01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Shen Quanrui, Park Gunwook.


Năm Yên Nguyên thứ mười tám, Quân vương Yên Quốc băng hà. 

Theo di chiếu, thế tử lúc bấy giờ chỉ là một đứa bé lên năm, vì lẽ đó  quyền nhiếp chính thuộc về thân mẫu của người đích vương hậu Yên Quốc. Đất nước đặt trong sự cai trị thống nhất và sẽ được chuyển giao nguyên vẹn cho thế tử khi người tròn mười sáu tuổi.

Sự cai trị thống nhất không có nghĩa là giang sơn sẽ không đổi dời cho đến ngày thế tử kế thừa địa vị tối cao. Triều đình thiên tử rất dễ bị chế ngự bởi dù có toàn bộ đất đai nhưng lại không có lợi tức. Suy cho cùng cũng chỉ là công cụ tranh giành quyền lực của những kẻ lòng mang dã tâm vô hạn.

Thực chất, thực quyền nằm trong tay bốn vị thống chế đương thời. Binh lính ba trăm dặm về phía Đông và tám tỉnh Hải xuyên đặt dưới sự cai quản của tổng tư lệnh quân đội miền Đông - Quan Bảo Quốc. Thủ phủ phía Tây và liên minh tám tỉnh Chi xuyên  do quan Thái Quốc nắm giữ. Tám tỉnh Phổ Xuyên và Tân xuyên lần lượt lần lượt do quan Tịnh Quốc và quan Nhĩ Quốc trị vì.  

Mười hai năm trước, tư dinh Phác gia vốn là một gia tộc lớn mạnh, từ đời này đến đời khác hết lòng phò tá triều đình suốt hàng trăm năm lại chỉ vì chút mưu hèn kế bẩn của đám nịnh thần mà bị quân vương gán cho tội mưu hại thân thích hoàng tộc. Quan Bảo Quốc lúc bấy giờ đạt được sự ủy trị của quân vương mang theo binh lính đến tư dinh hòng đòi thủ cấp Phác tướng quân. Trên dưới Phác gia căm phẫn không lời nào tả xiết, đều nguyện tuẫn táng để tỏ lòng trung thành đối với đối với chủ phủ.

Tư dinh Phác gia thuộc tám tỉnh Chi xuyên. Thẩm Tuyền Duệ khi ấy là đích tử của quan Thái Quốc đương thời lẽ đương nhiên không thể không có mặt ở Phác phủ. Đêm tối không trăng không sao. Tư dinh rộng lớn đến vậy, chỉ thấy khắp nơi đều nhuốm màu tang tóc, bi thương.

Bên ngoài trời mưa lâm thâm không dứt, gió vẫn thét gào đuổi theo những tà áo trùng dài ướt đẫm, cứ như vậy lấp loáng rồi lại hòa làm một cùng màn sương dày nhuốm mùi tử khí trong đêm. Thẩm Tuyền Duệ lệnh cho thuộc hạ đem chôn cất những người đã mất, ngài quay đầu nhìn vào đại sảnh, cơ hồ nhìn thấy hình hài một đứa trẻ với vạt áo tang nghiêng ngả trong làn gió bấc. 

Đứa bé ấy khoảng chừng năm, sáu tuổi. Bên dưới ánh nến lập lòa, Thẩm Tuyền Duệ lại thấy rõ đáy mắt đục ngầu khuất lấp sau hàng mi cong của người trước mặt. Đôi mắt hắn, chính là tận cùng, địa ngục, là nỗi đau không lời nào tả xiết.

Tiếng thét bồng bềnh ngoài kia lại nỗi trôi, trái ngược với sự tĩnh lặng đến đáng sợ bên trong đại sảnh, khoảng cách dường như khiến cho những chỗ đứt quãng mỗi lúc càng thêm tàn nhẫn. Ánh mắt của Thẩm Tuyền Duệ từ đầu đến cuối vẫn rơi trên người kia, đồng tử ngài lỡ chạm vào con ngươi sâu hút được che phủ mù bởi màn sương mờ lãng đãng.

Phác Kiến Quốc.

Thẩm Tuyền Duệ không ngừng lẩm bẩm ba từ đó trong khi tiến gần hơn đến đứa trẻ ấy, ngài hỏi rằng hắn muốn được sống chăng? khi dòng tộc của hắn đang thoi thóp trong gươm giáo của những kẻ tự cho mình cái quyền tước đoạt sinh mệnh người khác, khi dòng tộc hắn bị nhấn chìm trong cái bi lụy để rồi phải tận diệt trước ranh giới của những màn kịch giả dối.

Trời bỗng nỗi gió, từng đợt, từng đợt nối tiếp nhau, Thẩm Tuyền Duệ thấy bàn tay mảnh khảnh, đầu những ngón tay còn vương chút máu, với những vết xước mới, cũ xếp chồng nắm lấy vạt áo mình thay cho câu trả lời.

Ngài mỉm cười, lắm lấy đôi bàn tay nhỏ lạnh toát.

"Quốc, cho ta thấy sự tận trung của ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#riwook