Một câu chuyện tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng đến vào một ngày mùa thu dìu dịu, với những sắc vàng có thể thấy ở bất kỳ miền không gian nào và những cơn gió đang thong thả dạo bước trên tán cây. Thực ra, đó là ngày thế nào đi nữa cũng không ảnh hưởng đến tôi, hình ảnh duy nhất gợi lại ngày hôm ấy chính là nụ cười của nàng. Phút đầu tiên nàng không hề mỉm cười, có một nét buồn buồn trên gương mặt kiêu kỳ của nàng, dáng hình mảnh dẻ và những tia nắng phản chiếu trên làn da mỗi khi nàng nghiêng mình.
Nàng thật đẹp.

- Asahi! - Nhóc Santo thì thầm vào tai tôi. Một cái tên lạ, tôi chưa từng nghe đến bao giờ, nhưng có hề gì. Nàng vẫn thật đẹp!

Và tất nhiên không chỉ mình tôi thấy vậy. Sự xuất hiện của nàng đã làm thay đổi cả bầu không khí ở quán cà phê vỉa hè này. Trước khi nàng đến, tất cả những gì chúng tôi nói với nhau chỉ xoay quanh những câu chuyện vặt vãnh hàng ngày, những bài luận văn hay những câu hỏi kiểu như "Mày có mang laptop không?" hay "Cậu giúp tôi giải bài tập này nhé?". Ngày qua ngày chỉ có thế, và dường như không ai cảm thấy vấn đề gì về điều đó, có gì sai khi hỏi về việc học hay hỏi về bạn bè mình. Tôi cũng đã nghĩ như thế cho đến khi một người đàn anh hỏi tôi: "Rồi cậu muốn có một người yêu như thế nào?".

Tôi đã từng nghĩ rất nhiều về câu hỏi của anh và tới khi tôi tưởng như đã có câu trả lời thì anh lại biến mất. Dù sao đi nữa giờ đây tôi đã không còn nghĩ về điều anh nói nữa, không chỉ riêng tôi, tất cả suy nghĩ của chúng tôi ở đây đều chỉ hướng về nàng, nàng đã trở thành đề tài duy nhất trong những câu chuyện của chúng tôi.

Nàng luôn ngồi ở một góc trước quán, với bộ bàn ghế gỗ cùng lọ hoa bằng nhựa xinh xắn. Có lẽ chỉ vị trí như vậy mới phù hợp với nàng, nàng sẽ làm sáng lên cả quán cà phê này, cũng như đã làm sáng lên thế giới của chúng tôi vậy. Mà vì nàng ngồi tách biệt như thế, Không ai trong đám chúng tôi có thể nói được một câu gì với nàng cả.

Chỉ trừ một tên, tất nhiên rồi, Katoshi, hắn là tên nhân viên duy nhất của quán, hắn có thể lân la lại gần và trò chuyện cùng với nàng. Cả bọn chúng tôi đều thầm ghen tị với hắn. Hắn được ở gần người đẹp, cái tên Katoshi cao ngạo đấy! Có lẽ giờ đây hắn đang tán tỉnh nàng, đang nói với nàng những lời ngọt ngào, và nàng hẳn là đang cười với hắn! Ôi, sao mà đáng ghét thế! Làm một tên nhân viên duy nhất và sẽ không phải lo lắng gì sau đó.
...

Đúng là nàng đã cười với hắn. Tất cả chúng tôi đã xúm lại để miêu tả lại nụ cười của nàng đẹp như thế nào. Riêng tôi tôi chỉ nghe câu chuyện ấy đúng hai lần, phần vì tôi có thể tưởng tượng ra được nụ cười nàng đẹp đến nhường nào, phần khác là vì cách tả của các cậu này đều nhàm quá, sáo quá, không có chút chân thật nào cả, nụ cười nàng trong trí tưởng tượng tôi còn đẹp hơn rất nhiều!

Câu chuyện trở lại hấp dẫn hơn khi nhóc Santo tuyên bố đã nghe được những điều mà tên Katoshi nói làm nàng cười. Wow, đúng thế! Đây mới là điều tôi đang chờ đợi nghe được đây. Hắn sẽ nói gì nhỉ? Khen nụ cười rạng rỡ cửa nàng, hỏi han nàng về sở thích của nàng hay kể một câu chuyện về những người khách hỗn loạn, sớn sác như chúng tôi. Bất cứ thứ gì có thể làm nàng vui?

- Thế nào? Thế nào?

- Thằng cha Katoshi ấy, nó kể với chị gái xinh đẹp là á... - Santo hạ giọng để thu hút hơn nữa sự chú ý của tôi vào lời nó - ...là nó có thể đánh liên quân thắng 10 trận liên tiếp!

Một chuỗi dài của tiếng "vãi!" đầy thất vọng, mọi người lần lượt bỏ về chỗ của mình vẻ chán nản. Tôi tức điên lên được. Trong tất cả những thứ mà hắn có thể nói và làm nàng cười, lại là một chi tiết ngu xuẩn như thế! Tôi có thể làm tốt hơn gấp 10 lần! Nếu nàng đã cười vì một thứ như thế từ hắn, thì nàng sẽ yêu tôi ngay khi tôi có thể nói với nàng dù chỉ một câu! Nhưng than ôi, đâu phải chỉ có thế. Tôi nhìn lại mình, một chàng thanh niên thành tích xuất sắc, một cung thủ đã từng đoạt giải nhất.

Đúng thế, tôi nào phải kém cạnh gì ai, tôi đã rất nỗ lực đấy chứ! Chỉ có điều là ít ai để ý tới điều đó quá thôi. Thành tựu phải là một cái gì đó kì vĩ hơn kìa! Họ nghĩ vậy. Và hẳn nàng cũng nghĩ vậy. Còn gì nữa? Ngoại hình tôi quá cao ráo và thô ráp, không mấy trắng trẻo được như tên kia. Liệu đó có phải là tôi quá nghiêm trọng so với nàng? Cái vẻ cứng nhắc của tôi có thể làm nàng bật cười thương hại lắm chứ!

- Ê, anh "cũng" thích Asahi à? - Santo hỏi tôi.

- ...Không, nói vớ vẩn. Ai quan tâm chứ!

Tôi phủ nhận với vẻ bực dọc có phần vô cớ. Cái cách nàng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người sẽ khiến việc tôi cũng phải lòng nàng trở thành một ý tưởng hề hước đối với Santo. Thằng bé thường chỉ quan tâm đến những điều gì có thể cười được.
...

Rồi một ngày nọ, một ngày đầu xuân mát lành, trong sáng, vận may đã mỉm cười với tôi. Tôi vô tình gặp lại nàng trong thư viện trường. Nàng ngồi đó, bên dưới những cửa sổ lớn, ẩn hiện sau lớp rèm cửa, không gian tĩnh lặng đến nỗi chỉ còn nghe thấy tiếng lật từng trang sách của nàng. Dáng vẻ nàng tựa như thiên thần, nàng xuất hiện trước mắt tôi như cùng ánh hào quang toả ra từ nàng, một thứ ánh sáng bóng bẩy đã cướp mất hồn tôi. Tôi đứng ngây ra một lúc lâu trước khi kịp nhận ra nàng đã nhìn tôi tự bao giờ.

- Uhmm... Đằng ấy ơi... Quên đóng cửa sổ kìa...

Nàng vừa nói vừa chỉ tay vào khoá quần của tôi.

- !? Quê chết tôi mất thôi!!! /Nội tâm gào thét/

Tôi hoản loạn quay phắt đi kéo khoá quần. Nàng không nói gì nữa mà chỉ ngồi đó và cười khúc khích. Đời giai này coi như xong rồi, còn mặt mũi nào đâu mà nhìn nàng nữa. Nhưng ngoài dự đoán của tôi, nàng nhẹ nhàng cất giọng nói ngọt ngào, mềm dịu khó tả, mời tôi lại ngồi cùng với nàng. Đúng thế, tôi không thể vì một chuyện cỏn con này mà bỏ lỡ cơ hội bắt chuyện với nàng được ! Nó không là gì cả! Giờ đây, nàng hãy nhìn tôi đi! Sẽ không gì có thể cản tôi tiếp cận nàng được nữa đâu!

Nhưng quả thực là tới lúc này tôi mới nhận ra làm được như mình đã sủa không phải là điều đơn giản như tôi tưởng. Tôi sẽ nói gì với nàng đây?

- À, em này...

Nàng vẫn đang nhìn tôi, đôi mắt tuyệt đẹp đang nhìn thẳng vào tôi!

- Em thật đẹp!... Và tôi thấy em cũng rất xinh đấy chứ!... Tại sao một người hoàn hảo như em lại ở đây một mình?

- Tại sao à? - Nàng mỉm cười với tôi, nụ cười lạ lùng - Bởi vì em là con trai anh ạ!

- Happy ending -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro