51 - 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương51

Nàng vỗ vỗ vai liên tục gọi hắn, hắn hai mắt nhắm nghiền, miệng liên tục kêu khóc, nước mắt thuận thái dương của hắn chảy ướt gối đầu, nàng liên tục gọi, rốt cuộc sau một hồi Lạc Nguyên Khải mới từ trong cơn ác mộng giật mình bừng tỉnh, tim đập hỗn loạn, hơi thở dồn dập, toàn thân vẫn lạnh ngắt chỉ có đầu đã đầy mồ hôi, Âu Cẩn Niên lấy khăn giấy bên tủ đầu giường lau đi cho hắn, nàng lại nhẹ nhàng xoa ngực làm dịu tim đập nhanh, đãi hắn bình tỉnh trở lại "là ác mộng sao, có phải hay không thật đáng sợ?" lúc này hắn mới hoàn hồn, quay đầu nhìn nàng càng là khóc dữ dội hơn "ô. ô....Niên Niên... ta ở trong mơ ... nhìn thấy Lương Thuỵ Bằng ... hắn... hắn cầm dao ... dí vào cổ ta ... ô..ô..ô ... mũi dao rất sắc nhọn ... đã... đã ấn ra vết máu.. nhưng ta.. ta có gọi thế nào ... ngươi cũng bỏ đi ... gọi to thế nào .. ngươi cũng không nghe thấy ... ô..ô" Lajc Nguyên Khải thở hổn hển, nói một hơi nhiều như vậy lời nói đã có miếng chảy xuống cằm, nhìn hắn sợ tới mức mặt mày xanh trắng, há miệng thở dốc, nàng hận không thể lập tức xé xác Lương Thuỵ Bằng ra hàng trăm mảnh "Nguyên Khải, không có việc gì, chỉ là nằm mộng, không phải sợ, có ta ở đây, ta đang ôm ngươi mà" nàng an ủi hôn môi, hôn đi những giọt nước mắt của hắn, hắn chưa từng trải qua những chuyện như thế này, chắc chắn trong mơ hắn đã rất sợ hãi.

Âu Cẩn Niên để Lạc Nguyên Khải gối đầu lên tay của nàng, theo nàng trấn an, rốt cuộc cảm xúc của hắn đã ổn định, chỉ là hai mắt và mũi đã bị khóc đến đỏ bừng, giọng vẫn còn nghẹn ngào đánh vài cái nất "Niên Niên, là xảy ra chuyện gì, trước đó hắn còn nhờ ta nói vài lời tốt trước mặt ngươi, tại sao đột nhiên hắn lại biến thành như vậy?" Lạc Nguyên Khải ngẩng đầu nhìn nàng, cái mũi đỏ đỏ nhìn rất đáng thương, nàng dùng tay chọc chọc cái mũi của hắn "đó chỉ là lý do hắn bịa ra để lừa ngươi, thật ra cách đây nữa năm, hắn vì cắt xén nguyên vật liệu đã khiến rất nhiều công nhân bị thương, ta lúc ấy rất tức giận, nhưng Lương Thuỵ Bằng trước đây đã đi theo ba rất nhiều năm, cũng xem như người trong nhà, tổng không thể làm đến quá mức tuyệt tình, ta chỉ đuổi hắn ra khỏi cty, về phần những công nhân kia thì họ đòi số tiền rất lớn mới không thưa kiện chúng ta. Nhưng ai biết được cái tính mê cờ bạc của Lương Thuỵ Bằng vẫn không bỏ, hắn vay mượn khắp nơi, chủ nợ tìm đến nhà và gia đình hắn xảy ra chuyện. Có lẽ vì như vậy hắn đã đổ lỗi cho ta, nhưng mục tiêu lại đổi thành ngươi để trả thù".

Âu Cẩn Niên chỉ là nói một phần trong sự thật cho Lạc Nguyên Khải nghe, phần còn lại chính là Lương Thuỵ Bằng nhờ vào quan hệ với nhà họ Âu luôn hống hách gây chuyện khắp nơi, để nhiều người ghi hận, nhưng sự việc đổ bể ra, không còn sự che chở của Âu Cẩn Niên rất nhiều người trong giới hắc đạo đã tìm đến trả thù hắn, đã rất nhiều lần vào viện nhưng không chết, lần này đến lượt nàng. Lạc Nguyên Khải chính là giới hạn cuối cùng của Âu Cẩn Niên, nếu Lương Thuỵ Bằng đã chán sống như vậy, tìm tới tận đây, vậy nàng sẽ thành toàn cho hắn, tiễn hắn một bước cuối cùng.

Lạc Nguyên Khải nằm nghe rất chuyên chú, nàng rất đau lòng hắn "Nguyên Khải, thật xin lỗi vì ta mà ngươi bị liên lụy" "Niên Niên không phải lỗi của ngươi" hắn nâng tay trái đi ôm eo của nàng "là lỗi của ta, ngày mai ta sai người làm mới hệ thống an ninh trong nhà, chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra lần thứ hai" nàng vùi mặt vào tóc của hắn rầu rĩ, dù thế nào thì không bảo vệ được hắn an toàn thì chính là lỗi của nàng "ân, không trách ngươi" hắn dùng tay trái run rẩy chụp vỗ lưng của nàng, qua hồi lâu Âu Cẩn Niên bắt đầu cảm nhận được sự cọ động của người bên cạnh, nàng nhìn hắn "Niên Niên, muốn nằm lên" nàng bật cười vì vẻ mặt nũng nịu của hắn "hảo". Lạc Nguyên Khải muốn chính là nằm sấp trên người của nàng, như vậy dù sẽ làm trái tim của hắn chịu sức ép khó thở một chút nhưng đổi lại phần lưng eo sẽ được thả lỏng dễ chịu hơn, việc này đã làm qua vài lần, Âu Cẩn Niên thông thả ngồi dậy cho hắn bao hảo tã giấy, nếu không vật nhỏ để lọt nước tiểu sẽ ướt cả quần áo của cả hai người, nàng lại điều chỉnh hô hấp cơ cho Lạc Nguyên Khải mang lên, sau đó mới lên giường bắt đầu ôm hắn lên.

"Không cần dùng sức, ta đến ôm ngươi" nàng nghiêng người, một tay choàng ra sau cổ ôm lưng eo của hắn, tay còn lại ôm phần mông của hắn, hai chân đi quấn hai con chân lạnh lẽo của hắn sau đó mới nghiêng người nằm thẳng lại, ôm ổn Lạc Nguyên Khải nằm lên trên, gối đầu lên ngực của nàng, sửa sang lại các nếp gấp quần áo để tránh cả đêm hắn nằm ra vết ngấn đỏ. Cả quá trình Lạc Nguyên Khải không phí một chút sức lực nào nhưng cũng đã khiến hắn mệt thở không ra hơi, cũng may nhờ có hô hấp cơ trợ giúp hắn cũng không có gì bất thường "được rồi, ngủ đi, ta ôm ngươi đây" nàng cưng chiều hôn lên tóc của hắn, tay chụp hống phía sau lưng dỗ người đi ngủ.

Chương52

Đến hơn ba giờ sáng, hắn vẫn là bị hoảng sợ giật mình tỉnh dậy, hắn hoảng hốt run rẩy chụp lấy thân thể của nàng, tay trái liên tục nắm lấy góc áo nàng không chịu buông, Âu Cẩn Niên phải dỗ dành trấn an mãi một lúc mới có thể trở lại giấc ngủ, để hắn mê mang đi qua nàng mới cẩn thận cho hắn đổi tư thế xoay người nằm lại trên giường, nằm sấp khiến bàng quang bị đè ép tã giấy đã ước một mảng, nàng giúp hắn bài trừ tàn dư nước tiểu sau đó lại một lần giúp hắn xoa ấn thân thể. Dù vậy sáng hôm sau người vẫn là không có gì tin thần, mơ màng không dậy nỗi, biết đây là dấu hiệu người này sắp chịu khổ, nàng chỉ có thể gác chuyện công ty sang một bên, ở nhà với hắn, nàng vừa buông hắn ra xuống giường đi vào nhà vệ sinh, vừa đánh răng xong đã nghe bên ngoài có tiếng động "Ách ... A ... Niên.Niên ... Ách" hắn nhắm mắt nằm trên giường, hai chân co rút vặn vẹo, tay phải câu ở trên bụng cũng run rẩy không ngừng, có nàng ở nhà, buổi sáng Tiểu Kiệt sẽ không đến giúp Lạc Nguyên Khải rời giường, bởi vậy nàng chỉ có thể vội vàng chạy ra đến.

"Đây đây, Nguyên Khải ta ở đây" đem hắn ôm vào lòng trấn an, lúc này mới phát giác người trong ngực, khuôn mặt ửng đỏ cả người lạnh lẽo, nhưng trên trán lại nóng doạ người, ấn linh kêu người gọi bác sĩ gia đình đến, là Lưu Khiêm, con trai của Lưu tiên sinh, là bạn thời đại học của Âu Cẩn Niên, hắn là bác sĩ chủ trị cho Lạc Nguyên Khải và cũng là bác sĩ gia đình, sau khi thăm khám cũng không có gì bất thường, chỉ là nóng sốt và kê đơn thuốc, Lưu Khiêm còn đặc biệt dặn dò, tiên sinh vì quá hoảng sợ tinh thần sẽ chịu ảnh hưởng nên đặc biệt ỷ lại người nhà, nhất là người hắn cảm thấy an toàn. Và, y nhưng những gì bác sĩ nói, trước đây nàng biết Lạc Nguyên Khải hắn mỗi lần bệnh sẽ đặc biệt dính người, nhưng lần này lại đặc biệt dính đến gấp, mọi việc uy cơm tắm rửa đến xoa nước tiểu bài tiện cũng đều từ Âu Cẩn Niên đến, cũng không chịu Tiểu Kiệt, đến đi ngủ cũng phải nàng ôm hống mới được, tay trái còn lặng lẽ bắt góc áo của nàng không chịu buông.

Hôm nay nàng sai người lắp đặt lại hệ thống an ninh cổng, máy dò kim loại và những vật có thể gây sát thương, thiết lập nhận dạng khuôn mặt của những người đã được cho phép, những người khác sẽ không vào được "lấp đặc đã hoàn thành, gia chủ, ngươi kiểm tra lại một chút đi" quản gia Lý Thúc và một người cận vệ đứng bên cạnh báo cáo tình hình, nàng đang ôm Lạc Nguyên Khải ngồi trên đùi, để hắn dựa nghiêng trên người mình, nhìn xem bên ngoài công nhân đang làm việc "Niên Niên, không đi" hắn nghĩ nàng muốn đi nên càng ra sức nắm chặc góc áo trước ngực nàng, bất an cọ động, đáng thương nhìn nàng "hảo hảo, không đi không đi, ngươi trước thả lỏng,đừng khẩn trương" nàng trấn an vỗ vỗ lưng của hắn, dùng sức như vậy trán tim sẽ bị kiềm nén khó chịu, quản gia và người hầu trong nhà đã thấy thành quen nên cũng không có gì lạ, Âu Cẩn Niên quay đầu nói với bọn họ "không cần, việc này giao cho hai người xử lý, đừng để có sơ xuất gì, nếu không ta sẽ tìm các ngươi truy hỏi" phong cách làm việc của nàng rất rõ ràng, việc giao cho người nào xử lý thì người đó phải có trách nhiệm hoành thành, có xảy ra vất đề chỉ duy nhất hỏi tội người đó, có như vậy bọn họ mới có ý thức làm việc chăm chỉ hơn, bởi vì họ sẽ chịu tránh nhiệm cho hậu quả của mình gây ra, chỉ có như vậy hiểu quả công việc mới đạt được tối ưu.

Nói rồi Âu Cẩn Niên cẩn thận che chở, ôm Lạc Nguyên Khải đứng dậy đi đến phòng ăn "đi, ta ôm ngươi ăn cơm" hắn bệnh mấy ngày nay đốt vẫn không lui cũng không ăn được bao nhiêu, mắt thường có thể nhìn thấy đã ốm đi một vòng, nàng đau lòng không thôi chỉ có thể thường xuyên hống hắn ăn nhiều một chút "Nguyên Khải, đến, ngươi thử ngồi xuống, ăn một chút" nghe vậy hắn hoảng hốt lên, bắt lấy góc áo, cố ôm chặc nàng "Không... Ách ... Ách .... Niên Niên ...không... không muốn" từ ngày hôm đó xảy ra chuyện, Lạc Nguyên Khải do tâm lý hoảng sợ, bắt đầu bài xích xe lăn, vừa muốn buông hắn xuống, hắn đã hoảng sợ kêu khóc, chết sống ôm lấy nàng, nhất định không chịu ngồi xe lăn.

Mấy lần đầu Âu Cẩn Niên cũng nghĩ không có việc gì, hắn đang bị bệnh nàng ở bên cạnh, hắn ỷ lại nàng nàng cũng nuông chiều hắn, không bế chính là ôm hoặc nằm xuống giường ngủ, không ngờ đã nghiêm trọng đến hiện tại đã không thể ngồi được xe lăn, vừa nói hắn đã cọ động kháng cự, thả nằm lên xe lăn thì chính là thân thể kịch liệt run rẩy, hai chân theo co rút bật lên bang bang gõ trên bàn đạp, rớt cả giày mang trong nhà, quần áo xốc xếch lộ trên mông tã giấy, tay phải rung động chụp cọ bụng dưới, tay trái run run vỗ lên tay vịn, đầu ngửa ra sau đôi mắt thượng phiên, trên cằm nước miếng đã ướt một mảng "Ách...Ách ...Á ... Ách" cả thân thể vặn vẹo kém chút ngã xuống xe lăn.

Chương53

Âu Cẩn Niên sợ hắn bị thương, vội vàng ôm hắn lên "Không ngồi, không ngồi nữa, ta ôm đây, Nguyên Khải xin lỗi, xin lỗi, ta ôm ngươi đây" Lạc Nguyên Khải hoảng sợ chính là bởi vì không có cảm giác an toàn sợ nàng bỏ rơi, nhìn đôi mắt hắn đỏ ửng vẫn còn có nước mắt chảy xuống nàng đau lòng không thôi, an ủi bế hắn lên nằm dựa vào đầu vai của nàng chụp lưng hống, nhưng cả thân thể hắn vẫn run run, ấm ức khóc không ngừng, lâu lâu còn giật bắn lên run rẩy, "không sao rồi, không sao, không ngồi thì thôi, ta đến ôm ngươi, không sợ nữa a" đến lúc này đừng nói là ăn cơm ngay cả hơi thở cũng ồ ồ mang theo đàm âm, nàng chỉ có thể chờ hắn hoảng lại đây mới có thể cho hắn hút đàm.

Tình trạng vẫn là còn tiếp diễn, nàng ôm hắn nằm trên vai, vừa ngồi xuống ghế, trở tay xoay người hắn lại để hắn dựa lưng vào người nàng, vậy mà vừa trở tay ôm hắn, hắn đã hoảng sợ vòng lấy cổ nàng "Á... Ách... không... Niên Niên... không muốn... Ách" Lạc Nguyên Khải nằm trên vai nàng lắc đầu ngầy ngậy, kêu khóc nhất quyết không tay "không có, Nguyên Khải, ta chỉ muốn để ngươi xoay người lại, không có buông ngươi ra, thật, ngươi nhìn, ta đang ôm ngươi đây mà" nàng vỗ lưng, nhỏ giọng trấn an hắn, từ từ hắn buông cổ của nàng ra, cảnh giác lên tiếng "Niên Niên, ngươi ôm ta a" "được, ta ôm ngươi" "một mực ôm, ta sợ" có lẽ hình ảnh nàng bỏ mặc hắn trong giấc mơ đã làm hắn rất sợ hãi, "hảo hảo, một mực ôm, đại bảo bảo muốn như thế nào chính là như vậy, luôn một mực ôm" đúng là tiểu tổ tông, thật không dám làm trái ý, nàng phải bảo đảm như vậy Lạc Nguyên Khải mới chịu để nàng ôm hắn xoay người lại dựa lưng vào nàng.

Chuyện này còn nghiêm trọng đến mức, nằm trên giường nàng ôm dỗ hắn ngủ, thấy hắn đã hơi thở đều đều Âu Cẩn Niên mới rón rén buông hắn ra ngồi dậy, nhưng chỉ vừa chống tay lên hắn đã mở mắt ra nhìn nàng "ngươi đi a?" thế là nàng có dụ dỗ thế nào cũng không ngủ lại được, lim dim một chút lại bừng tỉnh, mở mắt ra trông chừng nàng, như thể sợ nàng sẽ thật đi mất, vậy là cả đêm Lạc Nguyên Khải không ngủ ngon được, ngày hôm sau tức nhiên là đau đầu hoa mắt, nàng hết ôm hắn lên rồi để nằm xuống cũng không thế nào dễ chịu, cả người không có gì tinh thần. Việc Lạc Nguyên Khải bài xích xe lăn, tinh thần hốt hoảng như thế này cứ kéo dài, Âu Cẩn Niên cũng thật không biết làm thế nào, buổi tối hôm đó, sau khi đã nằm trên giường, nàng ôm hắn vào lòng nhỏ giọng lên tiếng "Nguyên Khải, ngươi là không tin tưởng ta đúng không?" "ân?" hắn chợt quay đầu nhìn nàng, mím môi hít hít cái mũi một bộ phải khóc ra đến "Niên Niên, ngươi... ngươi nói cái gì?" nàng bật cười hôn môi của hắn "chỉ là đang nói chuyện với ngươi, làm sao lại muốn khóc nữa rồi? ta hỏi ngươi làm sao lại sợ như vậy, ngươi không chịu ngồi xe lăn thì làm sao đây, ta tổng không thể lúc nào cũng ôm ngươi mãi như vậy" "ngươi ôm ta một chút không được sao?" hắn đưa mặt lại gần, như một chú mèo, cọ vào mặt của nàng làm nũng, lớp skincare của nàng cũng bị hắn cọ cho mất hết "vấn đề không phải ta không thể ôm ngươi, nhưng ngươi không chịu ngồi xe lăn thì làm sao sinh hoạt? chúng ta muốn ra ngoài ăn một bữa cơm ta cũng ôm ngươi, đi dạo trung tâm ta cũng ôm ngươi, như vậy ngươi có chịu không?" không a, như vậy cũng quá mất mặt đi, Lạc Nguyên Khải không trả lời nàng, hắn cũng không nhúc nhích chỉ nằm yên như vậy không lên tiếng.

"Còn xe lăn, ngươi không dùng nữa ngày mai ta sẽ sai người đem bỏ đi" "không a Niên Niên" lúc này hắn mới ngẩng đầu, nhíu mày nhìn nàng, "vậy ngươi muốn thế nào? là ngươi không tin tưởng ta có thể để ngươi an toàn hay không tin ta sẽ vẫn luôn bên cạnh ngươi?" giọng của nàng rất buồn bả, hắn nghe xong cũng thúc thích nghẹ ngào "Niên Niên, không có, ta không có nghĩ như vậy" "Nguyên Khải, ngươi tin tưởng ta, ngươi rất an toàn, ta cũng sẽ không bỏ mặc ngươi, ngươi yên tâm được không, ân?" Lạc Nguyên Khải liên tục gật đầu đáp ứng "ân. ân, ta tin tưởng ngươi Niên Niên, ta ... ta ngày mai sẽ ngồi xe lăn, sẽ không sợ nữa, Niên Niên, ngươi cười một cái đi, ngươi đừng như vậy" Lạc Nguyên Khải nhìn nàng, hôn hôn môi nàng lấy lòng, Niên Niên buồn hắn cũng buồn a, Âu Cẩn Niên cười cười nhìn hắn "như vậy được không?" "ân" kem dưỡng trên mặt nàng chắc đã bị hắn hôn hết thật rồi. Hắn vui vẻ ôm nàng đi ngủ, nhưng Lạc Nguyên Khải không biết lời hứa hôm nay, cuối cùng hắn vẫn không thực hiện được.

Chương54

Sáng nay Âu Cẩn Niên vệ sinh, thay y phục cho Lạc Nguyên Khải xong, bắt đầu lại tập cho hắn ngồi xe lăn, nàng ôm hắn cúi người từ từ muốn đặc hắn ngồi lên, hắn thúc thích nhăn nhó níu lấy tay nàng, vừa ngồi xuống hắn đã run rẩy, hoảng hốt lên "Nguyên Khải, Nguyên Khải, ta ở đây, không có sao, không sợ a, đây, ta ngồi ở đây với ngươi mà" Âu Cẩn Niên ngồi xổm trước mặt hắn, nắm lấy tay hắn trấn an "không sao mà, ngươi đã ngồi lên xe lăn rồi này, đấy, không có việc gì cả. Nguyên Khải, không sợ nữa, ngươi nhìn xem không sao đúng không?" dù vậy, Lạc Nguyên Khải vẫn còn run run thở gấp, nàng cài lại ba căn đai lưng, đi đến phía sau bắt đầu đẩy hắn vòng vòng trong phòng, nàng di chuyển từ từ, nghiêng đầu quan sát sắc mặt của hắn, không có gì bất thường mới tiếp tục, "Nguyên Khải, ngươi thử tự mình điều khiển đi" nàng ở bên cạnh nhìn hắn, gật đầu cổ vũ, Lạc Nguyên Khải run tay điều khiển xe lăn, từ từ chầm chậm rồi nhanh hơn, "không có việc gì đúng không? đây là xe lăn của ngươi mà, không cần sợ nó, ở trong nhà cũng rất an toàn ngươi không cần lo lắng" "ân" hắn dần đã thích ứng và quen thuộc trở lại với xe lăn, xuống nhà Tiểu Kiệt nhìn thấy cũng rất vui mừng "tiên sinh ngươi chịu ngồi xe lăn rồi sao?" Tiểu Kiệt ra vẻ thở dài "ngươi thật hù ta sợ muốn chết, ngươi cũng cự tuyệt ta đến gần, bây giờ ngươi không sao rồi ta cũng tiếp tục hầu hạ ngươi được không?" Tiểu Kiệt cười cười bóp bóp chân cho Lạc Nguyên Khải, "ân" Lạc Nguyên Khải nhìn Tiểu Kiệt cũng cười đến càng vui vẻ, nàng nhìn chủ tớ hắn cũng thật giống nhau, chính là biết lấy lòng người khác.

Trãi qua sự việc lần này Âu Cẩn Niên đã thật sự suy nghĩ rất kỹ, tiền tài và quyền lực nàng đều đã có, hắc bạch lưỡng đạo đều phải kính nàng một bậc, nàng cũng không cần tiếp tục tranh đoạt với ai, việc buôn bán và vận chuyển vũ khí nàng cũng không muốn làm nữa, những việc không được lộ ra ánh sáng nàng cũng làm chán rồi, hiện tại nàng muốn tẩy trắng, Lạc Nguyên Khải hắn cần một mái nhà bình yên, nàng cũng muốn tích một ít công đức cho hắn, để hắn luôn được bình an vui vẻ và sống với nàng lâu thêm một chút, còn nếu có đời sau, nàng muốn con cái của nàng có thể tiếp nhận sự nghiệp trong sạch, một nền tảng đúng với pháp luật, chứ không phải như bây giờ trắng đen lẫn lộn, mỗi ngày nàng đều phải căng da đầu ra để kinh doanh tập đoàn, còn phải xử lý những việc mua bán, giao nhận vũ khí và đạn dược, như vậy thật sự rất mệt mỏi. Lạc Nguyên Khải cũng 42 tuổi, tuổi tác ngày một cao, nàng cũng cần dành nhiều thời gian ở bên cạnh hắn, việc nàng tẩy trắng không phải chuyện dễ dàng, còn cần rất nhiều thời gian, nàng phải nhanh chóng thực hiện.

Tinh thần và sức khoẻ của Lạc Nguyên Khải đã dần hồi phục, hắn xem trên mạng thấy người ta viết Thượng Lâm Phú để tặng cho người mình yêu, ý muốn cầu mong tình yêu của họ được hạnh phúc và vững bền, nhưng Thượng Lâm Phú rất dài, chữ rất khó viết, rất ít người có thể kiên kì, thường sẽ bỏ dở, nhưng Lạc Nguyên Khải lại nỗi lên tính trẻ con, hắn tin mình có thể viết hết, cũng tin tưởng chấp niệm về tình yêu mà mọi người truyền trên mạng, nên đã bắt đầu viết Thượng Lâm Phú, hắn muốn tặng cho nàng để tình yêu của hai người cũng được bền chặc, nhưng ai biết được sống gió bắt đầu ập đến, trước đây có một dãy số đã gửi đến điện thoai của hắn hai bức ảnh, trong bức ảnh là Âu Cẩn Niên bước xuống xe và trước căn biệt thự, bức ảnh thứ hai chính là toàn cảnh căn biệt thự, xinh đẹp và to lớn hùng vĩ không thua gì căn nhà mà bọn họ đang ở, kèm theo một dòng tin nhắn "nữ nhân của ngươi ở bên ngoài dưỡng nam nhân khác ngươi có biết không?, còn xây căn biệt thự lớn như vậy, đúng là người giàu có, bao nuôi tình nhân cũng không thua gì trượng phu a".

Lạc Nguyên Khải lúc đó như muốn phát điên, hắn muốn biết người nặc danh đó là ai, nhưng dãy số đó không được truy tìm ngược lại, không cho phép gửi tin nhắn và gọi đến dãy số này, hôm đó Âu Cẩn Niên không ở nhà, hắn đã kích động đến mức co rút, nhưng khi Tiểu Kiệt vào phòng hắn chỉ nói là đau đầu, thân thể khó chịu, hắn không tin đây là sự thật nhưng cũng không dám đi hỏi rõ nàng, nếu chỉ là giả, không chừng nàng sẽ tức giận vì hắn không tin tưởng nàng, đầu hắn đau như muốn nứt, không thể suy nghĩ được gì nữa, Tiểu Kiệt thấy hắn mặt mày tái nhợt không còn huyết sắc đã nhanh chóng gọi cho Âu Cẩn Niên để nàng trở về, Lạc Nguyên Khải không hỏi nàng cũng không thể làm lớn chuyện, chỉ có thể im lặng chịu đựng, coi như chưa có gì xảy ra, bởi vì hắn chọn tin nàng. Nhưng lần này dãy số đó lại xuất hiện, Lạc Nguyên Khải đang ngồi trong thư phòng, hắn đột nhiên nói cảm thấy lạnh để Tiểu Kiệt trở về phòng tìm cho hắn chiếc áo lông màu nâu, nhưng Tiểu Kiệt không biết chiếc áo đó đã không dùng được và bị bỏ đi từ lâu rồi.

Chương55

Cũng giống với lần trước, lần này lại gửi cho Lạc Nguyên Khải hai bức ảnh, một bức ảnh là không gian hợp đêm, trong sảnh chính có một chiếc bàn lớn, xung quanh là những nam nhân mặt mày dữ tợn, vừa nhìn liền biết đây là dân xã hội, còn có cả nữ nhân, tất cả bọn họ đang hút thuốc, uống rượu, bên cạnh họ đang ôm hoặc nam hoặc nữ đều có, những người này có thể là người yêu, nhân tình hay thậm chí chỉ là bạn giường của họ. Ở vị trí giữa bàn, chính là Âu Cẩn Niên đang ngồi hút một điếu xì gà, dưới ánh đèn, khói thuốc, Lạc Nguyên Khải không thấy rõ nét mặt của nàng, nhưng nàng ngồi một mình nơi chủ vị, đang cùng tất cả mọi người hướng mắt về máy ảnh, có thể thấy người chụp ảnh là người mà bọn họ quen biết, nhìn vào bức ảnh, không gian đèn màu, khói thuốc lượn lờ hư ảo, Lạc Nguyên Khải còn có thể tưởng tượng ra tiếng nhạc đinh tai nhức óc, tất cả những thứ này có thể làm hắn đau đầu, khó thở và cả tim đập.

Còn trong bức ảnh thứ hai, Âu Cẩn Niên một thân đen nhánh, đeo bao tay, áo da và quần bó sát, đang bắt tay với một người đầu trọc, mập mạp râu ria rất đáng sợ, nàng cười với hắn, nụ cười ma mị, ánh mắt sắc bén mà Lạc Nguyên Khải chưa bao giờ nhìn thấy, bên cạnh là bốn người cầm vali, xung quanh toàn những người mặc vest đen, cảnh tượng này trước nay Lạc Nguyên Khải chỉ thấy trên phim truyền hình. Bên dưới hai bức ảnh cũng kèm theo một lời nhắn "Lạc Nguyên Khải, đây là sự khác biệt giữa ngươi và nàng, ngươi có biết thật chất Âu Cẩn Niên đang làm việc gì không?, ngoài kinh doanh tập đoàn, nàng còn buôn lậu vũ khí, đó là hàng cấm" xem đến đây Lạc Nguyên Khải run tay, điện thoại đặt trên bàn kém chút làm rơi xuống đất, "ngươi không giúp được gì cho sự nghiệp của nàng, Lạc Nguyên Khải, ngươi bại liệt, cức đái đều không quản được, haha cả đời cũng không thể đứng lên, Âu gia cơ nghiệp lớn như vậy, rất có tiếng nói trên thương trường lại có đứa con rể vô dụng như ngươi, thật là một trò cười, đây cũng là lí do vì sao Âu lão gia vẫn luôn không vừa mắt ngươi, ngươi nghĩ không có sự ngầm giúp đỡ của nàng Lạc gia có thể được như ngày hôm nay sao? Lạc Nguyên Khải ngươi chỉ toàn ăn bám. Ngươi thật chất cũng không hiểu nàng, nàng thích những trò mạo hiểm, thích leo núi, lặng biển, thích đi xe phân khối nhưng ở bên cạnh ngươi nàng không thể làm những điều nàng thích, bởi vì sao? bởi vì ngươi không theo nỗi. Ta nói với ngươi nhiều như vậy chính là muốn để cho ngươi biết, ngươi không xứng với nàng, ngươi và nàng chính là người của hai thế giới". Lạc Nguyên Khải nghĩ người này 80% chính là Diệp Sở Ninh, chuyện trong nhà, Âu gia tuyệt đối sẽ không để lọt ra bên ngoài, lần đó ở trong thư phòng cũng chỉ có hắn nghe được cuộc trò chuyện của Âu lão gia và Lạc Nguyên Khải, bởi vậy, cũng chỉ có hắn biết được Âu lão gia không vừa mắt Lạc Nguyên Khải.

Lạc Nguyên Khải xem xong tin nhắn chỉ bật cười, hắn nằm liệt trên xe lăn cười đến run rẩy, đúng vậy a, hắn chính là cái bại liệt, cức đái đều quản không được, ăn bám, chỉ toàn gây phiền phức, vô dụng đến mức bây giờ ngay cả tình địch cũng có thể ngang nhiên giày xéo xỉ nhục hắn, do cảm xúc ảnh hưởng, thân thể chịu không nỗi đã bắt đầu kịch liệt co rút, toàn thân bị ba đầu đai lưng cố định, sẽ không trượt xuống xe lăn, nhưng lại làm hắn càng thêm đau đớn, hắn bị đay lưng kìm chặc, chỉ có hai chân đạp đạp nhúng trên bàn đạp, làm thân thể hắn ưỡn lên, ép đến bàn quang một trận nghẹn trướng, mỗi một lần bậc lên dãy dụa làm ngọc thế cũng một lần đỉnh sâu vào bên trong làm hắn càng thêm không chịu nỗi, đàm dịch kẹt trong cổ họng làm hắn phát ra những tiếng ồ ồ minh âm, nước miếng đã chảy ướt cổ áo, tấm thảm trên đùi cũng rớt xuống đất, tay phải hắn run rẩy, tay trái run run muốn giải khai đay lưng, nhưng bình thường Lạc Nguyên Khải còn không có sức lực làm được chuyện này, nói gì hiện tại, đầu hắn ở trên gối đầu qua lại cọ động, tròng mắt đã gần như chỉ còn lại màu trắng.

"Tiên sinh, ta tìm không..." Tiểu Kiệt vừa bước vào phòng đã bị doạ cho giật mình, chạy nhanh giải khai đay lưng ôm Lạc Nguyên Khải trở về phòng, thư phòng và phòng ngủ chỉ sát vách nhau, đặc Lạc Nguyên Khải lên giường bắt đầu xoa bóp thả lỏng, hắn lớn tiếng gọi trấn an "tiên sinh ngươi thả lỏng, thả lỏng thân thể hít thở đi" sau một lúc cơn co rút mới dừng lại, cả người Lạc Nguyên Khải lúc này lại quay về trạng thái xụi lơ không còn một tia sức lực, Tiểu Kiệt của ra một thân mồ hôi, lần này làm sau co rút lại kịch liệt như vật? Tiểu Kiệt kém chút đã gọi 120.

Chương56

Tiểu Kiệt thở ra một hơi, bậc máy hút đàm, lấy tới ống hút muốn đặc vào miệng Lạc Nguyên Khải "tiên sinh, ta sẽ hút đàm cho ngươi" Lạc Nguyên Khải đã không còn sức lực phản ứng, mặc Tiểu Kiệt cại mở khoang miệng đưa ống hút vào cổ họng hắn, đàm dịch được hút ra nhưng cũng làm Lạc Nguyên Khải nôn khan một trận, nhìn hắn thở hổn hển Tiểu Kiệt lại giúp hắn mang lên hô hấp cơ để hắn được hô hấp dễ dàng hơn, lúc này Tiểu Kiệt mới giúp hắn bài trừ nước tiểu, do kịch liệt co rút tã giấy đã ướt một mảng, phía sau tiểu huyệt cũng là nhầy nhụa không kém, lau sạch hạ thân lại đổi một lần chậu nước giúp Lạc Nguyên Khải lau mặt, thân thể và thay y phục, trải tốt cách nước tiểu đệm, lót hảo khăn vây miệng.

Lúc Âu Cẩn Niên trở về, Tiểu Kiệt đã đem việc này nói lại với nàng "rất nghiêm trọng sao?" "ân, ta sợ kém chút tiên sinh sẽ xảy ra chuyện", buổi tối nàng xoa bóp cho Lạc Nguyên Khải, trước khi ngủ đã hỏi hắn "Nguyên Khải, có chuyện gì? Tiểu Kiệt nói hôm nay ngươi đã co rút rất nghiêm trọng" hắn thở dài, nhàng nhạt lên tiếng "ta luyện viết chữ, có lẽ do mệt mỏi quá mới như vậy" nói rồi hắn nhắm mắt một bộ buồn ngủ, không muốn nói tiếp nữa, Âu Cẩn Niên cũng chỉ có thể im lặng ôm hắn, để hắn đi ngủ. Tưởng chuyện sẽ không có gì lớn, nhưng hôm nay trong lúc nàng cho hắn ăn, vẫn không khác gì thường lệ, nàng cho ăn rất chậm, mỗi một muỗng cũng vừa đủ hắn ăn nhưng không biết thế nào hắn lại bị sặc, "khụ.. khụ..khụ" nàng vội kéo Lạc Nguyên Khải ôm vào lòng, tay chụp vỗ phía sau lưng để hắn tự mình ho ra đến, "Nguyên Khải, ngươi dùng sức, đem nó ho ra đến" đơn bạc phần lưng bị vỗ đến "thùng thùng" vang động cũng không thể để Lạc Nguyên Khải đem thức ăn ho ra, đã nghẹn đến mức hắn sắp không thở được, nàng không còn cách nào chỉ có thể một tay vịn hắn, một tay nhẹ nhàng cẩn thận đưa vào miệng của hắn, giúp hắn moi ra, ngón tay đưa vào cổ họng kích thích một trận buồn nôn, "khụ khụ... khụ...oẹ.. oẹ... khụ" vậy mà phải đến lần thứ hai hắn mới nôn ra được một chút thức ăn đã khô, cháo và thịt đã được xay nhuyễn nhưng hắn ngậm trong miệng thế nào lại thành một khối như vậy mới nuốt đi vào, đương nhiên là hắn nuốt không được nên đã nghẹn lại.

"Không sao rồi, Nguyên Khải, không sao rồi, ngươi từ từ hít thở, từ từ chậm thôi" hắn thở đến gấp gáp, Ầu Cẩn Niên phải lên tiếng nhắc nhở hắn nếu không như vậy trái tim sẽ càng khó chịu hơn. Lạc Nguyên Khải ăn cơm phải tập trung, cẩn thận nuốt nhưng hắn nhìn nàng nhìn đến xuất thần, Âu Cẩn Niên hiện tại ở trước mặt hắn dịu dàng săn sóc như vậy hoàn toàn khác với Âu Cẩn Niên trong bức ảnh hắn đã nhìn thấy, là hai người khác nhau sao? hắn nhìn thế nào cũng không thấy giống, hay do nàng diễn quá giỏi, ở trước mặt hắn như vậy, ở phía sau lại như thế nào, là nuôi nam nhân khác sao?, cũng sẽ ôn nhu với người đó như vậy?. Còn việc nàng mua bán vũ khí tại sao lại phải giấu giếm hắn? là không tin tưởng hắn hay hắn không cần được biết, một kẻ vô dụng không làm nên chuyện gì nên không cần thiết biết quá nhiều?, đúng rồi, chắc chắn là như vậy, Lạc Nguyên Khải bị những suy nghĩ này làm đầu óc hỗn loạn, trong lúc đó hắn chỉ vô ý thức nuốt xuống, nhưng thức ăn nuốt thế nào cũng không trôi, nghẹn sặc đến mặt mày xanh tím cũng không tự biết, hắn chỉ cảm thấy ngạt thở, đến lúc Âu Cẩn Niên vội vàng ôm hắn vỗ chụp hắn mới biết chuyện gì xảy ra, lúc này hắn đã không ho ra được, hắn không có sức lực lớn như vậy, ho không ra mà nuốt cũng không xuống, thức ăn cứ kẹt lại trong cổ họng.Lạc Nguyên Khải đã bắt đầu không thở được, lúc này ngón tay của nàng đưa vào cổ họng đem thức ăn bị nghẹn moi ra, một trận kích thích buồn nôn ập đến, lại một lần buồn nôn đến kịch liệt hắn đã không kiềm được trực tiếp nôn ra ngoài, ô uế cũng dính đến trên người nàng.

Lạc Nguyên Khải thoát lực ngã vào lòng của Âu Cẩn Niên, đầu hắn khoác trên vai của nàng liên tục hấp khí thở gấp, nước miếng thành sợi chảy dài sau lưng, ướt vai áo của nàng, Âu Cẩn Niên lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm, vỗ nhẹ trấn an để hắn bình ổn hô hấp, cũng tùy ý hắn nàng trên vai của nàng, dính bẩn hay chảy nước miếng nàng cũng không quan tâm, chỉ cần Lạc Nguyên Khải không sao nàng đã lạy trời vui mừng, bao nhiêu lần trải qua nhưng chỉ cần hắn xảy ra chuyện này vẫn sợ hãi như lúc ban đầu, nếu hỏi đâu là điểm yếu của Âu Cẩn Niên, vậy thì chắc chắn là Lạc Nguyên Khải, nàng tuyệt đối không nhìn được hắn chịu khổ. "Niên..Niên, dơ" hắn đã bình ổn trở lại, nhìn trên vai của nàng đã ướt một mảng, hắn ngọ nguậy lên tiếng "ân?" "áo của ngươi, bị ta làm dơ rồi" "không sao, một chút ta sẽ đổi", nàng để hắn ngồi dựa trở lại xe lăn, giúp hắn lau mồ hôi trên trán và cả nước miếng chảy trên cằm "Nguyên Khải, ngươi có chuyện gì sao?".

Chương57

Lạc Nguyên Khải bình tĩnh nhìn nàng, hắn muốn nhìn kỹ xem sự quan tâm này là giả hay thật, không phải là ta có chuyện, mà là chúng ta, hắn suy nghĩ như vậy nhưng lời ra khỏi miệng lại thành "không có, là do ta không cẩn thận" rõ ràng nàng thấy hắn rất khác thường, luôn ngồi thất thần, tinh thần không tập trung, nhưng hắn lại không chịu nói, nàng cũng hỏi qua Tiểu Kiệt mấy ngày nay hắn làm gì, gặp ai hay có vấn đề gì khác lạ không, nhưng câu trả lời vẫn là không, Tiểu Kiệt cũng không biết hắn bị làm sao? chỉ có hôm đó hắn đang ngồi trong thư phòng viết chữ thì lại đột phát co rút, chuyện đó nàng cũng đã hỏi qua hắn, nhưng câu trả lời chỉ là mệt mỏi, bình thường hắn mệt mỏi cũng không đến mức co rút dữ dội như vậy, bây giờ lại do không cẩn thận bị sặc, nàng là thê tử của hắn, ngày đêm ngủ chung một chiếc giường làm sao không nhìn ra hắn chỉ trả lời qua loa cho xong chuyện.

Lạc Nguyên Khải hời hợt trả lời như vậy rồi điều khiển xe lăn tránh ra nàng, hướng về phía thang máy láy đi, "Tiểu Kiệt, lên lầu, ta muốn tắm rửa" hắn đai lưng cũng không thèm cài trực tiếp rời đi, Tiểu Kiệt nhìn nhìn Âu Cẩn Niên rồi cũng vội vàng chạy theo, sợ hắn sẽ ngã sấp xuống, Âu Cẩn nhíu chặc lông mày, thái độ của Lạc Nguyên Khải như vậy nàng chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Một bên Lạc Nguyên Khải đang suy nghĩ không biết có nên để Tiểu Thịnh điều tra việc này không, cả chuyện căn biệt thự kia nữa, một bên khác hắn lại sợ sẽ liên luỵ Tiểu Thịnh, nhưng Lạc Nguyên Khải còn chưa kịp làm gì thì có người đã chờ không kịp muốn cho hắn biết đáp án.

Giống như những gì Âu Cẩn Niên dự đón, vài ngày sau đã thật sự xảy ra chuyện, buổi tối hôm đó Tiểu Kiệt chuẩn bị ôm Lạc Nguyên Khải lên giường đi ngủ, điện thoại lại thông báo nhận được tin nhắn, lại là dãy số đó, Lạc Nguyên Khải nhíu mày, một dự cảm không lành lại nâng lên trong lòng hắn, "Tiểu Kiệt, ngươi ra ngoài trước đi, ta chưa muốn ngủ, ta muốn đợi Niên Niên trở về" "tiên sinh, nhưng gia chủ đã gọi điện nói ngươi đi ngủ trước không cần đợi nàng" "nhưng hôm nay ta muốn đợi nàng" "tiên sinh, nhưng..." "bây giờ đến lời ta nói ngươi cũng không nghe theo đúng không?" Lạc Nguyên Khải nhìn Tiểu Kiệt, lời nói nhẹ nhàng nhưng lại làm Tiểu Kiệt hoảng sợ, hắn sao dám không nghe lời tiên sinh chứ, "vậy tiên sinh, ta ra ngoài trước, có gì ngươi cứ gọi ta, ta ở ngay bên ngoài" hắn vừa ra ngoài Lạc Nguyên Khải đã dùng trí năng thông minh trên điện thoại khoá cửa phòng lại, tắc đèn, hắn muốn yên tỉnh ở một mình "tiên sinh, tiên sinh, ngươi làm gì vậy?, ngươi mở cửa ra a" Tiểu Kiệt ở ngoài hoảng sợ la thất thanh, nhưng trong phòng cách âm rất tốt, Lạc Nguyên Khải vội vàng muốn xem xem tin nhắn vừa gửi đến lại là cái gì, trong khoảng khắc này hắn lại có một chút sợ hãi, hắn chần chừ cuối cùng vẫn là mở tin nhắn.

Lần này là một video và một bức ảnh, hắn run tay ấn vở video, trong video lập tức truyền ra những tiếng rên rỉ, trên màn hình hai thân ảnh nam nữ trần truồng quấn lấy nhau trên một chiếc giường, tiếng hít thở dồn dập do dục vọng tràn ra, làm Lạc Nguyên Khải bắt đầu run rẩy, điện thoại đặc trên đùi, tay trái hắn cố gắn dùng sức bóp lấy da thịt trên chân của mình để tìm về sự bình tỉnh, không nhìn rõ mặt nhưng tiếng của nữ nhân đó, thân ảnh đó hắn hầu như được nghe thấy mỗi ngày, không lẫn vào đâu được chính là Âu Cẩn Niên, thì ra nàng ở cạnh nam nhân khác lại rên rỉ thoả mãn như vậy. Lạc Nguyên Khải gần như chết lặng nhìn xem họ hôn môi, quấn quýt làm tình triền miên, cuối đoạn video hắn còn nghe được giọng nữ đó nói "Diệp Sở Ninh, ta yêu ngươi". Dự đoán của hắn đã hoàn toàn chính xác người này chính là Diệp Sở Ninh, nhưng điều mà Lạc Nguyên Khải chưa bao giờ nghĩ đến lại là ba chữ "ta yêu ngươi", hình như Âu Cẩn Niên chưa bao giờ trong lúc động tình sẽ nói với hắn như vậy, thì ra giữa yêu và không yêu chỉ khác nhau như vậy, Lạc Nguyên Khải nở nụ cười đắng chát, xem đến bức ảnh, bức ảnh này được Diệp Sở Ninh chụp rõ mồn một, hắn đang cười với ống kính, nụ cười nhếch mép của sự chiến thắng và thách thức, ôm trong tay nữ nhân đang nằm sấp trên người hắn, chỉ thấy được phần lưng nhưng vừa nhìn vào rõ ràng là rất giống với Âu Cẩn Niên, Lạc Nguyên Khải không nhìn sai vào đâu được, hắn cảm thấy như thân thể mọc đầy gai nhọn, đâm đến hắn đau nhứt, bên tai tất cả là những tiếng rên ngâm của cuộc hoan ái, càng giống như một thanh đao sắc bén đâm vào trong lòng của hắn, để hắn máu thịt be bét, đau đến không muốn sống.

Chương58

Lạc Nguyên Khải cuốn quýt muốn đưa tay gạt đi nước mắt không biết đã chảy ra từ khi nào, nhưng tay trái của hắn không nâng cao được như vậy, hắn chỉ đành để tuỳ ý nước mắt một giọt lại rơi tiếp một giọt, bây giờ hắn cảm thấy rất ngột ngạt hắn muốn tìm nơi thoải mái hít một chút không khí, cửa ra ban công vẫn chưa đóng, hắn điều khiển xe lăn tiến về phía đó, dừng lại ngay cạnh cửa để đón lấy gió từ bên ngoài thổi vào, gió đêm mát lạnh thổi tới làm Lạc Nguyên Khải thanh tịnh rất nhiều, hắn run rẩy tiếp tục kéo xuống phía dưới bức ảnh, lại vẫn có một đoạn tin nhắn "Lạc Nguyên Khải, có những thứ mãi mãi ngươi cũng cho không được nàng, đó là sự thỏa mãn, nàng và ngươi từ gia cảnh đến sự nghiệp, từ thân thể đến tính cách đều hoàn toàn khác biệt nhau, Lạc Nguyên Khải ngươi nên từ bỏ đi, nàng và ngươi chung quy là không hợp" thì ra làm dâu hào môn đã khó, làm rể gia đình tài phiệt lại càng khó hơn, họ sẽ nhìn vào gia cảnh để phân biệt và đối sử với ngươi, trong mắt họ tình yêu không môn đăng hộ đối chính là sai lầm, nhưng nực cười lại là Lạc Nguyên Khải bây giờ cũng không biết Âu Cẩn Niên có yêu hắn hay không nữa.

Điện thoại lúc này lại run lên, là dãy số đó, là Diệp Sở Ninh, Lạc Nguyên Khải máy móc chạm vào màn hình chấp nhận cuộc gọi, điện thoại không cầm lên được chỉ có thể nằm trên đùi nhưng âm thanh vẫn có thể vừa đủ để nghe thấy "Lạc Nguyên Khải, ngươi đang làm gì đấy, đã nhận được tin nhắn của ta chưa?, đêm nay ta lại mượn nàng một hôm nữa nhé, ngươi ngủ sớm đi đêm nay nàng sẽ không trở về đâu, haha" sau một tràng tiếng cười điện thoại cũng tắt máy, thật trùng hợp buổi chiều Âu Cẩn Niên đã gọi về nhà kêu Lạc Nguyên Khải ăn cơm rồi ngủ sớm không cần chờ nàng, bây giờ lại đến Diệp Sở Ninh, hai người thật là quan tâm hắn a. Lạc Nguyên Khải không cam lòng, hắn không tin Âu Cần Niên sẽ đến chổ Diệp Sở Ninh, hắn run rẩy dùng tay trái thao tác điện thoại, hắn phải gọi cho nàng, nhưng từng tiếng thuê bao lại như gáo nước lạnh dội vào mặt hắn, Lạc Nguyên Khải gọi mãi cũng không được, hắn lại gọi cho Đông Quân "trợ lý Trần, Niên Niên có ở đó không?, ta gọi nàng không được" Lạc Nguyên Khải đã không còn bình tỉnh được nữa, hắn đã run rẩy nghẹn lời, nhưng vẫn cố trấn định để giọng nói có thể nghe bình thường một chút, Đông Quân nhất thời cũng không nhận ra sự khác thường của hắn "tiên sinh, buổi chiều Âu tổng nói có việc đã kêu ta về trước, nàng vẫn chưa trở về sao? vậy để ta đi tìm..." "a không, không cần đâu, có lẽ nàng có việc gì đó, sẽ trở về ngay thôi, thật xin lỗi đêm khuya đã làm phiền Trần trợ lý" "không sao, không có việc gì tiên sinh" "ân, cảm ơn, ta tắt máy đây".

Lạc Nguyên Khải rất cố gắng mới nói được nhiều lời nói như vậy, hắn cố tỏ ra bình thường để Đông Quân không phát hiện ra được, hắn không muốn để Đông Quân đi tìm nàng, như vậy rất phiền phức, nàng muốn ở đâu cứ tuỳ nàng đi, hắn cũng không quản nỗi. Không biết có phải là do gió lạnh hay nguyên nhân nào khác, Lạc Nguyên Khải cảm thấy rấ lạnh, lạnh từ đầu tới chân, nàng một mặt luôn ở bên cạnh chăm sóc yêu thương, kể cả nuông chiều hắn hết mực, mặt khác nàng lại ở bên cạnh Diệp Sở Ninh cùng hắn vui vẻ làm tình, vậy đâu mới là con người thật của nàng? là do nàng diễn quá giỏi hay do Lạc Nguyên Khải hắn đã nhìn lầm, tất cả những sự ôn nhu dịu dàng và lời tâm tình nàng dành cho hắn cũng là giả sao? nàng đã hứa vĩnh viễn không rời không bỏ cả đời sẽ chỉ yêu một mình hắn cũng là giả sao? Lạc Nguyên Khải cũng chỉ biết bậc cười, cười đến nước mắt chảy dài, cười đến tan nát cõi lòng, hắn đã yêu nàng đến không còn đường lui.

Trước đây, sau khi bị tai nạn, Lạc Nguyên Khải đã nghĩ cả đời này sẽ không kết hôn, bởi vì hắn biết bản thân rất phiền phức, thân thể này đối với ai cũng sẽ là một gánh nặng, đợi vài năm nữa sau khi Tiểu Thịnh kết hôn, hắn sẽ vào trại an dưỡng phúc lợi dành cho người tàn tật, sống ở đó cho hết phần đời còn lại, nhưng có một lần hàng của công ty không có chổ cập bến, không thể không nhờ vả Âu gia, và cũng bắt đầu từ đó Âu Cẩn Niên đã xuất hiện trong cuộc đời hắn, lần đầu gặp nhau nàng rất lạnh lùng, sau lại nàng lại đối xử rất tốt với hắn, ôn nhu dịu dàng chăm sóc, hắn nghĩ, cứ để nàng chơi chán rồi cũng sẽ từ bỏ, nhưng không, nàng một ngày lại đối tốt với hắn hơn một ngày, từ từ hắn cũng xa ngã vào tình yêu của nàng, hắn để lộ tất cả sự bất lực và tàn tật của mình ra cho nàng thấy, nhưng động trời là Âu Cẩn Nàng lại đau lòng lại yêu thương hắn nhiều hơn, nàng không hề ghét bỏ hắn tàn tật, ngược lại chiếu cố rất chu đáo cẩn thận.Lạc Nguyên Khải từng nghĩ Âu Cẩn Niên chính là món quà quý giá nhất mà ông trời muốn bù đắp cho hắn, từ những điều nhỏ nhặt, đến những thứ hắn ăn, những đồ hắn dùng, nàng đều dành mọi thứ tốt nhất.

Chương59

Ai cũng nghĩ cuộc vui sẽ mau chóng tàn, nhưng không ngờ được, trong chuyến du lịch Châu Âu của cả hai, nàng đã cầu hôn hắn, Lạc Nguyên Khải chưa bao giờ suy nghĩ đến có một ngày hắn được cầu hôn, sau khi tê liệt càng không dám mơ đến nhưng ngày hôm đó dưới biết bao ánh mắt của mọi người nàng đã quỳ một chân cầu hôn hắn, hắn đã rất cảm động và hạnh phúc đến phát khóc, dưới sự chúc phúc và ngưỡng mộ của những người xa lại hắn đã gật đầu đồng ý. Nhưng chuyện đó lại như một sự kiện chấn động đến trong nước, các tờ báo lớn và truyền thông liên tục đưa tin, có người ủng hộ cũng có người phê bình, đặc biệt nhất là sự phản đối của Âu lão gia, Lạc Nguyên Khải cũng hiểu nỗi lòng của ông ấy, không có người làm ba mẹ nào muốn gả con gái của mình cho một người như hắn, nhưng cũng là nàng, nàng luôn bên cạnh động viên và có thể nói là bảo vệ hắn trước mặt Âu lão gia, nàng luôn nói với hắn "Nguyên Khải, có ta ở đây". Dưới sự không vui của trưởng bối, Lạc Nguyên Khải đã đề nghị với nàng hôn lễ tổ chức đơn giản một chút là được, không cần quá ồn ào lông trọng, vậy mà Âu Cẩn Niên đã không vui mất ngày, cái mặt của nàng mỗi khi giận dỗi với hắn, lại phá lệ phụng phịu, rất đáng yêu.

Âu Cẩn Niên đúng là không để hắn phải uỷ khuất một chút nào, hôn lễ dù không tổ chức lông trọng nhưng lại đầy đủ các lễ nghi cần có, tuyệt không thiếu một thứ gì, không thể nói là mười dặm hồng trang nhưng ngày nàng đến đón hắn, siêu xe đầy đường, lễ vật đầy nhà, cùng hắn bái tổ tiên, ôm hắn lên xe hoa về nhà họ Âu, nếu không phải chính hắn trải nghiệm hắn cũng không thể tưởng tượng ra được, cảnh cô dâu đến đón chú rể sẽ như thế nào?. Đến nhà họ Âu, xe hoa, nàng ngang nhiên láy vào tận cửa lớn, ôm hắn xuống xe với tất cả ánh mắt kinh ngạc của thân bằng quyến thuộc nhà họ Âu, Âu Cẩn Niên nàng chính là không sợ trời không sợ đất như vậy, Lạc Nguyên Khải lại hồi hợp muốn chết, nàng đẩy hắn đến trước mặt Âu lão gia lớn tiếng nói "Ba, Lạc Nguyên Khải chính là trượng phu mà Âu Cẩn Niên ta đã chọn, nhất định phải là hắn nếu không ta cả đời này cũng sẽ không cưới, mong ba vì yêu thương đứa con gái này, sẽ chấp nhận hắn, và xem hắn như người trong gia đình" nàng và hắn ở trước mặt Âu Trắc Sơn một ngồi xe lăn một quỳ, ông ấy vì mặt mũi cũng chỉ có thể đồng ý, "tốt, tốt, ngươi đã quyết như vậy ba sẽ thành toàn cho ngươi" ông ấy liếc nhìn Lạc Nguyên Khải một cái lại rất nhanh thu hồi tầm mắt, tiếp nhận chén trà mà Âu Cẩn Niên vịn tay hắn dâng đến, tay hắn không nâng lên nỗi nhưng nhờ có sự trợ giúp của nàng, nước trà tuy là bị sự run rẩy dữ dội của hắn làm tràn ra đến, nhưng vẫn thành công đứa đến trước mặt trưởng bối, Lạc Nguyên Khải cũng biết, chén trà đó Âu lão gia uống đến đắng chát nhưng không thể nói. Sau đó lại tiến vào lễ đường, dưới sự chứng kiến của gia đình hai bên, nàng và hắn đã đọc lời tuyên thệ, hẹn ước một đời, khoảnh khắc đeo vào tay nhau chiếc nhẫn tượng trưng cho tình yêu, Lạc Nguyên Khải nghĩ hắn là nam nhân hạnh phúc nhất trên thế gian này.

Hình ảnh hôn lễ vẫn còn đó, tiếng vỗ tay hò reo chúc mừng, lời tuyên thệ vẫn rõ ràng như mới ngày hôm qua vậy mà hôm nay lại ra nông nỗi này, Lạc Nguyên Khải đã tự nói  với mình rằng đây không phải sự thật, nhưng những bằng chứng này lại buộc hắn phải tin nàng đã phản bội hắn, phản bội tình yêu của hai người. Khi xem những thứ đó hắn rất tức giận, cũng rất muốn đập phá đồ đạc để phát tiết một trận, nhưng việc này đối với hắn lại là một chuyện xa xỉ, hắn không có sức lực đó, hắn hiện tại chỉ có thể ngồi ở đây gặm nhắm nỗi đau, cả thân thể chết lặng này duy chỉ còn có trái tim có thể tự do hoạt động, nó nhảy thình thịch một cách không hề quy luật, như muốn xé nát lòng ngực để vọt ra ngoài, đau đến mức Lạc Nguyên Khải cảm thấy trước mắt bắc đầu mơ hồ, biết đâu bây giờ nó không đập nữa cũng là một sự giải thoát.

Lạc Nguyên Khải nhớ ngày nàng đến rước hắn về nhà, nàng nói "Nguyên Khải, phần đời còn lại hãy để ta đến yêu ngươi" hừm, nàng đã rất yêu hắn, cũng là cái đủ tư cách thê tử, chiếu cố hắn cái này người bị liệt thời điểm cũng chưa từng lộ ra một tia thần sắc không kiên nhẫn, tỉ mỉ từng chút một. Chỉ là bây giờ, có lẽ nàng đã ngán ngẩm cái sự dơ bẩn, vô dụng này của hắn, phải rồi, hắn cái này liệt phế thân mình không thể theo nàng làm những gì nàng thích, những nơi nàng muốn đi hắn cũng không có cách nào đi cùng nàng, nhưng Diệp Sở Ninh thì có, hắn có thể bồi nàng đi đến tất cả những nơi đó, làm tất cả những chuyện nàng muốn, bởi vì hắn có một thân thể khoẻ mạnh, thứ mà đời này Lạc Nguyên Khải cũng không bao giờ lại có được. Tóm lại trượng phu tê liệt tại giường làm sao so được một cái nam nhân khoẻ mạnh, những thứ hắn không cho được nàng, vậy cứ để Diệp Sở Ninh cho đi, thế nhưng vì cái gì trong lòng lại chua sót như vậy, chua sót đến mức làm cho hắn cơ hồ không còn khí lực lại ngồi, bên cạnh cánh cửa pha lê loáng thoáng chiếu ra hình ảnh của Lạc Nguyên Khải, tiều tuỵ mà cô đơn.

Chương60

Có thể là gió bên ngoài thổi vào làm hắn run rẩy, bầu trời đêm nay cũng đen kịch, tối tăm như những gì đang diễn ra trước mắt hắn, Âu Cẩn Niên đã không còn thuộc về của riêng Lạc Nguyên Khải, ngoài kia đã có một nam nhân khác ôm nàng, hôn nàng như cái cách mà hắn đã từng làm, nói không chừng người ta còn làm tốt hơn cả hắn, Lạc Nguyên Khải càng nghĩ, trái tim lại càng quặn đau, từng tế bào trên thân thể của hắn cũng đang kêu gào đau đớn, chúng đang kháng nghị chủ nhân phải được nghỉ ngơi, nhưng hắn làm sao có thể nghỉ ngơi khi thê tử của hắn đang ở cùng người khác, người vợ mà hắn yêu nhất cuối cùng lại bỏ rơi hắn, Niên Niên, lời hứa hẹn năm đó cuối cùng ngươi đã quên rồi, nữa đời sau này ngươi kêu ta làm sao mà sống đây, nếu ngươi đã không chung thuỷ thì hà cớ gì lại đến trên trêu chọc ta, lại bước vào cuộc đời ta?. Lạc Nguyên Khải cảm thấy không thở nỗi, hắn cố gắng hít vào nhưng sao không khí ngày một mỏng manh, lòng ngực kịch liệt phập phồng, trái tim lại đau đến chết lặng. Mặc kệ là đến trước hay đến sau, kẻ nào được yêu nhiều hơn thì người còn lại chính là người bị bỏ rơi, hôm nay người bị bỏ rơi lại là hắn, kết quả đã quá rõ ràng rồi, tình cảm bao nhiêu năm nay nàng đã không còn quan trọng, vậy hắn sẽ buông tay để nàng được tự do không cần lại vướng bận, một lần này thôi ta sẽ thay ngươi quyết định.

Hôm nay Âu Cẩn Niên phải đến thành phố B để thị sát công trình, trở lại công ty đã sáu giờ chiều, nàng để Đông Quân tan tầm trở về trước, nàng phải tham gia tiệc rượu giữa quan chức chính phủ và các chủ doanh nghiệp, không định đi nhưng bọn họ cứ gọi điện đốc thúc mãi, có lòng như vậy nàng cũng không thể không nể mặt mà đi một chuyến, trước khi đến đó nàng đã gọi về nhà để Lạc Nguyên Khải ăn cơm, nghĩ ngơi sớm không cần chờ nàng, tham gia tiệc rượu chắc chắn không thể không uống rượu, người kia lại biết hắn lại không vui. Gọi điện xong nàng trực tiếp bỏ điện thoại vào túi xách, không để ý nó lại hết pin, trong bữa tiệc mọi người rôm rả chúc mừng GDP chung của các doanh nghiệp, sáu tháng đầu năm của thành phố A đã đứng cả nước, liên tục có người đến mời rượu Âu Cẩn Niên, thân thiết nàng sẽ uống một chút, còn không, chỉ nâng ly coi như chào hỏi, đến phần khiêu vũ Diệp Sở Ninh đến mời nàng, hắn hôm nay cũng đến "Âu tổng, có nể mặt ra nhảy với các hạ một bản?" hắn làm tư thế mời, Âu Cẩn Niên cười cười "ngươi không phải không biết, ta đã rất lâu rồi không khiêu vũ" đây là sự thật, từ khi xác định muốn ở bên cạnh Lạc Nguyên Khải nàng đã không còn muốn khiêu vũ với bất kỳ người đàn ông nào, vị trí này là của hắn, nếu hắn không được vậy cũng sẽ không có người nào có thể đến.

"Ta có thể hướng dẫn lại cho ngươi" "quan trọng là ta không muốn" nàng và Diệp Sở Ninh khá thân thiết mới có thể trò chuyện một cách thoải mái như vậy, hắn đến ngồi bên cạnh nàng "không phải nói không muốn đi sao?" "bọn người thị trưởng gọi nhiều quá không thể không đi" "Đông quân đâu? hôm nay đến một mình sao?" hắn nhìn từ nảy đến giờ không thấy Đông Quân đi cùng nàng "ân, để hắn về nhà trước rồi" "haha, Cẩn Niên, ngươi cũng có lúc tha cho nhân viên cấp dưới như vậy sao?" "tháng này hắn đã đi làm ba ngày chủ nhật rồi, chiều nay để hắn về sớm một chút" "đúng là nhà tư bản, bóc lột sức lao động của nhân viên" Âu Cẩn Niên đang nhìn những cặp đôi đang khiêu vũ, nghe hắn nói như vậy nàng cũng bậc cười, quay đầu, nhướng mày nhìn hắn "vậy ngươi không phải nhà tư bản a? ngươi không bóc lột nhân viên?" "cũng không bằng ngươi" nàng cười nhếch mép với hắn, uống một ngụm rượu, không cần lại lên tiếng, "nghe nói một chút mọi người sẽ đi hát, ngươi có đi không?" "không đi, ta phải trở về" "đi đi, một chút rồi về cũng không muộn" "Diệp Sở Ninh, ta không muốn nhắc lại lần thứ hai, ngươi hôm nay làm sao vậy, muốn ăn đòn phải không?" hắn hôm nay cứ nói những chuyện không đâu, làm nàng cũng bực bội, từ nhỏ hai người đã chơi với nhau, nàng chính là thường muốn đánh hắn những lúc như vậy, thấy không lôi kéo được nàng Diệp Sở Ninh chỉ đành xung phong làm tài xế "vậy một chút ta đưa ngươi về" "ân". Âu gia và Sở gia là bạn nhiều năm cũng cùng hợp tác làm ăn, Âu Cẩn Niên cũng biết Diệp Sở Ninh là thích nàng, nhưng nàng chỉ xem hắn là bạn, là người đồng sự ăn ý, chứ trước nay hoàn toàn không có ý gì khác, cũng chưa từng đáp trả tình cảm của hắn, nàng từ lâu đã nói rõ, trong lòng tuyệt nhiên cũng chỉ có một người, không dung được bất cứ một ai khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro