Chương 12 : Mưa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời bắt đầu mưa.

Những lời nguyền không hề bị xáo trộn, tiếp tục hoành hành khi tiếng la hét của người dân ngày càng ít đi.

Junpei nắm lấy tay áo của Yuuji, nửa nấp sau lưng cậu khi họ đối mặt với Chú Nguyền sư Nanami Kento.

Nanami tặc lưỡi khó chịu, đưa tay còn lại vuốt mái tóc đang nhanh chóng trở nên ướt nhẹp của mình. Sau khi chắc chắn rằng những sợi vàng sẽ không tuột ra được, Nanami vào tư thế chiến đấu. "Kỹ thuật của tôi vẽ một đường dọc theo mục tiêu và sử dụng tỷ lệ 7:3, tạo ra điểm yếu ở vị trí đó-"

"Đợi đã! Tại sao anh lại nói cho chúng tôi biết?" Yuuji bối rối hỏi. Sẽ là bất lợi cho Chú Nguyền sư Nanami khi tiết lộ thông tin thuật thức của mình phải không? (Không phải là Yuuji hiểu nhiều từ trong lời giải thích đó...)

"Tôi sẽ đánh giá cao nếu lần sau cậu không ngắt lời tôi, Itadori-kun. Tôi không phải là người kiên nhẫn." Nanami thở dài-nếu có thể, tiếng thở dài của anh ta có vẻ khó chịu và có chút thất vọng hơn trước. "Tiết lộ thuật thức của mình cho đối thủ có thể được coi là một lợi thế. Tôi cho rằng giáo viên của cậu đã không nói cho cậu điều đó?"

"Ý anh là Gojo-san?"

"À, Gojo. Gia tộc đó có đủ nhân tài. Nhưng họ không thể dạy người khác một cách thấu đáo, tôi tin rằng học trò của họ không thể hiểu được những lời dạy của một người đã mang sẵn thuật thức tự nhiên và mạnh mẽ. Có vẻ như hắn đã gửi cậu vào trong để chịu đau khổ. Đó có phải là cách của hắn không? Dạy học cậu thế này à, Itadori-kun?"

Ánh mắt của Yuuji đanh lại trước lời buộc tội. "Gojo-san đã cứu tôi. Tôi sẽ chết hàng trăm lần nếu anh ấy không xuất hiện đúng lúc!"

"Tuy nhiên, hắn ta vẫn gửi cậu đến ngôi làng này vì biết rằng sẽ có sự hiện diện của không chỉ một mà là nhiều Chú Nguyền Sư mạnh mẽ hơn. Gojo Satoru là người mạnh nhất và đó là lý do tại sao hắn trở nên đáng sợ. Đối với hắn ta, sẽ không quá tổn thương nếu học trò của hắn bỏ mạng trong khi chờ đợi bên ngoài kết giới. Nếu thực sự muốn, hắn có thể đã phá vỡ nó và chúng tôi sẽ rút lui mà không lãng phí một mạng nào."

Siết chặt nắm tay, Yuuji phủ nhận"Gojo-san sẽ không để chúng tôi ở đây để chết!"

"Ồ, chắc chắn là không. Hắn ta có thể sẽ lao vào trước khi tôi ra đòn cuối cùng. Nhưng chúng ta không ở đây để thảo luận về Gojo, Itadori-kun. Hãy coi đây là bài học bù đắp cho việc có một người thầy kém cỏi."

Nanami điều chỉnh lại vũ khí của mình trong khi tiếp tục bài phát biểu trước đó, "Tiết lộ thuật thức của cậu với kẻ thù sẽ tăng cường tác dụng của thuật thức-đó là nếu cậu áp đặt Lời thề ràng buộc lên nó. Trong trường hợp này, nó sẽ có tác dụng. Hãy để tôi cho cậu thấy một ví dụ."

Trước khi Yuuji có thể chuẩn bị cho một cuộc tấn công, Nanami nhảy về phía trước, cán đao được giữ chặt trong tay anh rồi đâm vào cổ tay cậu bằng cạnh cùn của lưỡi dao. Mặc dù cùn nhưng nó đã cắt cổ tay Yuuji đủ sâu để lộ xương. Sau đó Nanami nhảy lùi lại và nói, "Đó là kết quả của Lời thề ràng buộc. Cậu đã sẵn sàng chưa Itadori-kun?"

Junpei ngay lập tức hành động, xé ống tay áo của mình để băng vết thương trên cổ tay Yuuji. Chuyển động của cậu ấy điên cuồng và rõ ràng là cậu đang rất hoảng loạn. Yuuji hầu như không nhận ra cơn đau cho đến khi Junpei quấn chặt cổ tay cậu ấy.

"Au! Cái gì vậy?-"

"Cậu không thể đánh thắng hắn được đâu!" Junpei nhấn mạnh, "chúng ta nên chạy đi!"

"Junpei..." Yuuji muốn bắt đầu nhưng Junpei lại giải thích cầu xin:

"Tôi biết cậu mạnh-dù sao thì cậu cũng là người đã cứu chúng tôi. Nhưng người đàn ông này mạnh hơn rất nhiều. Có lẽ chúng ta có thể thương lượng. Nếu chúng ta chỉ cần-"

"Cậu muốn thương lượng à?" Nanami cắt ngang. "Được rồi, tôi sẽ cho phép cậu và hai người phụ nữ mà Itadori đang cõng trên vai rời khỏi kết giới. Đổi lại, Itadori-kun phải ở lại. Bằng cách đó, không có phiền nhiễu. Như vậy đã đủ chưa?"

"Anh không thể-"

"Đó là một thỏa thuận." Lần này, Yuuji là người đưa ra quyết định. Có Junpei và hai người khác cần được bảo vệ sẽ chỉ kéo cậu xuống. Thêm vào đó, Gojo đang ở bên ngoài kết giới. Junpei có thể thông báo cho anh ấy về sự việc xảy ra bên trong kết giới và có thể Gojo có thể tiến hành can thiệp trước khi Yuuji chết trong tay của một Chú Nguyền sư. Cậu chấp nhận món hời này.

"Yuuji!" Junpei phản đối, rõ ràng là chống lại ý tưởng đó, tay cậu ấy nắm chặt cổ áo Yuuji. "Hắn sẽ giết cậu đấy!"

"Trái ngược với dự đoán của cậu, tôi không đến đây để giết Itadori-kun," Nanami nói, "Nếu cậu ta chết trước khi kế hoạch được hoàn thành thì mọi nỗ lực sẽ trở nên uổng phí."

Yuuji gỡ tay Junpei ra khỏi cổ áo bằng bàn tay không bị thương của mình. "Tôi sẽ trở về nguyên vẹn. Cậu không cần phải lo lắng cho tôi. Gojo-san sẽ ở bên ngoài. Chỉ cần anh ấy còn ở ngoài đó, tôi sẽ không chết."

"... Cậu tin tưởng hắn ta đến thế sao?"

Những lời nói của Nanami có thể đã ảnh hưởng đến lòng tin, Yuuji nghĩ. Tuy nhiên, điều đó không thay đổi sự thật rằng công việc của Gojo với tư cách là Thuật sư Jujutsu là cứu người. Gojo từ đầu đã bảo cậu đừng đi cùng họ. Vì vậy, phần lớn mọi chuyện là lỗi của Yuuji khi cậu rơi vào hoàn cảnh khó khăn này. cậu sẽ chịu trách nhiệm.

"Ừ!" Cậu gửi hai người phụ nữ vẫn còn bất tỉnh cho Junpei. "Sẽ ổn thôi. Cứ đi thẳng về phía trước."

Mặc dù Junpei bày tỏ sự nghi ngờ và do dự rõ ràng, nhưng cậu vẫn làm như được bảo, đi ngang qua Nanami-người không buồn liếc nhìn cậu ta-và cuối cùng, đi xuyên qua kết giới đen.

Mưa tiếp tục trút xuống, làm ướt tấm garô tạm thời quanh cổ tay Yuuji.

Nanami tiếp tục lập trường trước đó của mình. "Chúng ta bắt đầu chứ Itadori-kun?"

Yuuji gật đầu.

Lần này, khi Nanami lao tới, Yuuji đã chuẩn bị sẵn sàng đón đòn. Một đòn nhắm vào cổ tay còn lại của cậu- nhưng lần này là với cạnh sắc của lưỡi dao.

Yuuji biết tứ chi của mình sẽ bị chặt đứt một lần nữa nếu cậu không tránh được đòn đánh. Nanami đã mong đợi nên Yuuji sẽ phải dùng đến một động thái khác.

Ngay khi lưỡi đao chạm lên da cổ tay còn lại của Yuuji, Yuuji vặn sang một bên, nắm lấy cánh tay đang cầm lưỡi đao bằng bàn tay bị thương của mình-máu thấm qua lớp vải-và dùng đà đá vào đầu gối của Nanami để làm mất cân bằng anh ta.

Nanami ném vũ khí lên không trung khi anh ta bị đánh ngã xuống đất bùn. Yuuji bị mất tập trung, cậu tự hỏi lưỡi đao sẽ tiếp đất ở đâu thì nhân cơ hội để trả đũa Nanami, anh tung một cú đá vào mặt Yuuji, thấm đẫm chú lực.

Yuuji loạng choạng, lần này chắc mũi cậu bị gãy rồi. Đầu tiên là cổ tay, sau đó là mũi. Chú Nguyền sư này thực sự có một kế hoạch đánh bại cậu.

Nanami vừa đứng dậy đã bắt được thanh đao rơi xuống, phủi bùn trên mặt. "Đó là một bước đi thông minh, Itadori-kun. Nhưng cậu nên nhanh chóng tấn công tiếp; cậu không thể làm tôi bất lực. Một lần nữa, Itadori-kun."

Ngay khi cơn đau ban đầu dịu bớt, Yuuji lao tới và đè Nanami xuống đất một lần nữa, một cú đấm hướng thẳng vào mặt anh ta và bị Nanami chặn lại bằng mặt phẳng của lưỡi kiếm. Các đốt ngón tay của Yuuji đã bị cắt nhưng cậu vẫn tiếp tục đấm bằng cánh tay không bị thương của mình cho đến khi cuối cùng cậu có thể tiếp xúc với da, vấy máu từ các đốt ngón tay của mình lên khuôn mặt đục khoét của Nanami.

"Không có năng lượng nguyền rủa à?" Nguyền Chú sư chế giễu, một nụ cười nhếch mép nhẹ hiện lên trên nét mặt anh ta. Đôi mắt Yuuji mở to ngạc nhiên-do sự khiêu khích hoặc thực tế là cậu ấy không thể truyền năng lượng nguyền rủa vào những cú đấm của mình. Cậu không thể thoát ra kịp thời trước khi Nanami dùng cạnh cùn của lưỡi dao đập vào mặt cậu.

Một vết chém sâu khác được giáng xuống, chạy từ lông mày rồi đến một bên mũi. Yuuji hét lên đau đớn khi cậu lăn sang một bên, ôm lấy một bên khuôn mặt đang chảy máu đầm đìa. Các đòn tấn công của Nanami rất chính xác nhưng không tha thứ. Nếu Nanami nghiêm túc muốn giết cậu, thì Yuuji sẽ chẳng là gì ngoài một đống chân tay gãy nằm ngổn ngang trên mặt đất.

Nanami đứng dậy, nhét lưỡi kiếm vào dây đai bộ kimono của mình. "Tôi tin rằng tôi đã chứng minh được quan điểm của mình, Itadori-kun. Cậu sẽ không bị giết vì mục đích sử dụng của mình-như một vật chứa hay một công cụ để hồi sinh."

Yuuji không thể hiểu Nanami đang nói gì, chỉ nghe thấy giọng nói đều đều của người kia khi anh ấy nói. Nỗi đau quá lớn. Đã lâu rồi cậu không bị, trừ Maki và Inumaki... Họ có bị choáng ngợp như cậu không? Hay họ đã rời khỏi kết giới an toàn và nguyên vẹn?

Yuuji đã không vâng lời Maki phải không? Chiến đấu chống lại một người mà cậu không thể thắng được. Nhưng cậu ưu tiên những gì có thể. Tuy nhiên, giờ đây cậu bị trọng thương và điều đó thật đau đớn...

"Thuật Chiêu hồn là một chú thuật thức mà tôi không quen thuộc do các chi tiết phức tạp của nó. Nhưng tôi biết rằng để hồi sinh một ai đó, thì phải trả lại cho cái chết một sinh mệnh khác, để giữ lại kẻ hồi sinh ở cõi phàm trần."

Tiếng bước chân nện vào vũng nước rồi Yuuji nhìn thấy một vài kẻ đội mũ trùm đầu khác tham gia cùng Nanami. Một trong những người đội mũ trùm đầu đó bước tới, chặn tầm nhìn của Nanami. Người đó bỏ mũ trùm, để lộ một bà già đeo chuỗi hạt cầu nguyện quanh cổ.

"Kim Khí của Sukuna," bà nói với giọng khàn khàn, cúi xuống đất để kiểm tra Yuuji kỹ hơn.

Vì lý do nào đó, chính vào lúc này Yuuji đã có thể nghe to và rõ ràng: "Điều đó sẽ được thực hiện ngay bây giờ. Trái tim của thằng nhóc này sẽ được dùng để hồi sinh Fushiguro Megumi."

"Hồi sinh... Megumi?" Qua dòng máu chảy vào mắt, Yuuji có thể thấy người phụ nữ đang cười toe toét. Bà ta rút ra một con dao từ tay áo của mình, dùng nó để xé toạc phần áo trên của Yuuji, để lộ bộ ngực của cậu.

"Cuộc tấn công vào ngôi làng không phải ngẫu nhiên đâu, Kim Khí của Sukuna. Mục đích chính là sử dụng trái tim mà Vua Nguyền Hồn đã tạo ra cho ngươi để hồi sinh người yêu của ngài. Sẽ không đau đớn. Đừng lo lắng."

Trái tim của cậu! Họ sẽ xé nó ra khỏi cơ thể cậu, lần nữa! Giống như Sukuna đã làm! Ký ức của Yuuji tuy mơ hồ từ trước, song một phần nào đó, nó vẫn ám ảnh cậu khi tỉnh dậy, sau khi trái tim đã được phục hồi. Yuuji không muốn trải nghiệm cái cảm giác khủng khiếp đó một lần nào nữa!

Yuuji ngồi dậy chỉ để bị Nanami kéo thân mình xuống đất. "Tôi xin lỗi, Itadori-kun..."

Yuuji quay sang anh, cầu xin, "Anh đã nói là anh sẽ không giết tôi! Anh đã hứa là anh sẽ không làm! Anh đã nói đây chỉ là một bài học mà-"

Sự lạnh lẽo của một lưỡi dao xuyên qua ngực anh. Yuuji rên rỉ đau đớn, cậu vẫn không rời mắt khỏi Nanami.

Có lẽ đó là trí tưởng tượng của cậu nhưng Yuuji thề rằng vẻ mặt của Nanami đang dao động. "Itadori-kun." Có phải việc gọi tên cậu là điều duy nhất mà Nanami có thể làm không? Lúc trước anh nói nhiều lắm mà!

À, đúng rồi... Nanami vẫn là Chú Nguyền sư, chứ không phải Thuật sư Jujutsu . Họ sử dụng thuật thức của họ để làm điều ác. Gojo đã đúng.

Cơn mưa thật không thể tha thứ.

Lưỡi dao cắm sâu vào ngực cậu, khiến Yuuji ho ra máu, khiến đường thở của cậu bị tắc nghẽn. "K-Không... Anh không thể-làm ơn, không không không-"

"Với sự hồi sinh của Fushiguro Megumi, Thời đại hoàng kim của Jujutsu sẽ lại bắt đầu!" bà già hét lên trong niềm vui sướng, cắt xuyên da, xuyên thịt, xuyên lẫn cả xương để lộ trái tim vẫn còn đập của Yuuji.

"Vua Nguyền Hồn sẽ vui mừng! Ngay cả Pháp sư mạnh nhất, Gojo Satoru, cũng sẽ gục ngã trước sức mạnh của Người!"

Yuuji đã bắt đầu đá nhưng chân của cậu cũng bị giữ lại bởi một trong những Chú Nguyền sư khác. Nếu họ ở đây, điều đó có nghĩa là Maki không thể cản trở được họ. Vậy Maki ở đâu? Chị ấy có trốn thoát được không? Có ai đó sẽ cứu cậu chứ? Ông của Yuuji chắc chắn sẽ mắng cậu mất, nếu ông ở đây với cậu. Ông ấy sẽ nói, "Tự nhiên lại đi lo lắng cho người khác trong khi chính mình lại đang gặp nguy hiểm, Cái thằng nhóc ngu ngốc này?!!"

Vâng, cậu thật ngu ngốc. Cậu rất sợ hãi. Nó đang xảy ra lần nữa.

Nanami đang run rẩy. Yuuji có thể cảm nhận được khi tay Nanami đè lên vai để ngăn cậu đứng dậy. Yuuji cảm thấy mình như một con lợn bị moi ruột. Thị lực của cậu mờ đi ngay khi người phụ nữ cắt đứt các tĩnh mạch và động mạch giữ cho trái tim của Yuuji được an toàn.

Có vẻ như cậu thật sự sẽ không thể thoát ra khỏi kết giới nguyên vẹn.

Yuuji nhắm mắt lại.

Mưa giảm dần thành giọt. Nhưng trời vẫn lạnh. Cậu lạnh quá.

"Chúng ta đã sẵn sàng rồi," cậu nghe thấy bà già nói.

"Đáng lẽ ngươi nên hạ gục cậu nhóc-"

"Đó không phải là công việc của ngươi sao, Nanami-san?"

"Bà không hề nói với tôi là sẽ đi moi tim sống một đứa trẻ!"

"Nó là cần thiết."

"Đừng có nói với tôi về những gì cần thiết."

"Sự dịu dàng của ngươi đối với trẻ con đang dần lộ rõ, Nanami-san. Ta có nên cảm thấy tội lỗi không?"

Hơi thở của Yuuji chậm lại. Hay ngay từ đầu anh ấy đã từng thở rồi?

"-được tạo hình từ bóng đêm-"

"-bầu trời đã đủ đen tối-

"-trái tim như một sợi dây ràng buộc-"

"-YUUJI!" Một giọng nói quen thuộc. Yuuji chắc chắn rằng cậu đã nghe thấy giọng nói đó nói trong...những nguyên liệu làm onigiri .

"Hãy thức tỉnh đi, Fushiguro Megumi!"

Sau khi nghe tiếng gọi tên mình, Yuuji không còn nghe thấy gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro