4- VẺ ĐẸP CỦA BIỂN.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi mình ở biển và mình thấy những con tàu lớn đang đánh cá ngoài khơi xa, mình chợt nhận ra những điều họ làm đã kết nên cuộc sống.

Bởi dẫu cho mình không ở đó, người dân Vũng Tàu vẫn sống và làm việc cần mẫn không quản ngày đêm. Thế nhưng nếu không có họ, sự tiện lợi mà mình đang có tự khắc sẽ trở nên bất tiện vô cùng. Cái cảm giác ngẫu hứng thèm tôm cá cũng hoá thành mơ ước viển vông vì không có ngư dân thì đào đâu ra những thứ ấy.

Các cô chú có khi chẳng bao giờ để tâm đến bản thân mình, về lý do vì sao họ tồn tại và dành trọn cả đời với biển khơi. Bởi bốn chữ "cơm áo gạo tiền" đã chiếm trọn quỹ thời gian của họ kể cả trong giấc ngủ ban khuya. Cũng vì thế mà mình rất trân trọng họ và mình mong họ biết rằng họ xứng đáng nhận được một lời cảm ơn.

Mình đã đi dạo một vòng thành phố vào buổi tối, cũng trò chuyện với người dân địa phương và nghe những câu chuyện được kết nên từ góc nhìn của con người thành phố biển, việc được biết về những khó khăn khi bão đến lẫn những niềm vui họ đón nhận mỗi ngày từ tốp tốp đoàn khách du lịch khiến mình thấy cuộc đời hoá ra chẳng hề vô vị.

Chỉ là việc mãi chôn chân một chỗ và mãi làm hoài một việc khiến mình dần quên đi những giá trị đích thực đang hiện hữu trong đời. Bất giác mình tự trả lời với bản thân về một câu hỏi vu vơ lướt qua tâm trí: Muốn biết được giá trị của những điều bị lãng quên thì trước hết phải đi tìm chúng.

Khi thấy biển, mình được nhắc lại về sự biết ơn. Biển cho đi và biển cũng nhận lại. Như khi mình đang ngắm biển trong chốc lát thì lại nhớ đến bao nhiêu khung cảnh lạ kỳ, mình nghĩ về những người đã mãi ở lại vùng biển ấy vì tai ương khốc liệt, mình cũng thấy những sản phụ phải gắng gồng sinh con khi đang lênh đênh trên thuyền. Tất cả khiến mình chợt nghĩ, biển cả chứng kiến mọi thứ từ lúc kết thúc đến lúc đầu đời. Biển vừa đón chào một sinh linh mới nhưng cũng tiễn đưa một linh hồn đến lúc phải ra đi. Biển không nói một lời nào mà chỉ âm thầm vỗ về từng đợt sóng. Biển cứ thế tồn tại và thổi hồn vào đời sống của chúng ta, và việc nghĩ đến viễn cảnh không có biển trong đời khiến lòng mình bất chợt nức nở.

Mình cũng thấy núi.

Với mình thì núi luôn toát lên những thứ cảm giác rất liêu trai và kỳ dị. Bởi núi cũng như biển thôi, đều chứng kiến mọi thứ từ thuở khai sinh đến thời kết thúc. Người ta phá núi để làm nhà, làm đường và tạo nên thành phố. Có được một đô thị phát triển cũng nhờ núi đã cho đi. Các dãy núi cứ nối theo nhau và sừng sững tồn tại, có lúc mình xem núi như một người phụ nữ yêu kiều và cũng có lúc núi trong mắt mình là kẻ khổng lồ quyền lực. Có dãy thì trông như nắm đấm của hắn ta nhưng cũng có dãy thì nằm dài điệu đà như mái tóc óng ả của người con gái Việt. Mình thấy núi như thấy những tháng năm dài lịch sử. Mình thấy những bia đá khéo léo khắc rằng "Tổ Quốc Ghi Công" và câu nói "quyết tử cho Tổ Quốc quyết sinh" nhanh chóng vang lên hào hùng trong tâm trí.

Mình có thể không biết ơn được sao?

Được có đôi mắt này và có cả trái tim này, để thấy và cảm thấu bao nhiêu chứng nhân lịch sử bất tử với thời gian đích thực là một món quà vô giá. Núi và biển, biển và núi, một phần của mình đã thuộc về cả hai rồi.

Từ bây giờ và mãi mãi về sau.

[05.02.2023]

Nashiere.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro