Suy tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm Hà Nội sao yên đến lạ
Chẳng bóng người , không khí len tán lá
Nhưng lạ thay , lãng mạn tình vương trên thớ khí
Nước rơi xuống trên hiên nhà đêm
Lộp độp vài giọt rồi lại thôi
Trước nhà tôi là một cảnh đình
Bóng đêm đen như giăng xuống ngõ
Chẳng biết nói gì , đành truyện trò với trăng
Nhớ ngọn gió đã qua trong dải đời
Nhớ bóng hồng khi xưa tưởng nhớ
Dưới con phố , nhớ khi ngã xe
Nhớ đến bè bạn khi quanh bãi cát
Tưởng lại cảnh đời khi chia ly
Khi cấp một , rồi lên cấp hai
Nhớ khi ngông cuồng , hò hét khắp nơi
Rồi lại lặng im , khóc thành tiếng
Khi chẳng thể khóc , tôi lại thành ngông
Chuyển cấp , nghẹn ngào mà cảm thán
Ôi , ngôi trường cấp một lá bàng rơi
Những thầy cô , các bạn và ghế ngồi
Những khi đuổi bắt , vô tư mà hồn nhiên
Nay , lại chẳng thể
Khi chớm lớn , chẳng còn giao tiếp
Cứ giả ngông , giả gã hề
Hò hét quanh năm mà chẳng rơi lệ
Nhớ khi đó , bị chửi là phải đáp
Đó đến giờ , mới ba năm thôi
Khuôn mặt lớn hơn , cao chừng mét sáu
Chẳng còn nghiện game , lần khóc đếm vừa nhiều
Năm lớp tám mang chút sự ngông
Ngỡ mình là kẻ hùng đi cứu nàng chúa
Rồi ngẫm lại , ai cũng là kẻ chính , lấy đâu kẻ phụ
Thôi thì đành bỏ cái tôi
Lên lớp chín , hò hét đã khản , lệ rơi cũng nhiều
Ai chửi ai than thì ngầm nhận lấy
Nếu đúng thì sửa nếu họ than sai thì kệ
Ghét ai ư ? Chẳng có đâu
Yêu ai ư ? Vẫn là có
Bạn bè quanh ? Khoảng chục người khi xưa
Khi đến nay , rất rất nhiều
Kể đến anh em , vỏn vẹn ... Bốn
Kẻ mình giúp , có chăng giúp lại
Khắp quanh nơi kẻ nịnh hót , người xua nịnh
Giả vờ bản lĩnh , thèm làm chính
Thôi thì cứ kệ đi , vẫn mê cái thật trong họ
Chẳng ngại giao tiếp ai , xã hội muôn nơi
Kẻ hành hiệp , người thì trượng nghĩa
Chỉ buồn rằng chẳng ai dám để lộ cái thật
Cái tôi ư ? Tôi thì không cần
Chẳng như ai , bất chấp mọi thứ chỉ bởi tôi
Khác họ , vì mọi thứ mà hãy bất chấp cái tôi
Khi xâm lăng , lịch sử là kẻ thắng
Người bại trận thì chính là yếu .
Tình cảm ư ? Tôi có bốn cái
Còn tình người , hầu như không
Cảm xúc tôi mang , buồn vui hận yêu
Về tình người , chỉ có một , đó là hành động
Vô tình ngẩng lên trời , một màu
Đen !
Che lấp !
Một ánh trăng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thoca