Chap1: Past and present

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"I don't want that past" ...Một thế giới luôn có cái nhìn:" phù thủy xấu, tiên tốt bụng". Sự thật là như vậy sao? Sao chúng tôi luôn bị nhìn với ánh mắt khinh bỉ, ghê tởm và sợ hãi. Chúng tôi đã làm gì sai? Sao không phải tiên là người xấu và phù thủy là người tốt? Cha mẹ, đừng mà, đừng bỏ con, cha mẹ đi đâu vậy! Không!
Bật dậy, lại mơ thấy nó nữa sao? Cô không muốn nhớ lại nó chút nào hết dù chỉ một chút vậy mà nó lại kéo về, kéo cái quá khứ mà chỉ muốn quên đi mãi mãi. Bước chân xuống giường, một cô gái xinh đẹp với mái tóc bạch kim, đôi mắt màu hổ phách mặc chiếc váy voan trắng nhẹ nhàng, trông như một tiên nữ. Nhưng cô lại là một phù thủy, một phù thuỷ chính gốc. Vào nhà tắm, thay chiếc váy ngủ bằng áo đen dài tay, chiếc váy midi đen chạm mắt cá chân, khoác lên áo choàng nâu đã ngả màu.
Bước xuống cầu thang, tiếng cọt kẹt vang vọng ngôi nhà. Ngôi nhà trông có vẻ cũ kĩ, không to lắm. Mọi thứ nhìn kĩ trông rất tinh xảo tuy nhiên lại phủ bụi và mang một màu xám tro. Ngôi nhà - tàn tích của một trận hỏa hoạn lớn mang đầy vẻ gothlic huyền bí.
Cô cầm lấy chiếc chổi .
- Hmmm...
Rồi lại bỏ nó xuống... (Moc: .-. Sa mạc lời)
- Hôm nay đi bộ thôi. Cưỡi chổi nhiều sợ teo giò quá. (Moc: -.- Khô lời lun)
Cầm chiếc làn, cô tiến vào khu rừng dẫn đến thành phố.
Vào đến thành phố...
Cô thở dài:
- Đã thay đổi nhiều quá rồi..
Mọi người đều nhìn cô xì xào bàn tán: "Cô ta là phù thủy sao?"
" Màu đen chỉ có bọn PHÙ THUỶ bẩn thỉu mặc thôi mà."
Những lời nói đó, nghe thật ngứa tai đối với cô. Phù thủy thì có gì xấu, họ cũng đâu có làm hại ai. Cô vẫn tiếp tục bước đi dưới sự bàn tán của người đi đường.
Đột nhiên một chiếc xe ngựa lao tới chỗ cô với tốc độ kinh hoàng. Vẻ mặt bình tĩnh cô né sang một bên nhưng không tránh khỏi việc vũng nước ở đó bắn hết lên người cô.
Trên xe ngựa một công tử tuyệt mỹ, bước xuống. Mái tóc xanh, đôi mắt xám tro khiến bao tiểu thư trên đường ngất ngây. Anh nói:
- Cô đi đứng kiểu gì đấy? Mù à?
Cô nhếch mép, cười khinh:
- Hừ, chả biết ai mù, cái loại công tử bột, ẻo lả, nghĩ mình ngon!?!
Anh:
- Cô cũng được đấy, cô nghĩ cô là ai mà dám nói tôi thế, cái gì cơ "công tử bột, ẻo lả", tôi đây có thể giam cô vào ngục đấy nhá. Người đâu bắt cô ta về.
Cô nhanh tay thúc vào mặt tên to con đang định trói tay cô, đá vào bụng người đàn ông định cầm gậy đánh ngất cô,... Toàn bộ lính cao to đen hôi của công tử bột kia đã bị hạ gục.
- Thưa công tử bột, lính của ngài ngất hết rồi. Ai sẽ bắt tôi về đây?
Cô nói mỉa rồi "bùm" một làn khỏi tỏa ra, cô biến mất. Người dân náo loạn lên: "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro