Chương 24 : Kẻ đột nhập.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Gojo-san?!"

"Yo, Yuuji!" Đó là Gojo Satoru, Pháp sư mạnh nhất thời Heian, đứng trước cổng torii . "Là do tôi hay không khí ở thời đại của cậu mỏng hơn vậy? Ồ, nhìn xem này, sao chỗ này có nhiều đền thờ thế? Cậu có cần nhất thiết phải tôn thờ nhiều thần như vậy không, Yuuji?"

Yuuji dụi mắt, suy nghĩ xem liệu mình có đang gặp ác mộng hay không. Miệng cậu há hốc khi nhìn thấy Gojo vẫn hiện diện ngay cả khi tầm nhìn của mình ngày càng mờ đi do dụi mắt liên tục.

Gojo ở đây.

Gojo đang ở đây!

"Hể, lạ thật. Tôi không cảm nhận được bất kỳ năng lượng thần thánh nào từ những ngôi đền ở đây. Chúng không thể chỉ để trang trí thôi, phải không?" Nhận thấy Yuuji vẫn còn kinh ngạc-theo ý tưởng của Gojo-anh búng ngón tay để khiến cậu tập trung lại. "Yuuji? Yuuji??? Cậu vẫn đang nghe chứ?"

Không, không, không-Yuuji không lắng nghe. Cậu không hề nghe! Cậu cũng sẽ không nhìn! Vì vậy, Yuuji nhắm mắt lại và dùng tay che chúng lại.

Tất nhiên, Gojo đã hiểu sai cách. Anh ta đã hiểu sai rất nhiều điều. "Đừng khóc, Yuuji! Tôi cũng rất vui khi được gặp cậu!"

'Tôi không vui!' Yuuji nghĩ. Khi nhắc đến ' khóc ', cậu thực sự cảm thấy muốn khóc nhưng không phải vì những lý do mà Gojo đang nghĩ. Cậu muốn khóc vì cái quái gì đã khiến Gojo xuyên không tới đây! Gojo về mặt hiện tại thì anh ta thuộc về quá khứ?! Liệu tất cả các Pháp sư có thể sử dụng cổng torii và di chuyển qua lại giữa các thời đại không? Yuuji có rất nhiều câu hỏi mà không chắc Gojo có thể trả lời trung thực hay không.

Một bàn tay đặt lên đầu cậu. Gojo dùng ngón tay xoa bóp da đầu, nói, "Đây, đây-"

Yuuji ngay lập tức phản ứng lại sự tiếp xúc vật lý bằng cách hất tay ra và lùi lại. Bàn tay anh đau nhức vì bị tát.

Gojo không hề bối rối. "Không? Cậu không nhớ tôi sao? Aww, Yuuji, tôi bị tổn thương đó!"

"S-Sao-sao anh lại ở đây?!"

"Đó thực sự là một câu hỏi hay, Yuuji. Tại sao chúng ta không thảo luận vấn đề này ở nhà của cậu nhỉ?"

Yuuji ngần ngại trước ý tưởng về việc Thuật sư tự nhiên như ở nhà trong không gian an toàn duy nhất của Yuuji.

Cậu nhanh chóng kêu lên: "Không!"

_

Vài phút sau, Yuuji đang pha cho Gojo một tách cà phê.

Họ ngồi quanh một chiếc bàn trong phòng khách. Sau khi Yuuji phản đối việc cho Gojo vào nhà, người đàn ông đã tự mời mình vào rồi nói rằng, đó chỉ là đúng đắn vì anh ta là khách (và anh muốn xem nội thất của một ngôi nhà thời hiện đại, hứa sẽ không chạm vào bất cứ thứ gì).

Yuuji bất lực trong việc ngăn cản anh ta nên họ ở đây.

Gojo đã tháo khăn bịt mắt ra, để lộ đôi mắt xanh tuyệt đẹp. Yuuji cảm thấy hơi bất an khi đôi mắt ấy chỉ hướng vào cậu, vì không có người nào khác trong nhà. Cậu vặn vẹo vì cảm giác khó chịu khi bị theo dõi.

Gojo có thể không sở hữu sáu con mắt theo đúng nghĩa đen biệt danh, nhưng có cảm giác như có 6 cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu, chờ đợi, rình rập và phân tích.

Yuuji cảm thấy như người lạ ngay trong chính ngôi nhà của mình.

Nhấc tách cà phê lên, Gojo thổi vài cái cho bay bớt hơi nước rồi nhấp một ngụm song nhanh chóng nhổ ra, phun hết cà phê vào mặt Yuuji.

"Gojo-san..."

Nhưng Gojo đang lắp bắp, dùng ngón tay chà xát lưỡi mình. Sau khi loại bỏ bất cứ thứ gì mà anh muốn loại bỏ, Gojo đã kêu lên: "Đắng quá! Đó hoàn toàn không phải trà!"

Yuuji lau khuôn mặt ướt đẫm của mình bằng tay áo khoác. "Đây vốn không phải là trà, Gojo-san."

"Lẽ ra cậu có thể cảnh báo tôi trước chứ! Tôi nghĩ tôi sẽ chết vì đắng mất!"

"Anh chưa nói với tôi là anh thích đồ ngọt."

"Tôi có!"

"Ồ, Bây giờ tôi biết rồi." Yuuji đứng dậy nhặt lấy tách cà phê bị bỏ trên bàn rồi bắt đầu rửa mặt ở bồn rửa.

"Nước từ đâu ra vậy?" Gojo hỏi, nhìn chăm chú từ phía sau Yuuji. Chuyển động của anh rất nhanh, đặc biệt là khi tò mò; anh đã tìm được Yuuji, sợ rằng nếu cậu cố gắng chạy trốn, Gojo thậm chí sẽ không đếm đến 3 trước khi truy tìm cậu. Thành thật mà nói, anh ta cũng đáng sợ như Sukuna trừ bốn mắt (vì Gojo có sáu!) và bốn cánh tay.

"Đây có phải là máy rút nước tự động không? Dưới nhà cậu có cái giếng à?"

Sau khi rửa sạch vết cà phê còn dính trên mặt, Yuuji nhìn Gojo bằng ánh mắt ngơ ngác. Nước nhỏ giọt từ vòi. "Gojo-san. Làm ơn chỉ cần... trả lời câu hỏi của tôi trước và tôi sẽ trả lời câu hỏi của anh. Lúc này tôi thực sự... thực sự bối rối và hơi bực mình."

Đôi mắt của Gojo mở to, có lẽ là do nhận ra (hoặc giả tạo). Yuuji cũng không chắc liệu Pháp sư có khả năng cảm thông hay không.

Cậu dùng khăn lau khô mặt, lấy hộp sữa chuối nhỏ trong tủ lạnh cùng giẻ lau dọn đống bừa bộn trên bàn rồi dẫn Gojo quay lại ngồi.

Pháp sư mạnh nhất ngoan ngoãn ngồi xuống mà không có bất kỳ lời nhận xét táo bạo nào. Anh cũng nhận hộp sữa chuối (Yuuji đâm ống hút vào chỗ chỉ định và hướng dẫn Gojo nhấp nhẹ nhàng kẻo bị sặc). Khi hương vị sữa chuối chạm tới vòm miệng, Gojo rên rỉ. "Yuuji! Cậu quả là một người chủ nhà tuyệt vời!"

"Ừ, ừ." Yuuji đảo mắt, cảm giác quá mệt mỏi như trải qua cả trăm năm vì phải chiều theo một kẻ đột nhập bằng những trò tai quái ngớ ngẩn của anh ta. Cậu lau miếng giẻ lên chỗ cà phê bị đổ và nghĩ rằng, cậu cũng sẽ phải lau toàn bộ bàn khi làm việc đó. Yuuji phải đi mấy lần từ bồn rửa đến bàn trước khi hài lòng với việc dọn dẹp. Ông nội sẽ rất tự hào-và cũng kinh hoàng khi để một người lạ (người được cho là sẽ giết cậu sau khi Yuuji ăn hết các ngón tay của Sukuna) vào trong nhà mình.

Wasuke chắc chắn sẽ mắng hoặc tệ hơn, để Yuuji chăm sóc những cái cây mà cậu có thể sẽ giết chúng trong vòng vài phút sau khi cố gắng nhổ cỏ xung quanh những cây nói trên. Khi đó, Wasuke sẽ chỉ thở dài và nói: "Không còn cách nào khác". Kiểu ông nội điển hình.

Yuuji ngồi xuống đối diện Gojo và đợi người kia uống xong sữa chuối. Người sau dành thời gian thưởng thức đồ uống một cách ngọt ngào, nói rằng anh ta chưa bao giờ nếm bất cứ thứ gì giống như vậy và cũng yêu cầu liệu anh có thể mang một ít về Heian hay không. Yuuji chỉ gật đầu mà không suy nghĩ, cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đã cạn kiệt. Giờ thì cậu đã hiểu tại sao Shoko-san lại nói Gojo có tính cách xấu.

Vài phút nữa trôi qua khi Yuuji cuối cùng cũng nghe thấy âm thanh nhấm nháp phần cuối của nó, đánh giá từ việc không khí bị hút vào miệng Gojo khiến chiếc hộp xì hơi.

"Anh sẽ kể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra bây giờ chứ, Gojo-san?"

Gojo bỏ ống hút ra khỏi miệng và cười toe toét. "Tất nhiên rồi. Tôi sẽ không bỏ rơi cậu ở vách đá nữa đâu, Yuuji!"

"Thật ra thì anh đã làm rồi-"

Thầy Pháp đập chiếc hộp rỗng lên bàn rồi bắt đầu câu chuyện của mình.

"Cậu thấy đấy, chuyện xảy ra như thế này-"

_

"Hãy chơi trò Thuật sư vĩ đại nhất mọi thời đại nào: Trò chơi đoán của Gojo Satoru! Ông đã sẵn sàng chưa? Tới luôn nào!"

Sukuna rên rỉ trong lòng, viết nguệch ngoạc trên hai cuộn giấy bằng cả hai tay cùng một lúc. Hắn thuận cả hai tay và có thể viết bằng hai tay cùng một lúc! Nếu Sukuna không phải là một Lời nguyền thì hắn sẽ trở thành một Thượng Thư khá tài năng của Thiên Hoàng!

Khi chuyện xảy ra, cả hai đều đang ở trong thư viện của Sukuna. Điều gì đã khiến Gojo quấy rầy Lời nguyền thì chỉ có bản thân anh ta mới biết-Sukuna không quan tâm. Nếu hắn ta làm theo cách của riêng - thì điều mà hắn sẽ làm khi Gojo trong lãnh địa của hắn ta - là hắn sẽ nghiền nát Thuật sư thành bột giấy.

Thật không may, chút chú lực mà hắn có, lại không đủ để nghiền nát hoàn toàn tên Thuật sư, vì tên nhóc ấy dường như đã quay được trở về thời đại của mình và có khả năng sẽ không quay trở lại. Tự bao giờ. Tuy nhiên, đó câu hỏi hay.

Khi Sukuna từ ngôi đền quay trở lại tòa nhà chính của khu đất, hắn ngay lập tức bị một Pháp sư phiền phức bắt gặp, người đã hỏi, "Yuuji đâu rồi?"

Sukuna không trả lời.

Vì vậy, Gojo nhắc đi nhắc lại : "Yuuji đâu rồi? Ông không giết cậu ấy, tôi vẫn có thể cảm nhận được Chú Lực. Nếu ông giết Yuuji, ông sẽ bất lực và có thể sẽ chết ngay bây giờ. Yuuji ở đâu? Có phải không hả? Ông nhốt cậu ấy vào một đường hầm dưới lòng đất nào đó trong khi chúng ta không có mặt ở đây đúng không? Yuuji đâu rồi hả?"

Sukuna cố gắng nắm lấy mặt trước áo choàng của Pháp sư nhưng không thể làm được do Vô cực bao phủ cơ thể anh ta. Hắn ta chỉ có thể đấm thẳng vào mặt Gojo, khó chịu trước những câu hỏi không ngừng nghỉ và đặc biệt là vào mặt Pháp sư, người cũng chịu trách nhiệm cho cái chết của Megumi, người đã thông báo cho hắn rằng tên nhóc phiền phức vẫn còn sống do đó đã cắt đứt Lời thể ràng buộc.

Chết tiệt! Sukuna muốn giết người biết bao. Hắn chưa bao giờ cảm thấy bất lực như vậy trước đây ngay cả khi hắn đã ngủ say trong nhiều năm. Một khi có cơ hội, Gojo sẽ khóc lóc cầu xin cái chết ngọt ngào và thương xót.

Một ngày. Sukuna thầm chửi rủa, trừng mắt nhìn những người đang túm tụm được cứu khỏi làng Hida và rút lui về nơi ở của mình.

_

Sáng ra, Sukuna còn kích động hơn hôm qua. Gojo không chỉ thuyết phục Uraume phục vụ đồ ăn cho người dân trong làng mà còn làm như vậy với lý do "Yuuji hẳn sẽ muốn món này."

Giờ đây, Sukuna biết Uraume là người hầu trung thành nhất mà hắn có. Họ sẽ không bao giờ phản bội hắn và sẽ không bao giờ từ bỏ tên tuổi của hắn để ủng hộ một đứa trẻ nào đó. Uraume thật khó làm hài lòng; mọi thứ Họ làm đều là vì Sukuna. Họ đã tuyên bố rằng bất cứ điều gì Sukuna thấy hài lòng thì Họ cũng sẽ hài lòng.

Tuy nhiên, hắn không bao giờ mong đợi Uraume sẽ dịu đi xung quanh Vật Chứa của Hắn. Có lẽ là do biệt danh. Khoảnh khắc Yuuji bắt đầu gọi Uraume là ' Ume-chan ', Họ đã nhìn cậu nhóc dưới một góc nhìn mới. Họ đã gọi cậu bằng tên thật thay vì là từ ' con người ' như thường lệ. Đó lẽ ra phải là manh mối đầu tiên mà Sukuna nên biết. Rốt cuộc thì người hầu lạnh lùng và thờ ơ của hắn cũng có khả năng cảm nhận. Những cảm giác đó vẫn còn đó dù cậu nhóc đã chọn về nhà.

Bây giờ, hắn phải làm gì đây?

Buổi sáng của hắn ta đã bị hủy hoại rồi. Sukuna không có cảm giác thèm ăn hay ngấu nghiến đồ ăn - cái miệng trên bụng hắn kịch liệt không đồng ý về điểm đó nhưng hắn lại ngậm miệng lại - hắn ta cũng không đủ kiên nhẫn để đi lang thang quanh tòa nhà. Nhìn thấy những con người yếu ớt hơn hắn, sống trong điền trang, ăn thức ăn của hắn. Là đã đủ để gây ra một cơn thịnh nộ khác khắp nơi rồi.

Tuy nhiên, cơn thịnh nộ có thể mang lại điều gì tốt đẹp cho hắn ta? Sukuna không có phương tiện để giết và tiêu diệt theo ý muốn. Thật không may, hắn thiếu sức mạnh để làm điều đó. Chết tiệt, cái thằng nhóc đó lại là một đứa hèn nhát.

Vì vậy, Sukuna đã làm điều duy nhất có thể khiến hắn ta bình tĩnh lại.

Sukuna đến thư viện để viết. Ngày trước, Megumi là người thích đọc và viết trong khi Sukuna thích nói chuyện. Megumi cũng là người dạy hắn cách đọc viết. Suy cho cùng, Heian đã phát triển mạnh về văn học và thi ca. Sukuna là một Lời nguyền nhưng là một Lời nguyền phức tạp, hắn ta khác biệt với những lời nguyền còn lại. Vậy nên, Sukuna đã học hỏi và nhận thấy hoạt động sáng tạo không đến nỗi quá khó chịu. Hắn cũng sẽ có thể đắm mình trong sự im lặng thoải mái với người mình yêu, sự gián đoạn chỉ là âm thanh của-

"Sukuna!" Gojo trượt mở shoji và bước qua ngưỡng cửa, tránh giẫm lên những tờ giấy rải rác khắp phòng với Vô Cực của mình.

Về cơ bản, Lục Nhãn đang lơ lửng cách sàn nhà vài inch khi ngồi khoanh chân trước mặt hắn. "Sukuna."

Nếu Sukuna không trả lời, Gojo sẽ tiếp tục nói. Và nếu Gojo tiếp tục nói, Sukuna sẽ buộc phải đáp lại chỉ để khiến anh ta im lặng. Thật khó chịu làm sao.

"Cái gì."

"Hãy chơi trò Thuật sư vĩ đại nhất mọi thời đại nào: Trò chơi đoán của Gojo Satoru! Ông đã sẵn sàng chưa? Tới luôn nào!"

Sukuna nhắm cả bốn mắt lại sau khi rên rỉ trong lòng. Tay hắn ngừng viết. Nếu hắn không cẩn thận, những cây cọ sẽ gãy và hỏng. Chúng được Megumi làm bằng tay. Không được để bị hư hỏng. Ít nhất thì không phải do chính tay hắn.

Anh thở ra.

"Được rồi, câu hỏi đầu tiên! Yuuji đâu rồi?!"

Sukuna nghiến răng nghiến lợi, "Ta không biết và ta không quan tâm. Nếu thằng nhóc đó chết thì ta vẫn mặc kệ."

"Ông không hề lo lắng chút nào à?"

"Và tại sao? Hãy nói cho ta biết rằng, ta có nên lo lắng không?"

Gojo nhún vai. "Cậu ấy không phải là Kim Khí của ông sao? Không có cậu ta ở bên, ông sẽ không thể mạnh hơn được, ông biết mà còn gì!"

"Ta đã đủ mạnh rồi."

"Hở."

"Đúng vậy."

"Hả..."

Sukuna buông cọ, để chúng rơi xuống sàn, làm mực bắn tung tóe khắp nơi. "Lục Nhãn, ta mất kiên nhẫn rồi đấy."

"Ông sẽ không như vậy nếu ông chịu trả lời trung thực," Gojo nói, không hề nao núng trước tiếng gầm gừ của Sukuna. "Yuuji đâu?"

"Ta không biết."

"...Được rồi. Hãy để tôi đặt lại câu hỏi: ông có làm gì khiến Yuuji đi qua cổng torii không ?"

Sukuna mở mắt ra nhìn Thuật sư. "Gì cơ?"

"Ông đã-"

"Ta đã nghe thấy ngay từ lần đầu tiên rồi. Điều gì khiến ngươi nghĩ ta đã làm gì thằng nhóc đó?"

"Chà, bởi vì ông là một Lời nguyền lôi kéo với mục đích duy nhất là yêu Megumi điên cuồng hoặc tra tấn nhân loại. Rất có thể là trường hợp thứ hai. Ông đã bảo Yuuji về nhà và bây giờ ông đang hối hận phải không?"

"Không," Sukuna trả lời. Đó là sự thật. Hắn muốn thằng nhóc đó rời đi, hắn muốn nó biến mất khỏi tầm mắt mình nhưng hắn ta chưa bao giờ bảo nó về nhà. Hắn biết tầm quan trọng của Vật Chứa. Nếu có cách nào để mang Megumi trở lại lần thứ ba, hắn ta cần thằng nhóc tiêu thụ nhiều ngón tay hơn.

"Đúng rồi, bởi vì nếu cậu ấy về được nhà, ông sẽ yếu như sên."

Sukuna hướng toàn bộ cơn tức giận của mình bằng cách đấm xuyên qua tấm ván sàn bên cạnh. Những mảnh gỗ mắc kẹt trong các đốt ngón tay của hắn.

"Ối trời, đáng sợ quá, thật đáng sợ quá cơ!" Gojo không hề nao núng và chỉ nói điều đó để chứng tỏ. "Ông biết đấy, thật bất tiện khi để người khác sử dụng sức mạnh của mình. Chắc hẳn ông đã đặt rất nhiều niềm tin vào Megumi-chan để có thể thực hiện Lời thề ràng buộc đó phải không?"

"Đừng thêm bất cứ điều gì vào tên của Megumi."

"Megumi-chan."

Sukuna cười man rợ. "Ta sẽ moi ruột ngươi!"

Gojo cũng cười lớn đáp lại. "Thử đi, tôi cũng muốn xem!"

Cả hai cười thách thức với nhau, chờ đợi một trong hai thực hiện hành động đầu tiên. Không ai làm vậy và thế là luồng sát khí tiêu tan.

"Ông dự định đưa Yuuji trở lại như thế nào?"

"Ta không thể và ta cũng không muốn." Sukuna nhặt những cây bút cọ bị rơi ra và đặt chúng lên trên những cuộn giấy đã bị hỏng của mình. "Ngay cả khi ta muốn, ta cũng không có quyền lực đối với cổng torii . Lời thề ràng buộc của Megumi vẫn mạnh mẽ ngay cả sau khi 2 người chết."

"Tệ quá. Có vẻ như chúng ta không thể mang Yuuji trở lại rồi."

"Ngươi không định thử à?" Sukuna nghĩ Gojo thích đứa trẻ đó. Rốt cuộc thì anh ta rất háo hức được dạy dỗ cậu nhóc.

Gojo nghiêng đầu. "Tại sao tôi phải làm vậy? Nếu Yuuji quay trở lại, ông sẽ hành hạ cậu ấy, sau đó là buộc cậu nhóc ăn những ngón tay già nua, cáu kỉnh của ông như một vật chứa. Rồi sau đó, tôi sẽ phải xử tử cậu bé trước khi ông có thể thực hiện kế hoạch thống trị thế giới của mình. Ngược lại với mong đợi, tôi không phải là một người vô cảm. Yuuji thành công trở về nhà mình là lựa chọn tốt nhất dành cho cậu ấy."

"Vậy sao? Rồi tại sao ngươi lại đến đây nếu ngươi đã đi đến kết luận đó?"

"Đơn giản." Gojo lắc lư về phía trước. "Bởi vì Yuuji vẫn còn Chú Lực từ ngón tay đầu tiên mà cậu ta đã tiêu thụ. Tôi không chắc chắn về những gì đang diễn ra ở thời hiện đại nhưng điều tôi chắc chắn là Yuuji sẽ thu hút những Lời nguyền."

Sukuna nhướn mày. "Ngươi định trở thành người hầu được tôn vinh của thằng nhóc và giúp nó thoát khỏi những lời nguyền sao? Ngươi đã sa sút đến mức nào vậy, Lục Nhãn."

"Không, không, hoàn toàn là không. Tôi chỉ đang có một kế hoạch khác."

"Là gì?"

Ngả người ra sau, Gojo mỉm cười. "Điều đó là để tôi biết và để tự ông hiểu."

Sukuna nheo mắt lại. "Ngươi không thể đưa thẳng nhóc từ vật chứa trở về lại thành con người bình thường được. Không có cách nào khả thi."

"Đúng. Nhưng đó hoàn toàn không phải là kế hoạch của tôi. Tất cả những gì tôi muốn ở ông là một cách để vượt qua cổng torii. Điều kiện của Lời thề ràng buộc là gì?"

Sukuna khoanh tay lại. "Ta đã ngủ trong phần lớn những tình trạng như vậy."

"Nhưng Uraume đã ở đó," Gojo chỉ ra, "và tôi chắc chắn rằng Họ đã cập nhật thông tin cho ông biết rồi."

Sukuna chế nhạo. "Đáng lẽ ngươi nên hỏi Họ trước."

"Không, tôi muốn nghe nó từ ông. Rốt cuộc thì Họ không phải là những người bị hạn chế Rii*, sau tất cả."

Sukuna gắt gỏng. "Đó là một trong những điều kiện. Điều thứ hai là chỉ có con người mới được phép vào. Những lời nguyền bị cấm."

"A, ông thật là một lời nguyền tốt, rất biết hợp tác!"

"Còn nói nữa ta sẽ rút lưỡi của ngươi ra và nhét vào trong mũi ngươi cho đến khi nghẹt thở mà chết."

"Những lời đe dọa trống rỗng quá, Sukuna, nó thật là trống rỗng. Cái giếng đã cạn khô vì sự trống rỗng trong những lời đe dọa của ông rồi."

"Câm mồm. Ngươi có muốn ta tiếp tục nói hay không?"

"Ồ vâng, làm ơn ."

Mặc dù chỉ muốn đá Gojo đi nhưng Sukuna vẫn tiếp tục. "Và cuối cùng là cổng torii ngăn cách ta với thế giới bên ngoài."

"Tôi hiểu rồi." Gojo bịt mắt.

"Ngươi có câu trả lời của ngươi."

"Vâng, tôi biết. Ông nói vậy. Bên ngoài thế giới à? Tôi đang mơ hồ nghĩ ra cách liên lạc lại với Yuuji." Gojo đứng dậy và vươn vai. "À, tôi nhớ cậu ấy quá. Tôi rất nóng lòng được kiểm tra lý thuyết của mình và gặp lại cậu ấy. Sự gắt gỏng của những học sinh khác của tôi thì tôi vẫn luôn chào đón nhưng Yuuji quả thật là một người dễ chịu khi ở bên."

Gojo nhìn xuống Sukuna, lại cười toe toét. "Giống như cách Megumi đối xử với ông vậy."

Sukuna không trả lời. Hắn không thể quan tâm hơn đến tình cảm của Gojo dành cho Yuuji

"Ông biết không, sau khi tôi nói chuyện với cậu ấy và nếu Yuuji quyết định quay trở lại, ông nên biết ơn đi. Ông sẽ lấy lại được Kim Khí của mình. Nhưng tôi sẽ không giết cậu ấy ngay cả khi cuộc chiến giữa chúng ta kết thúc và tôi trở thành người chiến thắng." . Tôi đương nhiên sẽ không. Không phải là nô lệ của cấp trên. Tôi là người mạnh nhất. Giống như ông, đã từng. Nhưng không còn nữa. Vì vậy, ông có thể ngồi viết ở đó như một ông già trong khi tôi trả phí cho chuyến thăm Yuuji thân yêu."

Thuật sư rời khỏi phòng trước khi Sukuna có thể trả đũa bằng Chú Lực.

Cuối cùng, sau khi ăn trưa với Shoko, Maki và Inumaki, anh đã kể cho họ nghe lý thuyết của mình.

"Anh điên rồi, Satoru," Maki ngay lập tức nói, "Không đời nào cách đó lại có tác dụng được."

"Lá cải," Inumaki đồng ý.

"Nếu anh trở về với cả hai tay và hai chân bị mất, tôi sẽ không giúp. Đây là một quyết định ngu ngốc. Chúng tôi được khuyên là không được gây rối với Lời thề và mốc thời gian ràng buộc, đặc biệt là không phải cả ba điều đó cùng một lúc ! " Shoko đập mạnh ly rượu sake xuống bàn, tạo ra một tiếng động nặng nề. May mắn thay, nó không vỡ-cái ly hay cái bàn, Gojo không muốn biết.

"Tôi biết cả ba đứa đều không tin tưởng vào quyết định của tôi, đó chính xác là lý do tại sao tôi sẽ làm điều đó!" Gojo kêu lên đầy sợ hãi.

"Tôi sẽ bóp cổ-"

Inuamki nhét một thìa bánh bao vào miệng Maki trước khi cô kịp nổi giận.

"Satoru," Shoko nói, "việc mở một lãnh địa trong giới hạn của cổng torii và sử dụng nó để thúc đẩy bản thân tiến về phía trước không có gì đảm bảo rằng cậu sẽ thành công. Cậu không cần phải mất nhiều thời gian như vậy để giúp đỡ cậu bé. Em ấy đã học được, theo như gửi Maki ở đây, làm thế nào để chú lực vào những cú đấm của em ấy. Chắc chắn Yuuji sẽ chống lại được những lời nguyền. Chưa kể đến dòng dõi của. Gia tộc Itadori vẫn là một gia tộc gồm các Pháp sư Jujutsu không có khả năng chiến đấu. Họ có thể tự vệ nếu cần. Jujutsu không cần phải tập trung vào chiến đấu. Cậu có thể phá vỡ Lời thề ràng buộc và sau đó cậu sẽ nhận nghiệp chướng đến hết đời."

"Như chỉ thị."

Gojo đã đưa ra quyết định của mình. Sức mạnh tiềm ẩn bên trong Yuuji sẽ tiếp tục triệu tập tất cả những Lời nguyền về phía cậu ấy. Yuuji có thể không chỉ chết mà còn khiến thời đại tương lai rơi vào cảnh hoang tàn. Vì vậy, anh phải thuyết phục Yuuji quay trở lại (anh nghi ngờ, anh không muốn đứa trẻ phải chịu đựng thêm lần nữa dưới bàn tay ghê gớm của những Lời nguyền và Chú Nguyền Sư) hoặc tìm cách lấy Năng lượng Nguyền rủa ra khỏi Sukuna.

Vì vậy, đêm đó, khi mặt trăng lên đỉnh, Gojo đã cố gắng làm điều không thể.

Việc đi qua lãnh địa của mình và vượt qua giới hạn của cổng torii, nghiêm trọng hơn anh tưởng tượng. Có cảm giác như bản thân Gojo cũng bị ảnh hưởng bởi lãnh địa của mình. Anh không biết mình phải đi bộ bao lâu. Anh chỉ biết mình phải tiếp tục bước đi hoặc có nguy cơ thất bại trong thí nghiệm của mình.

Sau đó, khi anh đã cạn kiệt nguồn Chú Lực, anh ta đã nhìn thấy lưng của Yuuji và biết rằng mình đã thành công.

Một thành tựu khác được mở khóa bởi Gojo Satoru vĩ đại, Pháp sư mạnh nhất Heian! Chuyến du hành xuyên không thời gian! Chà, về mặt cơ bản thì anh ta là một kẻ đột nhập, phải không?

Khi Yuuji bước đi, có lẽ là quay trở lại nhà mình, Gojo gọi tên cậu.

Và phần còn lại là lịch sử.

Ghi chú: Rii* mình không rõ lắm mà bản dịch tiếng Anh nguyên mẫu câu là như thế này:

"No, I wanted to hear it from you. They weren't the one restricted from crossing the to rii after all."

Mình cũng có tra google thì nó cũng ra thế này:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro