích đơn giản, muốn cho các đạo hữu cùng nhau tham luận, sáng tạo ra các môn công pháp lưu truyền kim cổ mà thôi. Tu chân các không phân biệt Tu ma giả, Tu yêu giả, Mỵ quốc, Sắc Lang…Chỉ cần có lòng cầu học, Tu chân các sẵn sàng mở cửa chào đón ”.

Bên dưới xôn xao nghị luận, bỗng Huyết Ngọc hồ vương đứng lên mỉm cười nói: “Tiểu Uyên tỷ, Mỵ hồ quốc luôn chào đón tỷ. Chỉ cần Tu chân các dọn đến, đám hồ ly bọn muội bảo đảm sẽ bán tỷ vào lầu xanh với giá cực cao, à nhầm, sẽ giới thiệu cho tỷ những mỹ nam tài tuấn nhất Tu chân giới. Hi hi, đến lúc đó tỷ tha hồ mà lựa chọn, chẳng phải khoái hoạt lắm ru? ”

Bạch Linh Tử cũng tán thưởng nhìn nàng. Mỹ nhân này rất có tiềm năng trở thành hồ vương a, chỉ cần thu thập nàng, mỵ quốc sẽ có cao thủ đầu tiên trong thập cường, đến lúc đó thì còn phải sợ ai nữa chứ?

Trước sự dụ dỗ mang tính thuyết phục rất cao của Huyết Ngọc, Tiểu Uyên hơi chần chừ. Chuyện, mỹ nam tài tuấn, ai mà chả muốn chứ?

“Ha ha ha…Nói đến mỹ nam, ở đâu có thể so với Yêu giới bọn ta?” Yêu Tôn Bi Tước Gia đủng đỉnh đứng dậy, mỉm cười yêu dị.

Huyết Ngọc không chịu thua: “Ở yêu giới đâu có mỹ nam nào chứ, Yêu tôn đừng có quăng bom nha…”

Bi Tước Gia hừ lạnh: “Sao lại không, chả phải ta là ví dụ điển hình nhất sao?”

Với trình độ YY ghê gớm cỡ này, ai nấy đều lạnh tóc gáy. Không hổ danh là Tân yêu tôn mà, cũng quá mạnh mẽ đi.

Huyết Ngọc làm bộ ngây thơ nói: “Thúc thúc à, ai chả biết thúc thúc đi thẩm mỹ viện cải tạo nhan sắc trên trăm lần rồi, người thúc thúc toàn hàng giả không ah, không có xài được nha…”

“Có xài được hay không, thử mới biết được chứ?” Bi Tước Gia ám muội nói.

Thấy cuộc tranh cái có nguy cơ lạc đề, Huyết Ma “e hèm” một tiếng, đứng dậy nói: “Ma giới bọn ta thực lực vững mạnh, mới là nơi Tình đế nương tựa tốt nhất. Đám thư sinh trói gà không chặt của mỵ quốc, sắc lang, yêu giới thì có gì hay chứ. Nhìn xem, nam nhi là phải cơ bắp, phải khỏe, khỏe, và khỏe!...”

Đáp lại lời quảng cáo của Ma tôn, Cuồng Lôi và Dương Tùng đồng loạt đứng lên, trình diễn một màn thể hình, Nhất là Cuồng Lôi, mai tóc dựng ngược, điện quang tê tê, thân thể tráng kiện, cơ bắp cuồn cuộn khiến cho vô số sắc nữ sáng mắt lên, nhìn chăm chăm vào hắn.

Bạch Cốt Lão Ma thì biết thân biết phận ngồi im. Hắn đi quảng cáo chương trình “Khi trò chuyện chúng tôi là chuyên gia - khi tâm sự chúng tôi là tri kỷ - Hãy dừng lại trước khi quá muộn”, hay như sữa giảm cân dành cho ngươi béo thì còn được, chứ thi thố thể hình như vậy chẳng khác giết hắn đi còn hơn. 

Nhất thời, toàn trường lại nhốn nháo cả lên, cãi vã nhau không dứt.

“Tất cả im lặng cho ta, đều là những kẻ có thân phận, cãi vã nhau vậy còn ra thể thống gì…” Một giọng nói uy nghiêm ở hàng ghế đầu vang lên. Đến lúc này, Sắc đế - vị chưởng quản tối cao của thiên giới hùng mạnh mới ra mặt.

Đó là một trung niên khuôn mặt góc cạnh, mũi hơi khoằm, hai mắt lập lòe như lửa, khiến người ta có cảm giác âm trầm, bất giác đem lòng nể sợ. 

Bên cạnh y là Sắc phi – Tiếu Ngạo Doanh, cũng là một mỹ nhân thuộc hàng bô lão trong tu chân giới, cổ đeo một chiếc vòng, y phục theo kiểu “Cô gái Hơ mông”. Dung mạo tuy mỹ miều nhưng hai mắt lại thâm quầng, chẳng biết có phải là bị bạo hành gia đình hay không, khiến cho người ta thương tiếc không thôi.

Sắc Long đảo mắt qua một lượt, đợi mọi người thôi nghị luận mới chậm rãi nói: “Tình đế Tiểu Uyên xuất thân từ Thiên giới, đương nhiên Tu chân các sẽ là đồng minh của Thiên giới ta.”

Huyết Ma điềm nhiên đứng dậy phản bác: “Sắc đế nói thế là sai rồi, Tiểu Uyên nguyên bản xuất thân từ ma giới bọn ta. Nếu nói đến đồng minh, đương nhiên sẽ theo ma giới rồi.”

Huyết Ma không chút nào kiêng nể Sắc Long, căn bản là do thế lực của ma giới hiện tại cũng không thua kém Thiên Giới là bao. Nếu Thiên giới có đội quân thiên vương, thiên tướng hùng hậu, pháp bảo trang bị đến tận chân răng thì Ma giới cũng đâu có kém.

Tam đại nhân quân, thực lực siêu cường, Ma tôn y cũng đứng thứ tư trong bảng thập cường, lại thêm vị Ma đế đáng sợ kia…

Huyết Ma nhíu mày, tiểu muội tại sao còn chưa đến nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro