Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi ra khỏi Gringotts, Nora tiếp tục cuộc hành trình đi mua đồ tựu trường. Nó thò tay vào túi, lấy ra tờ giấy bên trong phòng bì vàng:

HỌC VIỆN PHÉP THUẬT VÀ MÀ THUẬT HOGWARTS
ĐỒNG PHỤC
Học sinh năm nhất cần:
1. Ba bộ áo chùm thực tập (màu đen)
2. Một nón đỉnh nhọn (đen) đôi ban ngày

"Nhưng chúng ta không bao giờ đội nó vào ngày thường?" Hermione cất lời "Trừ khi đó là Halloween."

"Đó là một truyền thống/Một thí nghiệm để xem chúng ta có thể đốt nó không." Sirius và Annora trả lời cùng một lúc. Người đàn ông kia quay ra nhìn con gái mình, đứa đang vẽ vời chẳng thèm quan tâm đến bố con thằng nào. Kẻ-từng-là-một-kẻ-giết-người liền ôm lấy con mình, vò đầu nó nhưng rồi nhanh chóng bị đá thẳng thừng bằng đôi chân khi nét của Annora đã lệch đường

3. Một bộ găng tay bảo hộ (bằng da rồng hay tương tự)
4. Một bộ áo chùm mùa đông (đen, thắt lưng bạc)
SÁCH GIÁO KHOA
Tất cả học sinh đều phải có các sách liệt kê sau đây:
-Sách thần chú căn bản (lớp 1) của Miranda Goshawk
-Lịch sử pháp thuật của Bathilda Bagshot
-Lý thuyết pháp thuật của Adalbert Waffling
-Hướng dân biến hình dành cho người nhập môn của Emeric Switch
-Một ngàn thảo dược và nấm mốc có phép thuật của Phylida Spore
-Đề cương phép lạ và đọc dược của Arsenius Jigger
-Quái vật kì thú và nơi tìm ra chúng của Newt Scamander
-Những lực lượng hắc ám: Hướng dẫn tự vệ của Quentin Trimble
TRANG THIẾT BỊ KHÁC
-1 cây đũa phép
-1 cái vạc (bằng thiếc, cỡ 2)
-1 bộ chai húc ống nghiệm thủy tinh
-1 kính viễn vọng
-1 bộ cân bằng đồng
Học sinh cũng có thể đem theo một con cú hoặc một con mèo hoặc một con cóc
LƯU Ý PHỤ HUYNH LÀ HỌC SINH NĂM NHẤT KHÔNG ĐƯỢC PHÉP CÓ CÁN CHỔI RIÊNG

"Trừ ai đó ra." Malfoy thầm thì, nhưng nó không rời khỏi tai con rắn của ai kia

"Nó vẫn còn sao?" Cha ruột của Annora hỏi những người xung quanh đó chẳng thể hỏi được cô con gái đang tức giận với ông. Minerva (thấy ngay cái tia sáng muốn-đốt-cả-trường lên đó) trả lời ngay và lập tức:

"Tất nhiên, đừng tưởng chỉ vì các cậu đã ra trường là tôi sẽ gỡ cái luật đó." Nhiều học sinh bắn cho người đàn ông kia ánh nhìn khó hiểu, vì ông ta mà họ không được đem chổi đến trường á!?

"Đó là một câu chuyện dài." Remus thì thầm cho Annora — người hiện giờ đã đóng quyển vở vẽ vào và đang nhìn đi đâu đó

Nora ngạc nhiên, đống đồ mà nó cần mua khá nhiều, nên nó cần bắt đầu ngay... Nhưng đầu tiên là cái gì? Đũa phép? Sách giáo khoa? Đồng phục?

"Thường thì học sinh lên bắt đầu đồng phục, sách giáo khoa rồi mới đến đũa phép. Những đồ quan trọng thì ơnir luôn mua sau. Đặc biệt là đũa phép với những trò chưa động vào nó bao giờ." Giáo sư McGonagall nói, thu hút được sự chú ý của rất nhiều học sinh

'Đồng phục đi.'

"Suy nghĩ tốt, Soryu!" Moody khen, dù người con gái được nói trên chẳng nhìn tí gì là vui cả. Annora thở dài trước khi gục đầu vào đùi Sirius, để yên cho ông chơi đùa với mái tóc của mình. Nó thở dài vì chẳng lí do gì cả

Nora tỏ vẻ vui vẻ trước suy nghĩ mua bộ đồng phục. Trước đây nó đâu có được đi học như mấy đứa trẻ khác trong làng, bọn họ sợ rằng con mình sẽ bị nhiễm đống thứ 'ma quỷ' quanh nó nên nó không được đi học, đến cả thầy cô giáo dạy môn đều sợ nó, nên chỉ có thể quanh quẩn ở nhà đọc sách mà tự học

Annora lại tiếp tục thở dài, bọc bản thân trong chiếc chăn yêu thích của mình. Luke ngồi cạnh nó liền nhanh tay chỉnh lại chiếc chăn để biến nó thành một cái bánh bị bọc bởi ni-lông, bản thân không buông ra khỏi nó. Nó chỉ âm thầm đón lấy thanh sô-cô-la từ tay Remus

Harry khịt mũi "Mấy người hơn ba mấy tuổi sợ một con nhóc mười mấy còn chẳng biết cách dùng dao?" Trước điều đó, nữ chính của chúng ta cười đểu "Cậu đánh giá mình quá thấp rồi đó." Harry lẩm bẩm một câu xin lỗi và cúi xuống để hôn lên trán nó, đồng thời cướp luôn từ tay Sirius

Chính vì thế nên đối với nó bộ đồng phục chính là biểu hiện cho việc mọi người đã công nhận nó là một trong số bọn họ, nó sẽ không bị bỏ lại phía sau hay bị treo lên cây

Nhiều người đánh cho nó ánh nhìn thương cảm, nhưng người con gái nói trên chỉ mải gặm thanh sô-cô-la trong miệng

Nó nhanh chân hí hửng đi đến tiệm Trang phục mọi dịp của Phu nhân Malkin, bà Malkin khi thấy nó đã tươm tướp nói:

"Đồng phục Hogwarts hả cưng? Ở đây có nhiều lắm, tha hồ cho con chọn. Như trong kia lúc này có hai quý ông trẻ tuổi đang thử đồ đấy!" Bà ấy nói, chỉ tay ra đằng sau cửa hàng, nơi có hai cậu bé đang thử đồ

Vẻ mặt của hai người được nhắc đến đều biến thành một màu sắc khác, nhưng người thì chuyển thành màu trắng còn người thì thành màu đỏ. Annora mỉm cười trước điều đó

Nó lẩm bẩm một câu cảm ơn rồi đi đến bên hai cậu kia, nó đứng cạnh cậu trai tóc nâu đen đeo kính gẫy.

Màu đỏ lan nhanh ra đến tai của cậu nhóc có cùng đặc điểm trên

Bà Malkin chùm một cái áo dài qua đầu nó, bắt đầu đánh dầu chiều dài để xén bớt. Nó ngồi yên lặng nghe hai cậu kia trò chuyện, không phải là trò chuyện mà ngồi đoán khẩu hình

"Nó có khó không?" Một Gryffidor năm hai buột miệng rồi nhanh chóng che miệng lại, Annora gật đầu "Nếu như nói chậm thì không sao. Nói nhanh mới là một cơn ác mộng."

"Lát nữa tao kéo má tao đi coi chổi đua. Thật không hiểu tại sao người ta lại không cho phép học sinh năm nhất có chổi thần.

"Đưa chổi thần cho mấy đứa trẻ mười một tuổi vừa mới phát hiện hoặc chờ đợi rằng mình là phù thủy là một ý không tồi đó, khả năng chúng đập thẳng xuống sáu tấc đất hoặc gãy cổ đúng là thấp, các cậu nhỉ?" Annora vô tình nói to ra suy nghĩ của mình, khiến cho Harry chỉ mỉm cười đồng ý

Tao tính làm lũng với ba má tao mua cho tao một cây rồi tao sẽ lén đem vô trường."

"Phá một luật trước khi vào trường." Hermione cùng nhiều giáo viên lắc đầu

Tên nhóc tóc vàng với làn da nhợt nhạt kia nói, chất giọng đầy sự vênh váo

"Ron, cậu có nghĩ gì như mình đang nghĩ không?" Harry hỏi "Có bồ tèo." Ron đáp

"Nè, mày đã có chổi riêng chưa?"

"Chưa." Cậu nhóc tóc đen kia đáp

"Ohhhhhhh, mình nghĩ đó là ai rồi." Câu trên được cất ra bởi Ron và Hermione — người đàn liếc cậu chàng tóc đen kia

"Biết chơi Quidditch chứ?"

"Không."

"Woah, đã bao giờ nghe đến phù thủy Muggle-born chưa?" Luke đá đểu, khó chịu hiện rõ trong giọng nói của ông. Ông đã quá mệt với đống 'ChÚnG tA hƠn Lũ KiA vÌ cHúNg Ta YêU hỌ hÀnG mÌnH', lũ đó cần học lại lịch sử về những gì đã xảy ra với các nhà tôn sùng điều đó. Không, những gì đã xảy ra với lũ trẻ của những hội nhóm đó. Luke đã thấy nhiều, hàng ngàn là đằng khác, lũ trẻ sinh ra từ hôn nhân cận huyết. Chúng đau đớn, chúng thảm hại, chúng đáng sợ, chúng đáng thương; mặt chẳng ra hình hài, chân tay co thắt vào, vấn đề sức khỏe đủ để chứa đầy một căn nhà. Mọi việc càng tệ hơn khi chúng là Squib, khi đó lựa chọn duy nhất là chờ đợi cái chết đến đón mình đi, lâu dài là đằng khác

Aurora dựa vào người bạn mình, đôi tay trắng ngần nắm lấy tay của ông, xoa xoa lên đó. Điều đó không khiến Luke thấy như chân mình vừa được chữa trị,nhưng nó giúp ông được một ít

Còn về phần người được nói trên, nó đã khiến cho cậu đỏ mặt lên, điều không đi đâu khỏi mắt cháu gái ông "Ít nhất ta không dựa dẫm vào một lũ thảm hại." Điều đó khiến cho mười mấy người đen mặt lại. Tô An đứng dậy, đáng sợ dải bước đến trước mặt kẻ kia. Annora và Mikan nhanh chóng vực dậy và kéo anh mình lại

"Bình tĩnh, Tô An. Đừng để tên đó kiểm soát anh, hắn không xứng đâu." Mikan thốt lên, dù nói là không đáng nhưng trong giọng nó cũng có chút ít là muốn Tô An đập tung Malfoy thành một cái chảo. Người kế vị kia nghiến răng "Anh biết, nhưng tên đó lại mở cái miệng thối về các cụ..." Annora giật tay anh lại, lắc đầu

"Không xứng là không xứng. Nếu muốn, em sẽ tạo một con búp bê giống tên đó cho anh đập thoải mái." Tô An đen mặt thêm, tặc lưỡi, thầm thì về độ thối nát của Malfoy, nhưng rồi cũng phải bỏ đi. Malfoy thấy thế thì lấn ngay nước, hắn liền cười khinh "Hoá ra là không dũng cảm đến mấy. Y hệt cụ tổ nhà mi."

Ngay lập tức, Tô An liền lao thẳng vào hắn, nhưng em anh đã ngăn anh lại cùng với Aurora. Nó tốn các em của anh nhiều thời gian để giữ Tô An lại nhưng chỉ một giây với bà họ

Nora hồi nghe cuộc nói chuyện tràn đầy những từ ngữ khó hiểu, nó chỉ có thể giả vờ như là mình chưa từng tồn tại giữa luồng khí căng thẳng này

"Mood." Adrian nói, dựa lưng vào lòng anh mình như một cách để anh hạ hỏa

Nó không muốn rước họa vào thân

Cậu trai kia dường như nhận ra nó "Này, còn mày thì sao- Con xong rồi cưng!" Bà Malkin nói với thằng bé tóc vàng kia, nó liếc cậu bé kia và Nora trước khi đi ra khỏi đây

Một sự lặng im bao phủ cả hai người, cho đến khi cậu bé kia bẻ vỡ nó "Chào. Cậu cũng đến Hogwarts à?" Cậu mỉm cười, "Ừ." Nó đưa tay ra bắt, cậu bạn kia hơi ngại ngùng một chút trước khi bắt lại

"Mình là Harry Potter." Nó nhận ra ngay đấy là tên của cậu bé nổi tiếng trong quán rượu xập xệ kia, khác hơn cái hình ảnh về cậu bé kiêu ngạo mà nó nghĩ tới thì Harry vô cùng dễ thương và đáng yêu

Màu đỏ bao phủ lấy mặt Annora ngay khi câu nói đó được cất lên, những người quanh nó bật cười ngay trước đôi tình yêu của hai người này. Nhưng có bốn người nào đó đang liếc bạn tình của nó

Nora mỉm cười "Còn mình là Nora Violet. Mình có chút vấn đề về tai..." Phần còn lại thì nó thì thầm, nửa để Harry nghe và nửa thì không

"Nora... tên cậu đẹp đấy." Harry nói, mặt cậu đỏ bừng

Nhiều người cười hoặc giả vờ môn trước hình ảnh của đôi chim cò đó, còn Fred và George thì đang cố gắng để không anh khỏi ghế

"Chưa gì mà đã chuẩn bị đánh lừa con gái ngây thơ nhà người ta rồi —

"— Một cú sút tục tĩu đó, Potter."

Còn Severus đang đen mặt cắm thẳng dĩa xuống đĩa của mình, nghiến răng kèn kẹt đến mức đó là một phép màu khi nó không bốc cháy lên. Dumbledore định khuyên nhủ ông rằng dù sao thì con bé cũng sẽ phải cất cánh bay, nhưng với cái bầu không khí phát ra, thầy không chắc điều đó có thể

"Cảm ơn cậu, tên cậu cũng hay đấy. Cậu bạn kia khá là vênh váo nhỉ?" Cả hai cười khúc khích, Harry trông tỏ vẻ vui khi tìm thấy một người để cà khịa cậu bé tóc vàng kia. Cả hai tiếp tục bày trò và cười khúc khích đến mức bà Malkin phải mắng bọn nó mới im

"Tình bạn của cả hai bắt đầu bằng việc bắt nạt một người kia. Yep, rất chi là Potter và Soryu."

Sau hơn ba mươi phút (mà nó cảm thấy giống một tiếng), cả hai được thả ra khỏi cửa tiệm với ba bộ áo chùm, tiếp đón bọn họ là bác Hagrid, một người khổng lồ to với chòm râu lớn

"Ôi Harry cháu xong rồi hử? Còn đây là ai đây?" Lão ta hỏi, nhìn nó "Cháu là Nora Violet."

Lão ấy ngạc nhiên nhìn cô, miệng lẩm bẩm một cái gì đó "Bác Hagrid? Bác ổn chứ?" "T-ta ổn, ta ổn. Vậy Nora, cháu có muốn mua mấy đống đồ với Harry không?"

Gật gù đồng ý, bác Hagrid dẫn bọn nó qua cửa tiệm tên Bổ-và-Hại, nơi chứa đầy đồ dùng học tập cần cho danh sách của cả hai người. Trong lúc đợi lão Hagrid ngăn Harry mua một cái vạc bằng vàng, Nora đảo mắt xung quanh để nhìn những vật liệu pha chế kì lạ nhưng tuyệt đẹp (ít nhất là trong mắt nó). Khá là lâu rồi mới có thứ gợi cho nó sự tò mò đến vậy

"Thứ gì đã từng gợi lên sự tò mò cho cậu?" Một Hufflepuff thốt lên, đáp lại là "Vẽ vủng."

Sirius liền tự nhắc bản thân là phải mua cho con bé một đống đồ dụng cụ vẽ

Bỗng một bà lão già dặn, nếu tính thì ít nhất bà ấy đứng tuổi 80 đến 90, đi đứng dựa vào một cái gậy gỗ mun, nhìn nó trông như thể sẽ gẫy bất kí lúc nào.

"Cái đấy á?" Aurora bật cười "Đó là đồ giả." Luke cười nửa miệng, lẩm bẩm gì đó về bà già tinh nghịch nghiện bị gắn lên trần nhà

Bà mặc chiếc áo chùm tím, mái tóc bạc phơ nhưng có chỗ còn có các vệt tóc xanh, nhìn bà nếu đúng thì chỉ cao hơn nó hai cái đầu, hoặc so với người bình thường thì nhỏ thó. Nhưng điểm khác biệt đó khiến bà dễ nhận dạng trong đám đông

Tô An đánh chiếc trống vô hình bằng tay mình, một âm thanh khó nhận diện phát ra từ cổ họng anh. Theo sau là Mikan, tiếp đến Annora, cả hai từ từ mất đi độ chính chắn của bản thân

"Và chúng ta có —

"— RRRRRRRosemary SSSSSSSanfurawa SSSSSSoryu!!"

Như được gọi tên, một luồn sáng hiện ra, đem theo một bà cụ cầm trên tay một đĩa bánh quy hình hoa hướng dương. Vài người rút đũa ra rồi nhanh chóng hạ xuống khi bà đã qua được bài kiểm tra. Các con, các cháu bà liền tiến đến, tay cầm đĩa bánh quy, tay cố để tìm chiếc gậy và nhường đường và chỗ cho bà. Nhưng Rosemary chẳng quan tâm mấy, bà thản nhiên đi đến trước mặt Adrian

Khi Adrian định nhường chỗ cho bà, Rosemary chỉ định cho cậu ngồi xuống cạnh bà trong khi lũ con cháu ngồi bao quanh

"Mẹ kìa, con đã bảo bao lần là dùng gậy rồi mà. Đừng cứ ỷ lại là vẫn còn đi được chứ." Bà cụ kia cau mày "Thôi nào подсолнух, ta suốt ngày cứ cầm gậy thì còn đâu phong độ." Aurora thở dài

"Mẹ à, mẹ đã tám lăm tuổi rồi. Mẹ không cần thứ gọi là phong độ đâu."

Nhiều phù thủy thuần chủng giật mình và mở to mắt trước điều đó, tám mươi lăm!? Merlin, bọn họ còn bận kiểm tra rằng họ có sống đến năm mươi hay không thì bà già này đang tận hưởng tuổi tám mươi lăm như không có gì

"Fumidaki, cụ ta khi mới một trăm còn đạp xe thường thường thì ta lo gì."

"Mẹ, ông khi đó còn chẳng thể suy nghĩ chính chắn, và hơn nữa, đó là khi ông đang say rượu."

"Vẫn được."

Giáo sư Flitwick ra hiệu cho quyển sách đọc tiếp, thực sự không muốn vướng vào cuộc cãi vã của hai mẹ con này

Và đi đến chỗ nó, ngắm nhìn những nguyên liệu pha chế 'tuyệt đẹp' kia, ngân nga một giai điệu nào đó "Hiếu khi mà ta mới thấy ai đó có hứng thú với những thứ nhìn gớm ghiếc nhưng tuyệt vời này. Phải không?" Bà quay ra nhìn nó, theo phản ứng, nó chỉ có thể lắc đầu ủng hộ bà

"Hẻ?"

Lão bà mải miết nhìn cô từ chân đến mặt, a đến z. Đôi mắt nhắm chặt của bà toát ra vẻ buồn sầu, cho dù nó không hiểu tại sao

"...Cháu gợi lại cho ta về cháu gái ta... con bé là người đẹp nhất mà ta từng thấy, hơi bạo lực tí nhưng nó là một phù thủy tài giỏi." Hả? Nó gợi nhớ cho bà về cháu gái bà á? Nó chắc chắn một nghìn phần trăm là nó nhìn khác hơn hẳn cô gái đó luôn, không ai muốn nhìn giống nó cả. Nếu có thì người đó chắc chắn đã nhảy khỏi vách núi từ lâu rồi

"Không và không, mình sẽ từ chối điều đó."

"A, ta xin lỗi, đáng lẽ một bà lão già khụ như ta không lên nói chuyện đó. Ta xin lỗi." Lão bà gãi phía sau đầu mình, mặt vẻ ân hận

Nó không biết nói gì chỉ nắm lấy tay bà lão mà lắc đầu. Bà nhìn nó, đôi mắt bà giống y hệt nó, cũng chứa đầy sự u buồn. Lão bà xoa xoa tay nó, miệng lẩm bẩm những lời chúc phúc

"Cụ bà! Cụ bà!" Chợt một cậu trai, ước tính là cao m8 chạy đến "Cụ bà! Cụ không nên đi loanh quanh đây chứ, nhỡ cụ lạc thì sao?!"

"M8? Nahhhhhhhh, một mét chín thì sao?" Tô An nói, dựa vào vai người yêu mình

"Ta xin lỗi Andrew, ta chỉ đang ngắm đống độc dược với cô bé đáng yêu này thôi." Bà nói, nở nụ cười tươi, chỉ chỉ vào nó

"Ôi Merlin, lần sau đừng đi lung tung chứ. Còn em..." Cậu chàng mái tóc nâu với vài lọn tóc trắng nắm lấy tay nó, lắc lên lắc xuống "Anh cảm ơn em vô cùng nhiều!!! Ôi Merlin, em không biết em đã giúp anh thế nào đâu!!!"

Nó sợ hãi nhìn cậu chàng này lắc tay nó, Nora quay ra sau để nhìn thấy lão Hagrid vẫy tay gọi nó, nhanh chóng từ biệt. Trước khi đi nó còn thấy cậu trai đó nói gì về 'Soryu' và 'năm tư'

. . .

Sau một hồi sắm sửa đồ, bây giờ cả ba chỉ còn một thứ nữa. Một cây đũa phép ở cửa tiệm Ollivanders, lão Hagrid bảo với bọn nó là đây là cửa tiệm đũa duy nhất trong cái Hẻm Xéo này. Cửa tiệm này hẹp và dơ bám đầy bụi bặm, trên cửa tiệm có đẽo mấy chứ vàng: Ollivanders nhà sản xuất đũa uy tín từ năm 382

Ba bác cháu bước vào cửa tiệm chật chội, nơi đây trống trơn như bị bỏ hoang mấy năm rồi. Ở đó chỉ có duy nhất một cái ghế để ngồi chờ, Harry khi nhìn thấy nó liền kéo chiếc ghế ra, mời cô bạn thân Nora ngồi, nó ngậm ngùi nghe theo Harry.

"Simp." (A/n: khi tôi viết đến đây là nó autocorrect thành Simpbur:v)

Harry đảo mắt, nhìn cậu bạn Ron "Fleur thì sao, huh?"

Sau một hồi chờ đợi, một cụ già với đôi mắt to và sáng như ánh đèn chiếc qua cái cửa tiệm âm u của lão xuất hiện, lão kính cẩn chào nó:

"Chào cô bé." Nó giật mình đứng phắt dậy trước ánh mắt của lão, lúng túng chào lại "Cháu chào ông." Cụ ông vẫn không dán mắt ra khỏi nó, nhưng rồi reo nên "Ôi Merlin! Cháu giống y hệt như mẹ cháu Amanda Soryu! Một đứa trẻ tràn đầy năng lượng và tiêu thụ nó một cách kì lạ! Cháu đúng là một bản sao tuyệt đẹp của mẹ cháu!!!"

"Không biết sao ông ấy lại nói thế, nhưng sao cũng được." Annora nhún vai, có lẽ ông ta đã nhìn qua độ Sirius của nó để nhìn thấy Amanda

"Ông... ông vẫn còn nhớ mẹ cháu sao?" Nó nói, nó tưởng một ông lão già như thế này rồi thì phải quên khá là nhiều thứ chứ

"Với ông già đáng sợ đó thì thứ gì ông ta cũng nhớ."

"Ôi sao ta lại không nhớ. Mẹ cháu là đứa trẻ vô cùng đặc biệt, nó là đứa duy nhất thức dậy và quyết định chọn bạo lực để giải quyết mọi vấn đề!" Bạo lực ư? Nó nhớ là mẹ nó trước khi bỏ nhà ra đi thì rất là hiền mà, không bao giờ nổi giận một tí nào luôn

Aurora lắc đầu, nở một nụ cười "Đó đúng là Ammy thật rồi." Nhiều người mở mắt nhìn người đàn bà đó, Amanda Soryu bình tĩnh á!? Tận thế thực sự đã đến rồi à!?

Annora đảo mắt trước phản ứng của mọi người "Bộ mấy người nghĩ mẹ tôi nóng như kem suốt ngày à?" Nào hiểu tại sao mẹ nó có tên là 'con quỷ của nhà Soryu' nhưng họ nghĩ bà ấy suốt như thế sao? Nếu thế, phủ Soryu đã cháy xém từ lâu rồi

"Mẹ cháu dùng một cây đũa phép bằng gỗ sồi, dài ba tấc ba, thanh nhã nhưng dễ dàng trong việc tung phép. Cháu biết đấy mà, phù thủy không chọn đũa phép mà đũa phép chọn phù thủy. Nào cô bé, tay nào cháu cầm đũa?"

"...Tay phải ạ..." Chợt một cái thước đo bay đến đo lường vai nó đến ngón tay nó, mọi nơi. Trong khi đó cụ ông trèo lên một cái thang, dạy cho nó thế nào là đũa phép và tác dụng của nó, rồi ông lấy ra vài cái hộp dài. Ông mở cái hộp đầu tiên ra

"Đũa sồi và gân kì lân. Hai tấc ba. Linh hoạt vô cùng, phù hợp với cháu đấy. Hãy cầm lấy và vẫy nó đi cô bé." Nó vẫy một cái vè phía bên trái của cửa hàng, một vụ nổ nhỏ xảy ra "Chà chà, không phù hợp với cháu rồi. Vậy còn cái gỗ sao gân phượng hoàng này, hai tấc hai." Nó vẩy một cái, bên trên cửa hàng nổ "Không sao không sao. A! Đây đôi này nè, gỗ thích và gân rồng, hai tấc một, nhìn thế này thôi nhưng lợi hại lắm." Nó cầm lấy cái đũa, cầu mong lẫn này không phá hoại thêm cái gì nữa

Bỗng nó thình lình cảm nhận được một luồng ma thuật ấm áp truyền qua người nó, nó vẩy một cái, thành công tạo thêm hai vụ nổ nữa. Nó gãi đầu lo lắng nhìn cụ nhưng cụ chỉ vui vẻ nhìn nó đáp: "Không sao đâu cô bé, mẹ cháu còn làm nổ nửa cửa hàng của ta nữa chứ thế này là gì! Dù sao thì cũng chúc mừng cháu đã tìm thấy đũa phép thích hợp cho mình cô bé!" Nó mỉm cười nhìn lão Hagrid và Harry vỗ tay ca ngợi nó, lâu lắm rồi nó mới cảm thấy vui vẻ đến thế này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro