12_Không Đánh Mà Lui

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người lưu lại hơn nửa ngày mới xuống núi. Vừa vào Hoa Minh, một gia đinh liền nghênh đón rồi đưa cho Văn Tinh Y một phong thư. Văn Tinh Y rất ngạc nhiên, tiếp nhận phong thư rồi mở ra xem, niềm vui lúc nãy lập tức biến mất.

Nàng quay sang nói với gia đinh đang chờ: "Ngươi chuyển cáo Nam công tử, nói tại hạ đã biết." Lại xoay người đối Kim Dung Tiên nói: "Kim cô nương, tại hạ hơi mệt, muốn nghỉ ngơi trước..."

Kim Dung Tiên nghe thấy lời này, vui sướng trong lòng cũng đã không còn ---- vừa rồi nàng nhìn thấy trên phong thư ghi ba chữ 'Gửi Văn Tinh' nhìn bút tích liền có thể khẳng định đây là thư khiêu chiến của Nam Nhuận Độ. Lúc này nàng thấy trên mặt Văn Tinh không chút biểu tình. Khiến nàng có một loại dự cảm thật bất hảo, nhưng Văn Tinh không muốn nhiều lời, nàng cũng không thể vội vàng hỏi cái gì, chỉ có thể làm như cái gì mình cũng không biết.

"Văn công tử cứ trở về phòng nghỉ ngơi, Dung Tiên cũng trở về." Kim Dung Tiên nói xong liền rời đi Hoa Minh.

Văn Tinh Y nhìn thấy bóng lưng Kim Dung Tiên, lại nhìn chiến thư trên tay, trong lòng ngũ vị tạp trần. Nàng nghĩ đến Nam Nhuận Độ đối với Kim Dung Tiên để ý như thế. Trong lòng nàng liền có điểm khó chịu, nhưng sau khi nhận ra cảm giác này lập tức thấy mình không nên như vậy.

"Ngươi chính là nên đem Kim cô nương làm bằng hữu mà thôi, Nam công tử mới là người thích hợp với nàng..." Văn Tinh Y thì thào tự nói, làm như cảnh báo chính mình, nhưng lập tức nghĩ tới Kim Dung Tiên đối với mình miệng cười như hoa cùng ánh mắt ôn nhu, liền nghĩ không phải là mình làm cho nàng hiểu lầm cái gì đi...

"Chẳng lẽ nàng yêu thích ta? Nhưng ta rõ ràng đã nói với nàng, chỉ coi nàng là bằng hữu a..." Nghĩ đến đây, trong lòng Văn Tinh Y không khỏi nảy lên vui sướng. Rồi lập tức cảm thấy đây là chuyện hết sức hoang đường. Nàng khi còn bé đọc thuộc lòng đạo Khổng Mạnh, mặc dù sau này cũng chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi Đạo gia, nhưng vẫn là khó có thể tưởng tượng chuyện giữa hai nữ tử sẽ có tình yêu.

Có lẽ người kia có cái gì hiểu lầm, nhưng chính nàng rất rõ ràng, mình là một nữ tử, cũng chưa từng muốn trở thành nam tử. Nàng cũng không có khả năng, càng không nên đối nữ tử kia có ý nghĩ gì không an phận...

Nàng cười khổ một cái, "Hẳn là do xa sư tỷ muội quá lâu, hay do một mình quá cô đơn?" Văn Tinh Y lại lắc đầu, "Chuyện báo thù còn chưa một chút manh mối, sao còn hao tổn tinh thần cho những việc này?"

Nàng âm thầm tự trách không thôi ---- mình đã lưu lại Minh Viễn Sơn Trang nửa tháng, cũng gặp qua không ít người trong chốn Võ Lâm, nhưng không nghe được tin tức gì hữu dụng. Hiện tại, cũng là lúc nên rời đi rồi...

*****

Hôm sau, Văn Tinh Y đi vào rừng hoa Lê, gặp Nam Nhuận Độ đã chờ ở nơi đó.

"Nam công tử..."

"Ngươi đã đến rồi, tốt lắm! Ta còn sợ ngươi không dám tới!" Nam Nhuận Độ ngữ khí mang theo châm chọc.

"Nam công tử thực thích Kim cô nương?" Văn Tinh Y trên mặt không có biểu tình gì.

"Đúng vậy, ta từ năm mười sáu tuổi gặp nàng liền quyết định không phải nàng thì không cưới. Bất kể là ai, ta cũng sẽ không chắp tay đem nàng nhường cho, kể cả ngươi!"

"Nam công tử không cần nhường, tại hạ cũng sẽ không cướp..."

"Ngươi nói cái gì?"

"Tại hạ là nói, Nam công tử không cần phải lo lắng, tại hạ chỉ muốn làm bằng hữu với Kim cô nương, không có ý gì khác, xin Nam công tử yên tâm."

Nam Nhuận Độ chấn động, khó mà tin được.

"Tại hạ đã sớm nói với Kim cô nương, tại hạ đối với nàng, chỉ có bằng hữu chi nghị, Nam công tử không tin, có thể đi hỏi." Văn Tinh Y trong lòng có chút buồn bực, không muốn nói thêm nữa, xoay người rời đi.

Trong lòng Nam Nhuận Độ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nhưng vẫn là không dám xác định, vì thế ngăn cản Văn Tinh Y hỏi: "Ngươi dám thề sao?"

Sắc mặt Văn Tinh Y rất kém, "Tại hạ đã nói rất rõ ràng, giữa tại hạ và Kim cô nương, không có khả năng! Tin hay không, tùy Nam công tử! Huống hồ tại hạ rất nhanh sẽ cáo từ rời đi, Nam công tử xin nhường đường!"

Nam Nhuận Độ đứng ở nơi đó bất động. Văn Tinh Y nói xong liền một mực bước đi, không muốn gặp lại Nam Nhuận Độ lần nào nữa.

*****

Nàng một hơi chạy về Hoa Minh, cảm thấy trong lòng bực bội, lại chậu nước lạnh hất hất nước vào mặt mình, muốn đem cảm giác khó chịu trong lòng tán đi, lại không có hiệu quả gì.

"Văn Tinh Y, ngươi làm sao vậy? Nam công tử thích nàng, mắc mớ gì tới ngươi!" Nàng âm thầm mắng mình. Nhưng tức giận trong lòng còn chưa vơi đi, lại thấy Kim Dung Tiên bước vào.

Kim Dung Tiên trên mặt thực bình tĩnh, trong lòng lại sớm dậy lên sóng to. Này sóng vỗ mạnh vào lòng nàng, như muốn phá vỡ lòng nàng mà ra. Cũng may nàng xưa nay luôn điềm tĩnh, vì thế khắc chế lại được thứ cảm xúc này, nhưng mà ẩn sâu trong đôi mắt nàng lại để lộ ra không ít tâm tư.

"Kim cô nương..." Văn Tinh Y có chút hoảng.

Kim Dung Tiên không để ý đến Văn Tinh Y. Nàng tự mình rót chén trà, uống hết một nữa, mới chậm rãi mở miệng: "Văn công tử, có phải huynh nói với Nhuận Độ ca ca, giữa ta và huynh, không có khả năng..."

Ngữ khí của Kim Dung Tiên cũng cực kỳ bình tĩnh, nhưng Văn Tinh Y nghe thế nào cũng đều cảm thấy không được bình thường.

"Ừm... Đúng vậy..."

"Vì cái gì?" Kim Dung Tiên nhấp một ngụm trà, hỏi.

Muốn nói cho nàng chân tướng sao? Văn Tinh Y đã cảm giác được, tuy Kim Dung Tiên bên ngoài bình tĩnh nhưng trong giọng nói đã ẩn chứa tức giận rồi. Nàng đột nhiên có chút sợ hãi ---- nếu không nói chân tướng cho nàng ấy, mình không phải thực là ti tiện sao? Nhưng nếu nói cho nàng biết mình cũng là nữ tử, nàng có thể nào sẽ coi mình là kẻ lừa gạt hay không?

Văn Tinh Y nhất thời không biết trả lời câu hỏi này như thế nào, dừng trong chốc lát, mới đáp: "Tại hạ...tại hạ có chuyện cực kỳ quan trọng phải làm, trước khi hoàn thành chuyện này, sẽ không nghĩ tới chuyện nhi nữ thường tình..."

Sóng cuồn cuộn trong lòng Kim Dung Tiên cũng lặng đi đôi chút.

"Là chuyện quan trọng gì để Văn công tử coi trọng đến vậy?"

Trong lòng Văn Tinh Y xin lỗi Kim Dung Tiên, nàng cũng không muốn tiếp tục giấu diếm, nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ lại nói: "Thứ cho tại hạ không tiện nói rõ, nhưng việc này đích thực cực kỳ quan trọng. Vì nó, ngay cả tính mạng của tại hạ cũng có thể không cần."

Kim Dung Tiên trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng thấy thần sắc nghiêm túc của Văn Tinh Y, biết nàng cũng không có lừa gạt mình. Nhưng nàng cảm thấy được Văn Tinh Y đối với mình không quá thân thiết, nên mới có thể trả lời Nam Nhuận Độ khẳng định như vậy ---- không sai, hắn đã từng nói qua chỉ muốn mình làm bằng hữu, nhưng một chút biến hóa cũng không có sao? Chẳng lẽ chỉ có thể làm bằng hữu mà không thể là cái khác sao? Ngày hôm qua hắn còn si ngốc nhìn mình, ánh mắt đầy tình ý ôn nhu, đó không lẽ chỉ là ảo giác? Nghĩ đến đây, trong lòng Kim Dung Tiên như có từng con dao nhỏ khứa vào tâm, thực sự rất đau!

"Kim cô nương, tại hạ không cố ý dối gạt, mà là tình thế bất đắc dĩ, mong Kim cô nương tha thứ."

"Được rồi, là Dung Tiên vô lễ, cáo từ!" Nói xong, Kim Dung Tiên đặt chén trà xuống, cũng không quay đầu nhìn lại mà rời khỏi Hoa Minh.

Văn Tinh Y nhìn bóng lưng Kim Dung Tiên, trong lòng có chút nhói. Nàng cuối cùng hiểu được chính mình làm cho người ta hiểu lầm cái gì, mà hiểu lầm kia trái lại cũng làm tổn thương chính mình...

*****

Sáng sớm hôm sau, Văn Tinh Y thu thập xong hành trang, hướng mọi người chào từ biệt. Kim Kính Thành cùng Kim Viễn Khâm đều nhiệt tình giữ nàng lại, nàng cũng không đáp ứng, hơn nữa kiên trì mà rời đi, phụ tử Kim gia cũng không tiện níu kéo.

Còn Nam Nhuận Độ biết được tin tức này rất là cao hứng. Trịnh Ánh Nhân cũng rất kinh ngạc, muốn giữ lại Văn Tinh Y, nhưng không tìm thấy lý do. Hơn nữa nàng cũng sắp cùng phụ mẫu quay về Nhạn Đãng Sơn, cho dù lưu lại Văn Tinh Y cũng không ích gì.

"Này Văn đại ca, huynh nhất định phải tới Nhạn Đãng Sơn a!"

An Hội Trân cũng nói: "An di cũng mong ngươi tới thăm!"

"Nếu như có rảnh, nhất định sẽ đến!" Văn Tinh Y ôm quyền hướng mọi người cáo biệt.

Kim Kính Thành phân phó nói: "Khâm nhi, tiễn Văn công tử!"

Kim Viễn Khâm gật đầu đồng ý, liền tiễn Văn Tinh Y ly khai chính sảnh.

Còn chưa ra tới đại môn, Kim Viễn Khâm lại nói: "Văn công tử cùng muội muội ta có cái gì không thoải mái sao?" Hôm nay Kim Dung Tiên vẫn không xuất hiện, điều này làm cho hắn nghi ngờ.

Văn Tinh Y muốn gặp Kim Dung Tiên lần nữa, muốn hướng nàng giải thích rồi sẽ rời đi. Nhưng đối phương từ đầu tới cuối cũng không xuất hiện, đành phải nói: "Thứ lỗi là tại hạ hành sự không chu đáo, làm Kim cô nương tức giận. Xin Kim công tử hãy chuyển lời đến nàng, đa tạ nàng trong khoảng thời gian này luôn chiếu cố ta. Nếu một ngày Văn Tinh vẫn giữ được tính mạng, nhất định sẽ đến báo đáp, nếu như không còn nữa..." Nàng nghĩ đến chính mình có thể sẽ không còn được gặp lại Kim Dung Tiên, trong lòng có chút buồn, nhưng vẫn tiếp tục nói, "Liền thứ cho tại hạ khó báo ân này..."

Kim Viễn Khâm nghe Văn Tinh Y ngữ khí nghiêm túc, vội hỏi: "Văn công tử phải đi làm việc gì nguy hiểm sao?"

"Đây là việc phải làm, Kim công tử không cần để ý."

"Được rồi, Viễn Khâm cũng không hỏi nhiều, nhưng Văn công tử thật sự không muốn chào từ biệt muội muội sao?"

Văn Tinh Y đứng ở nơi đó, trong lòng cảm thấy không đành ---- lần này rời đi chính mình sống hay chết khó có thể nói trước. Nếu hôm qua đó là vĩnh biệt, như vậy, chẳng phải chính mình để Kim Dung Tiên hiểu lầm cả đời sao? Nói cho nàng biết chân tướng có lẽ sẽ làm nàng phẫn nộ, nhưng là mình coi như đã thẳng thắn thành khẩn, không thẹn với lương tâm! Nàng cũng không phải là người nhỏ mọn, coi như có tức giận, qua mấy ngày cũng sẽ tan biến...

Văn Tinh Y nghĩ một lát, nói: "Này Kim công tử xin chờ, tại hạ đi một chút sẽ trở lại!"

Kim Viễn Khâm nhìn thấy bóng lưng Văn Tinh Y nở nụ cười ---- xem ra muội muội cùng Văn Tinh này, thật sự là có một chút khúc mắc gì rồi...

*****

Văn Tinh Y đi vào viện tử của Kim Dung Tiên, mới vừa bước vào được vài bước, liền nghe tiếng của Nam Nhuận Độ: "Dung Tiên muội muội, muội rốt cuộc là vì sao bực mình? Chẳng lẽ muội thực thích tên Văn Tinh kia? Nghe thấy hắn phải đi mới phản ứng như vậy?"

"Cái này cùng Văn Tinh không liên quan, ta và hắn chỉ là bằng hữu mà thôi. Chỉ là thấy võ công của hắn rất cao, muốn hắn đến trợ giúp phụ thân một tay. Nếu người ta không muốn ta cũng sẽ không cưỡng cầu! Lúc này hắn muốn đi liền đi, cùng ta có quan hệ gì đâu!"

"Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!"

Văn Tinh Y trong lòng đột nhiên hơi hụt hẫng ---- nguyên lai người ta không có hiểu lầm cái gì, là mình hiểu lầm, một khi đã như vậy, sao phải hướng nàng giải thích? Chính mình là nam hay nữ, đối với nàng mà nói, chỉ sợ không có gì khác nhau! Đây mới gọi là 'Tự mình đa tình!'

Văn Tinh Y cười khổ một cái, dứt khoát xoay người rời đi.

Nàng đi rất vội vàng, một hơi xuyên qua nhiều viện tử. Lại đi trong chốc lát, đột nhiên nàng nhìn thấy một cơn gió thổi tới nàng một tấm lụa trắng.

Nàng khẽ vươn tay, bắt được tấm lụa này, vừa nhìn, hóa ra là một cái khăn tay. Trên cái khăn có thêu hai đóa hoa, đóa hoa đỏ rực xinh đẹp tuyệt trần, kiều diễm ướt át, từ một gốc mà sinh ra, nhìn qua tựa như sen Tịnh Đế. Đóa hoa có hình dáng tựa như hoa Lê, thêu bằng sợi tơ màu hồng, nhưng lại không giống hoa Lê. Khăn tản ra mùi hương nhàn nhạt, Văn Tinh Y ngửi, cảm thấy như đã ngửi qua ở nơi nào, cẩn thận hồi tưởng, nhớ tới ngày đó giúp Kim Dung Tiên băng lại bàn tay, do khom người quá gần, đã ngửi được mùi hương này thoang thoảng...

Nàng còn đang ngẩn ra nhìn chằm chằm hai đóa hoa trên khăn, liền thấy một nha hoàn chạy tới, vừa đi vừa tìm kiếm cái gì.

Văn Tinh Y theo bản năng đem khăn nhét vào trong tay áo mình. Nha hoàn kia đi tìm, thấy Văn Tinh Y, nhân tiện hỏi: "Là Văn công tử sao? Nô tì là Huệ nhi hầu hạ bên cạnh tiểu thư, không biết công tử có nhìn thấy một cái khăn, phía trên có thêu hai đóa hoa hay không?"

"Hả ờm? Khăn? Không thấy...Tại hạ, chưa, không phát hiện..."

Huệ nhi vẻ mặt ủ rũ, "Vậy thì nguy rồi! Đây chính là cái khăn mà gần đây tiểu thư đã tốn không ít công phu thêu. Còn chưa dùng qua bao giờ, nói để cho nô tỳ giặt sạch, ai ngờ mới vừa hông khô, đã bị gió thổi bay! Nếu để tiểu thư biết nô tỳ đem cái khăn mà nàng vất vả thêu được làm mất, vậy phải làm sao bây giờ a?"

"Ngươi tìm tiếp đi, nói không chừng đâu đó gần đây thôi!" Nàng nói xong lời nói dối, mặt hơi ửng đỏ vì hổ thẹn. Nhưng không nghĩ sẽ đem trả lại khăn tay.

"Cũng chỉ đành như vậy! Này Văn công tử đang vội cứ đi trước, ta sẽ tiếp tục tìm!" Huệ nhi nói xong, chạy ra khỏi viện.

Văn Tinh Y ở trong lòng đối với bóng lưng Huệ nhi mà âm thầm xin lỗi, rồi cũng rời đi.

*****

Ngoài cửa lớn Minh Viễn Sơn Trang, Văn Tinh Y lên ngựa, đối Kim Viễn Khâm nói: "Kim công tử không cần tiễn nữa, cáo từ!" Nói xong, roi ngựa vung lên, thúc ngựa ly khai Minh Viễn Sơn Trang.

Kỵ mã của Văn Tinh Y dứt khoát mà đi. Kim Dung Tiên lại thập phần khó chịu. Nàng đứng ở lầu các phía trên cao, nhìn thấy một người một ngựa tựa như mây bay, càng phiêu càng xa, dần dần khuất trong tầm mắt chính mình, lại không có cách nào níu giữ...

Nàng thật không ngờ, nhiều ngày như vậy bên nhau xem ra tình nghĩa của Văn Tinh Y thực sự chỉ có bấy nhiêu? Những lời nói tiếng cười, ánh mắt kia, khẩn trương cùng lo lắng, đều chẳng qua chỉ là một hồi pháo hoa, trong nháy mắt có thể biến mất.

Văn Tinh Y đối với thư khiêu chiến của Nam Nhuận Độ quả quyết từ chối. Đối với nàng thì xa lạ cùng che giấu hiện tại mà ra đi tiêu sái như gió, làm cho nàng cảm thấy vô cùng chua sót ---- chính mình chờ đợi hắn xem như tận tâm tận lực rồi. Nhưng là ở trong lòng đối phương, mình chỉ bất quá là bằng hữu tương phùng, có thể tùy thời tùy ý bỏ lại mà đi....
__________

Tinh Y đi rồi, để lại Dung Tiên đau lòng như vậy...
Mọi người đoán xem chương sau sẽ như nào??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro