Chương 1. Một Đao thăng cấp 999

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ trước tới nay, ở đầu mỗi câu chuyện đều có một cậu bé độc nhất vô nhị.

Điều khiến Chu Dịch trở nên khác biệt là hắn ta có thể dùng một đao để thăng đến cấp 999.

Cách đây vài phút, hắn vô tình nhấp vào trò chơi "Một Đao 999", khiến hắn bối rối ngay tại chỗ. Các trò chơi ngày nay đều đang quảng cáo là chỉ cần đánh một trận là đã có thể thăng đến lv999, mới vào thì làm sao có chuyện như thế được chứ. Dù sao thì đó cũng là chiêu trò lừa đảo, không lừa ít thì cũng lừa nhiều, nhằm lôi kéo người chơi tham gia và hút cạn tiền của họ. Chu Dịch có một thói quen khó bỏ, đó là khi gặp những thể loại trò chơi như này, hắn sẽ vào xem thử, sau đó xoá game, tiếp đến là đi đánh giá game và để lại một bình luận đáp trả như thế này: "Bộ công ty trò chơi không có đủ tiền mua nhân sự hả? Sao có thể làm ra thể loại game như thế này? Các người có thực sự dám đạt đến cấp độ 999 nổi không?"

Hôm nay hắn bấm vào trò chơi và thật buồn cười, ngay trước «Làng tân thủ» là một vườn đầy hoa cúc vàng, trên đầu mỗi bông hoa cúc đều có một danh hiệu khác nhau. Nào là hoa cúc Tiểu Binh, hoa cúc Đội Trưởng Bảo Vệ, có người là hoa cúc Đại Tướng Quân, còn có một người thực sự được gọi là Đại Ma Vương hoa cúc.

Điều bắt mắt hơn nữa là Đại Ma Vương Hoa Cúc còn có lời thoại riêng. Đó là một trong những tên BOSS trong trò chơi có lời thoại, liên tục phun ra các bong bóng thoại nhiều như mưa đạn: "404 không đủ khả năng, 404 404 không chơi được à? Chém ta, bốn anh em, đến chém ta đi!"

Gặp phải một con quái vật có vẻ mặt giễu cợt như vậy, Chu Dịch không nhịn được mà đâm thẳng vào mặt hắn.

Thanh kiếm gỗ mới vào nghề trong tay của nhân vật trong game chĩa thẳng vào mặt Cúc Ma Vương, tên BOSS rẻ tiền lại đổi lời: "Lăn, mặc kệ lão tử!"

Sau đó, màn hình điện thoại rung lên.

Mỗi lần nâng cấp nhân vật trong game sẽ có hiệu ứng rung, kèm theo ánh sáng vàng kim bay xung quanh. Điện thoại di động của Chu Dịch rung lên mạnh hơn cả máy xúc. Từng làn sóng ánh sáng vàng lóe lên trong mắt hắn, nhân vật trong game của hắn đang không ngừng tăng cấp.

"Phát hiện người chơi thăng cấp liên tục, ngươi muốn bỏ qua thăng cấp hiệu quả sao?"

"Đúng"

Khi đạt đến cấp 100, Chu Dịch cuối cùng cũng không thể chịu nổi nữa, bấm nút bỏ qua.

"Chúc mừng Player đã đánh gục Cúc Đại Ma Vương đến mức trọng thương sắp chết, thăng cấp lên 999!"

Chu Dịch giật mình khi nhìn thấy lời nhắc trong trò chơi.

Khi bấm vào cột nhân vật để xem xét, hắn cảm nhận được sự chân thành của trò chơi buồn cười này.

Người chơi: "Dịch Ngứa Thiếu Nợ Hút"(1)

Cấp độ: 999

Chiến lược: Chưa có

Kỹ năng chiến đấu: Chưa có

"Vãi, thiệt luôn hả trời?"

Chu Dịch bày tỏ sự ngạc nhiên. Hắn không ngờ lại gặp phải một trò chơi không hề quảng cáo sai sự thật.

Trước đây vào những lúc như thế này hắn đã xoá game rồi, hôm nay hiếm khi thật sự gặp được game đánh Một Đao lên tận cấp 999 như vậy, đúng là nhà làm game có tâm nha. Chu Dịch lại có hứng thú, điều khiển nhân vật trong game nhặt hàng tá vật phẩm rơi xuống đất.

"Thành công nhặt sách kỹ năng《 chiến thần quyết》."

"Thành công nhặt sách kỹ năng《 chưởng khống đại cúc》."

"Thành công nhặt trang bị【 Trang phục Đại Ma Vương 】."

"Thành công nhặt......"

Chu Dịch nhặt đến mỏi tay, cuối cùng cũng nhặt hết những gì con quái vật đã nổ tung ra.

(Ảnh minh hoạ)

Hắn dùng ngón tay bấm vào kho đồ, học tất cả sách kỹ năng và thay đổi trang bị. Ngay khi hắn chuẩn bị rời khỏi «Làng Tân thủ» để đi kiểm tra xem trò chơi này thực sự là có lương tâm của ngành hay không, một cuộc điện thoại đột nhiên vang lên, màn hình hiển thị cuộc gọi và tên người gọi đến - Bố.

"Tiểu tử, đừng có lười biếng, nếu muốn được trả lương thì mau nhanh chóng đi làm." Giọng điệu của bố Chu đầy độc đoán.

"Sếp, ông không thể bắt nạt nhân viên như vậy. Hiện tại con đang nghỉ trưa, mãi đến 1 giờ 30 mới phải đi làm." Chu Dịch bày tỏ sự phản đối, hắn vốn là một sinh viên đại học, để có thể mua được một chiếc điện thoại di động mới mà hắn đã mong chờ từ lâu, hắn đã đến quán cà phê Internet của cha mình vào cuối tuần và làm những công việc lặt vặt.

"Đừng nói nhảm nữa, nhanh tới đây đi, có người tìm ngươi đánh thay." Bố Chu thúc giục.

"Cụ thể là vụ làm ăn kiểu gì? Dù sao bây giờ con cũng có mặt mũi là một tuyển thủ cao cấp. Con sẽ không nhận những đơn hàng nhỏ đâu." Chu Dịch rất ngạo kiều, bởi bố hắn năm đó là một tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp, hắn cũng được thừa hưởng gen của cha mình, vậy nên Chu Dịch cực kỳ có năng khiếu ở mảng chơi game. Thời còn học tiểu học, hắn đã có thể chọc ghẹo các chị em gái ở lớp trên, đến năm lớp sáu thì lại lừa lấy mất nụ hôn đầu của hoa khôi trong lớp.

"Là God of War, mau tới đi!" Bố Chu không thể kiên nhẫn với thằng con này nổi nữa.

"Đừng nóng vội, dù là cha con ruột thì cũng phải tính toán rõ ràng nha. Đối phương sẽ trả bao nhiêu và cha sẽ lấy phí hoa hồng bao nhiêu?". Chu Dịch không hề cuống cuồng chút nào, nói đến thi đấu trò chơi 《 God of War》, hắn có quyền lên tiếng. Mấy ngày trước hắn đã đánh tới Top 100 ở máy chủ quốc tế rồi.

"Mười vạn, chúng ta ai ăn bám ai? Mỗi người được một nửa đi." Bố Chu thay đổi thái độ, đắc ý nói.

"Nhiều như vậy?" Chu Dịch ngơ ngác. Số tiền đại lý lớn nhất mà hắn từng nhận chỉ có năm trăm tệ.

"Tất nhiên. Giá trị của con bây giờ đã khác. Bố sẽ không nhận bất kỳ đơn đặt hàng nào dưới 10.000. Con di chuyển nhanh lên đi. Đại thiếu gia đã trả tiền để thuê con giờ đang rất gấp. Nếu con tiếp tục trì hoãn, hắn ta sẽ tìm người khác để thay thế. " Bố Chu lại thúc giục.

"Con đến ngay!"

Chu Dịch bỏ trò chơi nhỏ Một Đao 999 lại sau lưng rồi phi thẳng đến quán cà phê Internet.

Khu dân cư nơi hắn sống nằm đối diện chéo với quán cà phê Internet, thế nên chỉ cần mất vài phút là sẽ đến nơi.

Khi hắn đến quầy lễ tân của quán cà phê Internet, một người đàn ông trung niên để râu, vẻ mặt thổn thức đang trò chuyện với một thanh niên người đầy hàng hiệu. Người trước là bố Chu, còn người sau là Đại Thiếu gia - đại kim chủ đã thuê hắn.

Sau khi chào hỏi vài câu lúc vừa gặp mặt, đại thiếu gia tỏ vẻ chưa hài lòng: "Chu lão bản, con trai ông còn trẻ như vậy, liệu có làm được không?"

Ông chủ Chu dỗ dành: "Tất nhiên là được. Từ xa xưa quyền sợ trẻ trung, loạn quyền đánh chết lão sư phó, người trẻ tuổi cũng có chỗ tốt. Để tôi nói cho cậu biết, con trai tôi là sinh viên hàng đầu của Đại học Đông Hải, tức là cũng vì thiếu gia đây có mặt mũi lớn, chứ nếu đổi lại là người khác thì tôi sẽ không bằng lòng để con trai mình xuất mã đâu."

Nghe vậy, Chu Dịch cảm thấy vô cùng xấu hổ, thầm than bố mình giỏi khoác lác mà chẳng cần đến chuẩn bị kịch bản sẵn.

Đúng là hắn đang học ở Đại học Đông Hải, nhưng đó là ở một phân hiệu của Đại học Đông Hải, mà cái phân hiệu đó chỉ là trình độ bình thường. Nói một cách đơn giản, những người thi đại học có điểm không tốt thì phải tốn học phí gấp mấy lần để trả lại cho nền giáo dục. Chu Dịch chưa bao giờ cảm thấy mình xứng đáng với danh hiệu "học sinh đứng đầu".

Điều kỳ lạ là Đại thiếu gia lập tức liếc nhìn Chu Dịch một cái, dùng giọng điệu như một cổ nhân thấy tân khoa Trạng Nguyên tán thán nói: "Thì ra cậu ta là người xuất sắc của trường Đại học Đông Hải, vậy thì tôi an tâm rồi. Đi thôi, chúng ta lên xe, vừa đi vừa nói."

Chu Dịch theo hắn ra ngoài, cũng không lo bị bắt cóc bán đi, bởi vì sau khi cha hắn nghỉ hưu, không chỉ mở quán cà phê Internet mà còn trở thành một người trung gian địa phương có tiếng, những đơn hàng hắn giới thiệu tương đối đáng tin cậy, không cần thiết phải xem xét vấn đề an toàn.

Sau khi lên chiếc Porsche, Đại thiếu gia khởi động xe và nói: "Trước đây cậu đã từng thi đấu God of War chưa?"

Chu Dịch không đành lòng diss kim chủ, cố gắng tỏ ra hiền hoà nói: "Nếu trước đây tôi chưa từng thi đấu, thì tôi cũng không dám nhận đơn hàng của anh đâu."

"Nói cũng phải." Đại thiếu gia bị thuyết phục, hỏi: "Tỷ lệ thắng của cậu là bao nhiêu?"

"Hơn 90%." Chu Dịch rất khiêm tốn đáp. Hiện tại tỷ lệ thắng trong God Of War của hắn là 96,66%.

"Cao như vậy? Cậu sẽ không phải chỉ đánh một trận thôi phải không?" Đại thiếu gia cảm thấy choáng váng.

"Chắc chắn là nhiều hơn thế, ít nhất là mười trận." Chu Dịch cũng không nhớ nổi mình đã chơi bao nhiêu trận.

"Cmn, đại thần!"

Đại Thiếu gia sốc đến mức dùng giọng điệu như fan cuồng khi được nhìn thấy thần tượng của mình: "Đại thần, để tôi nói cho ngài biết tình hình trước. Tôi có một tình địch tên là Tiêu Dũng. Đứa cháu trai đó suốt ngày theo tôi đối nghịch, còn hẹn đấu tôi trên God Of War, khoe khoang khoác lác bảo tôi cứ tùy tiện tìm đại một ai đó đấu với cậu ta. Tiêu Dũng cũng có tỷ lệ thắng rất cao trong God Of War, nên cứ ngông cuồng ở trước mặt tôi. Lát nữa vào trận cậu đừng có nhượng bộ thằng nhóc đó, phải đánh hắn cho đến chết, nếu xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm, cậu phải đánh đến mức mama nó cũng không nhận ra nó!"

"OK"

Chu Dịch ngoài miệng tỏ vẻ hợp tác, nhưng trong lòng lại xem thường.

Hắn hoàn toàn không hiểu nổi mạch não của đám con nhà giàu này, chẳng phải cũng chỉ là chơi một trò chơi trực tuyến sao, cũng không phải là người thật PK. Thế thì cho dù có đánh bại tình địch một trăm lần cũng chả được ích lợi gì.

Khi bọn họ đến nơi, Chu Dịch bị cay đến đỏ cả mắt.

Đó là một tòa nhà lớn có thể so với kích cỡ của một sân vận động, trước cửa treo một tấm biển có hình rồng bay phượng múa: «Đông Hải Chiến Thần Điện».

Chu Dịch bị tấm biển đó làm cho kinh ngạc. Hắn là người Đông Hải, cũng chưa từng nghe nói trong tỉnh có một nơi như này, chẳng lẽ là mới xây gần đây?

Sau khi đi vào thì thấy khuôn mặt của một thiếu niên xuất hiện.

Cách trang trí bên trong giống như một phòng tập đấm bốc thông thường, với một võ đài rất chuyên nghiệp và một ghế khán giả có thể chứa tới 10.000 người. Cảnh này cũng rất giống với cảnh trong game «God of War», vốn là một tựa game đối kháng tương tự như trong game «King of Fighters», cách thao tác rất khó khăn, người chơi phải chứng minh sức mạnh của mình trên đấu trường và tiến tới con đường trở thành Thần chiến tranh.

(King of Fighters)

Lúc này, trên khán đài có hàng trăm người đang ngồi, hình như là họ hàng, bạn bè của hai bên tham chiến, trong đó có mấy cô nàng nóng bỏng đứng dậy, vẫy vẫy chiếc áo lót nhỏ nhắn của mình và hét lên như điên: "Dũng ca, anh là giỏi nhất, em muốn sinh con cho anh!"

Nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này, Chu Dịch chợt nhận ra.

Lúc đầu hắn cũng cảm thấy rất khó hiểu, tại sao Đại thiếu gia tìm hắn đánh thay, mà lại phải đích thân chở hắn đi, sao không để hắn dùng máy tính ở quán Internet luôn cho nhanh?

Bây giờ hắn hiểu rằng đây hẳn là một nghi lễ dành cho đám con nhà giàu.

Đại Thiếu gia hẳn là muốn làm bẽ mặt tình địch của mình một cách khủng khiếp trước hàng trăm khán giả và một nhóm đông đảo các cô em gái này.

Cách đây một thời gian, trên Internet đã có tin đồn rằng Giải đấu God Of War sẽ trở thành một sự kiện thể thao điện tử chính thống mới của WCG và một số thành phố thủ phủ cấp tỉnh được chọn sẽ trở thành địa điểm đăng cai tổ chức sự kiện này. Trước mắt thì toà Đông Hải Chiến Điện này hẳn là nơi được chỉ định làm đấu trường, chỉ những người có mối quan hệ và địa vị như Đại Thiếu gia đây mới có cơ hội trải nghiệm nó trước.

Nghĩ tới đây, Chu Dịch rất hưng phấn.

Hắn có cảm giác vô cùng phấn khởi, lần đi đánh thay này còn có cơ hội được trải nghiệm một chút loại đấu trường chuyên nghiệp.

Đi theo Đại Thiếu gia bước xuống sàn đấu, Chu Dịch rất phấn khích, nhưng đồng thời, hắn cũng mơ hồ cảm thấy có điều gì đó là lạ.

Hắn luôn cảm thấy mình đã bỏ sót một điểm gì đó rất quan trọng, hắn đảo mắt nhìn khắp đấu trường và cuối cùng cũng tìm ra điểm bị bỏ sót ấy.

Trong nháy mắt đó, hàng loạt dấu chấm hỏi thoáng qua trong đầu thiếu niên: Máy tính ở nơi nào? Bàn phím đâu?? Con chuột đâu???

_________________________

(1) "Dịch ngứa thiếu nợ hút" là một thuật ngữ trên Internet có nguồn gốc từ tiếng Quảng Đông, nó mô tả một người dễ ngứa, dễ khó chịu hoặc đặc biệt nhạy cảm với một số thứ và dễ có cảm xúc tiêu cực. Nó có nghĩa là một người đặc biệt quan tâm đến những điều nhỏ nhặt hoặc dễ bị kích động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro