Chương cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lương Sơn CP – [ Một đời một giấc mộng ] – Chương cuối

“ Lương tiểu thư!” Trương Nhật Sơn cười tà nói
“ Trương Nhật Sơn, anh có phải là có bệnh hay không a, không có chuyện gì liền muốn tìm đường chết sao, anh có biết Cổ Đồng Kinh nguy hiểm không? Anh là kẻ điên sao? Tại sao còn liều mạng đi theo!” Lương Loan như phát điên hướng đến Trương Nhật Sơn quát.
Trương Nhật Sơn trông thấy Lương Loan đang mất khống chế, liền đem cô ôm vào trong lòng cưỡng chế khiến cô trấn tĩnh lại.
“ Không cần lo lắng, vì cô, ta sẽ cẩn thận, ta chắc chắn cũng sẽ bảo vệ cô chu toàn!” Trương Nhật Sơn dịu dàng nói bên tai Lương Loan.
Lương Loan nghe xong nước mắt liền rơi, “ Đã nói là không cần đối với ta tốt như vậy, người ta thích căn bản không phải anh.” Lương Loan dùng sức đánh Trương Nhật Sơn. Trong lòng không khỏi đau lòng phát tiết, có thể yêu chính là như vậy, không có nguyên do, nói đến là đến.
“ Giống như cô nói. Tình bất tri sở khởi, cố nhất vãng nhi thâm!” Trương Nhật Sơn ôn nhu hướng về Lương Loan bày tỏ.
“ Xin lỗi, ta không thể cứ như vậy nhìn cô rời đi. Bất luận sau này xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ vô oán vô hối.” Vẻ mặt Trương Nhật Sơn lúc này như có thể làm tan chảy núi băng.

Đúng vậy, yêu có thể làm cho người ta dũng cảm tiến lên, cũng có thể làm cho người ta rơi xuống vực sâu.
Cuối cùng cũng đi vào vùng cát trắng.
“ Phó quan, tìm được cửa vào.” Có người hung phấn báo cáo.
“ Ừm, biết rồi, nghỉ ngơi, chuẩn bị một chút.” Trương Nhật Sơn nghiêm nghị nói.
Từ lúc rời thành Trường Sa, mọi người đều khẩn trương lên đường.
“ Trương Nhật Sơn, anh mau trả lời ta, tại sao lại biến thành anh a.” Lương Loan trên đường đều hỏi mãi vấn đề này, không đạt được mục đích thề không bỏ qua, hỏi tới cùng.
“ Không có tại sao, chính là ta, vẫn luôn là ta.” Trương Nhật Sơn mỗi lần cũng đều trả lời như vậy.
“ Không thể nào, ta cho anh biết, ta không có ngốc, lời nói thật hay nói dối ta vẫn có thể phân biệt ra a.” Lương Loan tức đến nổ phổi nói.
Lương Loan cảm giác như Trương Nhật Sơn giống như biết cái gì đó, càng đến gần Cổ Đồng Kinh, người liền trở nên âm u.
Quyết định của mình cũng không có nói cho bất kỳ biết, nhưng vì sao lại có loại cảm giác như Trương Nhật Sơn đã xem thấu quyết định của cô.
“ Chuẩn bị xuất phát, mọi người đều phải cẩn thận, Cổ Đồng Kinh bên trong có nhiều loại không rõ sinh vật, mọi người nhất đinh phải đặc biệt chú ý.” Trương Nhật Sơn cảnh giác.
“ Lương tiểu thư, ở trong đội ngũ, trước sau đều phải nhất định cẩn thận.” Sau khi đi vào Cổ Đồng Kinh, Trương Nhật Sơn mặt càng âm u.
Lương Loan cũng bắt đầu nhiệm vụ, mỗi một ngã rẽ cô đều nghiêm túc nhớ lại, sợ đem họ dẫn tới xà huyệt, cứ như vậy mà khẩn trương tìm kiếm.
“ Nơi này tương đối an toàn, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi!” Lương Loan nói.
“ Ừm, được.” Trương Nhật Sơn đáp lại.
“ Nghỉ ngơi ở đây, ăn một chút gì đi, sắp xếp cảnh giới thay phiên nghỉ ngơi.” Trương Nhật Sơn đều phân phó đâu vào đấy.
Lương Loan lấy ra tấm bản đồ cô đã vẽ ra lúc ở thành Trường Sa, cẩn thận kiểm tra một lần, thật ra cô đã kiểm tra vô số lần, để chắc chắn tấm bản đồ cùng với bản đồ trong đầu cô không có sai sót gì. Thu dọn quần áo một chút, đi tới trước Trương Nhật Sơn, tay đem đồ vật bỏ vào trong túi áo, sau đó ngẩng đầu mỉm cười nói: “ Trương Nhật Sơn, cái này là bùa hộ mệnh ta chuẩn bị cho anh, lúc gặp phải chuyện không cách nào giải quyết thì hãy nhìn nó, bây giờ không được nhìn.” Lương Loan tha thiết nhìn Trương Nhật Sơn. Đây là việc cuối cùng Lương Loan có thể vì anh mà làm! Lương Loan trong lòng nói.
Đi sâu vào Cổ Đồng Kinh, Trương Nhật Sơn vẫn để mình đặt ở phía sau, khi đó bỗng nhiên cô tựa như nhìn thấy Trương Nhật Sơn của trăm năm sau.
Từ một khắc đó, Lương Loan mới nhận ra cô vẫn chỉ yêu một người, bất kể là Trương phó quan của trăm năm trước hay là Hội trưởng Cửu Môn của trăm năm sau Trương Nhật Sơn, chưa bao giờ thay đổi, chỉ là bọn họ trải qua trăm năm thử thách mà thôi. Trong lòng Lương Loan xuất hiện một loại hối hận, lúc còn ở đây, đã không có đối xử tốt với anh.
Mọi người đều là như vậy, sắp sửa mất đi mới biết quý trọng.
Mọi người tiếp tục tiến lên, trên đường tuy gặp phải vài con hắc mao xà, nhưng đối với thân thủ của bọn họ đối phó với chúng không thành vấn đề.
Lương Loan bước chân càng ngày càng chậm, thật giống như phía trước có nguy hiểm. Trương Nhật Sơn không ngừng quay đầu lại, biểu hiện hỏi thăm, nhưng Lương Loan vẫn chỉ mỉm cười đáp lại.
Chợt phát hiện phía trước không có đường, phía trước là vách núi.
Cuối cùng cũng đã đến, Lương Loan trái lại cảm thấy thoải mái. Từ nơi nào đến thì về nơi đó, Lương Loan thầm nghĩ.
Lúc này, Trương Nhật Sơn nắm lấy tay cô, nhìn chăm chăm cô, “Cô muốn làm gì?” Đôi mắt giống như nhìn thấy mọi chuyện.
“ Anh đoán?” Lương Loan mỉm cười nhìn lại khuôn mặt ngây ngô, có chút trẻ con kia.
“ Trương Nhật Sơn, thả ta, cũng như thả bản thân anh. Chờ trăm năm sau chúng ta nhất định sẽ lại gặp nhau, ta nhất định chờ anh đến, anh hùng của ta.”
“ Tại sao, tại sao, ta đang hỏi cô tại sao?” trong mắt Trương Nhật Sơn xuất hiện hung quang có thể giết người.
“ Không có ta, anh mới có thể không sợ hãi, buông tay làm tất cả.” Lương Loan mắt rưng rưng nói.
“ Có cô cũng có thể, nhất định có thể.” Trương Nhật Sơn giống như mãnh thú phẫn nộ gáo thét.
“ Có thể sao, thật sự có thể sao? Không nên gạt chính mình, được không?” Lương Loan ôn nhu trả lời.
“ Trương Nhật Sơn, anh còn trách nhiệm của anh, anh quên rồi sao, anh không chỉ là một nam nhân hay là quân nhân mà quang trọng anh còn là người Trương gia! Buông tay đi, hãy làm chuyện mà anh nên làm. Ta ở trăm năm sau chờ anh. Không gặp không về!” Lương Loan ánh mắt kiên định.
Đúng vậy, Trương Nhật Sơn không chỉ là một nam nhân, đồng thời cũng là quân nhân lại càng là người Trương gia, anh tự nhiên hiểu được trách nhiệm mà anh phải gánh vác. Chỉ có tâm vô lo lắng mới có thể phấn đấu quên mình, dũng cảm tiến lên.
Tay rốt cuộc buông ra, anh hiểu rõ lời Lương Loan nói. Sáng suốt như anh, nhưng để buông tay cần biết bao nhiêu dũng khí.
“ Lương Loan, cô chờ ta, ta nhất định sẽ tiếp tục sống, ta sẽ đến tìm cô!”
Trương Nhật Sơn nghiêm túc hứa hẹn.
“ Trương Nhật Sơn, ta yêu anh, Lương Loan yêu anh trăm năm!” Lương Loan trong chớp mắt xoay người nhảy xuống vách đá.
“ Tình bất tri sở khởi, cô nhất vãng nhi thâm.” Vách núi sâu vọng lại

Linh hồn ta vốn là thiếu niên bướng bỉnh, không tin quỷ thần chẳng tin người.
Chiếm trọn ưu ái của nhân gian, rồi trả hết bằng thân lưu lạc.

“ Lương Loan, Lương Loan, Lương Loan” Một người khẩn thiết hô.
Lương Loan rốt cuộc mở mắt, trước mắt vẫn là khuôn mặt quen thuộc kia! Thời gian xóa đi toàn bộ nét ngây thơ, nhưng ánh mắt kiên nghị vẫn giống như trước.
Trở về, nhìn thấy anh! Lương Loan lập tức ôm tới, cám ơn anh đã tìm được ta, Lương Loan mệt mỏi nhìn anh, chậm rãi nói, “Tình bất tri sở khởi, cố nhất vãng nhi thâm”, Trương Nhật Sơn ngây ngẩn cả người, thật giống như mở ra một mảnh ký ức, anh sững sờ nhìn Lương Loan, trong mắt xuất hiện thủy quang.
Cám ơn anh, còn sống đến tìm ta --- anh hùng của ta.

>>>>> Kết <<<<

Mình đã rưng rưng nước mắt, nhìu cảm xúc quá. Nhập tâm quá rồi. Tác giả thật sự rất tuyệt, ngay cả lời bài bát nhạc phim cũng để vào được ( mời rượu), mình có chút gian dối copy lại lời dịch. Cho nên mình sẽ post luôn bài hát hihi. Tạ lỗi ^^!! Với lại mình cũng rất rất rất thích bài hát này, quá hợp. mình cũng yêu thích Ninh ca nữa. 

#fanfic_luongsoncp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro