Phần 1: Thoảng vương ánh mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng vàng rộn rã giữa sân trường, từng lớp từng lớp học sinh dắt xe ra khỏi cổng trường, ai nấy đều hớn hở. Trên bệ đá dưới tán cây bàng, một nữ sinh đang ngồi ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy nắng qua kẽ lá . Đôi mắt trong trẻo, gương mặt ngây thơ của nữ sinh khiến khung cảnh xung quanh trở nên tươi đẹp lạ thường. Vẻ đẹp tinh khiết của cô khiến nhiều nữ sinh ghen tị, mấy bạn nam muốn đến bắt chuyện nhưng dường như chưa đủ dũng khí. Bỗng một nam sinh đến gần cô, tươi cười hỏi:
- Đang chờ xe à ?
- Không. Mình chờ Dạ Thảo - Cô nhỏ nhẹ đáp lời
- Vậy mình về trước đây. Mai gặp nhé - Nam sinh vẫy tay tạm biệt rồi rời đi
Cô cũng mỉm cười vẫy tay với cậu bạn cùng lớp.
Nụ cười của cô khiến mấy nam sinh khác ngẩn ngơ. Phía sau mấy nam sinh bỗng vang lên tiếng nói nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để khiến họ giật mình quay đầu nhìn lại. Một gương mặt tròn đang đanh lại, ánh mắt nhìn họ giễu cợt, giọng cao vút:
- Cho qua coi
Vừa nói cô bạn mặt tròn vừa ung dung bước qua họ một cách kiêu căng, còn hất tung mái tóc dài cột đuôi gà của mình về phía sau. Đâm con trai nghẹn họng, lặng lẽ bỏ đi.
Thiên Vi đang định lấy sách ra đọc thì thấy bạn mình bước tới, vẻ mtajw rõ là chảnh choẹ. Cô phì cười, khẽ hỏi:
- Sao thế? Trưng vẻ mặt này cho ai xem vậy?
- Thì mấy caia tên lóc chóc đó chứ ai? - Dạ Thảo hí hửng đáp
- Ai? - Thiên Vi ngơ ngác nhìn quanh
- Mấy cái đuôi - Dạ Thảo hờ hững đáp
- Oa oa ... Không ngờ đó nha - Thiên Vi reo lên- Đã chọn được anh nào chưa?
Dạ Thảo khẽ cười lườm Thiên Vi rồi thở dài đáp:
- Ai thèm ngoa tới mình chứ!
- Sao lại nói thế? - Thiên Vi tròn mắt nhìn Dạ Thảo
- Mình như vậy thì... - Dạ Thảo nhìn bộ dạng tròn trịa béo tốt của mình, vẻ mặt càng buồn bã hơn
Thiên Vy thấy bạn tủi thân như vậy cũng buồn, Dạ Thảo hơi mập nhưng gương mạt tròn trịa của cô vẫn mang nét dễ thương đáng yêu, hơn nữa Dạ Thảo rất tốt bụng, chẳng ai trong lớp vì ngoại hình mà chán ghét cô cả
- Đừng buồn mà, thật ra ngoại hình không quan trọng lắm đâu - ThiênVi an ủi Dạ Thảo- Minh tin sẽ có người thích Thảo vì tính cách của Thảo. Chẳng phải Thảo vừa bảo mấy cái đuôi theo mình đấy sao!
- Đó là đuôi của bạn, không phải của mình- Dạ Thảo rầu rĩ
Thiên vi nhất thời không biết nói sao, cô cũng trầm mặt. Cô và Dạ Thảo khác nhau, nhiều người hay bảo, hai người đi với nhau thì giống như số mười. Cô thở dài nói:
- Đừng để ý bọn họ nữa
- Ai thèm để ý chứ - Dạ Thảo bỗng dưng thay đổi sắc mặt, nhăn răng cười- Mình đùa đấy. Ba mẹ mình đã bảo :" Làm người chỉ cần sống vui vẻ là được rồi, mặc kệ ai nói gì thì nói"
Thiên Vi thấy bạn vui vẻ trở lại, cô cũng tươi cười gật đầu: - Ba mẹ Thảo nói rất đúng. Cuộc sống là phải vui vẻ Cả hai nhanh chóng ra về.

Ở bên kia sân trường, ba nam sinh đang khệ nệ ôm mấy cuộn bản đồ trong thư viện, vừa đi vừa nói chuyện. - Tại cậu đá mạnh quá mới làm bể cái bình bông đó. Lần này chúng ta tiêu rồi – Một nam sinh đầu đinh vừa vác mô hình vừa nhăn nhó, tuy nói những lời trách móc nhưng nụ cười lại hiện trên môi. -                      Đó là cú đá hoàn hảo nhất của mình đấy – Nam sinh có mái tóc rối hả hê đáp rồi vui vẻ bước đi

-                      Lần sau tụi mình đá một trận nữa đi, mình vừa tìm được một sân bóng khá rẻ - Cậu bạn này đầu tóc tuy ngắn gọn gàng thế nhưng cúc áo bị cài lệch cả đi.

- Được, đừng như lần trước nhé, đá đến rách cả quần- Đầu đinh trêu chọc bạn, nói xong vội vàng bỏ chạy.

Nam sinh tóc rối trợn mắt, không ngờ đứa bạn lại dám nhắc tới bi kịch xấu hổ của mình trên sân bóng, nói xong rồi vội vàng bỏ chạy.

Cả ba vừa chạy vừa trêu chọc lẫn nhau thì nam sinh tóc rối va vào Thiên Vi. Cái dây móc trên bản đồ làm cho sợi dây lụa màu rêu trên tóc Thiên Vi tuột ra, rơi xuống đất.

Thiên Vi hơi đau, quay đầu nhìn họ, nam sinh đầu đinh nhanh nhảu xin lỗi trong khi bạn tóc rối đã ngơ ngẩn nhìn cô. Thiên Vi chỉ cười nhẹ rồi quay mặt đi tiếp mà không hay dây buột tóc của mình đã rơi xuống đất. Nam sinh tóc rối nhìn theo dáng Thiên Vi cùng Dạ Thảo rời đi mới lặng lẽ nhặt sợi dây buộc tóc của cô lên. Sợi dây mềm mại tung bay trong gió khiến lòng người ngơ ngác

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro