Đừng Khóc!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trong giấc mộng mê man không thể tỉnh lại
Hình ảnh em ngập tràn trong sắc đỏ

Tất cả tình cảm chỉ còn lại nỗi đau mệt mỏi

Bất động lặng thinh trong lòng. ..."

[lyrics- Hoa hồng đỏ_ Trần Dịch Tấn]


Em chẳng thể nào cất lên thành lời, em nhìn những mãnh vỡ trên bàn, rồi tự bật khóc. Tôi ngắm em qua khe cửa quần áo, thương xót cho em nhưng lại chẳng làm được gì. Em đã trải qua những chuyện gì rồi, cứ hễ trời đổ cơn mưa, nắng hạ dần vào đêm tối, em lại như thế này. Trên tay em chẳng phải thứ gì nguy hiểm, chỉ là một mảnh hoa trong bao nhiêu cành hoa theo chiếc bình cổ rơi xuống bàn. Em khẽ vuốt nhẹ mảnh hoa mềm mại rồi gì chặt trong tay, máu hòa lẫn vị hoa tứa ra. Đôi mắt em mệt mõi và ứa đẫm, trực tràn khi em bất lực nhắm nghiền lại. Quang cảnh thật tồi tệ, vắng lặng đến đau thương, ánh sáng của chiếc đèn ngủ cộng với ánh trăng bên ngoài vừa vẹn đủ để tôi trông thấy nỗi đau trên nét mặt em. Đời người dài như thế, tuổi em lại còn trẻ như vậy, thế thì vì điều gì mà em lại nhẫn tâm với chính mình?

Em có tự thầm nghĩ: mình nên nói chuyện với mình không?

Có những điều, em không tưởng tượng được khi nó đến với em, lại mạnh mẽ, siết chặt em đến vậy, khiến bản thân yếu đuối chống đỡ, rồi quỵ lụy. Lặng chờ ngày tàn nhanh, chỉ để trút bỏ, rồi lấp đầy, nhưng lấp đầy bằng gì đây, khi chính em còn chẳng thể?

Em học cách chấp nhận từ khi nào, với tất cả những câu chuyện "tình" và em nuốt thật nhẹ nhõm. Em tuyệt nhiên không cho bản thân cái đặc quyền được khóc trước những người dưng lẻ bóng. Em "bắt" em gánh chịu tất cả bằng "cảm nhận" và "xóa đi". Em có làm được không? Tôi bắt em phải làm được. Em luyện tập với bao nhiêu phân cảnh như thế rồi. Chẳng phải ngày một ngày hai, nhưng em hiểu rõ em đang làm gì! Em sẽ được phép yếu đuối, khi ai đó là gia đình của em.

Chẳng ai có can đảm bên em.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đoản