Chương 1: Sống lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng đêm ngày càng dày đặc.
Trong phòng, nàng mơ hồ nghe được một trận bước chân từ xa đến gần.
" Rầm " một tiếng, cửa bị người phá ra.
Gió từ ngoài thổi vào, lạnh đến nỗi khiến Mạc Lăng Nguyệt bừng tỉnh.
Bên tai liền truyền tới tiếng khóc, nàng nhìn về phía cạnh giường, thấy một tiểu cô nương dáng người nhỏ nhắn, thân mặc y phục nha hoàn ngày xưa, nước mắt giàn giụa :
" Tiểu thư.... tiểu thư số khổ của ta, người nỡ bỏ Vân Nhi sao... tiểu thư .... "
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không phải là nàng đã chết rồi sao? Nàng còn nhỡ rõ vì làm nhiệm vụ mà lao vào chỗ chết, bị bắn đến nỗi cha mẹ cũng không nhận ra. Nhưng sao giờ lại ... Khoan đã ... không lẽ !!!!!
Nàng nhuốt " ực " một cái, dứt khoát mở mắt nhìn xung quanh. Và ...nàng ... xuyên không rồi !!!!
Đang lúc suy nghĩ thì một cỗ đau đớn truyền đến, lúc này mới phát hiện toàn thân đều là máu, đau đến nỗi phát ra tiếng kêu khe khẽ
Cô nương bên cạnh nghe thấy âm thanh, quên cả khóc vội vàng chạy đến cạnh nàng.
" Tiểu thư... người tỉnh... tỉnh .... thật may quá.. hức ...."
Nhìn thấy cô nương trước mặt lo lắng cho nàng đến mặt trắng bệch, trong lòng có chút cảm động
" Ta không sao, cô nương đừng khóc ... " 
Âm thành khàn khàn có chút yếu ớt
" Cô nương, đây ... là đâu và ta là ai ? "
Vân Nhi kinh hãi trợn tròn mắt, run rẩy mở miệng
" Tiểu thư, người sao vậy, không lẽ người bị đánh đến ngu ngốc rồi sao... nô tỳ... nô tỳ đi gọi đại phu đến xem cho người... "
Nói xong liền gấp gáp chạy đi, nhưng mới được vài bước liền ỉu xìu quay lại
" Làm gì có đại phụ nào chịu tới đây xem bệnh cho tiểu thư chứ ... đúng là quá bất công "
Nhìn cô nương vừa lo lắng vừa tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, nàng buồn cười nói
" Được rồi, trước tiên không cần để ý chuyện đó... khụ khụ... ngươi mau tới đây, ta hiện tại không nhớ gì cả, ngươi đến đây nói rõ cho ta "
Vân Nhi nghe vậy mắt lại đỏ bừng, nhìn tiểu thư nhà mình yếu ớt, gương mặt mặc dù xinh đẹp nhưng lại trắng bệch, liền tiến tới đỡ nang ngồi dậy rồi ngồi xuống bên cạnh
" Tiểu thư, đây là Mạc phủ, người là Nhị tiểu thư của Mạc phủ, con gái của tướng quân Mạc Kiến Trương - Mạc Lăng Nguyệt, mẫu thân của người là Cẩm quý phi, khi người mới được 7 tuổi liền bệnh nặng qua đời, nô tỳ là Cẩm quý phi phân phó ở bên chăm sóc người"
Nói đến đây nàng lại dừng lại nhìn nàng, trong mắt đều là đau lòng
Nàng ngẩn ra
" Ngươi nhìn ta làm gì ? "
Vân Nhi lắc đầu, sau đó lại nói
" Tiểu thư, người còn có hai vị tỷ muội là Đại tiểu thư - Mạc Lăng Tuyết và Tam tiểu thư - Mạc Lăng Lan, cũng chính là hai người đã sai người đánh tiểu thư ra nông nỗi này, lão gia cũng biết chuyện này, nhưng cũng là nhắm mắt cho qua"
Nghe vậy, ánh mắt Mạc Lăng Nguyệt lạnh đi vài phần. Xem ra, chủ nhân của thân thể này sống cũng không dễ dàng gì, nếu như nàng đã sống nhờ thân thể này, thì nàng sẽ lấy lại toàn bộ những gì người này từ trước đến nay phải chịu đựng.
Cảm thấy khí lạnh toát ra từ người tiểu thư, Vân Nhi có chút sợ hãi, tiểu thư lúc trước chỉ cần nhìn thấy người liền bị doạ sợ, vậy mà giờ trên người lại có thể phát ra cỗ khí doạ người như vậy .
" Tiểu thư ... người .. "
" Ta không sao, được rồi, ta buồn ngủ, ngươi cũng mau quay về ngủ đi"
Thân thể này hiện tại yếu ớt đến nỗi nàng thở cũng thấy đau, liền quyết định ngủ một giấc để khôi phục lại chút khí lực còn sót lại. Nếu không cái mạng vừa nhặt được này coi như mất.
" Tiểu thư... người mau nghỉ ngơi đi, nô tỳ ở đây trông người ngủ " Vân Nhi dứt khoát không dời đi, lo lắng tiểu thư nửa đêm cần gì lại không có mình bên cạnh
Thấy vậy, nàng cũng lười khuyên bảo liền mặc kệ, nhắm mắt ngủ một mạch đến tận sáng hôm sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#htg