Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bạn học, bạn thật lợi hại a, bạn học bạn tên gì? Chúng ta làm quen đi...''

"Bạn học, bạn học...."

Moonbyul bị mọi người vây quanh hoan nghênh như anh hùng vừa chiến thắng trở về, hỏi đủ chuyện, làm nàng không biết phản ứng như thế nào. Nàng có chút ngượng ngùng đẩy mọi người chung quanh ra, gấp gáp chạy nhanh trốn sau lưng Wheein.

Nhìn Moonbyul khôi phục dáng dấp trẻ con, Wheein nở nụ cười, quay phía sau nhìn Moonbyul, rồi hướng các bạn học nói.

"Các bạn, bạn tôi vừa nãy thật khẩn trương, hiện tại có thể để bạn ấy nghĩ ngơi một chút, đừng làm phiền được không?"

Tấc cả sinh viên nghe như thế cũng không còn hỏi nữa, không thể làm gì khác hơn là chịu đựng sự tò mò, dần dần rời khỏi thao trường.

Đợi mọi người sau đó rời đi, Wheein từ phía sau lôi Moonbyul ra, sờ sờ đầu nàng.

"Moonbyul nói cho mình biết, vừa rồi cậu vì sao chống lại huấn luyện viên? Hơn nữa còn muốn cùng hắn đánh nhau, không phải từng nói không muốn đánh nhau vì sẽ làm người khác đau sao?"

"Bởi vì hắn là người xấu, hắn khi dễ nữ sinh, còn nói chúng ta vô dụng. Giáo viên trước đây của Moonbyul nói, nàng ghét nhất chính là bị loại người này khi dễ, nam nhân tự cho mình là đúng cho nên mới nói với Moonbyul gặp phải loại người này không nên lưu tình, mặc dù nếu đánh nhau nữ nhân cũng không thể so với nam nhân"

Từ lúc ban đầu có chút do dự đến cuối cùng vẫn là lòng đầy căm phẫn, Moonbyul nói ra lý do còn mang theo chút tức giận chưa nguôi.

"A, Moonbyul làm không sai, người như hắn nên cho hắn một bài học để hắn biết mà tôn trọng phụ nữ"

Đồng tình gật đầu, Wheein cũng bắt đầu từ Moonbyul mà nhận thức ra, nữ sinh đối với nam sinh cần như thế nào để bình đẳng nhau, hai nữ nhân cùng thảo luận cùng trở về ký túc xá.

Bên kia Seulgi cùng Irene mang nữ sinh té xỉu đến phòng y tế, từ thao trường đến phòng y tế đường đi tuy rằng không xa, nhưng hai người đều là nữ, sức lực không bao nhiêu vì thế đều cảm thấy cực kỳ khó khăn.

"A..."

Irene không chú ý đến phía trước có cái hố, chân phải liền trượt, nàng vội vã ngồi xổm xuống nắm lấy mắt cá chân, mím môi biểu tình thống khổ.

"Cô Irene, không sao chứ?"

Irene đột nhiên buông tay, Seulgi một mình cật lực đỡ nữ sinh té xỉu kia.

"Không sao, trật tí thôi, em đưa bạn ấy đến phòng y tế trước, tôi từ từ tới đó"

Có lẽ do đau giọng Irene có chút run rẩy.

Cau mày, Seulgi có thể nhìn ra rõ ràng rất đau nhưng vẫn cố mà chịu đựng, không biết vì sao lại có chút đau lòng:

"Cô Irene, em đưa bạn ấy đến phòng y tế trước, cô đợi em một chút, em lập tức quay lại đỡ cô"

Không đợi Irene trả lời, Seulgi liền nhanh chống mang nữ sinh đi đến phòng y tế.

"Bác sĩ, bác sĩ, có người ngất xỉu, bác sĩ mau đến xem"

Sau khi chuyển hết gánh nặng sang bác sĩ, Seulgi nhẹ nhõm, nán lại không lâu, liền quay lại tìm Irene.

Đến nơi lúc này, Irene vẫn còn duy trì trạng thái bất động ban đầu, Seulgi bước đến, vỗ vỗ vào lưng nàng, có chút lo lắng hỏi.

"Cô Irene, cô thật không sao chứ?"

"Không sao, em giúp tôi đến phòng y tế thoa thuốc được không?"

Nghe thanh âm Irene nói với mình, Seulgi đi đến bên cạnh đở nàng đứng lên, bởi vì một chân bị đau, còn một chân Irene đứng lên toàn bộ trọng lực cơ thể đều đổ dồn hết lên người Irene.

Seulgi nhìn Irene vẻ mặt có chút khó khăn, đầu nghĩ ra một ý, liền đi tới phía trước nàng ngồi xổm thấp lưng xuống, nói với Irene.

"Cô Irene, thôi lên lưng em cõng cô"

Irene ngạc nhiên nhìn hành động như lời vừa nói của Seulgi, có chút động lòng, dù sao bản thân bị thương là do chính mình không cẩn thận, mắt cá chân động một chút liền đau đớn, thật sự đi đến phòng y tế không biết sẽ nặng hơn như thế nào, nhưng nhìn thấy Seulgi thân hình nhỏ nhắn nàng lại có chút do dự.

"Em... Được không? Không được cũng đừng cố quá sức"

"Lên đi, không việc gì, em biết việc gì cũng không tốt hơn ngoài sức chịu đựng"

Seulgi giả vờ xem như chuyện không khó khăn, quay sang Irene cười nói.

"Vậy được, cám ơn em"

Thở phào nhẹ nhõm, Irene nhẹ nhàng ghé trên lưng Seulgi.

"Không cần, nên mà"

Irene thoạt nhìn vốn là người trưởng thành đầy đặn, nhưng khi đứng lên không khỏi ngạc nhiên, Seulgi cảm thấy không hề khó khăn, hơn nữa trên người nàng lại tỏa ra một cổ hương chanh tươi mát, thập phần cảm thấy dễ chịu.

Để bầu không khí không quá nhàm chán, Seulgi bắt đầu tìm kiếm chủ đề bắt chuyện.

"Cô Irene, trên người cô có hương thơm chanh thật dễ chịu, là cô dùng dầu gội hay nước hoa?"

"Tôi không dùng nước hoa, hơn nữa dầu gọi tôi dùng cũng không phải hương chanh"

''...''

Trên đường đi, hai người một lần nữa im lặng, đến phòng y tế, vì phòng cũng chỉ có một bác sĩ, vì vậy nhìn Irene chỉ là chân bị bong gân, vị bác sĩ mở chai thuốc mang đến đưa Seulgi thoa cho Irene, bản thân mình thì chăm sóc cho nữ sinh bị xỉu khi nãy.

Irene ngồi trên giường phòng y tế, nhìn Seulgi cầm chai thuốc ngồi xổm trước mặt mình, có chút ái ngại nói.

"Để tôi tự làm"

"Không được, loại thuốc này trị bong gân cần nhất chính là xoa, cô làm sao có thể tự mình xoa tốt, vẫn là để em làm, cô ráng chịu đau một chút"

Seulgi cau mày, có chút bất mãn nhìn Irene nói, lòng tự nghĩ đến mức này mà còn khách sáo cái gì chứ.

"Vậy được rồi, cám ơn em"

Ngượng ngùng cởi giày cao gót, nhìn bàn chân được nắm giữ trên tay Seulgi, Irene nhỏ giọng cám ơn.

Irene chân đã sưng lên, làn da trắng tinh tế ở mắt cá chân đã chuyển thành màu tím, trông rất nghiêm trọng, Seulgi nhìn thấy trong lòng tự dưng phát sinh một chút giận dữ, bị thương nghiêm trọng như thế mà vừa rồi lại còn muốn tự đi. Trong lòng lo nghĩ, bàn tay xoa thuốc không tự chủ mà tăng thêm lực.

Điều này làm Irene đau đến không kiềm được mà rít lên, cố chịu đựng đau đớn, giọng yếu ớt nói.

"Có thể nhẹ tay một chút không?"

Bây giờ biết đau rồi sao, mới vừa nảy còn muốn gắng gượng mà, lòng Seulgi tự nghĩ, nhưng miệng vẫn nói.

"Không thể không dùng lực, như vậy sẽ không tan hết máu bầm"

"Vậy... Ừm... Cứ xoa đi"

Không thể không nhắm mắt lại, Irene cố gắng ráng chịu cơn đau sẽ đến. Đợi rất lâu, nhưng lại không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy trên chân truyền đến cảm giác nhẹ nhàng xoa bóp, mở mắt, Irene vô cùng ngạc nhiên nhìn Seulgi, không biết đang nghĩ gì, khóe miệng hiện lên tia mỉm cười. Đứa trẻ này, rất biết cách làm người khác khổ.

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro