Chapter 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: https://my.w.tt/jOUkyBpD33 - Taeny couple
Author: taenylandvn27
Cover by:Robin0876

Mình đã đc sự cho phép của au để cover rồi nên là... không nói gì thêm, chút mọi người đọc fic vui vẻ nhớ ủng hộ mình 🥰 Leggo Eclipse //

===================




Lưu ý : Những dòng in đậm là suy nghĩ của nhân vật, cuộc đối thoại có sự tác động từ công nghệ và những lời nói trong quá khứ .

. . .

Jeonju, năm 1999 .

" Ngày xửa ngày xưa, vào năm 801. Có một vị mua mang tên Nam Yoon Do, vị vua nổi danh về những điều ô uế. "

" Ngài ta khi được thái thượng hoàng ấn kí truyền ngôi, trị vị chẳng được bao lâu thì sanh ra tật xấu, bỏ mặc việc chuẩn văn thư triều đình, ngày ngày vùi đầu vào những bữa tiệc tùng say sưa cùng các mỹ nhân ngài ân sủng, trong đó có một vị quý phi cực kì độc đoán cũng là nàng có thể thao túng được hoàng thượng trong bất cứ tình huống nào. Chỉ cần quý phi của hoàng thượng không vừa ý, người gây nên tội trạng ấy nhẹ nhất thì bị lưu đày, nặng thì đem lăng trì hành xác thân cho đến khi trút bỏ hơi thở cuối cùng. "

" Quan thần khi ấy đều tỏ ra khiếp đảm nên việc to hay việc nhỏ dù sai hay đúng thì vẫn im lặng mà tuân lời, nửa từ cũng chẳng dám hé để bảo tồn tính mạng của chính họ. "

" Mẹ ơi, nếu thế thì dân chúng sẽ rất khổ sở, đúng không ạ ? "

" Đúng rồi, Byulyi của mẹ đoán rất giỏi. Bá tánh đói khổ lầm than do quan trên áp bức cho thuế tăng cao lại còn bòn rút ngân lượng tiếp tế khiến nạn đói hoành hành. "

" Triều đình hỗn loạn chả kém cạnh, những vị hòa thân vương đều âm thầm chờ thời cơ tạo phản nhắm vào mục đích chiếm lấy ngôi vua mà đấu đá lẫn nhau khiến hoàng cung không ngày nào yên ổn. "

*chú thích: hoà thân vương là một người trong hoàng tộc, hoàng thân quốc thích như anh em hoặc chú bác gì đó của vua.

" Nhưng, đau khổ nhất không ai khác chính là hoàng hậu Kim Yongsun, nàng có sắc đẹp được so sánh cùng hằng nga trong truyền thuyết, nàng là con gái độc nhất của một vị quan nhị phẩm liêm khiết. Sau nà, ngài ấy vì không chấp nhận được việc bắt buộc phải theo phe một trong hai vị hòa thân vương mà đã từ quan trở về quê nhà sống một cuộc sống ảm đạm.

"Yongsun hoàng hậu hằng ngày thay mặt hoàng đế mà lo việc triều chính, nàng ta cố gắng hết sức mình thay phu quân gánh cả sơn hà vì chính nàng là bậc mẫu nghi thiên hạ, không thể trố mắt nhìn bá tánh lầm khan, đói khát. Mạnh mẽ nhường nào thì cũng chỉ là phận nhi nữ. Sau những năm dài cũng phải bất lực xuôi tay, nàng không chịu đựng được việc quan thần bạo loạn đã đến xin hoàng đế quay lại với việc cai trị đất nước, không những không nghe nàng, hoàng đế còn cho người phạt hoàng hậu một trăm trượng và nhốt nàng vào lãnh cung sống cuộc sống hiu quạnh. Đôi khi, hoàng thượng còn triệu nàng đến điện đài bắt đàn hát, hậu hạ cho các phi tần được ngài ấy sủng ái. Mang trong mình sự đau khổ cùng cực đã đẩy nàng đến con đường tự vẫn khi vừa tròn hai mươi lăm tuổi. "

" Huhu. . . vị hoàng hậu thật là đáng thương , con muốn giúp nàng ấy. "

" Byulyi ngoan, lịch sử thì không thể thay đổi trừ phi con có thể trở thành một nhà khoa học tài giỏi như ba, chế tạo ra máy du hành thời gian và trở về quá khứ tìm cách giúp nàng ấy. "

" Ba có thể chế ra máy du hành không ạ ? "

" Mẹ không chắc nhưng nếu con thực sự muốn giúp hoàng hậu Yongsun thì chỉ có một cách đó thôi. "

" Con sẽ trở thành nhà khoa học , con muốn giúp hoàng hậu. "

" Vậy thì hãy cố gắng học thật giỏi. Còn bây giờ thì đi ngủ thôi, đã khuya lắm rồi, Byulyi à . "

" Vâng, mẹ ngủ ngon . "

" Byulyi của mẹ cũng thế, ngủ ngon . "

. . .

Seoul, năm 2020 .

- Byulyi, cậu cần một số dây thép lớn để làm gì vậy?

Ahn Hyejin, sinh viên năm hai của khoa khoa học tự nhiên, bạn cùng lớp với MoonByul. Cô ôm lấy một mớ dây thép lớn đặt lên mặt bàn trước mắt Moonbyul, thở không ra hơi khi vừa đi một đoạn đường khá xa kèm trên lưng là một mớ thép nặng trĩu mà không ai khác ngoài Moonbyul, cô bạn chung tổ bài tập nhóm sai cô đem về đây.

-Máy du hành thời gian.

Moonbyul hờ hững đáp, mắt vẫn đang chăm chú vào màn hình laptop như đang tập trung cao độ và đầy hứng thú với những thứ cô đang nhìn thấy trên màn hình sáng đèn.

- Này này, cậu vẫn còn giữ cái ý định điên rồ đó hả? Biết rằng chúng ta là nhà khoa học tương lai nhưng mà nó quá xa vời không khi các nhà khoa học đại tài trên thế giới vẫn còn chưa có thể hoàn thành nó một cách hoàn chỉnh?

Hyejin há hốc mồm khi biết Moonbyul đến bây giờ vẫn giữ ý kiến ấy, trước đó cậu ấy đã bị từ chối giấy phép để được tạo ra chiếc máy không gian hai chiều dường như hơn cả trăm lần.

- Sao cậu biết họ làm chưa xong? Hoàn thành thì họ đến báo cho cậu hay lên sóng truyền hình nói cho cả thế giới biết là họ đã thành công trong việc tạo là chiếc máy à?

Thở dài, Moonbyul phát mệt khi phải giải thích một số điều mà bản thân đã lặp đi, lặp lại với rất nhiều người. Cô cố gắng dùng tông giọng trông bình thường nhất có thể để nói cùng Hyejin trong khi tay vẫn đang thoăn thoắt di chuyển chuột vi tính để xem xét những nguyên liệu cần thiết để có thể hoàn thành chiếc máy trong thời gian sớm nhất.

- Vậy làm sao cậu biết họ đã làm được mà hỏi ngược lại mình ? Chưa chắc gì cậu sẽ thành công đâu, lần này là lần thứ tư rồi đấy.

Đã hỏi thì quyết định hỏi cho đến cùng, Hyejin muốn Moonbyul đưa ra một lý do thuyết phục có thể tin tưởng vào cậu ấy dẫu thật lòng thì Hyejin vẫn nghĩ rằng máy du hành thời gian là có thật, chỉ là không tin vào Moonbyul thôi.

- Vậy cậu quên mất ba mình là ai rồi à ? Ba mình nói có là có và ông cũng chính là người cố vấn và tài trợ cho việc của mình đây này.

Hyejin chính người bạn mau quên, ngay cả ba Moonbyul là một nhà khoa học nổi tiếng trong nước có mối liên hệ chặt chẽ với các nhà khoa học trên toàn thế giới mà cậu ấy cũng quên cho được.

- Chà, mình quên thật ấy chứ ! Nhưng nếu không thành công có phải ba cậu sẽ mất một số tiền lớn không?

Hyejin đập tay vào trán như thể trừng trị cái thói quên trước quên sau rồi tiếp tục vấn đề.

- Có thành công đi chăng nữa thì cũng có lấy lại được số tiền đó đâu, trừ phi bán nó cho tổ chức bí mật về khoa học thế giới mà theo mình biết thì ba sẽ không bao giờ bán thành quả của chính mình đâu, chỉ lấy làm kinh nghiệm cho những việc sau này thôi.

Gấp mớ dây thép cho vào một bao đen lớn, Moonbyul xếp gọn tập vở, laptop cho vào ba lô, quay sang Hyejin mà nói tiếp :

- Mớ thép này cứ bảo là phục vụ cho bài kiểm tra nộp vào cuối tuần sẽ không ai tính phí đâu. Bốn giờ chiều rồi, có lẽ ba mình đang đợi ở phòng thì nghiệm, mình đi trước nhé.

Hướng mắt chuyển về chiếc đồng hồ trên tay, ba mươi phút nữa Moonbyul phải có mặt ở nhà vì đã hứa trước đó với ông Moon. Đeo ba lô lên đôi vai, Moonbyul vẫy tay chào Hyejin rồi nhanh chóng nhấc bổng chiếc bao đen, chật vật di chuyển nó rời khỏi phòng sinh hoạt bởi mớ thép ấy quá thể với thân hình nhỏ nhắn của cô.

- Thành công thì báo mình biết với nha !

Hyejin nói vọng theo.

- Biết rồi, biết rồi !

Moonbyul đáp trả.

...

- Con về rồi đây !!!

Moonbyul nói vọng vào khi đang cởi phăng đôi giày, đặt chúng ngay ngắn lên kệ.

- Nhớ là trước sáu giờ, cả hai phải trở ra ăn cơm tối, không được trễ như hôm trước đâu đấy.

Bà Moon từ phía nhà bếp bước vòng ra phòng khách định căn dặn Moonbyul vài điều nhưng khi trông thấy cô con gái bé nhỏ đang gồng mình nâng chiếc bao đen lớn thì bà quyết định tiến tới phụ một tay đem nó đến trước cửa phòng thí nghiệm. Trước khi để Moonbyul bước vào, bà kéo tay cô lại dặn dò vì hôm trước cả hai miệt mài làm việc mà quên cả bữa tối mặc cho bà đứng phía ngoài kêu cửa một lúc lâu.

- Con biết rồi, đúng sáu giờ sẽ không trễ.

Moonbyul nhanh chóng gật đầu hứa sẽ đáp ứng lời mẹ, hứa thì hứa nhưng nói suông thì vẫn cứ là nói suông. Đưa chiếc ba lô cho bà Moon, Moonbyul với tâm trạng phấn chấn vặn một vòng tay trên nắm khóa tròn, chậm chạp bước vào bên trong căn phòng. Chiếc máy quen thuộc chất chứa tất cả kì vọng của cô xuất hiện ngay trước mắt, hôm nay nó đã có thể hoạt động được rất nhiều bộ phận như màn hình kỹ thuật số, đen phản quang và chạy những thông tin nâng cao, điều này khiến cô cảm thấy cả cơ thể bỗng chốc như vừa trút bỏ một quả tạ lớn. Hít một hơi thật sâu nơi buồng phổi rồi nhẹ nhàng thở ra, bất giác khuôn môi tạo thành một nụ cười, chẳng biết sức mạnh đến từ đâu mà Moonbyul một mạch đem bao thép bước vào trong đi thẳng đến nơi cần lắp ráp.

- Theo đúng quy trình gắn dây thép truyền điện đến cổng không gian trong của bộ phận đa chiều cùng vài thứ linh tinh nữa thì chiếc máy xem như đã hoàn tất, việc còn lại là chờ đợi nó có hoạt động hay không.

Ông Moon nghe tiếng mở cửa, không cần nhìn thì ông cũng biết rõ đó là Moonbyul. Vì thế nên liền dõng dạc nói rõ hiện trạng của chiếc máy cho cô con gái yêu quý được biết, giọng điệu ông luôn luôn nghiêm túc như vậy khi bắt đầu công việc bất kể là ở công ty hay nhà riêng.

- Vậy là có thể thử nghiệm rồi, không biết nó có hoạt động không nữa, ba lần trước đều trượt.

Nét mặt Moonbyul có đôi ba phần thể hiện sự thất vọng, cô bi quan như thế cũng chưa chắc đã sai vì người đời thường nói rằng phàm làm việc gì cũng phải nhất quá tam ba bận nhưng còn ở đây cô và ba mình đã làm lại lần thứ tư trong ba năm, thật sự chẳng dám kì vọng nhiều.

- Thì cứ tiếp tục nếu sai phạm, nếu con có lòng tin ta nghĩ có thể thành công. Sau hôm nay chiếc máy sẽ được hoàn thành nhưng ta muốn con không được tùy tiện bật máy cho đến khi ta trở về sau cuộc họp hội thảo hiện tượng băng tan ở Nam Cực.

Ông Moon rõ hơn ai hết Moonbyul là một người rất nóng vội, không dặn dò kĩ lưỡng thể nào cũng sẽ lỗ mãng hành động  Chiếc máy du hành mặc dù đã xong bước cuối cùng nhưng vẫn có một điểm ông chưa thực sự hài lòng, ông vẫn chưa sáng chế ra được khả năng tự động khứ hồi trở lại nơi xuất phát.

- Ba sẽ đi khoảng bao lâu ?

Sự hụt hẫng được Moonbyul biểu lộ rõ qua hàng chân mày đang nhíu lại khi ông Moon vừa dứt câu, ông bắt cô đợi khác nào đặt thức ăn nóng hổi hấp dẫn lên bàn rồi bảo cô không được ăn đâu chứ.

- Lâu nhất là một tháng, ta biết con đợi được mà đúng không ?

Sẵn sàng trả lời cho Moonbyul biết thời gian cô sẽ phải đợi nhưng kèm theo đó lại là một câu chặn đi lời từ chối phát ra trên môi cô. Với đầu óc lão làng, ông tin chắc rằng Moonbyul chỉ còn cách gật đầu.

- Vậy còn sớm nhất là bao lâu ?

Đôi mắt nâu sẫm giãn ra hết cỡ, ông Moon nhẹ tênh đáp hai từ " một tháng " nhưng trong mắt Moonbyul không khác gì một năm dài đăng đẳng. Moonbyul phải lượng lờ trước cái máy mà không được sử dụng, ông muốn thử sức chịu đựng của cô? Moonbyul không chắc bản thân có đủ kiên nhẫn đến vậy.

- Hai tuần, con đừng nói là không chờ được nhé. Trong thời gian này con có thể giúp ta nghiên cứu về cải cách trồng trọt hoặc hiện tượng khí hậu biến đổi như một cách giết thời gian hữu hiệu.

Ông Moon nêu thêm ý kiến giúp cô con gái lờ đi chiếc máy trong một khoảng thời gian ngắn, mong rằng chúng có thể khiến Moonbyul đồng ý mà đợi ngày ông trở về.

- Con còn cách nào khác đâu chứ.

Lưỡng lự một lúc lâu Moonbyul cũng gật đầu, cất giọng một cách chán chường. Một mình Moonbyul thì làm sao có thể làm gì với chiếc máy này, không muốn đợi thì vẫn phải bắt buộc đợi.

- Tốt, bắt tay vào việc thôi. Tắt công tắc máy và bộ điều khiển, sau đó gắn dây thép vào chỗ này.

Nhận được cái gật đầu, ông Moon có phần yên tâm hơn và không chần chừ thêm mà bắt tay vào việc.

...

- Ba đi đến nơi nhớ gọi về không mẹ lại lo lắng.

Moonbyul kéo vali đến tận cổng sân bay mới trao lại cho ông Moon. Bà Moon có việc bận không thể tiễn ông ra phi trường nên nhờ cô chuyển lời lại giúp bà.

- Ta biết, con lại sợ mẹ khủng bố điện thoại trong giờ học đúng không?

Ông Moon cười hiền hậu, nhận lấy vali từ tay Moonbyul, tâm trạng vui vẻ mở lời trêu ghẹo.

- Ba cũng biết nó kinh khủng thế nào mà.

Moonbyul khẽ rùng mình khi nhớ đến việc bà Moon đã gọi cho cô cả trăm cuộc chỉ để hỏi lí do " ba con đến giờ vẫn chưa gọi về, ba đã đến chưa vậy? " Khi Moonbyul không kịp bắt máy, bà sẽ đến tận trường, giữa tiết học ban trưa đầy ảm đạm, loa thông báo sẽ vang lên ba từ " Moonbyul Yi " bảo rằng hãy ngay lập tức đến phòng hiệu trưởng. Có một quy luật mà bất cứ ai trong trường đều đinh ninh rằng những tên được gọi vào giữa tiết học chắc chắn sẽ là người gây tai họa lớn, cứ thế tiếng xấu đồn xa còn tiếng lành lại chẳng thấy đâu.

- Cũng đã trễ rồi mau về trường học đi, Byulyi. Nhớ lời ta, không được sử dụng nó.

Biểu hiện của Moonbyul khiến ngài Moon không thể nhịn được mà cười lớn, dù là cô gái đôi mươi nhưng trong mắt ông cô chẳng lớn tí nào cả, vẫn như một cô con gái nhỏ bé mà ông luôn cưng chiều.

- Con biết rồi, tạm biệt.

Moonbyul vẫy tay, đi lùi được vài bước thì trở lại dáng vẻ bình thường xoay lưng về phía ông, sau đó di chuyển tới cổng sân bay và đưa tay đón một chiếc taxi thẳng một đường đi đến trường đại học.

...

- Chiếc máy hoàn thành rồi .

Giờ nghỉ trưa đã bắt đầu sau tiếng chuông báo hiệu, mọi người theo dòng xuống căn tin trường, tay Moonbyul đang cầm phần thức ăn của mình tìm lấy bóng lưng quen thuộc. Đặt khay cơm xuống bàn, Moonbyul hạ người ngồi vào chiếc ghế tựa sát bên Hyejin, giọng điệu không mấy vui vẻ bắt chuyện trước.

- Mới hôm qua còn chưa xong cơ mà, nhanh thiệt đó, thử nghiệm chưa?

Hyejin dừng mọi hành động , môi vô thức " wow " một cách to tiếng , đôi mắt mở to vì ngạc nhiên, nắm lấy tay Moonbyul hồ hởi thăm dò.

- Ba mình đi công tác rồi, bảo rằng phải đợi ông trở về mới được đụng vào.

Moonbyul thở dài, cô giống như trong thời kiêng cử vậy rất bức rức, khó chịu.

- Hay là lén lút sử dụng đi, mình giúp cậu, nếu thành công thì đi thử một lần rồi quay trở lại, ba cậu sẽ chẳng biết đâu.

Là thiên hạ đệ nhất tò mò, Hyejin không kiên nhẫn như Moonbyul, vừa nghe phải chờ đợi liền xúi bạn thân làm liều.

- Ba cũng đã dặn mẹ mình rồi nên đừng có mong mà động vào.

Moonbyul lại tiếp tục thở dài tỏ vẻ bất lực cho một thìa cơm vào miệng.

- Mình có kế hoạch thế này, mình sẽ giúp cậu sử dụng máy rồi vờ xin cô Moon cho cậu qua nhà mình làm đồ án vài ngày. Khi cậu cần trở lại thì mình sẽ đến nhà bảo lấy đồ cần thiết rồi khởi động máy đưa cậu trở về, mình cá là cô Moon không có nghi ngờ đâu, cậu nhút nhát như thế từ khi nào vậy?

Hyejin mở lời khiêu khích, điểm yếu của Moonbyul là rất dễ bị người khác kích động thế nào cũng không chịu khuất phục mà đồng ý cho xem.

- Mình không có nhút nhát !

Đúng như Hyejin dự đoán, Moonbyul lúc này như một con hổ xù lông khi bị người khác chạm đến lòng tự ái, một mực chống trả.

- Giúp cậu mình có lợi ích chắc, không phải cậu rất nôn nóng muốn cứu cô hoàng hậu gì đó trong lịch sử sao?

Điểm yếu quan trọng nhất vẫn là ở nàng Yongsun hoàng hậu, Hyejin dùng đòn chí mạng như thêm dầu vào lửa khiến Moonbyul phải đắn đo suy nghĩ.

- Mình muốn nhưng cậu phải giúp mình một vài việc.

Moonbyul suy nghĩ một lúc thì đưa ra quyết định, Hyejin nói ra những lời này chỉ giúp Moonbyul đốt nóng việc cô phải làm nhanh hơn thôi, trong lòng Moonbyul trước đó đã có ý định rằng đến khi cô không chịu được có lẽ sẽ tự ý đi một mình. May mắn thay, ngay lúc này lại có thêm người phụ giúp thì Moonbyul như hổ mọc thêm cánh, tất nhiên phải nắm bắt thời cơ.

- Nói xem ?!

Hyejin không chừng chừ đáp, chỉ cần Moonbyul giúp cô thỏa mãn tính hiếu kì, tò mò thì có hái sao trên trời chắc là Hyejin cũng tìm cách hái cho bằng được, có trách thì trách trời sinh cô ra đã có tính tò mò rồi nên chỉ thuận theo ý người chứ Wheein nào muốn thế.

- Tìm cho mình một khẩu súng ngắn để phòng thân, vài cục pin dự phòng và máy chụp ảnh kĩ thuật số, mình cần chúng để tiện cho việc lưu lại mọi thứ quá khứ. Mình chưa biết là có sử dụng được hay không nhưng cứ đem theo hết trước đã.

Moonbyul đều giọng liệt kê danh sách đã lên ý tưởng từ lâu, hàng mi khẽ chớp, vẻ mặt trầm ngâm như đang tính toán gì đấy.

- Ngay chiều nay, mình đem chúng qua nhà cậu.

Không một chút suy nghĩ, Hyejin cười lớn, gật đầu đồng ý ngay. Cô có sẵn một khẩu súng ngắn do sở cảnh sát Mỹ đã trao tặng khi cô đã dũng cảm giật lấy khẩu súng và bóp cò bắn vào chân tên cướp khi đi du lịch ở California, kèm theo đó là giấy phép sử dụng nó trên toàn thế giới. Những thứ còn lại thì quá dễ dàng chỉ có điều là Hyejin phải chi một chút đỉnh tiền vào thôi, không vấn đề.

...

- Chào buổi sáng bác gái .

Hyejin đeo một chiếc ba lô to đùng đến bấm chuông cửa nhà Moonbyul và được bà Moon mở cửa, cùng lúc ấy Hyejin với nét mặt vô cùng phấn khởi cúi gập người chào bà.

- Chào buổi sáng, con đi đâu mà đem đồ nhiều thế kia ?

Bà Moon hiền hậu nở nụ cười, lùi về phía sau cánh cửa tạo khoảng trống để Hyejin có thể thoải mái di chuyển vào trong nhà.

- Cháu sang đây xin phép bác cho Moonbyul sang nhà cháu để học nhóm vài ngày. Cuối tuần này, bọn cháu có bài kiểm tra giữa khóa nếu không hoàn thành trong thời gian quy định sẽ phải học lại từ đầu.

Hyejin đúng là có khiếu diễn xuất, biểu hiện và lời nói đều giống như đang nói thật.

- À được thôi, mấy đứa phải cố lên nhé. Được điểm cao bác sẽ nấu một bữa thật ngon thưởng cho cả nhóm.

Bà Moon vui vẻ ưng thuận.

- Cảm ơn bác, cháu xin phép lên phòng của Moonbyul ạ.

Hyejin hả hê khi thành công bước đầu tiên, rón rén bước lên phòng Moonbyul sau khi cúi đầu xin phép.

- Thành công rồi, đã được cấp phép rời đi hợp pháp nên tiến hành ngay thôi, mẹ cậu vừa đem chậu cùng kéo ra ngoài vườn tỉa cây.

Hyejin đóng chặt cửa, nhảy cẫng lên chiếc giường mềm mại khi thấy Moonbyul đang chăm chú soạn đồ vào trong chiếc ba lô.

- Đưa những món cậu chuẩn bị cho mình.

Moonbyul vừa dứt câu Hyejin liền nghiêm túc ngồi lại đặt chiếc ba lô của mình bên cạnh ba lô Moonbyul rồi chuyền đồ sang.

- Xong, giờ sang phòng thí nghiệm ngay thôi.

Moonbyul kiểm tra mọi thứ thêm một lần nữa, chắc chắn không thiếu thứ gì mới lên tiếng bảo Hyejin cùng mình di chuyển đến phòng thí nghiệm.

Bước vào trong, Moonbyul nhanh chóng bật công tắc dẫn điện, chỉnh GPS đến vị trí ngay giữa triều chính và cài đặt năm vua Nam Yoon Do cai trị. Moonbyul kĩ lưỡng chọn ngay năm mà hoàng hậu Yongsun vừa tròn hai mười tuổi bằng tuổi cô mà chọn, theo cô thì như thế Yongsun và cô có thể trò chuyện với nhau một cách thoải mái hơn, còn một lý do nữa là năm 801 cũng chính là năm biến động nhất của triều đình nhà Nam.

- Hyejin nghe mình dặn này, mình sẽ đeo chiếc đai này vào, nó đã kết nối với điện thoại của mình, nếu mình thực sự trở về quá khứ thì vị trí mình vẫn xuất hiện nhưng mà là ở không gian khác. Một khi chấm xanh trên vị trí chuyển đỏ chính là lúc mình cần cậu đưa mình trở về. Mình nhớ không lầm thì cậu chỉ cần chỉnh lại đúng thời điểm 2020 cùng ngày giờ lúc ấy và vị trí GPS, sau đó ấn nút hoạt động thì mình sẽ quay trở lại đúng ở căn phòng này, cậu hiểu rồi chứ?

Moonbyul dặn dò trong khi đeo chiếc đai vào thắt lưng và bước vào lòng của chiếc máy.

- Mình nhớ rồi, cậu nên tin tưởng mình, cậu cũng biết thường những cái quan trọng mình không bao giờ quên mà đúng không?

Hyejin nhịp tay trên vai Moonbyul ngụ ý hãy an tâm và tin tưởng vào cô mà yên giao trọng trách lại cho mình.

- Vậy thì bắt đầu thôi.

Moonbyul gật đầu tin tưởng, đóng cửa từ phía trong rồi đứng vào trung tâm cổng không gian.

Hyejin tiến đến bộ phận tùy chỉnh rồi vào nhấn vào nút bắt đầu. Chiếc máy được khởi động, dòng điện theo dây thép truyền đến chiếc cổng mở chiều không gian, một âm thanh phát ra như tiếng tắt ti vi, " Tách " một phát Moonbyul mất hút vào sau một luồng ánh sáng trắng. Nó đã thành công thực sự, Moonbyul biến mất không còn một dấu vết nào như thể vừa có mặt nơi đây, thật không tin được, đến người tận mắt nhìn thấy như Hyejin cũng phải trợn to mắt, há hốc mồm về điều này.

Nhanh chóng mở ứng dụng GPS trên điện thoại Moonbyul kiểm tra lại dấu tròn xanh đang ở nơi nào, chính xác là đã dịch chuyển đến vị trí đã chỉ định. Để xác thực việc Moonbyul có trở về quá khứ hay không, Hyejin quyết định đến thăm quan bảo tàng lịch sử Hàn nơi triều đình xưa một chuyến, nghĩ thế cô lặp tức thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng Moonbyul trong tích tắc.

- Hyejin, con ở đây còn Moonbyul đâu rồi?

Bà Moon thấy bóng người lướt ngang vườn nhà liền quay đầu lại, khi thấy Moonbyul rời khỏi nhà với biểu hiện cực kì gấp rút thì mở lời hỏi.

- Cậu ấy bảo có việc đi trước nên đã đi từ mười phút trước bảo cháu ở lại lấy thêm chút dụng cụ, cậu ấy sẽ sang sau. Bác không thấy Moonbyul bước ra sao ạ?

Hyejin lại tiếp tục vai diễn xuất thần của mình, nhận được cái lắc đầu của bà Moon, cô liền nói tiếp :

- Chắc bác tập trung tỉa cây quá nên không biết Moonbyul đi khỏi rồi. Bây giờ cháu phải về nhà để làm bài tập nhóm cho kịp thời hạn, xin phép bác cháu về.

- Dặn Moonbyul phải thật chăm chỉ giúp bác.

Lần nữa Hyejin lại vượt qua ải trong gang tấc, bà Moon tiễn cô ra đến cửa sau khi dặn dò thì trở vào trong tiếp tục làm vườn.

Đến cổng cung điện Gyeongbokgung, Hyejin xếp hàng mua vé, vội vàng đến nơi GPS định vị nhưng hoàn toàn không thấy Moonbyul, cô tìm khắp những nơi gần đó cũng không, chắc chắn đã thành công thật rồi. Hyejin mừng rỡ cho điện thoại Moonbyul vào túi và trở về nhà đợi tin tức.

. . .

Chính điện cung Gyeongbokgung, năm 801 .

- Hoà thân vương Nam Young Shin, việc cứu tế gạo ta giao cho ngài tại sao lại biến thành cháo lỏng và nước sạch khiến bá tánh vừa gửi văn thư về triều đình.

Yongsun hoàng hậu ngồi trên ngai vàng nghiêm nghị mở lời chất vấn.

- Ý hoàng hậu là ta đã rút bớt ngân sách cứu tế ?

Nam Young Shin ngạo mãn hỏi ngược lại nàng, trong lời nói còn làm ra vẻ hắn bị đổ oan.

- Tôi không nói ngài, ý ở đây ta muốn hỏi là cấp dưới ngài chỉ thị đã làm thất thoát ngân sách vào việc gì lợi ích khác cho dân chăng?

Dù tuổi còn trẻ nhưng lời ăn tiếng nói của Yongsun hoàng hậu rất khôn khéo, từng câu từng chữ đều rất có khí thế của một mẫu nghi thiên hạ.

- Vậy thì người cứ đem tên đấy vào đây tra hỏi, tại sao hỏi ta?

Chính hắn là người cắt hơn nữa số ngân sách, giao lại phần nhỏ xuống tay quan cấp thấp hơn nhưng hiện tại lại phủi tay đổ hết lỗi cho quan huyện nơi bị hạn hán kéo dài, còn lớn tiếng lỗ mãng coi trời bằng vung.

- Ngài nói vậy thật không đúng, ta giao việc cho ngài thì trách nhiệm là ở nơi ngài, tại sao phải lôi người ngài chỉ thị ra?

Yongsun vô cùng tức giận nhưng không thể mất đi uy nghiêm của mình, nàng nén đi cơn phẫn nộ, giữ tông giọng như cũ đối đáp lại.

- Rõ là hắn đã rút ngân sách rồi lấy số ít đó mua gạo nấu cháo lỏng phát cho dân, tội trạng tày đình như vậy, xin hoàng hậu ban lệnh chém đầu ngay để làm gương cho thiên hạ.

Young Shin quỳ xuống tỏ vẻ liêm khiết phục tùng làm theo ý Yongsun muốn, thái độ ngạo mạn đem hết tội trạng kể ra và gán chúng lên quan huyện.

Yongsun in chắc rằng tên quan ấy vô tội, chính Young Shin là người ăn ốc rồi để quan huyện đổ vỏ nhưng hiện tại chẳng có bằng chứng nào để chỉ tội hắn, chức phẩm thấp bé của tên quan huyện thì làm sao có tiếng nói, bây giờ hắn lại muốn nàng ra chỉ chém đầu người vô tội, thật khó để nàng quyết định.

Bùm !!

- Mau hộ giá, bảo vệ hoàng hậu !

Moonbyul bỗng từ đâu xuất hiện giữa triều khiến mọi người có mặt ở đó giật nảy mình tìm nơi ẩn náu. Một vài quan viên hô hoáng, thị vệ nhanh chóng xuất hiện trước ngai vàng tạo thành một hàng rào trước Yongsun, số còn lại đã kề đao cận cổ Moonbyul theo đúng luật của triều đình vì cô chưa làm gì có hại đến bậc mẫu nghi nhưng e rằng lần này một đi không trở lại...

~ End Chapter ~

===============

Dự định chừng nào rãnh sẽ ra chap ạ
chào thân ái và quyết thắng ❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro