một đời tiếc nuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

MỘT ĐỜI TIẾC NUỐI <FULL>

-         Tác giả: Tiểu nguyên-

-         Người up:kang Nam-

        Ngày 22/12/2950 : 9h30’ xuất hiện mưa sao băng từ trên trời, hằng hà sa số sao băng cháy rực trên tầng trời khí quyển.Một vẻ đẹp khiến con người phải say mê,không một ai muốn bỏ lỡ thời khắc tuyệt vời của thiên nhiên ấy.Và cũng k một ai chú ý đến một mảnh sao băng nhỏ lạc hướng về phía vùng đất trồng đầy những hoa Tử Lan.Từ một góc nhỏ u tối tại vườn hoa nhỏ ấy,trong sự im lặng,ngủ yên ,mảnh đá lớn lên dần theo thời gian. Rồi một ngày sau bao nhiêu năm sống lặng thầm kiêp sống của sỏi đá,bỗng 1 bàn tay nhẹ nhàng thức tỉnh đưa mảnh sao băng trở về với cs,

       Người phụ Nữ hiền hậu, trong lúc dọn vườn đã phát hiện ra mảnh đá ấy, không biết nó là mảnh sao băng của trận mưa năm nào,không biết nguồn gốc xa xôi của nó. Chỉ thấy viên đá lấp lánh rất đẹp,nên bà nghĩ hẳn nó là 1 vật may mắn để đem lại hạnh phúc cho con gái mình : cô bé Shine vừa chập chững biết đi.

       Và ngay khi viên đá vừ chạm đến tay Shine, nó bỗng tỏa ra một sứ hút ma lực với cô bé , nó biến cô bé trở thành nô lệ của nó. Rút dần ý thức, rút dần tình cảm của Shine rồi từ từ biến cô bé thành một vật vô tri, vô giác, một hình nộm con người , và làm một phần trong cái quá khứ êm đềm nhưng cũng đầy nỗi đau thương của nó, qua khứ về một người con gái làm nó biết yêu, làm nó biêt hận.

       Bỗng một ngày , khi năm tháng qua đi, bóng thời gian đã khắc lên trong viên sỏi đá hình bóng một người, một chàng trai đẹp lạ thường với đôi mắt lạnh lùng, tàn độc. Chàng trai đó chính là kẻ đã từng bị cả vũ trụ truy đuổi, là kẻ đã bất chấp tất cả vì một tình yêu không có hy vọng đc đền đáp. Anh ta đã từng lấy oán thù làm lẽ sống, và đã từng khiến cả thế giới không ai hiểu đc sau bao nhiêu năm nuôi mộng làm bá chủ vũ trụ, khi nắm phần lớn các thiên hà trong tay, anh ta bỗng bỏ mặc tất cả, để hóa thân vào kiếp sống của sỏi đá  trong tay một đứa bé. Chẳng ai hiểu bởi câu trả lời có lẽ chỉ anh ta mới biết ấy từ lâu đã chìm vào quên lãng. Và nó chỉ thực sự bừng tỉnh vào cái ngày cô bé Shine tròn 5 tuổi, cái ngày mà cô bé trở lên vô cùng xinh đẹp, hơn cả những tia nắng mặt trời, cái ngày mà dù sau này dù đã nếm trải biết bao cay đắ khổ cực, cô vẫn luôn thầm cảm ơn nó đã đến vì nó  đã giúp cô gặp đc Kai…

       Ngày hôm ấy, sau bữa tiệc sinh nhật linh đình, khi Shine đã chìm sâu vào giấc ngủ. Viên đá đột nhiên phát ra nhuwngc tiếng nhạc ru dương ngọt ngào, nó ngân vang, lan tỏa trong không gian. Nhẹ nhàng,, ngây ngất. Rồi khi đến cao trào, đỉnh điểm của âm thanh, khi những thanh điệu vươt khỏi những những sóng âm thường ấy, viên đá đột ngột vỡ tan . Kai, con người vô hình trong viên đá, đc giải thoát khỏi cái nhà tù chặt hẹp đã giam hãm anh ta bao nhiêu năm qua. Nhẹ bước, anh ta tiến lại gần giường của Shine đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô bé, rồi đôi mắt lóe lên một cái gì đó rất đáng sợ, rồi lặng lẽ Kai ghì Shine vào lòng.

       -Luna!- Kai thì thầm cái tên mà anh đã muốn gọi cả nghìn lần suốt thời gian qua-Luna! Anh sẽ tìm thấy em!...-Một nụ cười u uẩn trên đôi môi ấy. Kai đã quay trở lại vũ trụ bao la rộng lớn cùng với thứ anh ta đánh cắp đc trên tay : cô bé Shine dễ thương xinh đẹp…

*****************************************************

      Thời gian trôi nhanh, hơn 13 năm chẳng mấy chốc trôi qua như một giấc mộng.

       Cùng với thời gian,Shine cũng lớn dần lên trong vòng tay chất chứa oán hận của Kai. Cô lớn lên với một ký ức u ám, là một đứa trẻ không cha, không mẹ, không que hương cũng chưa từng có khái niệm về yêu thương, hạnh phúc hay ánh sáng, chỉ biết đến sự im lặng, cô độc đến đáng sợ trong lâu Đá Đen của Kai. Tự biến bản thân trở thành sứ giả cho cái ác của Kai, trở thành con cờ trong những âm mưu quyền lực của con ng mà mình luôn tôn sùng, mà không một chút oán hận. Dù co tuổi thơ, niềm vui đã bị anh ấy lấy mất, nhưng vẫn không ngừng tự bán mạng cho anh ta, bởi anh ta là nơi cuối cùng để cô có thể lấy làm điểm tựa tinh thần và cũng bởi giữa cô và Kai có một sự gắn kết bền chắc mà lý trí cô không thể nào dứt bỏ đc. Vì thế nên Shine đã luôn cố gắng sống theo ý của Kai, cố gắng làm cho anh ấy hài lòng, dù cs ấy cô chẳng muốn chút nào. Bởi đc ở bên Kai, đc là cái bóng phía sau anh, thì cs cũng đủ hạnh phúc rồi.

       Nhưng cuối cùng, sau bao năm, sau bao nhiêu nỗ lực cố gắng Shine quyết định rời xa Kai mãi mãi. Thực lòng, cô không hề muố thế, nhưng vì sự xuất hiện của Haruki-của ng đứng đầu các chiến binh, nên cô đành chấp nhận bước ra khỏi cuộc đời của Kai. Không phiền, không bận tâm, không lo lắng cũng không cần gò bó mình nữa, nhưng sao trong lòng vẫn quặn lên một nỗi đâu xa vời, trống trải. Đôi lúc, Shine cũng thường tự hỏi, sẽ ra sao nếu lúc đó cô không nhận nhiệm vụ ấy, nếu lúc đó cô đừng đi giết Haruki, đừng để bị bắt. Và đừng vì 1 cơ hội đc quay lại bên Kai mà chấp nhận ở lại bên Haruki thì liệu cô có bao giờ có quay lưng với cái ác không? Liệu cô có thể để cơ hội trở về với những gì từ lâu đã trở thành sự thật không ? Tại sao Haruki lại tốt và luôn tin tưởng cô đến như vậy, đến mức cô không đành lòng phản bội lại niềm tin ấy. Và Shine thầm ước giá như Haruki giống như Kai dửng dưng vô tình, lãnh đạm có lẽ cô sẽ dễ dàng bước đi, bc khỏi cuộc đời anh, để đừng vướng vào sợi dây vấn vương của thương mến. Không biết tại sao từ lúc nào lại yêu anh nhiều như thế, và không biêt sao mình cứ phải ngăn lòng mình,ngăn những cảm xúc cứ không ngừng dâng trào. Phải chăng là vì Haruki, trong lòng anh cứ luôn thương nhớ công chúa Hương Hoa,người bạn từ thủa thơ ấu của mình, và phải chăng trong lòng cô vẫn còn vương vấn hình bóng của Kai.

       Cuối cùng, dứt bỏ mọi khổ đau, vương vấn, nhung nhớ, Shine quyết định ra đi, thoát khỏi cuộc đời không khác gì một cái bóng để đi tìm một khoảng trời riêng của mình, đi tìm một nơi có quá khứ, có gia đình, có quê hương, và có những người yêu thương cô giữa vũ trụ bao la.Nhưng sau bao năm quên lãng , quá khứ đâu dễ tìm về. Và Shine không biết mình nên đi về đâu nữa, không biết mình nên đi tiếp hay nên dừng lại. Mà dừng lại, thì biết dừng lại ở đâu đây, đâu có nơi nào khiến trái tim Shine vương vấn, đâu có ơi nào khiến cô không đành lòng quay lưng. Vũ trụ bao la mà lại là kẻ khoog nhà, bước chân cứ như lạc dần vào đêm tối, lạc dần vào địa ngục, không muốn vùng vẫy, cũng không muốn tranh đấu, buông xuôi số phận mình theo dòng chảy thời gian, bởi bản thân Shine đã quá mệt mỏi. Thế nhưng,gay khi vừa định bỏ cuộc, bỗng ghe thấy những âm thanh trong suốt, những tieenngs nhạc du dương của những vì sao biết ca hát. Những tiếng gọi từ bầu trời chan hòa nắng và gió. Shine liền như bừng tỉnh, và cô lại lao vào cuộc tim kiếm mới với tất cả lòng nhiệt huyết và quyết và quyết tâm của mình. Sẵn sàng đương đầu với mọi hiểm nguy, với những cuộc chiến tranh tàn khốc trong vũ trụ, để mong tìm thấy được một nơi bình yên. Rồi kết quả của bao nhiêu ngày tháng mệt mỏi ,của bao nhiêu chặng đường dài tưởng chừng như bất tận. Shie đã dừng chân ở hành tinh Mêlêsis, một nơi có phong cảnh vô cùng tuyệt đẹp với sư ngân vọng của những ngọn đồi mộng mơ, với những con người lúc nào cũng vui vẻ, rộn ràng làm cho Shine không muốn rời đi. Ở lại Mêlêsis, thả hồn theo những giây phút sống bình yên rất thật lòng, không suy nghĩ....và ròi một ngày được quen với Saki, một tướng quân của Mêlêsis. Saki giản dị,yêu đời, đối xư chân thành với Shine, anh chăm sóc cho cô giống như cô là cô em gái bé bỏng của mình vậy, thường hay kể cho cô nghe vè những câu chuyên xa săm trong vũ trụ, cả về dòng sông kí ức – dòng sông làm sống lại những kí ức đã ngủ quên, là biên giới của sự sống và cái chết, là cánh cửa dẫn đến chỗ các linh hồn.

       “ là nơi  làm sống lại những kí ức đã ngủ quên” Shine bần thần suy nghĩ mặc cho Saki cứ say sưa kể chuyện. Rồi đôt nhiên đứng dậy, Shine mỉm cười, một mục tieu mới- quê nhà đang ở đó.

       -Saki- quya lại nhìn Saki, Shine nói- em muốn đến dòng sông kí ức chỉ đường cho em.

       Bất ngờ nghe Shine nói,Saki vội ngăn cản cô. Nhưng ý đã quyết Shine quay luwg bỏ đi ngay tối đó.

       Đọc lời nhắn ngắn gọn của Shine, Saki vô cùng lo lắng. Đường đến dòng sông kí ức quá nguy hiểm với một cô bé như cô. Và anh ngay lập tức đuổi theo Shine, để bảo vệ cho đứa em gái bé bỏng của mình.

Đi rất lâu, rất xa, đã qua bao guy hiểm , gian lao, nhưng không thấy dồng sông kí ức trong truyền thuyết đâu, cũng chẳng tìm được đường dẫn đến cõi âm. Không biết đã biết bao ngày tháng,Shine cũng đã vượt qua bao nhiêu vất vả, lang thang như mảnh hồn oan vật vờ. Và một ngày theo gió đến  với vùng đất chết, một nơi âm u , xa lạ, không có bất cứ một thứ gì, chỉ có một bãi cát đen trải dài vô tận. “ lẽ nào” Shine thầm nghĩ- đây là nơi của những linh hồn.Nhưng mình đã chết đâu... A!....- Bất giác nhìn lên và Shine ngạc nhiên khi nhìn thấy.....Kai,anh ấy đang vươn tay ra đón lấy một viên đá có đôi cáh nhỏ xinh đang bay về phía mình.Mỉm cười thật hiền Kai khẽ nói...

-Thế àh, cô ấy vẫn khỏe? Luna vẫn bình an, cảm ơn nhé-

       Sau đó, Kai nắm chặt tay lại và viên đá biến mất. Rồi bỗng nhiên anh từ từ quay đầu lại, nhìn về phía Shine đang đứng. Không ngạc nhiên, chỉ có ánh mắt buồn vô hạn làm Shine sững sờ ; sao ở Kai lại có thể có ánh mắt đó? Sự lạnh lùng tàn độc của anh đã đi đâu rồi? Dường như hơn 10 năm bên anh không còn ý nghĩa bởi lúc này bản thâ cô không hiêu gì về Kai hết ; anh ấy có thể cười ấm áp và dễ thương đến thế sao.

-         Chào ! cô đến hơi muộn đấy- bỗng nhiên Kai lên tiếng

-         Hả?- Shine ngạc nhiên-anh biết tôi sẽ đến đây?

-         Đi tìm dòng sông kí ức đúng không?- Kai nhún vai-Cô

Gặp may đấy,dóng sông ấy..... đang ở đây.

-         Sao?- bàng hoàng rồi vội lao đén nắm chặt tay Kai, Shine van xin- Dòng sông ấy ở đâu, chỉ cho tôi, tôi xin anh...

-         quan trọng thế àh? Cô muốn đi tìm quá khứ sao?Shine cô đâu phải không có quá khứ! Tuổi thơ của cô không phải ở lâu đài Đá Đen sao. Cô cũng chỉ là một viên đá không que hương, nguôn cội, càng chẳng có tình cảm. Mãi mãi là đá mà thôi. Trỏ về với tôi đi

-         Anh nói dối- bất ngờ Shine hét lên- Tôi không tin, con người ai chẳng có quê hương. Tôi sẽ không quay lại lâu đài của anh đâu, tôi chỉ muốn về nhà thôi, bằng bất cứ giá nào.

-         Kể cả bằng mạng sống của mình sao? Muốn đến dòng sông kí ức,.... phải là người chết....

-         người chết?-sững sờ Shine buông tay,

-         Dòng sông kí ức!-Kai ngước mắt nhìn và Shine cũng nhìn theo mắt anh; Trên đầu cô, cách xa đến gút tầm mắt, một dòng sông khổng lồ lấp lánh giống như được kết bởi muôn ngàn vì sao.Dòng nước thì lặng im không gợn sóng, cũng không chảy, mặt nước tĩnh lặng như một tấm gương. Đó chính là dòng sông kí ức cầu nối giữa 2 thế giới.

-         Kí ức-Kai thì thầm- là phần nc nằm phía trên,còn dòng nước ở bên dưới là quên lãng. Muốn đi tìm kí ức thì trc hết phải quên đi hết tất cả mọi thứ bao gồm : oán thù, giận giữ,yêu thương,tiếc nuối , hy vọng,.......Rồi sau đó hoàn toàn thah tẩy, linh hồn nhẹ nhàng về với thế giới bên kia.chỉ có vậy mới yên lòng ở đó mãi mãi.-Nhìn xuống shine ah hỏi- cô còn muốn uống nước sông đó nữa không?

-         Chẳng lẽ cứ phải chết , không còn cách nào khác sao?

-         Có!

-         Hả?

-         Tôi là người biết rõ nhất kí ức của cô, bởi tôi đã mang cô ra khỏi gia đình cô.Nhưng tôi sẽ không nói đâu, Shine tôi muốn cô không còn cách nào khác goài trở về bên tôi... tại tôi không còn thời gian nữa....cho lên dù cách làm có chút cưỡng ép....... tôi xin lỗi!...

-         Cái gì?! ...-Shine ngạc nhiên nhìn ánh măt Kai thâm trầm lại vừa đáng sợ và bất ngờ cô thấy bầu trời quanh mình như sụp xuống, không gian xung quanh chỉ toàn một màu đen trĩu lặng , không thể nghe, không thể thây gì hết. Chỉ cảm thấy một nỗi đau giằng xé cơ thể, nỗi đau như hàng ngàn hàng vạn mũi kim châm. Một nối đau to lớn, nghẹn ngào quặn thắt trái tim. Nỗi đau mà khi tỉnh lại cô không tài nào nhớ nổi. Cô chỉ cảm thấy m như quên 1 điều gì, nhưng khi cô càng cố gáng nghĩ, càng bắt bản thân phải nhớ thì đầu óc càng trống rỗng giống như gần 20 năm cuộc đời cô chưa hề tồn tại. Chính cô  cũng không rõ mình đã có 2o năm ấy không nữa, chỉ có cảm giác như mình vừa sinh ra đã bị vứt bỏ vào đây,vào cái vực thẳm không đáy này.Rồi bỗng , tiềm thức như ùa về một giọng nói rất quen thuộc. Hình như là của người đó, là người cô không bao giờ cô muốn rời xa....

-         Shine, vì tôi rất muốn có Shine mãi,cho nên dù có chuyện gì xảy ra,chuyện ấy cũng sẽ không xảy ra.Nhưng tôi cũng không rõ có nên đưa cô đến nơi đó không nữa...Shine....

 -         Shine, vì tôi rất muốn có Shine mãi,cho nên dù có chuyện gì xảy ra,chuyện ấy cũng sẽ không xảy ra.Nhưng tôi cũng không rõ có nên đưa cô đến nơi đó không nữa...Shine....

Sau đó giọng nói ấy cũng chìm dần vào quên lãng, chìm vào màn đêm tăm tối mịt mù như gần 20 năm cuộc đời cô, chút gì còn vương lại đã bị bóng tối và dòng nc không ngừng tràn vào qua kẽ nứt của đá cuốn trôi đi mất. Viên đá chưa đưng Shine đã chìm vào dòng sông quên lãng. Bởi vì ngay khi cô vừa hóa thân vào đá cũng là vừa lúc Saki tìm đến đc vùng đất chết. Chuwgs kiến hành động của Kai, quá tức giận,Saki đã lao đến tấn công Kai bắng tất cả sức mạnh và ý trí mà mình có . Nhưng khả năng của anh nếu đem so với Kai thì  vẫn còn một khoảng cách rất xa, nên khi Kai đánh trả Saki bị Kai đánh cho thương tích đầy mình, và rất nhanh Saki xuống sức , nếu kéo dài thêm lúc nữa anh sẽ không còn khả năng chống đỡ, kiệt sức mà chết. Nhưng bất ngờ,1 bóng dáng mảnh mai nhảy vào giúp anh tránh đc đòn tấn công của Kai, rồi cả 2 cùng hợp sức tấn công Kai. Nhưng dù rất cố gắng họ cũng vẫn không  thể đấu lại Kai, để đảm bảo an toàn và giữ cho thân phận mình không bị lộ, công chúa Hương Hoa vội tung ra đòn che mắt : sau câu hét “bách hoa tinh” của công chúa hương hoa, thì những bông hoa muôn màu đủ loại lớn nhỏ tung ra khỏi tay tụ lại thành bóng dáng khổng lồ che khuất tầm nhìn của Kai. Nhanh chong cầm tay Saki lôi đi. Cô biết bách hoa tinh không thể cầm chân Kai lâu, nhưng cũng đủ để 2 ng trốn thoát.

      Để sổng mất hai con mồi qua trọng : tướng quân Saki của mêlêsis và chủ nhân của vương quốc Hoa Tinh- công chúa Hương Hoa. Nhưng không bận tâm,lúc này anh chỉ muốn đến đc nơi ấy, đến đc với nơi gần với hạnh phúc nhất nê đã quay lưng bước đi. Nhưng Bách Hoa Tinh (linh hồn ngàn hoa) đâu phải dăng ra để chơi. Dù với Kai nó k là gì nhưng cũng k dễ dàng phá giải. Hàng trăm hàng ngàn phối hợp với nhau rất nhịp nhàng, ăn khớp tạo thành một trận pháp bao vây Kai.Bách Hoa Tinh khi phối hợp với nhau rất khó phá giải vì mỗi khi ng bị nó bao vây muốn tấn công nó thì chỉ như tấn công vào 1 chiếc lá vàng đang rơi vô định trong gió, nhưng hễ định xông ra thì những đóa hoa tưởng chừng mỏng manh kia lại trở lên vô cùng sắc bén, kết hợp với nhau tấn công đối phương.

     Khẽ nhếch môi, Kai để  mặc cho những linh hồn hoa lao vụt qua mình, để mặc cho những vết thương dày đặc xuất hiện trên cơ thể. Rồi bất ngờ anh đưa tay ra. Một viên đá xanh có cánh khẽ bay ra và lướt xung quanh các linh hồn hoa một vòng. Những linh hồn hoa đang tập trung tấn công đột ngột bốc cháy.     - trò trẻ con rồi, công chúa ạ-Kai cười khẩy, rồi khẽ khép 2 mi mắt lại để những vết thương trên mình biến mất. Nhưng nụ cười bỗng tắt ngấm trên môi Kai,khi một linh hồn hoa tinh lao thẳng vào người anh k phải để tấn công mà lại cướp đi viên đá đen đang giữ Shine mà anh đang đeo trên cổ.Rồi hồn hoa ấy mang theo Shine bay qua dòng sông kí ức sang thế giới bên kia.

       - linh phách!- Kai thét lớn và viên đá xanh vội bay theo mảnh hồn hoa. Nhưng linh phách không tìm thấy Shine, cô ấy cũng k theo hồn hoa sang thế giới bên kia, và linh phách lại phải trở lại tay Kai.

      - không thấy àh?-Đón linh phách lại Kai thì thầm, rồi anh ngước mắt nhìn dòng sông kí ức,anh rất muốn có thể lao đến đó nhưng...

       “- hứ với em, không đc vượt qua dòng sông kí ức một lần nữa. Không đc liều mạng sang đây ....”

       Giọng nói của cô ấy cứ luôn hiện về.Lời hứa đó, anh k thể làm khác, đành quay mặt bước đi . Nhưng không ngờ gay khi anh vừ bước đi, bỗng một bóng chim lướt ngang và viên đá của Shine rớt xuống. Viên đá chạm đất vỡ tan.

       Bản thân đã đc giải thoát, nhưng bao kí ức đã qua Shine đã hoàn toàn quên hết. Không rõ mình là ai, không biết mình phải đi đâu, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, k một gợn sóng của quá khứ, không có ý niemj về hiện tại, tương lai. Shine trở thành kẻ phiêu dạt, lạc lõng giữa vũ trụ bao la. Cô cứ lang thang cho đến ngày gặp được Đông, chủ nhân của Hồi ức thành, một hành tinh tự do với những đại mạc cát và tuyết mênh mông. Đông rất quý Shine, anh mang lại cho Shine những tháng ngày hạnh phúc, ấm áp tình yêu. Không biết tên, nên anh gọi Shine là Luna, yteen của một công chúa mà anh từng quen biết, từng tha thiết yêu thương, và cũng từng vì cô ấy mà tan vỡ trái tim. Luna công chúa cứ gioogs như một luồng gió thổi mãi, thổi mãi không ngừng, không bao giờ để tâm trí cố định ở một nơi. Khi ở bên Đông, cô khoonng ngừng nhớ đến, không ngừng nghĩ đến những vùng đất khác. Và ngay cả khi ….sắp chết, cô vẫn không ngừng rên xiết một cái tên, một cái tên mà anh  chẳng bao giờ muốn nhớ nhưng cứ luôn ùa về. Anh không bao giờ quên người mà Luna đến chết vẫn nhớ Kai.

     Ngày Luna chết, trái tim Đông cũng chết theo cô biết bao tình cảm nhớ thương cũng được vùi sâu trong đất cùng thi hài của cô. Suốt một năm trời, anh giường như đã tự giấu mình trong phòng ngập chìm trong nhung nhớ, đau thương và hối hận. Luôn tự giày vò trắng mắng mình vì đã gây ra cái chết cho Luna, đến mức khiến trái tim bị phủ trong băng tuyết, lạnh lùng, khô cứng và vô tình. Nhưng một ngày băng tuyết chợt vỡ tan, khi Đông gặp Shine, cô gái mang khuôn mặt của Luna, một người giống Luna lạ lùng, cùng sự hồn nhiên, vô tư ấy, cùng ánh mắt làm người ta xao xuyến trái tim .  Giống đến mức khiến cho Đông, dù không muốn Shina tổn thương, nhưngthục sự không lúc nào ở bên cô, anh có thể nguôi nỗi nhớ về Luna. Anh muốn bù đắp nỗi lầm trước kia bằng cách chăm sóc Shine, làm cho cô vui vẻ, làm cho cô hạnh phúc và làm cho cô bé không phải chịu những đau thương. Nhưng Đông cứ mải làm cho Shine vui mà không hay việc làm ấy lại làm đau một người con gái khác.-Suli, cô bé mà từ khi cô biết nhận thức đã đc đưa đến ở bên cạnh anh. Thời gian hai người ở bên cạnh nhau lâu đến mức Suli có thể hiểu từng suy nghĩ, từng hành động của Đông bằng cả trái tim mình. Không biết từ khi nào, cô đã yêu Đông đến thế, đến mức làm trái tim mình tan vỡ hai lần khi nhận ra trái tim anh chỉ luôn. . .  hướng về cô gái khác. Trước đây là Lua, bây giờ lại là một cô gái có khuôn mặt giống cô ta. Điều chính là khuôn mặt ấy, đôi tay ấy đã làm tan biến giấc mơ hạnh phúc mà cô vẫn mong chờ, chính họ đã làm Đông đau khổ. Luna chết  vết thương trong tim Đông phải mất bao nhiêu ăm mới liền lại, nếu bây giờ Shine cũng gây ra một vết thương tương tự thì biết bao giờ anh mới bình phục hoàn toàn. Có lẽ tốt nhất là nên để Shine rời xa Đông trước khi anh một lần nữa biết yêu.

       Lặng nghe từng lời Suli nói, giam hãm bản thân trong nỗi đau vô hạn vì thấy mình là kẻ ngốc. Shine đã tưởng Đông thật lòng quan tâm, yêu thương mình nên cô đã rất vui, vui vì dù không  có quá khứ, cô luôn có một người quan tâm mình,yêu thương mình, luôn bên mình.Nhưng xem ra cô đã nhầm, Đông chỉ xem cô như một cái bóng, một thế thân cho một kí ức xa xôi – “vì sao thế Đông?”- Shine thì thầm, chí vì là một kẻ thế thân mà đối với em như vậy, anh yêu cô ấy đến thế sao? Cái cô Luna ấy? Có lẽ ở đây, bản thân em sẽ chỉ là một nỗi đau, chỉ là một phần của trí nhớ, một phần cho mối tình bất tử trong lòng anh. Đông anh cũng thật nhẫn tâm, có biết em người ngưỡng mộ cong chúa Luna thế nào không? Cô ấy thật hạnh phúc ví có người yêu mình đến vậy. Còn em, nếu cố gắng đi nữa cũng sẽ không hơn gì một cái bóng. Em rất tiếc,dù em rất muốn ở bên cạnh anh, nhưng em lại không đủ can đảm để làm thế nữa. . . . . ..

       Shine quyết định ra đi, cô muốn rời xa Đông, tiếp tục trốn chạy. Shine thấy mệt mỏi. Cuộc sống trước mắt trở lên u ám,cô độc, và cô thèm một lần nữa đc đứng giữ đại mạc mênh mông để thả hồn mình trong cái mênh mông ấy, k phải suy nghĩ.Rổi cô lại thèm đc một lần đc hít thở bầu không khí thấm đượm sướn sớm của núi tuyết, và thèm một lần nữa gặp Đông. Nhưng tất cả đã muộn rồi, cô đã rời xa Đông,xa Hồi Ức Thàn, xa lắm, xa lắm, không thể quay lại nữa. Thế nhưng,vào một buổi chiều xa lạ. Shine bất ngờ nhìn thấy Đông đứng trước mặt mình mệt mỏi, khổ sở, và đôi mắt anh đầy khổ tâm không thể nói thành lời, dường như anh đã phải trải quâ rất nhiều mâu thuẫn, rất hiều khổ đau để có thể đến đứng trước mặt Shinethế này. Rồi sau rất nhiieu lần tự ngăn cản mình,nhưng cuối cùng không kìm nổi Đông lao vào ôm chặt lấy Shine.

- Luna!- Đông thì thào- xin em đừn rời xa anh nữa. Anh xin em đấy

-Tại sao?-Shine ứa nước mắt-Anh đâu cần quan tâm tới một cái bóng  như vậy? Em không muốn là bóng hay là thế thân cho ai hết. Em là em, dù tên em là Luna hay gì đi nữa, nhưng chắc chắn em không phải là Luna công chúa trong lòng anh. Cho lên anh đừng hy vọng hão huyền vào việc ấy

- Anh biết-Giọng Đông đầy đau khổ-Suli đã nói rất nhiều với em, nói về Luna , về tình yêu anh dành cho cô ấy, nhưng thực sự đó chỉ là tình cảm đơn phương của anh. Luna là một cô gái rất kỳ lạ, cô ấy...., anh không biết phải diễn tẩ như thế nào cho em hiểu. Cô ấy hồn nhiên , đngs yêu, trên môi luôn nở nụ cười nhưng anh chưa bao giờ thấy cô ấy vui vẻ thực sự. Dù co anh có cố gắng thế nào cô ấy cũng không hạnh phúc. Có lẽ cô ấy sẽ thực sự hạnh phúc khi ở bên người ấy. Nhưng cuối cùng luna vẫn không thể trở về bên người cô ấy thực sự yêu thương. Vì nuốn tránh cho anh một vết thương,Luna đã nhận sự đau đớn, nhận cái chết về mình. Em khoog thể tưởng tượng được cảm giác nhìn người con ái mình yêu thương nhất chết trong đau đớn chỉ vì cừu mình đau khổ thế nào đâu.nếu như k vì lời hứa với cô ấy phải sống thật tốt thi.....Không thể phủ nhận khi chăm sóc em,ý nghĩ của anh là để bù đắp cho Luna,nhưng sau đó anh nhận ra em  khác Luna, em có một tâm hồn, một tính cách riêng biệt cho dù ngoại hình em giống Luna đến khó tin. Tuy nhiên bây giờ anh không thể trả lời đc là anh đang yêu em hay không nữa, anh cần thời gian, hãy cho anh chút thời gian. Nhưng bây giờ có một điều mà anh chắc chắn là anh không muốn mất em. Đừng rời xa anh...

       Shine lặng nghe từng lời, Đông nói mà không biết nên nói  gì. Thời gian, ai cũng cần có thời gian, cả cô cũng thế thôi cũng cần thời gian để  xác định lại cảm giác của mình. Trở về có thể là sự lựa chọn đungs đắn nhưng cũng có thể là sự chọn sai làm nhất của cô. Liệu cô có thể chờ Đông đc bao lâu? Liệu cô có thật lòng yêu Đông không? Vì sao có những lúc cô thấy yêu anh tha thiết nhưng lại có những lúc thấy xa lạ hững hờ với anh? Cô  lên lựa chọn thế nào đây? Trở về hay tiếp tục ra đi, nhưng nếu tiếp tục ra đit thì  cô biết đi về đâu, bản thân cô đã thấy mệt mỏi rồi. Đầu óc càng lúc càng mông lung, Shine càng lúc càng mơ hồ, càng băn khoăn, nhưng cuối cùng cô cũng quyết định trở về cùng Đông. Nhưng khi trở về cô cũng không còn là cô bé hồn nhiên nghịch ngợm như trước nữa mặc dù bề ngoài cô vẫn hay nói cười, nhưng khi một mình cô trở lên thâm trầm lặng lẽ,khiến cho cô càng trở lên giống Luna. Giống đến mức làm cho Suli phải sửng sốt bởi vì lúc này cô cảm nhận rõ nguy cơ mất Đông hơn bao giờ hết. Suli biết mình không thể để Shine tiếp tục tồn tại bên Đông được nữa, có lẽ phải sớm ra tay với Shine thôi, bởi cô không còn nhiều thời gian nữa. Sau nhiều kế hoạch thất bại, Shine vẫn bình yên,nên cuối cùng Suli đành ra con át chủ bài. Thuê một băng nhóm bắt cóc nổi danh trong vũ trụ bắt cóc Shine rồi vất vào hang bầy dơi ăn thịt người. Đây là cách cô hay dùng để loại bỏ kẻ đối đầu cô. Nhưng kế hoạch của Suli đã gặp phải một trở ngại nho nhỏ. Tở ngại ấy chính là sự xuất hiện kịp thời của Haruki.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kan