9_Nghênh Chiến Ma Đao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiếm Văn Tinh Y càng đánh càng nhanh, khi kiếm vừa xuất thì thân người còn tại bên trái, kiếm tới đối phương thì thân đã đến bên phải. Tất Mộ Thiên càng đánh càng khó khăn, thầm nghĩ không tốt, ngón cái ấn lên một cái cơ quan trên cán quạt.

Kim Dung Tiên luôn luôn chăm chú theo dõi tình hình chiến đấu, thấy Tất Mộ Thiên có động tác kì lạ, vội kêu lên: "Cẩn thận cây quạt!"

Nghe được nhắc nhở, Văn Tinh Y lập tức sinh lòng cảnh giác, Linh Ẩn kiếm run lên, sử xuất 'Linh Xà Bàng Thân', thân kiếm lập tức xoay tròn uốn lượn, như rắn bò lên cây quạt, lại dùng lực lôi kéo. Cây quạt bị cắt thành mấy đoạn, giữa một trận khói bụi tung lên, mọi người nhanh chóng che mũi, mắng Tất Mộ Thiên: "Thật ngoan độc!"

Thân ảnh Văn Tinh Y chợt lóe, Linh Ẩn kiếm đã muốn trực chỉ ngực Tất Mộ Thiên.

Tất Mộ Thiên thấy độc kế bị thua, lúc này lại bị người đánh vào nơi yếu hại, sắc mặt tái mét, đành phải hậm hực chắp tay nói: "Linh Ẩn kiếm quả nhiên danh bất hư truyền, tại hạ bội phục..."

Văn Tinh Y thu kiếm vào vỏ, thần sắc ngạo nhiên.

Mọi người thấy Văn Tinh Y liên tiếp đánh bại hai người của Ma giáo, đều thập phần hưng phấn, vui vẻ hò hét. Trịnh Ánh Nhân không kìm được hưng phấn từ bên cạnh phụ mẫu chạy ra, chìa ngón tay cái nói: "Văn đại ca, huynh giỏi quá!"

Văn Tinh Y lại cao hứng không nổi ---- mình mới đánh bại bất quá chỉ là hai thủ hạ của Ma đao, mà cao thủ chân chính còn chưa có xuất chiêu...

Kim Kính Thành đi ra phía trước, đối Lệ Phần Phong nói: "Các hạ hiện tại đã thấy được sự lợi hại của Bạch đạo ta! Người của Bạch đạo đều giống như vị thiếu niên tài tuấn này, lo gì không thể đánh bại Ma giáo các ngươi!"

Lệ Phần Phong sắc mặt âm trầm, tay phải khẽ nhúc nhích, nói: "Hảo, ta sẽ cho ngươi thấy cái gọi là thiếu niên tuấn tài chết như thế nào trên tay ta!" Sau đó phi thân lướt tới, hữu chưởng mang theo khí khái hùng hồn hướng về phía Văn Tinh Y.

Văn Tinh Y thấy Ma đao-Lệ Phần Phong khí lực uy mãnh, không dám trực tiếp nghênh đón, lập tức thi triển khinh công, phi lên cao, ai ngờ Lệ Phần Phong công lực hùng hậu cũng nhảy lên, đánh thẳng hướng nàng.

Văn Tinh Y thân ảnh bay lên, hai chân điểm một chút trên cây cột, sau đó mượn lực bay lên nóc nhà chính sảnh, Lệ Phần Phong lại lập tức đuổi theo, như đại bàng truy kích con mồi của mình.

Nóc nhà cách mặt đất năm trượng, lợp toàn ngói lưu ly, nhẵn bóng vô cùng, mà Văn Tinh Y ở phía trên bước đi như bay, nhẹ nhàng không sợ hãi, tựa như du long, mọi người nhìn thấy cũng thán phục không thôi khinh công chi tuyệt này. Lệ Phần Phong mặc dù không có chuyên tu thượng thừa khinh công, nhưng nhờ nội lực thâm hậu nên ở trên nóc nhà cũng chạy tự nhiên, đồng thời liên tiếp xuất chưởng, ý hắn chính là muốn ở trong vòng ba chưởng đánh gục Văn Tinh Y nhưng lại không thành.

Tại trên nóc nhà, Văn Tinh Y dựa vào tuyệt đỉnh khinh công, đem Linh Ẩn kiếm pháp thi triển ra tinh tế, mà Lệ Phần Phong chỉ bằng song chưởng nhưng không cách nào đánh bại đối phương.

Lệ Phần Phong trên mặt mây đen bao phủ, 'soạt' rút ra trường đao. Là thanh đại đao, dài ba thước hai tấc, lóe lẫm lẫm thanh quang, trên thân đao như có dính máu tươi ngưng tụ thành. Hắc Bạch hai bên đều nói về cái thứ màu sắc biến đổi đó chính là "Huyết Diễm đao".

Lệ Phần Phong nhất chiêu 'Ngu Công Khai Sơn', Huyết Diễm Đao bổ về phía thắt lưng Văn Tinh Y, muốn trảm đối phương thành hai khúc. Văn Tinh Y nhanh thu hồi Linh Ẩn kiếm, ngăn trở Huyết Diễm Đao, sau đó tay run lên, kiếm kia như có linh tính, tự nhiên như linh xà bay ra, nửa thân kiếm ngược loan chuyển, đâm hướng bụng Lệ Phần Phong.

Lệ Phần Phong hơi kinh ngạc, nhanh lui về sau, nhưng trường bào đã bị cắt qua.

Lệ Phần Phong vừa sợ vừa giận, ngay lúc chính mình sử dụng tuyệt sát không nghĩ tới Văn Tinh Y còn có thể phản kích, hơn nữa còn cắt qua được áo choàng của mình. Trên tay hắn vận lên tám phần công lực, Huyết Diễm Đao lực đạo càng hung hiểm hơn, đao phong cuốn mái ngói lưu ly tuôn rơi xuống đất.

Mọi người ở dưới mặt đất ngửa đầu nhìn thấy, sợ hãi than Văn Tinh Y kiếm pháp tuy lợi hại, nhưng thấy thế công Lệ Phần Phong càng hung hiểm hơn. Kim Dung Tiên cùng Trịnh Ánh Nhân càng lo lắng vô cùng. Kim Dung Tiên mày cau chặt, tay nắm Linh Tuyền Kiếm đổ mồ hôi. Nam Nhuận Độ thấy nàng khẩn trương như thế, trong lòng đột nhiên hi vọng tiểu tử 'Văn Tinh' đó nên chết dưới đao của Lệ Phần Phong.

Lệ Phần Phong giống như lôi đình công kích đến, Văn Tinh Y bị dồn đến mái hiên bên cạnh. Huyết Diễm Đao của Lệ Phần Phong bổ về phía hai chân nàng, nàng thân mình khẽ đảo, theo mái hiên rớt xuống, sắp rơi đến mặt đất. Tuy té xuống đất không mất mạng nhưng lại có thể gãy xương, mà nguy cấp chính là, trường đao của Lệ Phần Phong lại hướng đầu Văn Tinh Y chém thẳng xuống.

Nhưng vào lúc này, một đạo bạch quang như gió bay điện chớp phi đến dưới thân Văn Tinh Y. Mũi chân Văn Tinh Y điểm lên trên bạch quang, tiếp tục nhảy, đã bay ra ngoài ba bốn trượng, nhặt được mạng từ Quỷ Môn Quan trở về. Này bạch quang bay ghim vào cây cột, lộ ở bên ngoài hơn phân nửa đoạn còn chấn đắc ong ong rung động, đó chính là Linh Tuyền Kiếm của Kim Dung Tiên.

Văn Tinh Y còn chưa kịp hướng Kim Dung Tiên nói cái gì, đao của Lệ Phần Phong lại đến trước mắt, hơn nữa, còn mang theo mười thành công lực, như sóng to gió lớn.

Kim Dung Tiên sợ hãi kêu: "Phụ thân"

Kim Kính Thành lại nói: "Đừng nóng vội..."

Mắt thấy chính mình liền sắp trở thành quỷ dưới đao, Văn Tinh Y đột nhiên nghĩ đến tên A Mạnh nói: 'Cầu tử nhi sinh'. Nàng không tránh đi trường đao này, ngược lại vũ động Linh Ẩn kiếm, huyễn hóa ra vô số vòng sáng, quay về đâm Lệ Phần Phong.

Lệ Phần Phong nếu khăng khăng chém tới, chắc chắn có thể đem Văn Tinh Y chẻ thành hai đoạn, nhưng là hắn cũng khó tránh khỏi bị kiếm của đối phương đâm bị thương. Hắn nhân vật bậc này cao thủ, mới vừa rồi bị cắt qua áo choàng đã là vô cùng nhục nhã, nếu tiếp tục bị đả thương dưới kiếm Văn Tinh Y, chẳng sợ đối phương chết rồi, chính mình cũng là chiến bại. Vì thế quay đao ngăn trở vòng sáng, tiếp tục một chưởng phách về phía ngực Văn Tinh Y.

Tuy rằng Linh Ẩn kiếm pháp của Văn Tinh Y tinh diệu tuyệt luân, khinh công cũng cực kỳ lợi hại, nhưng chung quy cũng không bằng vài chục năm công lực của Ma đao-Lệ Phần Phong, kinh nghiệm đối địch còn thiếu sót. Một chưởng này của Lệ Phần Phong khiến nàng không kịp tránh né, bị chấn đắc giống như diều đứt dây bay về phía sau.

Lệ Phần Phong tiếp tục truy hướng Văn Tinh Y, vung đao lên, muốn kết liễu nàng!

Ngay tại lúc Văn Tinh Y sắp trở thành vong hồn dưới Huyết Diễm Đao, một thanh tựa đao phi đao, tựa kiếm phi kiếm lưỡi đao sắc bén chếch phía dưới hướng Lệ Phần Phong bay tới, ngăn cản đường đi của hắn một cách không khoang nhượng. Một thanh trường kiếm sắc bén trong suốt màu đen khác cũng bay nhanh mà đến đâm thẳng trước ngực. Hắn tránh khai lưỡi đao sắc bén và thanh trường kiếm, rơi xuống mặt đất.

Mà Văn Tinh Y bản thân đã bị trọng thương, nhưng vẫn từ trên không trung khẽ đảo hạ xuống đứng trên mặt đất. Chỉ là nàng lập tức liền đứng vững không được, đành phải một chân quỳ trên mặt đất, dùng Linh Ẩn kiếm chống đỡ thân thể của mình.

Hai cái thân ảnh một xanh, một xám bay ra, tiếp được lưỡi đao sắc bén cùng trường kiếm bị đánh rơi, sau đó ngăn ở giữa Lệ Phần Phong cùng Văn Tinh Y. Mọi người vừa nhìn, chính là An Hội Trân cùng Kim Kính Thành!

"Người trong Ma giáo quả nhiên ngoan độc, hắn đã bị ngươi làm bị thương, nhưng ngươi vẫn còn muốn lấy tính mạng của hắn!" An Hội Trân lạnh giọng mắng.

"Đúng vậy, các hạ cũng quá mức ngoan độc rồi! Nơi này là Minh Viễn Sơn Trang, các hạ nếu muốn giết người, cần phải hỏi qua Kim Kính Thành ta!" Kim Kính Thành lời lẽ nghiêm khắc, vẻ mặt nghiêm túc.

Lệ Phần Phong đứng ở nơi đó, hận không thể một đao đem đầu Văn Tinh Y chặt xuống ---- hắn tung hoành giang hồ hai mươi năm, trừ bỏ số ít cao thủ nhất lưu, chưa từng có đối thủ nào còn sống trở về. Còn về bọn hậu bối, càng chưa bao giờ có kẻ nào dưới tay hắn chống đỡ được ngoài ba chiêu. Hiện tại Văn Tinh này bất quá chỉ là thiếu niên tuổi đôi mươi, lại ở trên tay mình qua được ba bốn mươi chiêu, nhưng lại giữ được tánh mạng, thật là làm cho mặt mũi Ma đao hắn đều mất hết! Trở về hướng Giáo chủ trình bày như thế nào đây? Chẳng lẽ nói để một thiếu niên liên tiếp đánh bại thủ hạ của mình, còn trốn thoát dưới đao chính mình? Nhưng là, hiện giờ đối phương có Chưởng môn lục phái che chở, hắn dù có lợi hại hơn, cũng vô pháp một lần đánh bại được lục vị cao thủ lợi hại nhất của Bạch đạo, mà còn bảo toàn được tánh mạng của mình.

Lệ Phần Phong hít sâu một hơi, mạnh mẽ áp chế cuồng nộ trong lòng, thu đao vào vỏ, nói: "Bạch đạo quả nhiên vẫn còn nhân vật lợi hại. Bất quá, các ngươi muốn diệt Tiềm Long Giáo ta, đó là si tâm vọng tưởng, ta khuyên các ngươi vẫn là trước chuẩn bị tốt quan tài cho mình đi!" Sau đó tay áo vung lên, "Văn Tinh, mạng của ngươi trước ta giữ lại, ta sẽ tùy ý tới lấy!" Nói xong, chui vào đại kiệu, cái kiệu từ trên mặt đất bay lên, rời khỏi Minh Viễn Sơn Trang. Tất Mộ Thiên chờ chủ nhân rời đi, cũng chỉ có thể phẫn nộ đuổi theo.

Đám người Lệ Phần Phong đi rồi, Kim Dung Tiên cùng Trịnh Ánh Nhân lập tức chạy vội tới bên người Văn Tinh Y. Còn Văn Tinh Y rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, phun ra một ngụm máu tươi.

"Văn công tử!"

"Văn đại ca!"

An Hội Trân nghe tiếng Kim Dung Tiên cùng nhi nữ của mình kêu la, lập tức chạy qua. Xem thương thế Văn Tinh Y nghiêm trọng, vội nói: "Mau đỡ hắn trở về phòng!"

*****

Văn Tinh Y hỗn loạn bên trong, cảm giác có người cởi áo nàng. Nàng theo bản năng rất nhanh giữ chặt xiêm y của mình, không làm cho đối phương thực hiện được. Giãy dụa trong chốc lát, tựa hồ người nọ cũng bỏ qua, nàng vẫn là gắt gao nắm chặt cổ áo của mình không chịu buông ra.

Khi nàng tỉnh lại, phát hiện ánh sáng mặt trời đầy cả phòng, trên người mình đang đắp chăn bằng lụa tơ tằm. Nàng gian nan xoay xoay đầu, thấy Kim Dung Tiên ghé vào trên bàn đối diện ngủ thiếp đi, mày nhíu chặt.

Một xúc cảm ấm áp nảy lên trong lòng Văn Tinh Y, lồng ngực của nàng như được lấp đầy ---- lớn như vậy, cha nương cùng ca ca đối với nàng rất tốt, nhưng lại sớm mất đi. Sư phụ cùng sư tỷ muội đối với nàng cũng rất tốt, nhưng cùng các nàng cùng một chỗ chung sống mười năm, tự nhiên quan hệ sẽ rất tốt. Nhưng trước mắt này Kim Dung Tiên cùng nàng gặp gỡ bất quá hơn một tháng, lại săn sóc nàng tỉ mỉ. Hiện giờ, lại trông chừng thương thế của nàng, rồi đợi nàng tỉnh lại. Phần này quan tâm, phần nhân tình này, nàng như thế nào không cảm động đầy cõi lòng đây?

Văn Tinh Y thấy quần áo Kim Dung Tiên mỏng manh, liền muốn đứng dậy khoác thêm áo cho nàng, nhưng không ngờ kéo theo miệng vết thương, đau đến nhe răng nhếch miệng, cũng đánh thức Kim Dung Tiên.

Kim Dung Tiên vội đứng dậy chạy tới giúp đỡ nàng nói: "Đừng nhúc nhích! Thương thế của huynh còn chưa khỏe!"

Văn Tinh Y án lấy ngực mình, cảm giác miệng vết thương còn mơ hồ đau, đành phải tựa vào trên gối, sau đó nói: "Kim cô nương, vất vả rồi..."

Kim Dung Tiên tuy rằng sắc mặt mệt mỏi, nhưng thấy Văn Tinh Y tỉnh lại nàng hết sức cao hứng. Vì thế ôn nhu cười, "Huynh tỉnh là tốt rồi, thực sợ huynh không tỉnh được..." Nói xong, trong lòng nghĩ lại mà sợ không thôi, hốc mắt nàng lại mơ hồ rưng rưng ---- hắn bị Lệ Phần Phong đánh trúng lúc sau, phun ra một ngụm máu lớn, thương thế rất nặng. Cũng may lúc ấy Lệ Phần Phong xuất đao trước sau đó mới xuất chưởng nên bàn tay chỉ mang theo bốn thành công lực, hơn nữa trong cơ thể hắn có một cỗ chân khí kì dị đỡ lấy tâm mạch, cho nên không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng dù là như thế, nàng thời thời khắc khắc canh giữ ở bên người hắn, nhưng vẫn không thấy đối phương tỉnh lại, trong lòng lo lắng không thôi. Hiện tại hắn đã tỉnh, có thể nói, có thể động, vừa sợ hãi vừa vui sướng cùng nhau xông lên trong lòng, lệ nàng lại muốn tuôn rơi.

Văn Tinh Y thấy vẻ mặt Kim Dung Tiên, trong lòng cảm động, nhất thời đã quên thân phận của mình, không nhịn được nắm tay Kim Dung Tiên nói: "Ta đây không phải rất hảo đấy sao, đừng lo lắng..."

Kim Dung Tiên cảm giác được hơi nóng trong lòng bàn tay Văn Tinh Y, mềm mại mà ấm áp, lo lắng trong lòng vơi đi rồi. Hơn nữa, hành động của Văn Tinh Y không để cho nàng cảm giác được chút nào là đường đột, tựa như mây trắng tự nhiên bay qua trăng vậy.

Ánh mắt Kim Dung Tiên long lanh như nước mùa xuân, nhìn về phía Văn Tinh Y. Phát hiện Văn Tinh Y lúc này dung nhan thanh thấu như tuyết, búi tóc vi tán, vài sợi tóc buông rơi, lại hiện ra vài phần nữ tử xinh đẹp.

Nàng nhất thời thấy có điểm ngây ngốc: trên đời vì sao lại có người như vậy, có thể lạnh như sương tuyết, kiêu hãnh giống như cây tùng, rồi lại có thể đạm như phù vân, kiều mị giống như dị hoa...

Văn Tinh Y cũng nhìn Kim Dung Tiên, cảm giác mình cùng nàng giống như đã quen biết nhiều năm. Nàng rất muốn ôm Kim Dung Tiên một cái, biểu đạt sự cảm động trong lòng, nhưng mới vừa buông tay của đối phương ra, động thân mình, liền kéo tới nơi ngực đau đớn.

"Làm sao vậy!?" Kim Dung Tiên thu hồi tâm tư khôi phục tinh thần, liền vội vàng hỏi.

"Không có chuyện gì, đau một chút mà thôi, hai ngày nữa là có thể khỏi hẳn rồi." Văn Tinh Y cười cười, cúi đầu, mới phát hiện áo ngoài của mình có điểm lạ, giống như từng bị kéo qua.

Kim Dung Tiên thấy Văn Tinh Y nhìn chằm chằm y phục thần sắc khác thường, cười nói: "Huynh nha, lúc mơ mơ màng màng còn luôn nắm chặt xiêm y của mình không thả, như một tiểu cô nương, làm như thế nào đều không cởi xuống được!"

Văn Tinh Y vừa nghe, có điểm thẹn thùng, lại nghe Kim Dung Tiên hứng thú: "Ta đây giúp huynh thoát xiêm y, ta còn không thẹn thùng, huynh lại thẹn cái gì..."

Văn Tinh Y trên mặt ửng đỏ, chọc đến Kim Dung Tiên vui vẻ nở nụ cười.

Văn Tinh Y rất muốn tìm cái động gì đó chui vào, nhưng lại không dám động đậy, nửa ngồi ở chỗ kia, muốn nằm xuống chui vào trong chăn cũng không được, muốn xuống giường tìm Kim Dung Tiên 'lý luận' cũng không xong.
__________

Dung Tiên chăm sóc crush thật chu đáo a~ Tinh Y thấy vậy mà dễ thẹn =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro