Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9:

Buổi chiều ngày thứ ba sau khi Tiểu Yêu trở về thành Hiên Viên, khi nàng đang ngồi trên đu dây dưới táng hoa phượng rực rỡ thì có quan nội vụ đến truyền lời cho nàng. "Hoàng Đế muốn gặp Vương Cơ"

Theo quan nội vụ đi vào thư phòng của Hoàng Đế, nàng nhìn thấy bóng dáng ông ngoại nàng ngồi cong lưng trên sạp thấp chơi cờ một mình.

Nhìn thấy Tiểu Yêu tới, Hoàng Đế cùng thần sắc khó đoán, đưa tay ra nói: “Túi nhỏ.”

Tiểu Yêu có chút sửng sốt: "Cái gì?"

"Túi."

Tiểu Yêu hơi cụp mắt xuống, lấy chiếc túi thuốc nhỏ nàng luôn mang theo phòng thân từ thắt lưng ra đưa cho ông ngoại mình.

Hoàng Đế nhìn túi dược nhỏ trên tay một lúc rồi đưa cho thái y bên cạnh, người đó kính cẩn nhận lấy cẩn thận nghiềm ngẩm ngửi ngửi một lúc lâu rồi nói: “Không có loại thuốc nào có thể khiến người ta phát điên.”

Sau khi Hoàng Đế xua tay, thái y kia rời đi. Trong thư phòng chỉ còn lại hai ông cháu, Hoàng Đế nói với Tiểu Yêu: "Ngươi có khả năng khiến của bác năm của ngươi phát điên trên triều. Tiểu Yêu, ngươi có bản lĩnh hơn ta tưởng."

Hôm nay trong triều đình, Ngũ Vương bỗng phát điên trước sự chứng kiến của đầy đủ các quan văn quân trong triều đình, người của tứ đại gia tộc hay các dòng họ lớn đều sợ sau này khó có thể theo hắn. Không ai ngu ngốc đến mức có thể đặt cược số phận của cả dòng tộc vào việc liệu một vị hoàng tử phát điên có thể ngồi lên ngai vàng hay không. Kế hoạch nhiều năm của Ngũ Vương đã thành công cóc ngay lập tức.

Tiểu Yêu ngẫu nhiên đặt một quân cờ trắng trên ván cờ của Hoàng Đế: "Ông ngoại, tuy rằng cháu thông thạo độc thuật, nhưng nếu ai trong mọi người trúng độc, ông cũng không thể nghi ngờ cháu."

Hoàng Đế nói: “Ngươi vẫn luôn không để ý tới bác năm của ngươi, hôm nay tại sao lại ngăn cản hắn nói chuyện trước triều?”

Tiểu Yêu cười cười nói: "Ông, cháu nghe nói ông có khả năng sẽ đưa Ngũ Vương lên ngai vàng, nên cháu muốn bày tỏ lòng kính trọng với Ngũ Vương trước."

Hoàng đế trong nháy mắt đã hạ xuống một một quân cờ đen: "Khi bác năm của ngươi lên ngôi Hoàng Đế, ngươi có phục không? Ta sợ rằng ngươi sẽ cố gắng hết sức để giết hắn."

Tiểu Yêu im lặng, chuyên tâm nghiềm ngẩm bàn cờ, sau đó quyết định chỗ hạ xuống một quân đen

Hoàng Đế tức giận nói: “Nếu ta thật muốn truyền ngôi cho Ngũ Vương, ngươi làm như vậy, không sợ ta giết ngươi sao?”

Tiểu Yêu nhìn chằm chằm bàn cờ, tìm kiếm sinh cơ của quân trắng: “Cháu tin chắc Hoàng Đế sẽ loại bỏ mọi trở ngại trong việc truyền ngôi". Nàng biết một người đã ngồi trên ngai vị Hoàng Đế sẽ không nương tay.

Tiểu Yêu nhìn bàn cờ hồi lâu, nhận ra quân trắng nàng chọn dù mình đánh thế nào cũng không thể thắng được Hoàng Đế ván cờ này nên đành bỏ cuộc.

Nàng đứng dậy đi nghịch chiếc bình ngọc quý giá đang đặt trên bàn: “Nhưng ông ơi, làm sao ông có thể chắc chắn rằng nếu cháu chết thì Ngũ Vương và Thất Vương sẽ không bồi tán cùng cháu?”

Hôm nay gặp lướt qua, nàng chỉ dùng cách bình thường nhất để khiến người bác năm kia của nàng phát điên.

Độc, từ khi nàng biết ca ca mình vẫn còn bị ám sát, nàng đã để người của mình xâm nhập vào cuộc sống của hai người bác năm và bác bảy của nàng từng chút một hạ dược họ.

Chỉ cần loại thảo dược phổ biến nhất và khó ai đoán nhất được đưa vào, nó có thể khiến một người phát điên dù chỉ một chút, nặng nhất là chảy máu đến chết.

Hoàng Đế cũng đứng dậy đi tới bên cạnh nàng, ông mang trên mình là uy nghiêm vô biên.

"Tiểu Yêu, ngươi tàn ác ngoài dự liệu của ta."

Tiểu Yêu sờ sờ cổ chai ngọc, hít sâu một hơi rồi quay người lại, cố gắng bình tĩnh nhìn Hoàng Đế: “Cháu chỉ muốn bảo vệ ca ca mình, vì để người có tư cách nhất ngồi lên ngai vàng của mình, ông mới là người tàn ác thực sự". Mặc kệ sự tàn sát của người thân, dùng phương pháp nuôi độc trùng, để chúng cắn xé lẫn nhau, chỉ có người sống sót cuối cùng mới có thể lên tới ngai vàng.

Hoàng Đế vung lên tay áo hoàng bào, nói: "Ngôi vương có liên quan đến tương lai tồn vong của một quốc. Nếu không phải là người có thể vượt qua điều đó, ta làm sao có thể tin tưởng giao lại thiên hạ Hiên Viên này?"

Tiểu Yêu lắc đầu: “Ông không phải là người cha tốt, ông rõ ràng sẽ không truyền ngôi cho Ngũ Vương và Thất Vương, nhưng vẫn để mặc bọn họ đối phó với ca ca của cháu hết lần này đến lần khác, hôm nay cháu không có ý định giết bọn họ. Nhưng nếu ông tiếp tục để mặc bọn họ, ông có chắc là một lúc nào đó ca ca của cháu lại bị thương, cháu sẽ không chịu nổi cảnh đó mà kích động giết bọn họ sao?"

Hoàng Đế nhìn thật sâu vào mắt Tiểu Yêu hồi lâu, sau đó mỉm cười nói: "Xem ra hôm nay ngươi đặc biệt nhắc nhở ta, lẽ ra ta nên sớm quyết định vị trí."

Tiểu Yêu mím môi: “Nếu ông không muốn bác năm và bác bảy của cháu sẽ chết không biết vào lúc nào.”

“Ngươi nóng lòng muốn để Chuyên Húc lên ngai vàng, nhưng ngươi lại có dây dưa với một kẻ cướp hôn?” Tiểu Yêu suýt nữa làm rơi bình ngọc khi nghe lời nói của Hoàng Đế

Đặt bình ngọc trở lại bàn, “Ông ơi…”

"Nói cho ta biết, hắn là ai? Con thứ của nhà Phòng Phong, Phòng Phong Bội thật sự có lẽ không có dũng khí đó."

Tiểu Yêu cảm thấy bất an, nàng hỏi: “Ông ngoại có thể cho trung sĩ Thần Nông trở thành người dân của Hiên Viên được không?”

Hoàng Đế trầm mặc một lát, quay về ngồi trên ghế: “Thần Nông trung sĩ chỉ trung thành với Cộng Công.”

Tiểu Yêu tiến lại gần vài bước, háo hức nói: “Thiên hạ thống nhất là xu hướng chung. Chỉ cần ông và ca ca có thể chấp nhận họ, cháu sẽ nỗ lực."

Hoàng Đế hỏi thẳng: “Vì Tương Liễu?”

Tiểu Yêu không phủ nhận, chỉ nói: “Trong mấy trăm năm chiến tranh, không chỉ có binh sĩ Thần Nông chết thảm, mà nam nhân Hiên Viên cũng bị thương vong nặng nề. Nếu chiến tranh có thể tiêu trừ thì đó sẽ là chuyện tốt cho cả hai bên."

Thấy Hoàng Đế không nói gì, nàng lại cầu xin: "Ông ngoại, thuật thu tâm của ông vô song. Ông có thể dung nạp được tứ đại gia tộc, tại sao lại không thể dung nạp được Thần Nông trung sĩ?"

Hoàng Đế không trả lời mà hỏi: “Tương Liễu là Phòng Phong Bội?”

Tiểu Yêu sửng sốt một chút, sau đó gật đầu.

Không khí trong thư phòng đột nhiên như đông cứng lại, phải một lúc sau Hoàng Đế mới lên tiếng. Tiểu Yêu đột nhiên cảm thấy tảng đá nặng nề đè lên ngực mình lâu nay đã được gỡ bỏ.

"Ba ngày nữa ta sẽ tuyên bố Chuyên Húc lên ngai vàng. Nếu cháu muốn, hãy đi chiêu mộ Thần Nông."

Nhìn thấy Tiểu Yêu rời đi với niềm vui không thể kiềm chế, Hoàng Đế thở dài.

Chính là bởi vì Hiên Viên cùng Thần Nông đã giao chiến mấy trăm năm, mới không dễ dàng đầu hàng, không dễ dàng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro