CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ta rốt cuộc tìm được chuyện để làm.

Ỷ vào việc truyền tin không cần tiền, ta bắt đầu cứ hai ba ngày là báo tình huống về cho kinh thành.

Tướng quân không cho người khác uống rượu, chính mình lại vào một buổi tối mưa to liền uống mười vò, không nhìn đến quân quy; uống nhiều rồi lôi kéo ta ra thảo nguyên tản bộ, nói muốn mang ta đi cái gì mà hướng nguyệt cốc để ẩn cư một đời một kiếp, hư hư thực thực âm thầm trốn đi; ngựa trắng chết rồi, hắn ở trước đầu gió đứng suốt hai canh giờ.

Tướng quân cho ta thêm hai con chim ưng truyền tin mà cũng không đủ dùng, mỗi lần ta đi mượn chim ưng trong doanh trại phải mang theo một cái mũ bảo vệ, bởi vì cái con chim ưng kia cứ vừa nhìn thấy ta liền mổ.

Nói chung là trời giận điểu oán mà. Tiểu hoàng đế chắc trong đời hắn chưa bao giờ nhìn thấy cái tên mật thám nào vô dụng như ta, trịnh trọng hạ thấp thân phận viết cho ta một bức thư, đại ý là, sau này mấy chuyện ra trận chết vài con ngựa cỏn con đừng báo cáo với hắn.

Mấy chữ cuối cùng cuối tờ giấy: Làm việc có lương tâm một chút đi!

Ghét bỏ tràn trề trên giấy.

Ta lật đi lật lại tớ giấy: Được, bệ hạ, không thành vấn đề, bệ hạ.

Sau đó ta liền trải ra một tờ giấy, thao thao bất tuyệt mà đem chuyện tướng quân làm trong tết nguyên tiêu cùng ngày, mời mấy trăm khách mời tới ngoài cửa, một mình mang ta ra bờ sông xem pháo hoa tinh tế trên bầu trời. Cuối dòng ta cũng viết: Hắn chính là rất xem trọng ta! Bệ hạ yên tâm, ta tuyệt đối chịu nổi thử thách của kẻ địch, có điều, có một vấn đề vẫn muốn hỏi ngài... Ta cũng coi như là một nửa chức quan đi? Sau này về già không biết có bổng lộc về hưu không?"

Thời điểm ta viết thư thì tướng quân ngồi ngay bên cạnh, nghĩ đến biểu tình của tiểu hoàng đế khi nhận được bức thư này, ta ở ngay trước mặt hắn liền cười ra tiếng.

Tướng quân lắc đầu, không chịu được cũng cười: "Ngươi nha, cố ý chọc giận hắn phải không?"

Ta hừ một tiếng: "Hắn cùng ta có thù giết cha, chỉ chọc giận hắn thôi thì có gì to tát, vậy cũng không được?"

Tướng quân cưng chiều mà nói: "Được, làm sao không được, ngươi muốn làm cái gì cũng có thể."

Đại tướng quân nói là làm, lại gọi người đem ba con chim ưng lại đây, đề phòng ta viết thư nhiều. Mỗi ngày xử lý xong công vụ, đều đến ngồi bên cạnh bàn xem ta viết thư, thấy ta trầm tư suy nghĩ, tình cờ còn có thể giúp ta viết thêm vài câu. Đầu bút lông tàn nhẫn hạ xuống, nhìn thấy giống như thay mặt hắn mà hô to trước mặt tiểu hoàng đế: "Ta là bố dượng của ngươi! !"

Hai người này thuần thục làm sao làm tức chết đối phương, nhưng nghiễm nhiên thập phần am hiểu, không biết là phải có bao nhiêu lần tâm cơ giao chiến lẫn nhau mới có thể làm ra loại ngầm hiểu này. Có thể tưởng tượng được, đối với việc tranh giành tiên đế thì hai người này có thể đấu thành dạng gì. Bất quá cũng còn may, tiên đế khi còn sống cũng không gây ra chuyện đồn đại gì lớn, tiên đế thực sự là một nam nhân tốt.

Ta đắc ý dào dạt mà cầm bức thư của hắn viết cho, nói: "Hai chúng ta đây coi như là bắt nạt tiểu hài tử phải không?"

Tướng quân mặt không đổi sắc học vẹt: "Giết chết cha ngươi, đã đủ rộng lượng." Hắn gọi Phương thị vệ vào đem thư đưa đi, cầm khăn tay ngâm nước ấm mà lau tay dính mực của ta, bên cạnh bàn có đặt điểm tâm, là hắn mời đầu bếp từ trong kinh thành tới làm.

Ta đem điểm tâm ăn rơi vãi đến đâu đâu cũng có, hắn cũng không giận, giơ tay thay ta lau bên mép, nói: "Y như một tiểu hài tử."

May mà ta có giáo dưỡng tốt, nếu không thì đã bị hắn sủng đến không xem trời nam đất bắc ra gì, có thể thấy được nam nhân phải va chạm nhiều với cuộc sống bên ngoài, mới sẽ không bị người dễ dàng lừa gạt.

Hoàng thượng quả nhiên bị chọc tức, đem toàn bộ sự tình đều tính lên đầu ta, âm thầm phái ám vệ đến dọa ta. Bất quá cũng là kẻ này mệnh không tốt, lúc rượt đuổi đến thì ta sinh bệnh, tướng quân lo lắng vô cùng, cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi mà chăm sóc ta. Ám vệ đến trong đêm, còn chưa kịp chạm vào một góc y phục của ta đã bị đánh chạy về kinh thành, tướng quân mặt lạnh đối với hắn nói: "Nếu như có lần sau..."

Tướng quân còn chưa nói nếu như có lần sau thì sẽ làm sao, nhưng trên thực tế hắn cái gì đều không cần phải nói, bởi vì ngay cả ta cũng bị chấn động rồi.

Ta là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng thịnh nộ của tướng quân. Sợ hãi như nhìn thấy mây đen toàn bộ che phủ bầu trời, ta sợ đến lạnh cả người, đang trốn bên trong chăn không nhịn được run rẩy.

Mọi chuyện nghe được trước đây chỉ là truyền thuyết về hắn, vào thời khắc này có thể tận mắt nhìn thấy rõ bộ dáng này. Ta ở trong lòng yên lặng mà nói, nguyên lai đây chính là đại tướng quân của Yên quốc, thật may là ta không bị tên móng heo bự kia lừa gạt mà đứng về phe hắn.

Ta một đời ngu dốt, một lần thông minh duy nhất chính là ở lại bên cạnh tướng quân.

Ám vệ đi rồi, tướng quân liền khôi phục dáng dấp ôn nhu, cho ta uống thuốc, cùng ta trò chuyện. Tướng quân đã hai ngày không nghỉ ngơi, đêm đó ta bị bệnh thật ra bản thân cũng không phát hiện. Hắn không nói, ta cũng không nhìn ra, mãi tận khi quân y nói ta đã hết sốt, tinh thần hắn mới thả lỏng, mới lộ ra một tia thần sắc thống khổ.

Ta nói tướng quân đi nghỉ ngơi, hắn không chịu, hắn nói: "Đừng sợ, đại ca ở đây, ngươi không có việc gì."

Ta đương nhiên biết ta không có việc gì, một hồi sốt cao mà thôi, cha ta là thái y ngự phong, ta dù không có công danh nhưng cũng không phải đem kiến thức gia truyền toàn bộ vứt hết. Ta không nhịn được hỏi: "Tướng quân là sợ ta chết sao?"

Thời điểm hỏi ra lời này ta hối hận rồi. Âm thanh tướng quân run rẩy, hắn nắm chặt tay của ta, nói: "Ngươi sẽ không chết, ngươi sẽ sống lâu trăm tuổi, vĩnh viễn vui vẻ khoái hoạt."

Sau đó ta vươn mình ngủ, hắn ngồi ở bên giường vỗ lưng của ta dỗ ta ngủ. Ta nghĩ đến vẻ mặt hắn, không nhịn được thở dài. Thế nhân xưng tiên đế đôn hậu từ ái, là đại quân hiếm thấy của Yên quốc. Mà khi cha ta nói đến y, thì chính là——

"Một hùng hài tử!" (ý chỉ một đứa trẻ bề ngoài ôn nhuận hiền lành nhưng thật ra dữ như gấu, vô cùng nghịch ngợm)

Tiên đế nhất định cũng dằn vặt tướng quân rất nhiều, đem hắn doạ ngoan, cho nên tướng quân vừa nãy mới sợ sệt như vậy—— trước đó ta chưa từng nghĩ tới, loại tâm tình này sẽ xuất hiện trên người tướng quân.

Ta ở trong phun tào mắng tiên đế: "Đồ hùng hài tử!"

Ta không giống như tiên đế, cho nên ta rất nhanh tốt lên. Mà tướng quân cũng không có được cơ hội nghỉ ngơi nhiều, bởi vì hắn liền phải xuất chinh.

Trước khi đi, tướng quân dặn dò ta một trận, nói ta tạm thời ngoan một chút, đừng tiếp tục gây sự, cũng đừng đi khiêu khích vị trong kinh thành kia. Thực sự không nhịn được có thể trước tiên viết thư, chờ hắn trở về mới gửi đi.

Kỳ thực không cần hắn bàn giao, ta cũng lười đi trên chọc tiểu hoàng đế, cùng huynh đệ trong doanh trại ăn điểm tâm uống rượu tán gẫu về tư thế oai hùng của tướng quân tại chiến trường, mỗi ngày đều trôi qua rất nhanh.

Lần này tướng quân chinh phạt chính là đánh Tây Nguỵ, hoàng thái tử của Tây Ngụy tụ tập tàn dư để nổi loạn. Đáng thương Hoàng thái tử mới có ba tuổi, cái rắm gì cũng không hiểu liền bị đem ra chiến trường. Tướng quân dứt khoát thu thập toàn bộ những người kia, lưu lại thằng nhãi con này.

Không vì ý gì khác, chỉ vì trong tên của hoàng thái tử có một chữ Cảnh

(trong Nguyên Cảnh tên của tiên đế)

Chỉ dựa vào cái này, liền đã có thể làm tướng quân không xuống được đao.

Tây Nguỵ hoàng đế không thể không biết đại danh tiên đế, vẫn còn đặt cho thằng nhãi con của mình cái tên như thế, vốn biết tướng quân yêu ai yêu cả đường đi mà, dụng tâm hiểm ác, tội lỗi đáng chém!

Tướng quân đương nhiên hiểu được đạo lí nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nhưng hắn không hạ thủ được, đành phải để người khác ra tay.

Đứa bé kia chết đi đêm đó, tướng quân lại đau đầu, hắn không cần châm cứu, không cần thuốc uống, hắn đem tất cả mọi người đuổi ra ngoài, chính mình giống như đang chịu cực hình nhịn một ngày một đêm.

Sau đó ta đi nhìn hắn, thấy hắn chịu đựng đến mặt trắng như tờ giấy, hai mắt đỏ chót, rất giống đã chết đi một lần. Con mắt của ta cũng không nhịn được đỏ lên.

Ta trở lại viết thư cho hoàng thượng, lần này ta viết rất nghiêm túc, đem tình hình trận chiến cùng chiến công nói cho hắn nghe, phút cuối cùng không nhịn được báo cho hắn bệnh trạng của tướng quân. Ta không biết tại sao muốn viết cái này, không chừng là vì sâu trong nội tâm, hi vọng hắn làm lại con người, đừng tiếp tục làm khó dễ tướng quân.

Nhưng tân hoàng đế là người bị bệnh thần kinh, nhìn thấy tướng quân sống chết không dễ chịu, cư nhiên thật cao hứng, còn phái người ban thưởng xuống. Ta sợ bên trong có cái gì kích thích, chủ động thay tướng quân đi mở hòm.

Được rồi, một cái rương to lớn, chỉ có một cái đồ chặn giấy hình mèo bằng sứ trắng, phi, đồ keo kiệt.

Nhưng ánh mắt tướng quân lại là sáng ngời, nâng đồ chặn giấy như đang nâng ngọc tỷ truyền quốc trong tay. Ta nhìn chung quanh, làm sao lại thấy con mèo này không vừa mắt chút nào, cái mông mập như như vậy, như heo!

Tướng quân đem con heo, không phải, con mèo này đặt ngay trung tâm cái bàn trong thư phòng, ai cũng không cho chạm vào.

Trong lòng ta minh bạch, cái này tám phần mười là di vật của tiên đế.

Tâm cơ này của cẩu hoàng đế quá đáng sợ, lấy ta làm thế thân ổn định tướng quân, rồi còn dùng di vật của tiên đế nắm giữ trái tim tướng quân. Giữ thân thể không tính, còn muốn lấy chân tâm, mấy người hoàng tộc các người làm việc đều là không bỏ sót như vậy sao?

Tướng quân nhất định cũng nhìn ra dụng tâm tà ác của hoàng thượng, nhưng hắn không có quan tâm chút nào. Từ đó về sau, mỗi lần ra trận đều chém giết như không muốn sống nữa.

Ta không có võ công, không được vào chiến trường, mà thương tổn của hắn mỗi một lần ta đều thu rõ vào mắt.

Phương thị vệ đau lòng, nói tướng quân thật sự không chịu nổi nhiều thương tổn như vậy. Thực sự không được, liền gấp gáp gửi thư đến hoàng thượng, muốn xin từ chức về quê.

Hắn cho là tướng quân già rồi. Tướng quân năm nay mới ngoài bốn mươi, hoàng thượng nói hắn có thể sống lâu trăm tuổi, tức là còn gần sáu mươi năm đây. Hắn chỉ là muốn tưởng niệm tiên đế. Tiên đế không mang theo hắn, hắn liền liều mạng, chính mình tìm đường đi.

Ta bắt đầu minh bạch lúc trước tướng quân thở dài cái gì, sau khi hiểu ra, ta cũng thở dài.

Ta lười mật báo về kinh thành, hoàng đế trải qua nhiều lần bị ta trêu đùa như vậy, đối với ta đã mất đi tín nhiệm. Tướng quân đã uy hiếp, hắn không phái người gây sự với ta nữa, mà móng heo bự dù sao cũng là móng heo bự, không làm không phải là hắn. Lúc này hắn làm việc phi thường ưu tú, cứng không được, hắn mềm!

Nói đơn giản, hắn đưa thêm một mật thám nữa lại đây. Người này tướng mạo bảy phần giống ta, tính tình so với ta thì ầm ĩ hơn mười phần. Tới nơi này một tháng đầu, liền la hét muốn trở về kinh thành tham gia hội hoa đăng nguyên tiêu.

Hiện tại mới tháng mười! Ngươi coi như làm nũng tranh sủng cũng quá sớm đi!

Tướng quân không hổ là giậm chân một cái thì kinh thành đều có thể chấn động, chỉ chừng mười ngày, liền thật sự làm ra một đêm hội hoa đăng. Đèn trên đài như trăng sáng, tướng quân tự mình dưới đèn viết: Một lời cùng hẹn, vạn cổ không dời.

Được lắm vạn cổ không dời.

Đáng tiếc cái người nên cùng hắn thả đèn kia bỏ chạy.

Ta có tội, kỳ thực ta sớm biết tiểu tử kia muốn chạy. Hắn so với ta lanh lợi hơn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy thiên cơ, do đó cũng lười cùng hắn diễn. Mới vừa bị đưa tới liền muốn bỏ trốn, còn khuyên ta cùng đi.

Ta hỏi hắn đi rồi sau này làm cái gì?

Tiểu tử kia miệng ngậm cọng cỏ, ngồi xổm ở trên sườn núi, nói đi khắp nơi, đi qua nhiều địa phương nhất có thể, chờ chơi đủ rồi, mua mấy con ngựa, lại mua một đám dê. Uống rượu mạnh nhất, tối ăn dê nướng, chân dê nướng trên lửa nhỏ, dầu sôi xì xèo, mùi vị đó, thật quá ngon! Nói chung cuộc sống tự do tự tại, không cần bị bó buộc ở nơi này.

Ta: "Nói rất có lý, mà con người ta rất lười biếng, sẽ không đi theo ngươi, lại nói hầm rượu bên trong có khi là rượu mạnh, đầu bếp đại ca làm thịt dê cũng không tồi, ta nghĩ hết ăn thì lại uống một trận."

Tiểu tử kia nói: "Theo ngươi, bất quá ngươi không thể vạch trần ta, nếu như ta không đi được, ngươi cũng đừng nghĩ được dễ chịu."

Hắn thực sự là cả nghĩ quá rồi. Tướng quân sau khi biết hắn đi rồi, không nói gì, liền biểu tình cũng không thay đổi. Ngay sau khi Phương thị vệ nói người đã ra khỏi thành, hắn cũng chỉ nói có một chữ: "Ừm."

Tướng quân kỳ thực vẫn luôn biết đến cái người kia không phải tiên đế, ta cũng không phải. Hắn chỉ là muốn nhìn xuyên thấu qua chúng ta để tưởng niệm người kia.

Ta nghĩ tới tướng quân trước đây nói ta ngồi cho hắn vẽ, ta sống sờ sờ ngồi ở trước mặt hắn, hắn giống như vẽ không được hài lòng, nhưng cái bóng của ta cách một tầng rèm the chống muỗi mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ ràng, hắn lại coi như bảo bối.

Tướng quân chưa bao giờ là người đa tình, từ đầu đến cuối, hắn chỉ lưu tâm mỗi một người kia.

Ta không có chút nào hoài nghi, nếu có một ngày ta bỏ trốn, biểu hiện của hắn cũng sẽ như đêm đó, sẽ xem như ta trước nay chưa bao giờ xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro