chương4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 4

--Quán cà phê --

"Ðó là bạn của Tham hả ? Tôi thấy anh ấy ở đây mỗi ngày ?"

Người đang kể tạp dề đứng sững lại. P'May gật đầu chỉ vào người đàn ông đã chuyển đến ngồi trong cửa hàng trên tay vẫn cầm cuốn sổ phác thảo .

"Chà , anh ấy không hẳn là 1 người bạn "-nhân viên pha cà phê giải thích , hời hợt nói thêm: " Anh ấy chỉ đến quán cà phê mỗi ngày và sau đó chúng tôi có trò chuyện một chút "

"Ðẹp trai thật .Tôi củng muốn ngồi xuống và nhìn vào cửa hàng vào giờ ăn trưa "

Nhân viên pha chế bật cười trước vẻ mặt quái gỡ của chủ quán .

"P'May , vì bạn đã đến rồi , nên tôi sẽ rời đi . Tôi sẽ quay lại vào ngày mai"-nhân viên pha cà phê giải thích.

"Ừ nè . Ngày mai bạn sẽ không tới ."

"Hả ? À ... vâng , vâng "-nhân viên pha cà phê nhớ lại .

Anh ấy sẽ nghỉ những ngày phép mà anh ấy đã hoãn lại từ đầu tháng . Anh đã quên mất nó .

Tham kể tạp dề bước đến bên người vẫn đang quan tâm đến bông hoa vạn lý trong cuốn sổ . Từ góc độ này , có thể nhìn được bông hoa như một bức ảnh đen trắng .Nhìn nó rất sống động.

"Hi..."

"Ồ , bạn đã làm việc xong chưa ?"

"Vâng. "

"Ði nào ."

"Tôi sẽ về nhà . Bạn có thể về bây giờ."

Người nghệ sĩ đưa tay xoa nhẹ vào má , nhưng vì lúc nãy tay đã dính than, trong chốc lát đã xuất hiện những vết đen trên trên nền trắng .

" Cô bé lọ lem "-nhân viên pha cà phê mỉm cười với khuôn mặt lấm lem của anh ấy , trong khi lấy khăn giấy trên bàn để lau.

"Oh , bình thường mà. Thank you ."

Bàn tay nhợt nhạt khựng lại khi bắt gặp đôi mắt xuyên thấu tràn ngập sự dịu dàng của người nghệ sĩ .Chân dài tại chỗ lui về sau một bước.

"Vậy tôi đi đây "

"Còn bánh pizza ?"-Chocolate hỏi với vẻ hoài nghi .

"Hôm nay? "

"Không được? "

Giọng nói của anh ấy , đôi mắt của anh ấy điều truyền đạt sự mong đợi .

"Bạn tính làm nó ở đâu ?"

"Ở nhà tôi "

"Tôi và bạn không thân lắm đâu "-nhân viên pha chế trả lời , vì chỉ những người thân thiết mới làm thế.

"Thông thường bạn bè đến thăm nhau , đó là điều bình thường ."

"Tôi chưa bao giờ đến bất kỳ nhà của người bạn nào của mình "

Tham thở dài và khẽ cau mày vì nếu phải đi sinh nhật , sinh hoạt công việc hay thậm chí là làm việc nhóm ở nhà bạn bè thì *chết máy* ở nhà bạn là điều bình thường, dù là người nhỏ tuổi nhất lớp . Nhưng trước ánh mắt đượm buồn của đối phương ,Tham quyết định không nói về chủ đề này nữa . Vì vậy , anh ấy vắt óc nghĩ cách cải thiện bầu không khí .

"Chà , thử đi .Vui mà . Có vài người bạn cùng giới củng tốt mà, phải không ?- giọng nói khác vang lên .

"P'May "-Tham chào người mới đến

"Xin chào. "

"Này , cư xử tử tế mà còn đẹp trai "-P'May tâng bốc người nghệ sĩ và nói thêm " Tôi là May ,chủ quán cà phê . Tham nói với tôi bạn đến đây mỗi ngày . Cám ơn đã ủng hộ quán cà phê của tôi nhé "

Ý định ngăn cản của bạn biến mất khỏi lưỡi của cô ấy . Ðó là điều nên nói , lạy Chúa tôi ơi .

"Ah.Không khí quán cà phê rất tốt May và...um...Tham? Chà,.. Anh ấy pha cà phê rất ngon."-Chocolate nói xen lẫn thêm cái tên anh vừa nghe được.

Chocolate thốt ra tên của mình và sự "hoảng loạn" đỏ bừng trên mặt Tham trong khi mím môi. Tham muốn rời khỏi chỗ này vì thấy ngại ngùng kỳ lạ , trong khi Chocolate dường như rất "vui mừng " khi biết tên anh . Ðây là 1 tình huống xấu hổ thật sự .

"Vâng. Tham , anh ấy pha cà phê rất giỏi . Tôi đã dạy anh ấy đến mức anh ấy đã giỏi hơn tôi rồi "-P'May nói .Rồi đột nhiên "George tò mò " đã chiếm lấy cơ thể mình-P'May hỏi : " Còn bạn ...tên bạn là gì?Bạn có ở gần đây không ? Tham thường không thân thiết với ai một cách dễ dàng . Thế giới của bạn như một loại X-files "

"P'May , tôi đã nói rồi mà "-anh cố kết thúc câu chuyện phiếm nhưng không thành công.May buôn chuyện nhiều hơn Gossip Girl nào .

(Gossip girl = những cô nàng hay buôn chuyện , bà tám )

"Tôi là Sham. Sham giống như cái tên Shama , nhưng nó giống Sher hơn "

"Tên của bạn có ý nghĩa gì ?Gọi là Tham là bởi vì tên thực sự của anh ấy là SherTham . Sher ?? nó giống nhau không ? Tôi thấy Tham đánh vần tên mình , có phải vậy không ?"

"Vâng , P'May "

Tham xấu hổ đến mức như đang ở giữa mùa hè dưới cái nắng gắt giữa sa mạc Sahara buổi trưa .

Thường không xấu hổ khi nói về biệt danh . Nhưng vốn dĩ cậu không nói biệt danh và tên thật của mình cho đối phương biết , giờ lại biết tên cậu như thế này bởi sự can thiệp của P'May. Tham củng biết có khả năng nó sẽ xảy ra , nhưng có phải là quá sớm không ?

Còn người kia - bây giờ anh ta sẵn sàng khai tên thậm chí mình khó chịu .Tại sao bạn lại có một khuôn mặt hạnh phúc ?

"Tên thật tôi là Shama . Mẹ tôi nói đó là từ tiếng Pháp có nghĩa là con chim bay "

"SherTham đến từ ngôn ngữ nào ?"-Chocolate hỏi "Pháp hả ?"

Chết tiệt , sự trùng hợp này . Chủ nhân của cái tên mở to mắt .

"Này , Tham . Tên của các bạn đến từ cùng 1 quốc gia , và các bạn củng là bạn "-P'May nói và xoa vai với Tham "Thỉnh thoảng , bạn phải kết bạn .Bạn phải cố gắng làm bạn với bạn của bạn "-May nói với Tham một cách khích lệ , sau đó quay qua Shama để hỏi "Hôm nay bạn mời anh ấy đi đâu ?"

"Tôi..Cái này... Tôi đã mời SherTham làm bánh pizza ở nhà , nhưng có vẻ anh ấy không đồng ý "-Shama nói với hy vọng có P'May làm đồng minh, anh ấy nói thêm:"May , làm ơn hãy nói với anh ấy xem bạn có thể thuyết phục anh ấy không "

"Ồ , bạn cần tôi giúp?"

"Vậy bạn sẽ báo ân tôi như thế nào , Sham ?"P'May bắt đầu thuơng lượng , và trước khi Shama trả lời , cô ấy nói thêm "Cứ gọi tôi bằng nick name , tôi không giận đâu ."

"Tôi có một bức chân dung phù hợp với quán cà phê này .Chỉ cần đem đóng khung , tôi sẽ tự vẽ nó "

"Vậy thì... Ðưa SherTham đi làm bánh pizza "P'May chốt giao dịch "Không thể từ chối , ngày mai anh ấy được nghĩ", May nhìn Tham nói thêm "Hãy ra ngoài chơi với bạn của con , như vậy cuộc sống con sẽ vui hơn "

Cuối cùng thì Tham bị đẩy ra khỏi cửa hàng với vị khách danh dự .

"Ngày mai bạn không làm việc ?"

"Ừh"

"Cho nên , bạn không tính nói cho tôi biết , đúng không ?"

"Này , sao bạn lại giận ?"

Bàn tay to lớn của Shama đưa lên thái dương và xoa bóp chúng khi môi anh mím chặt trong sự phẫn nộ.

"Ừ , ngày nào tôi củng đến tìm bạn , nhưng ngày mai bạn không đi làm , còn không nói cho tôi biết . Bạn thật tệ , Luna SherTham."

"Chờ đã. À, tôi quên mất là tôi sẽ không làm việc vào ngày mai."

"Bạn đang trốn tránh tôi à ? sao bạn lại làm vậy ? tôi củng có trái tim mà . "

Kiến trúc sư không ngờ Tham sẽ ngụy biện , anh chỉ dứng dậy bước trên vỉa hè . Người đàn ông bị hiểu lầm quay lại và nhanh chóng bước theo anh ta cho đến khi có thể nắm lấy cánh tay mạnh mẽ của Sham.

"Chocolate Shama "

"Vâng , Luna SherTham "

"Chúng ta có cần thiết phải kêu nhau như vậy không ?"

"Ðừng chuyển chủ đề , tôi đang tức giận " ( p/s : To xác - thiên tài mà hành động như trẻ con í.. )

"Ðược rồi , xin lỗi . Tôi thực sự đã quên chứ không phải muốn che dấu nó . Bạn còn giận ko ?"

Vì vẻ mặt ủ rũ của người kia giống học sinh tiểu học, Luna vô tình giơ ngón tay út lên , xấu hổ về bản thân . Nhưng khi nhìn thấy vẻ thích thú của Shama trên ngón tay út của mình , anh ấy đã nghĩ "Nó có tác dụng chứ nhỉ? "

"Bạn thấy tôi giống một đứa trẻ muốn có ngón út không ?"

"Vậy tôi phải làm sao ?"-Luma thắc mắc

"Hôm nay bạn sẽ đến nhà tôi làm bánh pizza không ?"

"Chậc...tôi sẽ đi , vậy rồi sao ?"

"Vậy , tôi có thể thấy bạn đang hành động như một đứa trẻ "

Chà , tôi rất trẻ con. Nhưng cái hành động thích thú của anh chàng này hoàn toàn không phải là trẻ con .

Bằng cách nào đó , cả hai đều giơ 2 tay nhịp nhàng 2 lần . Người trưởng thành sẽ làm thế .

"Vậy nhà bạn ở đâu ?"

"Ở đó ..."

---Ngôi nhà---

"Ai nói ở đây không có chỗ đậu xe ?"

Ngôi nhà nằm ở trung tâm thành phố .Ðúng thật là không có bãi đậu xe , nhưng ngôi nhà Royal mặt tiền chỉ có hai cửa đối diện , nên có thể đậu 4 , 5 chiếc ô tô cạnh hàng rào hoặc ngoài tường nhà.

"Không có bãi đậu xe trong nhà .Tôi không nghĩ về hàng rào."

"Lạ nhỉ , sao nhà không thiết kế chỗ đậu xe?"

"Tôi không thể lái xe - Ý tôi là , tôi thực sự sợ lái xe.Chà, đây là...Này, đừng có làm vẻ mặt kinh ngạc như vậy chứ , làm tôi thấy xấu hổ "-Shama nói , gãi má để xoa dịu sự xấu hổ một lần nữa .

"Thực ra ?"

"Ồ , Chúa đã không ban cho tôi sự linh hoạt đặc biệt đó.Tôi giỏi nhiều thứ khác , nhưng lại ngu ngốc ở khía cạnh này . Tôi củng không thể chơi nhạc, và tôi không thể nghe một bài hát dở được hát. Tôi còn phải trả giá gì nữa ? À , tôi không thể làm mọi việc bằng đôi tay và đồng thời chú ý đến việc khác . Tôi cần tập trung đôi mắt để làm việc đó. Tôi thực sự rất tệ về việc đó ."

"Nhưng bạn có thể vẽ ?"

"Tôi nhìn vào chuyển động của tay mình khi vẽ , không như việc lái ô tô - không phải sử dụng đôi chân của mình cùng lúc "

"Thật buồn cười "

Người không thể lái xe nhún vai và cười thích thú trước khi quay sang nháy mắt , khiến SherTham lại cảm thấy lạ .

"Tôi đã nói rồi , thật tốt khi ở bên tôi "-Chocolate nói "Ngôi nhà Chanh chào đón bạn .Tôi rất vui vì Moon SherTham đã đến đây , vì chỉ ít thời gian nữa thôi tôi sẽ phá hủy mọi thứ "

Lối vào nhà là một phiến đá lớn xen kẽ những viên dá nhỏ màu trắng như khu vườn Nhật Bản.Có những cột đá hình mái nhà tranh dọc theo lối đi với những cây tre và lá chuối lớn giúp che mát cho ngôi nhà.Một ngôi nhà có cửa sổ bằng kính ở ba mặt .

"Vì chúa , đây là một ngôi nhà hay một phòng trưng bày nội thất?"-Tham tự hỏi lòng mình.Chỉ cần nhìn từ bên ngoài và khung cảnh bên trong thực sự rất đẹp .

Các cửa sổ của ngôi nhà như những bức tường.Chúng trải dài từ sàn đến trần ở tầng 2 . Trong trường hợp cửa kính , thay vì mở nó ra, Chocolate đã nâng nó lên và đẩy nó lên tầng trên cùng .

Khi chủ nhà mở cửa , hai bản lề lớn chia ra hai tầng .

"Không có muỗi vào sao ?"

"Có .Tôi đã không nghĩ về nó lúc xây dựng .Tôi đang sao chép căn hộ áp mái ở San Francisco của mình . Ðây là lối vào hồ bơi , sau đó , cánh cửa thực sự đi theo con đường khác. Nó giống như việc rời khỏi giường và nhảy xuống hồ bơi nhưng , ở Thái Lan tôi không thể làm được "

"ồ , bạn thực sự là kiến trúc sư , và đây là?-Luna hỏi như một người mong đợi nhiều hơn ở một kiến trúc sư tài giỏi và thiên tài.

"Ôi , chúa ơi , đây là khi tôi vẫn còn tay mơ "-Chocolate tự bảo vệ mình -"Bạn có thể nằm xuống và ngắm nhìn những vì sao tuyệt đẹp "

Nó có lẽ thực sự đẹp ,nhưng khi anh ta ngủ , anh ta luôn sợ hãi; luôn nghĩ rằng mình sẽ rơi từ tầng 2 xuống.

Bên trong tầng một không có gì ngoài nhà bếp và bàn ăn được làm bằng màu sắc tương phản của trắng và xanh lá chanh ; tương tự như vậy một cầu thang trên không được gắn vào bức tường bên dẫn đường đi sang tầng 2 .

"Ngôi nhà sẽ đẹp nếu không có tầng 2 "

"Ðúng . Lime-room là dự án thiết kế nhà nghiêm túc đầu tiên của tôi .Như vậy là quá thiếu xót . Nhưng tôi vẫn chưa nghĩ đến việc thay đổi nó. Nó dạy cho tôi rất nhiều điều ."

"Chẳng hạn ?"

"Nó dạy cho tôi rằng nhà của người Thái nên quay về hướng Nam , không nên quay về hướng Ðông , vì nắng quá gắt vào buổi trưa .Và ngôi nhà làm bằng kính với cửa sổ có kích thước là cả ba mặt tường , nếu không thì sẽ rất nóng."

Điều này hài hước hay nghiêm trọng?

"Một điều nữa là ao cá - người nước ngoài không thích ao cá như người Thái.Vì vậy ,tôi đã cố gắng đào một hồ cá Koi ở phía sau .Trong cơn mưa đầu mùa , cá của tôi biến mất khỏi ao. Chúng chết ở giữa vườn sau. Mẹ tôi đã rất tức giận nên đã đưa tôi quay lại Mỹ."-Chocolate thú nhận "50 con cá nằm chết như cá khô , điều này dạy tôi rằng ao phải được bảo vệ khi trời mưa và mẹ tôi yêu cá hơn yêu tôi. "

"Này , mái nhà sẽ không sập chứ ?"

"Không , nó là một cấu trúc tốt . Trong cái xấu củng có cái tốt. Ðiều tốt là tôi không muốn sống trong chính ngôi nhà của mình lắm ."

"Có gì tốt về điều đó ?"

"Chà, tôi thích ra ngoài hơn và đã gặp Moon SherTham của mình "

"Sự lãng mạng đã trở lại dù đây là một cuộc phiêu lưu quanh nhà , điều đó không làm cho vẻ ngoài và lời nói trở nên tốt đẹp hơn , Chúa ơi !"

"Ồ, bạn...Tôi đùa thôi .Tôi chỉ muốn nhìn thấy bạn như thế này "

"Như nào ?"

"Nở nụ cười tươi như này , bạn có nụ cười đẹp , nhưng ít khi thấy bạn cười tươi . Hãy cười thường xuyên. Tôi thích nó. "

Thình thịch ...thình thịch... thình thịch...

Những gì anh ta nói...

Bối cảnh... Vâng ...Khuôn mặt.. Ðôi mắt... Giọng nói...

Ðây là một phản ứng của thử nghiệm ?

"Tôi muốn làm cho bạn cười thường xuyên hơn .Tôi không biết mình có làm được không ?"-Chocolate nói , chạm nhẹ vào má của Luna .

Thình thịch ...thình thịch... thình thịch...

"Chà , chúng ta hãy làm bánh pizza .Tôi đã nhờ quản gia chuẩn bị nguyên liệu cho tôi .Bánh pizza của đầu bếp Chocolate Shame , đặc biệt dành cho Moon SherTham."

Người kia đã vào nhà , nhưng anh ta đã là một bong bóng cảm xúc lớn .

Vậy , danh tính của người kia là gì ?

Một người đàn ông có giọng nói trầm ấm và đôi mắt dịu dàng , hay là một người đàn ông có tính cách trẻ con với những trò đùa vui nhộn ?

Chính xác là kiểu người gì ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl