Chương 25: Gia yến phanh phui kẻ chủ mưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng chậu hoa cúc đủ hương, đủ màu khác nhau tươi mơn mởn xếp dọc hành lang của Lưỡng Kỳ cung, tranh nhau khoe sắc dưới cái nắng ấm. Ngay cửa cung rộng lớn, tiếng kêu la hớt hả vang lên, như đánh thẳng vào màng nhĩ của Trịnh Quý phi, khiến cho nàng ta phải tức tối cau mày.

"Chủ tử... chủ tử. Điền Quý nhân..." Cung nữ chưởng sự Tố Như tóc tai rối bời, chạy thẳng đến trước mặt của Quý phi rồi quỳ rạp xuống.

Khuôn miệng vừa mới nhấp được một ngụm trà thơm, đã lập tức hạ tách xuống. Nghe thấy cái gai mình muốn nhỏ bỏ từ rất lâu rồi, được nhắc đến trong lời nói hấp tấp của tỳ nữ thân cận nhất bên cạnh mình. Cả người Trịnh Quý phi lập tức căng như dây đàn, dỏng tai lên nghe chuyện.

"Điền Quý nhân... chưa có chết." Tố Như tái mặt siết chặt hai tay lại với nhau, cúi đầu bẩm báo.

Tựa như trên ghế có hòn than nóng bỏng đang cháy rực, Trịnh Đán cuống lên đứng bật dậy. Đôi đồng tử rộng mở, con ngươi chừng sắp rớt ra khỏi hốc mắt "Đừng nói những lời hoang đường như vậy."

Tố Như chắc mẩm rằng cơn cuồng nộ của Quý phi sắp sửa xảy đến, ả khẽ nói "Nô tì không rõ làm sao hắn ta ăn vào kịch độc như vậy mà còn sống sót."

"Khốn kiếp... Ôn Nhất Y ngươi xem." Trịnh Đán hất tay và thét lên. Nếu như khoảnh khắc ấy trong tay nàng ta là một thanh đoản kiếm, lưỡi kiếm sắc nhọn sẽ kề ngay trên cổ tên Thái y kia.

Ôn Thái y mới nãy còn tươi cười bàn chuyện. Nay đã phải cuống lên, cúi lạy van xin Quý phi có thể niệm tình tha cho cái đầu của hắn được yên vị "Chủ tử... chủ tử xin người bớt giận. Vi thần, vi thần thực sự đã chọn loại độc ghê gớm nhất rồi mà ạ."

Trịnh Đán tàn nhẫn hất hết thảy đống trái cây trên bàn xuống người hắn, tơ máu vằn trên mắt, mũi nở to vì thở những hơi dồn dập đến nóng rẫy.

"Cơ hội đến liên tục như vậy nhưng bổn cung vẫn không tài nào giết được tên Điền Chính Quốc đó. Bổn cung tin tưởng giao cho ngươi, vậy mà ngươi... Ôn Nhất Y, ngươi cho rằng bổn cung không dám giết chết ngươi hay sao?"

Tên Thái y bỗng hoảng hồn, hắn ngẩng đầu lắp bắp nói "Không không không. Chủ, chủ tử... vi thần xin người." Hắn sợ đến mất mật, nhất thời quên mất sẽ phải nói gì tiếp theo.

Loáng choáng tựa vào thành bàn, Trịnh Quý phi ôm đầu, lầm bầm lên tiếng "Bổn cung phải làm sao? Phải làm sao bây giờ?"

"Chủ tử... kế sách của chúng ta là đổ tội cho Đức phi. Hiện tại hoàng thượng vẫn chưa tra ra người, xin người hãy yên tâm đi." Trong chính điện lúc này chỉ còn Tố Như là còn minh mẫn, khác với Quý phi và Ôn Nhất Y đã mất hết thần trí kia. Ả lo lắng đỡ lấy chủ nhân, ân cần nói câu khuyên nhủ.

"Phải rồi. Vẫn còn có Triệu Thái Kiều đó." Trịnh Đán thở phào nhẹ nhõm, song hàng mi nàng ta run lên bần bật, như thể rèm châu đung đưa trước gió. Nhưng lần này không chỉ đơn giản là vài cơn 'tiểu phong'. Đó có thể là 'đại phong', là bão tố càn quét hết mọi thứ trong cuộc đời nàng ta.

Tố Như cảm nhận được sự đau nhói khi bàn tay của Quý phi đang nắm lấy cổ tay mình, dường như vị chủ nhân của ả đã dùng sức khi siết chặt đến nỗi phần da thịt trên tay chuyển sắc trắng. Và chỉ cần nàng buông ra, nơi đó ắt sẽ ửng đỏ một mảng.

Phận làm nô tì còn có thể làm gì? Dẫu cho chủ tử có ném ả vào dầu sôi lửa bỏng, việc của ả cũng chỉ biết rằng im lặng và cam chịu mọi thứ.

"Bổn cung phải bình tĩnh lại, coi như mình không hề có dính dáng đến sự việc ấy."

"Đúng, đúng. Chủ tử nương nương, vi thần tuy không giết được Điền quý nhân. Nhưng mọi tội trạng đổ lên đầu Đức phi đã được sắp xếp ổn thoả. Xin người, xin người hãy tin thần lần cuối."

Ôn Nhất Y bò gần về phía Quý phi, cúi lạy dồn dập. Cố dồn hết tâm sức từ cái miệng dẻo quẹo kia để cứu vớt chút hơi tàn thoi thóp.

——————-

Thân thể Điền Chính Quốc vốn không ổn định từ đợt tra tấn trước, cộng thêm độc dược làm cho bên trong y có sự biến đổi lớn, nên mới gây ra tình trạng không chịu đựng nổi mà thổ huyết. May mắn thay, tính mạng vẫn có thể giữ lại.

Nhiều ngày trôi qua, mỗi khi hết giờ thượng triều, Hoàng đế đều dành thời gian còn lại bên cạnh Điền Chính Quốc. Thượng triều nào có tốn đến mấy canh giờ. Vậy nên, hầu hết cả ngày của ngài đều thuộc về Điền Chính Quốc.

Nhưng vì vấn đề sức khoẻ của y, Hoàng đế vẫn chưa dám làm gì quá mức.

Ngài cho gỡ bỏ lệnh cấm cho Vân Ý cung trong khi chưa chính thức vạch trần kẻ chủ mưu đứng sau tất cả. Thái hậu vì việc ấy mà bất bình vô cùng. Tuy nhiên, bà cũng đã được Hoàng đế mở lời trước, khi mà Kim Thái Hanh khẳng định, ngài đã có đầy đủ chứng cứ và cả thủ phạm thực sự. Duy chỉ chờ thời cơ chín muồi, sẽ cho công bố toàn cung.

Cho đến một ngày, quả ngọt sai chín rụng trĩu cành.

Tuy rằng hôm nay chẳng phải ngày tháng gì đặc biệt, song đối với Hoàng đế ngài, việc Điền Chính Quốc có thể hoạt động bình thường trở lại, chính là lý do duy nhất để ngài tổ chức nên gia yến này.

Thái Uyên Các được dựng vốn là để cho những dịp hậu cung ngồi lại với nhau cùng ăn một bữa thân mật. Bốn phía tường đều gắn cửa sổ rộng, dễ dàng đón ánh nắng chan hoà. Xung quanh treo các chùm hoa giấy đỏ rực, đèn lồng vàng tăng thêm vạn phần ấm cúng. Dưới đất, thảm nhung xanh thẫm như màu hải vực, làm nổi bật từng khóm hoa đã được thêu tay tỉ mỉ. Mỗi khi đặt gót hài trên nền thảm, sẽ mang lại cảm giác như lòng bàn chân đang chạm vào những cánh hoa hé nở.

Ngay tại hướng Bắc của căn phòng, để tương xứng với quyền lực tối cao của những người đứng đầu hoàng cung, nơi ngồi của Hoàng đế và hoàng hậu được xây cao hơn hẳn. Sau ngai vàng của ngài, mỗi bên đều túc trực đến hai vị thái giám. Bên tay trái Hoàng đế, Thái hậu cùng Tuệ Hoà Trưởng công chúa đã an vị. Còn phía bên phải, đương nhiên không thể thiếu Hoàng hậu Thẩm Nhược Giai Kỳ.

Mọi phi tần còn lại đều phân chia theo thứ bậc mà ngồi. Vì là yến tiệc, các nàng đều diện cho mình những bộ cát phục sẫm màu trang nhã, thêu từng đoàn hoa văn, mây nước, sóng cuộn. Nào ở trước ngực, rồi đến hai vai, xuống dưới cổ tay, và tại đuôi áo. Mọi thứ đều mang nhiều ý nghĩa tượng trưng như phúc thọ, cao quý, thái bình. Trên đầu mỗi nàng đều đội điền tử bằng vàng kèm ngọc lưu ly, hoặc đủ loại cảnh pháp lam khác nhau. Cổ đeo chuỗi triều châu san hô, tai cài ba khuyên ngọc.

Thế nhưng Điền Chính Quốc, vẫn ung dung như những ngày bình thường. Y không ăn mặc quá mức trang trọng, chỉ đơn giản vận một bộ lam phục có gắn chỉ bạc, đeo thêm ngọc bội bên mình, và đổi một cách vấn tóc khác chỉn chu hơn.

Kết quả, những nữ nhân kia lộng lẫy như vậy vẫn không hề lọt vào mắt xanh của Hoàng đế. Song Điền Chính Quốc dù có đến mức xoàng xĩnh thế nào, ngài vẫn luôn yêu quý y hết mực.

Bàn dùng thiện của tất cả phi tần đã được bày biện vài món ăn nhẹ, chỉ cần Ngự Thiện phòng hoàn thành thêm vài món nữa là có thể dùng bữa. Tiết mục ca múa sẽ không bao giờ có thể thiếu. Nhưng chẳng mấy ai mà để tâm đến.

"Nào... cũng đã lâu lắm rồi hậu cung mới có dịp gần nhau thế này. Các nàng hãy thoải mái đi." Kim Thái Hanh cười híp mắt, dứt lời liền dốc cạn ly.

Sau khi ca múa tẻ nhạt kết thúc, đám ca kỹ lui xuống. Cũng là lúc Hoàng đế hạ đũa ngừng ăn. Ngài dùng khăn lau miệng nhanh chóng. Gương mặt dần dần chuyển nhạt, từ khuôn miệng kia bật ra hơi thở lạnh lẽo "Trần Túc, bắt đầu đi."

Thị vệ Trần Túc cúi đầu nhận lệnh, hắn rời khỏi Thái Uyên Các. Khi về dẫn theo hai kẻ tiểu nhân y phục lấm lem, cả người bê bết máu, tóc tai rối mù che nửa khuôn mặt.

Lan Chu ngạc nhiên đến mức mấp máy khoé môi, âm giọng chỉ đủ cho Điền Chính Quốc nghe thấy "Chủ tử, là A Châu và A Phúc."

Y gật đầu với Lan Chu, tuy nhiên không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ đơn giản theo dõi diễn biến tiếp theo.

"Hoàng thượng, sao con lại đem hai kẻ này lên đây thế này." Thấy cảnh tượng có phần ô uế một màn vui của hậu cung, Thái hậu nhíu mày nói.

Ngồi bên cạnh bà, Tuệ Hoà Trưởng công chúa bật cười, tự rót một chén mà uống cạn "Rượu thật thơm. Gia yến cũng thật thú vị quá đi."

"Mẫu hậu, người hãy chờ xem." Hoàng đế đắc ý nói. Ngài đặt hai tay trên gối, ngồi thẳng người, liếc mắt nhìn biểu tình hiện tại của Điền Chính Quốc, sau đó mới tập trung vào Trần Túc sẽ làm gì.

"Thận Hình ty dốc sức tra khảo, cuối cùng đã cho ra kết quả. Toàn bộ việc dùng Lư Điệp chú, cũng như sai khiến bọn họ đổ tội cho Điền quý nhân đều là do một tay Quý phi nương nương làm." Trần Túc nghiêm mình trình bày.

Toàn bộ phi tần đều phát hoảng, đánh mắt về bên Quý phi. Tất nhiên cả Đức phi, nàng ta cũng giả bộ như mình không liên can đến mà bày ra vẻ mặt không thể tin nổi.

Trịnh Đán có chút xao động nhẹ, nhưng vẫn cố gắng giữ được bình tĩnh "Chỉ bằng lời nói suông, sao có thể kết tội bổn cung được."

"Đúng vậy. Chỉ bằng lời nói thôi thì đương nhiên không thể kết tội ai. Thế nhưng vài hôm trước Nội Vụ phủ có ghi chép, Tố Như cung nữ chưởng sự của Quý phi đã đến để lấy trước bổng lộc của tháng này. Xin hỏi, nương nương cần gấp như vậy để phục vụ cho việc gì?"

Bàn tay của Trịnh Quý phi siết chặt lấy vạt áo, nghiêng người cười mỉm "Gia tộc có chuyện, không thể không cần gấp."

"Nhưng theo như vi thần điều tra được, nguồn bổng lộc của Quý phi phân nửa đã rơi vào tay kẻ khác." Trần Túc dõng dạc nói, sau đó hắn đứng gọn về một phía, nhường đường cho hai kẻ bên ngoài đang tiến vào bên trong.

Trong điện không hề nghe thấy tiếng động nào. Tất cả như đã dồn hết tâm trí để xem một màn này.

Người có mặt đầu tiên chính là Ôn Nhất Y.

Khi nhìn thấy gương mặt hắn, Trịnh Đán tràn trề hi vọng về chiến thắng. Bởi hắn là người của nàng, chắc chắn sẽ giúp nàng một tay.

Thế nhưng cho đến lúc người đứng phía sau Ôn Nhất Y tiến gần về phía đại điện, đó lại là kẻ làm cho Trịnh Quý phi phải bủn rủn chân tay.

"Tội thần Ôn Nhất Y, khấu kiến Hoàng thượng."

Kẻ phía sau lần đầu được diện kiến thánh giá, trong lòng không tránh khỏi kinh hãi. Gã thấy Ôn Thái y hành lễ, bản thân cũng nhanh chóng làm theo.

Hoàng đế rướn người lên trước, lạnh lùng thốt ra hai chữ "Bình thân."

"Đúng như Trần đại nhân đã nói thưa Hoàng thượng. Mọi việc đều do một tay Quý phi nương nương làm." Ôn Nhất Y nói một hơi không chớp mắt, dường như hắn chẳng hề sợ hãi gì "Quý phi đã tìm đến thần, nhờ thần tìm cho một loại bùa chú có tác dụng gây mê hoặc. Thậm chí còn nhờ thần dạy cho A Trữ y thuật, nhằm đánh lạc hướng việc nương nương đã có thuốc giải từ trước."

Thái hậu siết chặt nắm tay, cả cơ thể hầm hập tức tối "Chỉ sau một ngày mà đã tìm ra cây thuốc quý hiếm, quả thật chả bằng đã có sẵn rồi. Ai gia khi đó có mỗi một mong mỏi Hoàng thượng bình an, không nhận ra kẻ ác đã ở ngay trước mắt."

Trưởng công chúa khẽ nắm lấy tay bà, nhu thuận mở lời để Thái hậu bớt giận.

Trịnh Đán sôi máu, không ngờ bản thân lại bị phản bội. Nàng ta rời khỏi chỗ ngồi, đi thẳng một mạch đến trước mặt Ôn Nhất Y, đưa tay giáng xuống gò má của tên Thái y kia một cú tát, thay cho cơn phẫn nộ của mình lúc này "Ôn Nhất Y... ngươi."

"Thần cảm thấy hổ thẹn vô cùng thưa Hoàng thượng." Kẻ phản bội bị cú tát đánh cho rớm máu miệng, hắn chua xót quỳ gối, hô lên.

"Làm càn." Hoàng đế tức giận đập tay xuống mặt bàn, sau đó đưa ra mệnh lệnh "Người đâu. Mau ngăn Quý phi lại."

"Hoàng thượng... Hoàng thượng thần thiếp oan uổng quá."

Kẻ tên A Trữ nhân cơ hội này cũng nói "Hôm đó thần trở về nhà thì thấy Ôn đại nhân đã chờ sẵn ở bên trong. Đại nhân đưa đến cho tiểu nhân một đống tiền vàng. Thấy có tiền, tiểu nhân cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ biết vâng lời làm theo chỉ bảo."

"Hoàng thượng, người hãy cho thiếp nói nốt một câu, thần thiếp thật sự oan uổng mà. Sự việc lần này không chỉ mình thần thiếp mà còn có người khác nhúng tay vào nữa." Giàn giụa nước mắt, Trịnh Đán bò từng bước về nơi hoàng đế đang ngồi. Một Quý phi cao cao tại thượng như nàng nay thê thảm không khác gì đám cung nữ thấp hèn.

"Cho dù những chuyện này trẫm không tận mắt chứng kiến." Hoàng đế cười khẩy "Thế nhưng tội của ngươi nào chỉ có dừng lại ở đây. Mới đêm hôm trước thôi, ngươi ngọt sớt đem bát canh đến nói là muốn tẩm bổ cho trẫm, vậy mà còn dám bỏ thuốc vào bên trong? Chiêu trò dâm loạn ấy, chỉ có ngươi mới có thể nghĩ ra được."

Trịnh Quý phi ngờ ngợ lắc đầu "Thuốc? Thuốc nào? Thần thiếp không hề hay biết. Thần thiếp nấu Bách Niên Hảo Hợp bằng cả tấm lòng của mình, chỉ mong Hoàng thượng có thể chấp nhận chân tình."

Đám thái giám lôi nàng ta lùi xuống, Trần Túc bồi thêm "Vậy là đã rõ, tất cả số bổng lộc của Quý phi đều đã dồn vào cho người nhà của A Châu, A Phúc. Và cả A Trữ. Còn một việc nữa..." Trần thị vệ mở khăn tay của mình, lấy ra một vật phẩm "Đây là ngọc lan trâm mà tên thái giám bị mua chuộc để hạ độc Điền Quý nhân đã đưa cho thần."

"Trâm ngọc này là trẫm tặng cho Quý phi." Hoàng đế nhếch môi, đôi mắt ánh lên vẻ khinh thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro