Chương 35 : khởi đầu của một cuộc hành trình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu đi bộ, thì sẽ đến Thủ đô trong ba ngày," Uraume giải thích, "hầu hết các nhà du hành sẽ đến đích trong vòng một tuần nhưng vì Sukuna-sama đi cùng ngươi nên việc đi lại sẽ dễ dàng hơn. Đi rừng mà không lo sợ những lời nguyền khó ưa."

"Nói đến Sukuna..." Yuuji nhìn shoji phòng trường hợp sẽ mở ra khi nhắc đến chủ nhà. Cậu vẫn chưa có cơ hội hỏi xem chuyện có liên quan đến hắn không. Trong trường hợp đó, sẽ giống như Yuuji đang ở trong một dạng Lâu đài Vô cực nào đấy-như anime Kimetsu no Yaiba. Thấy không có sự gián đoạn nào sắp xảy ra, Yuuji mới tiếp tục, "Gần đây hình như Sukuna... có hơi dễ tính phải không dợ?"

Uraume dừng việc thu dọn đồ đạc và nhướng mày. "Ngươi đang ám chỉ gì vậy, Yuuji?"

"Ông ta không chia sẻ những động cơ thầm kín với ngài, phải không?"

"Thật vô lý. Kế hoạch của Sukuna-sama là để chính ngài ấy biết. Ngay cả khi ngài chia sẻ chúng với ta, ta sẽ không phá vỡ lòng tin của ngài để nói cho ngươi, ngay cả khi ngươi đã khẳng định hai chúng ta là..."

"Bạn bè?" Yuuji hy vọng thêm vào.

Uraume nhìn đi nơi khác, quyết định không đáp lại. Tuy nhiên, cũng giống như trước đây, đôi tai đỏ bừng đã phản bội lại cảm xúc thật của Họ. Yuuji cũng quyết định không thu hút sự chú ý vào chuyện đó nữa, kẻo làm Uraume bỏ chạy vì xấu hổ (hoặc đóng băng Yuuji ngay tại chỗ) vì sự xấu hổ như đã nói.

_

Sau khi đóng gói quần áo và đồ ăn mà Yuuji chọn từ trong ba lô của mình được gói lại, Yuuji đi theo Uraume đến lối vào khu nhà nơi các Pháp sư còn lại (trừ Gojo) đang đợi; Sukuna cũng đi cùng, mặc dù hắn vẫn giữ khoảng cách khá xa, cánh tay nhét trong ống tay áo kimono.

"Gojo-san đâu?" Yuuji hỏi người gần nhất hóa ra là Maki.

"Satoru đã đi trước rồi," cô giải thích, "do có một lá thư họp khẩn từ gia đình anh ta. Thật đáng sợ khi thấy bọn họ dường như có nhiều chim đưa thư rảnh rỗi hơn cả Mei Mei, hoặc có lẽ là cho cô ta lũ chim ấy. Đúng là lũ khốn giàu có."

"Là họp chiến lược sao?" Yuuji chớp mắt. Nhận xét về gia đình Gojo không phải việc của cậu để can thiệp nên Yuuji không chắc mình nên đồng ý hay không đồng ý với lời nói của Maki.

"Ai mà biết? Anh ta có vẻ không hài lòng khi nhìn thấy nó. Hơn nữa, từ trước giờ Satoru không bao giờ vui vẻ gì khi nhận được những lá thư từ gia đình mình."

"Vậy gia đình anh ấy có ở Thủ đô không?"

"Một số thôi." Maki giơ hai ngón tay lên. "Nhánh chính của gia tộc-bao gồm các trưởng lão-sống sống ở Thủ đô-" Cô chỉ một ngón tay xuống-"và nhánh còn lại là gia đình ruột thịt của anh ta." Cô đặt ngón tay cuối cùng xuống.

"Vậy Gojo-san có anh chị em nào không?"

"Thánh thần ơi, không," Shoko nói, "Tôi không muốn tưởng tượng những người giống như Satoru có cùng tính cách như anh ta. Đó là chuyện mà ngay cả thuật thức của tôi cũng không thể chữa được." Cô xoa bóp sống mũi, không thích ý nghĩ đó một chút nào. Maki gật đầu đồng cảm trong khi Inumaki chỉ nhún vai.

"Vậy Maki và Inumaki-san cũng sẽ đến Thủ đô phải không?"

"Không," Maki trả lời, "Shoko vẫn không được bảo vệ trong khu định cư. Chúng ta không thể trông cậy vào người hầu của Sukuna để đến nơi trong lúc khó khăn được."

"Đương nhiên là ta sẽ không làm," Uraume nói từ phía sau Sukuna. "Nếu các ngươi không thể bảo vệ những con người mà các ngươi đã dũng cảm cứu thì bọn chúng sống cũng chẳng ích lợi gì. Đừng hòng dựa vào Lời nguyền. Chúng ta không phải là người hầu của các ngươi."

Maki nói: "Tôi sẽ không phạm sai lầm như vậy đâu, chúng tôi sẽ quay lại ngay lập tức khi đi đến cuối tuyến đường."

Yuuji gật đầu. "Vậy chúc may mắn nhé, Maki-san, Inumaki-san." Cậu cúi chào hai người.

"Cậu cũng vậy," Maki trả lời, xoay tròn cây gậy mới được sửa chữa để thể hiện sự thành thạo. "Đừng chết nữa đó, Yuuji. Hoặc có nhiều lỗ trên cơ thể. Nói thật thấy cậu đi đi lại lại rồi nói chuyện mà không có quả tim nhìn kinh dị chết được."

"Cá hồi." Inumaki gật đầu.

Cười lớn, Yuuji vẫy tay. "Nhất định rồi."

"Ngươi sẽ tiếp tục nói chuyện vui vẻ hơn nữa à, nhóc?" Sukuna dài giọng. "Nếu ngươi cứ tiếp tục nói chuyện phiếm thế này thì mà tới giao mùa. Giờ thì khởi hành đi."

"Được rồi, được rồi..." Yuuji sau đó đi đến chỗ Sukuna và Uraume, nở một nụ cười nửa vời với cả hai.

"Quần áo của ngươi đã được đóng gói rồi, Sukuna-sama. Sh-"

"Thằng nhóc sẽ mang theo."

"Gì-?" Yuuji nhìn đống quần áo rồi giơ gói đồ ăn nhẹ cậu ấy mang theo lên với vẻ hoài nghi. "Tôi sẽ mang theo cả hai luôn á?"

"Đó sẽ là bằng chứng cho sức mạnh của ngươi."

"Không, không phải chuyện đó! Ít nhất hơn một nửa số quần áo là của ông hết đấy!"

Liếc nhìn Yuuji, Sukuna nhướng mày. "Còn những bộ quần áo còn lại là của ngươi nhưng là ta mượn. Ngươi sẽ mang hết."

"Ông-"

"Ta không thì giờ để dành cho tranh cãi." Sukuna quay sang Uraume. "Hãy làm công việc của ngươi như mọi khi. Đừng để bất kỳ kẻ lạ mặt nào bước vào đây. Nếu Sát Chú Thuật sư trốn tránh chúng ta mà tiến đến đây, hãy bảo vệ lãnh địa này bằng cả mạng sống của ngươi."

"Tôi đã hiểu, Sukuna-sama. Chúc ngài chuyến đi bình an." Uraume cúi đầu chào.

Sự khó chịu của Yuuji bị lãng quên, cậu cũng quay sang Uraume mà kêu lên, "Ume-chan!"

Uraume đứng dậy, nghiêng đầu. "Vâng?"

"Quần áo-" Sukuna cắt đứt mép tay áo của Yuuji để cảnh báo. Yuuji thở dài. "Ugh, không sao đâu. Hãy cẩn thận nhé, Ume-chan. Đừng nhớ tôi nhiều quá đó?"

Nổi giận trước lời nhận xét, Uraume nhặt túi quần áo lên và nhét nó vào ngực Yuuji, cúi đầu. "Nực cười. C-Có lẽ ta sẽ làm vậy. M-Mối quan tâm của ta chỉ có Sukuna-sama. Nhanh lên đi, đừng bắt ngài ấy phải đợi!"

Nhận lấy túi vải đựng, Yuuji cười lớn. "Được rồi, xin lỗi, xin lỗi mà! Hẹn gặp lại nhé!"

Maki gọi to, "Cậu có vẻ hơi quá thoải mái với Họ nhỉ, Yuuji?"

"Uraume-san thực sự tốt bụng lắm đấy, Maki-san!" Cậu gọi lại, xếp hai bó chồng lên nhau. Yuuji mang cả hai một cách dễ dàng ngay cả khi nó vượt quá chiều cao của cậu, khiến việc điều hướng có phần khó khăn.

"Ừ, bất cứ điều gì." Maki tinh nghịch đảo mắt.

"Hẹn gặp lại, Itadori-kun. Hãy trở về an toàn nhé," Shoko nói, "Satoru có thể đồng ý với phương pháp của Vua Nguyền Hồn nhưng tôi nghi ngờ ông ta sẽ đồng ý cho em chết. Bản thân hãy thật cẩn thận vào."

Yuuji gật đầu ngay khi Sukuna bước đi. Anh chạy bộ để đuổi kịp người kia, những bọc đồ hơi lắc lư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro