MỘNG SẦU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Giọt lệ yên chi nhẹ rơi vào khóe miệng
Trầm ngăm nghe tiếng gió, lòng quặng đau
Hồi ức khắc vào mảnh trăng khuyết
Nỗi sầu tư lặng lẽ khó được trùng phùng
Chìm vào giấc mộng cuồng si .. "

Mỹ nữ ôm sầu tư, dùng rượu để giải
Ôm nỗi nhớ da diết về người đã lâm chôn
Mộ chàng phủ xanh, không luyến tiếc mà lưu lại
Nhan sắc phai nhòa nhưng tình vẫn chưa phai
Hỏi thế gian tình là gì người hỡi ?
Hỏi ông trời bao giờ mới dứt khỏi sầu tư ?
Kẻ quay đi người không ngoảnh lại, đầyă, thương tiếc
Kết thúc một mối duyên đoản tình sầu
Ly rượu trên bàn uống sao cho hết
Người đi không nghoảnh lại, có nhớ cố nhân ?
Lòng ta biệt ly đầy thương tổn
Biết phải tâm tư với ai ?
Đêm dài lắm mộng bỗng chốc nhớ chàng

..

Mỹ ngân ngồi trên luân y, mắt nhắm lại, khuông mặt nàng hiện nỗi buồn man mác

" Mặc Thế, liệu chàng có nhớ ta ? "

Nàng cất tiếng nói yếu ớt, tay chạm nhẹ vào tấm bia mộ

Một con bướm xà xuống, đậu trên chiếc mộ đã phủ xanh

Nàng nghe ở đâu đó tiếng nhạc mà chàng thường gãy
 
Nàng nghe ở đâu đó tiếng hắn gọi nàng, khuôn mặt mị hoặc tay cầm thanh kiếm bạc nhắm vào nàng

Nàng bỗng dưng sững người, khuôn mặt tái nhợt

Tay chạm vào dòng chữ khắc trên bịa mộ, nàng nhíu mi lưu luyến

Kẻ phong lưu đào hoa rời bỏ nàng, nàng biết chàng sẽ không thể quay lại, không thể cạnh bên nàng nữa, nhưng nàng vẫn nuôi hi vọng

Nàng hi vọng chàng có thể quay lại, một đời bên nàng

Nàng cười đau thương

Vị mỹ nhân năm ấy đã già, nhan sắc không thể giữ, nàng ngước mặt lên trời, ánh dương chiếu rọi nàng

Mối tình này từ đầu nàng đã không thể làm chủ, cũng không thể thoát ra

Lúc nhỏ, ta cứ nghĩ mọi thứ đều yên bình, cứ yêu một người là cố chấp bên cạnh người đó

Cứ hi vọng để rồi thất vọng tràn đầy

Mọi thứ quay xung quanh nàng đều những cậm bẫy khó tránh

Hóa ra, mọi cố chấp của nàng để theo đuổi một tình yêu không có thật

Thương nhớ một người quá cố

Đầu nàng trở nên đau nhói, nàng cầm thanh đao lên, nhắm vào trái tim mình

" Ta đi theo chàng, Mặc Thế .. "

Nàng không chút do dự cắm phạch vào trái tim mình

Máu tuông ra, hòa quyện cùng nước mắt

Máu tuông không ngừng, nàng cười mãn nguyện dường như không còn cảm giác đau đớn nữa

Luân hồi xoay chuyển, nhân sinh ngắn ngủi nguyện kề cạnh bên chàng

Nàng ngã quỵ xuống đất, khuôn mặt áp vào bãi cỏ xanh mái rượi, tay chạm vào dòng chữ

" Chờ ta .. ta sẽ đến bên chàng "

Một đời nguyện cùng bên người

Sinh tử không thể chia lìa ..

Mấy năm sau

Nữ tử ngồi trong kỷ lâu tấu một khúc nhạc, nam nhân si mê ngắm nhìn nàng

" Đúng là nhan sắc trời cho " - Một nam nhân vỗ tay

Đám nam nhân cùng hô hoáng vỗ tay khích lệ nàng, nàng khẽ cười tựa vạn vật đua nở, ánh trăng soi sáng lấy khuôn mặt nàng

Ngày cuối xuân, gió trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết, nàng khoác lên mình chiếc áo lông cừu mềm mại

Nam tử nhấp chén trà nhìn ngắm nàng

Đúng là nhan sắc hoa hờn nguyện thẹn, nàng cười một cái thôi cũng đủ khiến người ta tương tư đến cuối đời

Nàng buông dây đàn, cắn môi nhìn ra ngoài cửa sổ

Cánh hoa đào phất phơ rơi xuống, nhuộm hồng cả một trời xuân

Nam tử bỗng cất tiếng, thanh âm vừa dịu dàng vừa quen thuộc

" Xin hỏi vị cô nương này tên gì ? "

Nàng ngước nhìn khuôn mặt chàng, trái tim vỡ òa hạnh phúc đến nỗi không nói thành lời

Đây là lần đầu tiên nàng gặp chàng nhưng cảm giác lại quen thuộc đến kì lạ

Nàng vội vàng chỉnh trang phục lại

- Ta tên là Mộng Du, còn chàng ?

" À .. Ta tên Mặc Thế "

" Mặc Thế ? Chúng ta đã từng gặp nhau chưa nhỉ .. " - Nàng hỏi, tay mang chén hồng trà đến cho chàng

Chàng cúi đầu cảm tạ nàng, nhận lấy chén trà nóng, chàng khẽ đáp lại

" Có thể chúng ta đã gặp nhau rồi .. "

Chàng mỉm cười ôn nhu

Nàng cười hạnh phúc

Nguyện cùng chàng đi đến trăm năm

Trái tim bỗng chốc loạn nhịp, đập liên hồi

Một mảnh ký ức đã mất bỗng chốc ùa về

Cách hoa đào rơi, ánh trăng ngày rằm sáng chói như một nụ cười

Người yêu nhau sẽ đến được với nhau

Hóa ra, nàng chính là mỹ nhân si tình năm nọ

Còn chàng chính là vị hoàng đế họ Mặc

Nàng nắm chặt tay chàng, mọi thứ xunh quanh tựa như ngừng lại

Nàng nghe được tiếng suối chảy rốc rách

Chàng nghe được đoạn tấu nàng đã gãy năm nọ

" Sinh ly tử biệt quyết không rời "

" Tâm tư không thể hiểu được người tiều tụy
Tan biến trong lành mưa mờ khuất
Nắm chặt tay chàng, quyết không rời bỏ
Nhân sinh không thể chia cắt
Sinh lão bệnh tử cùng nàng đối mặt
Đã lầm lỡ một lần, không để lầm lỡ lần nữa "



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro