Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ngày sau, quân huấn cho tân sinh viên đại học G bắt đầu, học sinh yêu cầu đến trường tập hợp, Moonbyul tay cầm cái vali do Yongsun chuẩn bị, đứng trước xe chăm chú nghe nàng căn dặn.

''Lúc quân huấn, không hiểu cái gì liền hỏi Wheein, quần áo chị chuẩn bị đủ cho em trong bảy ngày, khi nào thay thì cứ lấy ra là được, còn có..."

Khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, Yongsun lúc này nhìn chẳng khác người mẹ, lải nhải dặn dò những việc cần phải chú ý.

"Khụ khụ, Kim tiểu thư, trường yêu cầu 9h30 đến, hiện tại đã là 9h, nếu còn chưa đi sẽ muộn"

Tài xế cắt đứt lời Yongsun, giải cứu Moonbyul tránh khỏi cơn choáng váng, hoa cả mắt.

"A, đi thôi, tự lo tốt bản thân"

Giúp Moonbyul chỉnh lại lọn tóc rối, Yongsun trong mắt hiện lên một chút không nỡ nhưng cũng chính là quyết tâm để Moonbyul đi.

Cũng không phải là không trở lại, Yongsun trong lòng tự nghĩ, bản thân có chút căng thẳng lạ, nàng tự giễu cười cười.

Mà Moonbyul trong xe lại vô cùng vui vẻ, nàng từ lúc 12 tuổi sinh bệnh, ông đã không cho nàng đi học, chỉ là mời thầy về dạy, không có bạn bè. Moonbyul dần dần tập thành thói quen cô độc, vì vậy thời trẻ con cùng bạn bè chơi đùa đối với nàng chính là hồi ức đẹp, hiện tại nàng rốt cục cũng có thể lần thứ hai đi học, không cần phải một mình.

Xe đến trước cổng trường, Wheein đã đợi ở gần đó, nhìn thấy Moonbyul nhảy nhót, Wheein khẽ cười.

"Moonbyul, huấn luyện quân sự rất cực khổ a, tới lúc đó mệt đến chịu không nổi liền muốn về nhà"

"Moonbyul sẽ không sợ, quân huấn sẽ có rất nhiều chơi với mình phải không?"

Moonbyul trong mắt tràn ngập mong chờ.

"Haha, sẽ có rất nhiều người, nhưng mà chúng ta không phải là chơi, mà chính là huấn luyện"

"Huấn luyện? Là đánh nhau hay sao? Moonbyul không muốn đánh người"

Cắn cắn môi, trên mặt tràn đầy ủy khuất và không muốn.

"Vì sao Moonbyul lại nghĩ sẽ là đánh nhau?"

Wheein có chút kỳ lạ, nguyên lai còn tưởng rằng đứa trẻ này sẽ không hiểu ý nghĩa của quân huấn, vậy mà giờ không nghĩ tới nàng lại cho việc quân huấn là đánh nhau, cuối cùng là cái gì khiến nàng có suy nghĩ này?

"Lúc trước ông có cho người dạy Moonbyul, sau đó cô ấy chỉ cho Moonbyul đánh nhau, cuối cùng Moonbyul toàn đánh thua, bị đánh đến cả người đều đau, về sau Moonbyul vẫn là học tốt, có thể đem cô ta đánh bại, thế nhưng Moonbyul chính là không muốn đánh người, bởi vì Moonbyul biết khi bị đánh sẽ rất đau. Quân huấn là sẽ để Moonbyul đánh người sao? Vậy Moonbyul sẽ không tham gia, Moonbyul không muốn đánh người"

Yêu thương xoa đầu Moonbyul, Wheein còn tưởng rằng nàng là một tiểu thư khuê cát, ở nhà được yêu thương, vậy mà cư nhiên người nhà lại để nàng đi học đánh nhau, xem ra để học được kỹ năng này nàng đã phải chịu nhiều cực khổ, lúc nói đến đánh nhau cả người đều đau nhức khuôn mặt nhỏ nhắn đều trở nên trắng bệch.

Bất quá thoạt nhìn thì nàng đã học xong cũng sẽ không dùng nó mà đi làm tổn thương người khác, đứa trẻ này đúng là rất đơn thuần.

"Sẽ không, quân huấn chỉ là mọi người cùng nhau học tập một chổ mà thôi, sẽ không có đánh nhau, Moonbyul yên tâm đi"

"A, không đánh người thì tốt, vậy chúng ta mau đi đi, Moonbyul muốn đi quân huấn"

Moonbyul khôi phục lại vui mừng, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ nụ cười tươi sáng.

"Được được, chúng ta đi vào trước, để xe đợi chỗ bãi xe của quân huấn"

Đi vào trường đến lớp các nàng, đa số học sinh đều đã tới, các nàng mới vừa vào cửa, nhất thời làm mọi người nhịn không được kinh diễm.

Hai mỹ nhân, một khí chất ôn nhu, một vẻ ngây thơ thuần khiết, điều này làm cho một đám nam sinh trong lớp trong lòng không thôi cảm thán, mỹ nhân cùng học chung lớp, có cơ hội a.

Cảm thán xong liền mới phát hiện trên tay Moonbyul đeo nhẫn, đáng tiếc, đã có chủ, bất quá vẫn còn một người độc thân, vì vậy tất cả ánh mắt đều tập trung dồn hết về Wheeij làm nàng có chút bối rối.

Hai người vừa mới ngồi xuống không lâu sau giáo viên liền vào tới.

Giáo viên là cô gái chừng 30 tuổi nhìn rất có năng lực, một thân nữ tây trang, kính đen tóc ngắn, có một loại không thể nói nên lời chính là vẻ nghiêm túc và lỗi thời, nàng vỗ vỗ tay, ý bảo mọi người giữ im lặng.

"Được rồi các bạn, từ hôm nay trở đi các bạn trở thành sinh viên đại trường đại học G, rất có tiếng tăm ở thành phố G và cả nước, vì thế rất mong các bạn không nên bôi nhọ danh tiếng đại học Z. Tôi là giáo viên hướng dẫn các bạn trong lần đào tạo này, tôi tên Bae Joohyun, các bạn có thể gọi ta là cô Irene, đợi lát chúng ta phải ngồi xe bus đến trại huấn luyện, bây giờ yêu cầu các bạn học sinh mang hành lý đến thao trường tập hợp"

Mọi người lấy hành lý xong liền lục đục đi về hướng thao trường, lúc này có một nữ sinh tiến đến bên Moonbyul và Wheein hiếu kỳ hỏi.

"Hai người là chị em sao? Cả hai trông rất đẹp, hai bạn vừa đi vào, nam sinh trong lớp đều nhìn bằng ánh mắt như sói lang"

Nghe nữ sinh hình dung Wheein buồn cười nói.

"Haha, bọn mình cũng không muốn trở thành món ăn của bọn họ"

"Cũng phải, nhóm nam sinh trong lớp như thế nào có thể xứng với hai bạn. Xin chào, gọi mình là Seulgi, về sau xin chỉ giáo thêm"

Seulgi cười vươn tay.

"Mình là Wheein, còn đây là Moonbyul, xin chỉ giáo"

Wheein chỉ về phía Moonbyul sau đó bắt tay Seulgi.

Mà Moonbyul đang khó hiểu về vấn đề lúc hai nàng nói chuyện, có chút nghi hoặc quay đầu hỏi.

"Vì sao bọn họ ví chúng ta như thịt?"

"...''

"Ừm, bởi vì bọn họ rất thích Moonbyul"

"Oh"

Moonbyul gật gật đầu thế nhưng vẫn là nhịn không được nghi hoặc trong lòng, vì sao thích lại xem như là thịt? Vậy vợ có đúng hay không là thịt của mình?

Trên đường hướng về trại, ba người đã bắt đầu quen, Seulgi và Moonbyul có thể nói là vừa gặp liền thân, quan điểm của hai nàng không gì nói là phù hợp.

Seulgi dáng người không coi là mập mạp, thế nhưng cái dáng đô đô, má tròn tròn thoạt nhìn vào chỉ muốn nựng, xem nàng như con búp bê khải ái, tuổi tác đoán tầm chừng ở 15, 16 tuổi, Moonbyul tuy là thân thể hoàn toàn trưởng thành, nhưng vẻ mặt ngây thơ làm cho người khác có cảm giác chỉ là học sinh trung học đơn thuần, hai người chính là líu ríu thảo luận vài nhân vật trong phim hoạt hình, ý tưởng đều rất hòa hợp khi nói, đôi lúc còn làm động tác vỗ tay hay ôm lẫn nhau.

Nhìn hai nàng không khác gì khi còn bé, xe bus đi tới doanh trại, Irene cấp cho học sinh gian phòng tốt, sau đó dặn.

"Về ký túc xá sắp xếp xong hành lý sau đó lập tức đến thao trường tập hợp, hiểu rồi chứ?"

Moonbyul đây là lần đầu tiên ở bên ngoài, hơn nữa còn cùng nhiều người như vậy, ký túc xá họ ở tổng cộng có sáu người, Seulgi cũng được sắp xếp ở chung cùng các nàng.

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro