11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện giờ đã là mười rưỡi tối, nơi đây vốn là một thị trấn buồn tẻ, ngươi lại sống tại một con phố toàn những tín đồ không có cuộc sống về đêm, cửa sổ mọi nhà đều đã đóng chặt, đèn đã lụi tắt, vậy nên sẽ không có ai để ý đến việc cửa nhà ngươi đang mở toang, và một con Ác Ma đang run rẩy nằm co ro trên sàn nhà ở lối vào.

Bởi vậy, 177 lẩn trốn tương đối thành công. Nó an toàn phơi bày trên sàn nhà, không ai đến đá nó.

Hai mươi mốt phút sau, nó từ từ tự mở ra, giống như một đóa mai dương đã lâu không ai động đến. Tay nó chậm rãi chạm lên sàn nhà, sờ soạng tứ phía, bị khung cửa đốt một chút thì chuyển qua đỡ tường đứng dậy.

177 lúc này đã không còn lộ vẻ hoang mang như lúc đầu. Nó cắn răng, cau mày, không biết là đang nhẫn nại hay đang tức giận, có lẽ là cả hai. Lưng nó không thẳng mà là hơi còng xuống, tựa như lúc nào cũng đang chuẩn bị để phản công, cũng giống như thể có thứ gì đó vô hình đang đè lên khiến nó di chuyển cũng khó khăn. 177 động đậy. Trong một tích tắc, ngươi tưởng rằng nó sẽ lùi về phía sau, nhưng Ác Ma lại nghiến răng hướng về phía trước bước một bước, ra khỏi cửa.

Nó ở ngoài cửa một lúc, nhìn thẳng về phía trước, cứng ngắc đến mức không quay cổ lại được. Ngươi cảm thấy 177 không khôn lắm. Trên chiến trường, binh lính nếu cứ lừa mình dối người ngây ngốc đứng như thế thì bọn họ cách cái chết cũng không bao xa. Nhưng mặt khác, người dám can đảm bước một bước này cũng không nhiều. Đa phần sẽ không tiến lên hoặc sẽ bị dọa ngốc, sẽ ngây ra tại chỗ, hoặc đơn giản là quay đầu bỏ chạy. Ngươi có cảm giác cho dù 177 có chết trên chiến trường, vết thương chí mạng cũng sẽ không ở sau lưng.

Sau đó ngươi nhận ra cái suy nghĩ này thật vô nghĩa: Ngươi không thể dùng khái niệm của con người để bình phẩm Ác Ma; Ác Ma đào ngũ là việc cực kỳ hi hữu, cũng không liên quan gì đến lòng dũng cảm, đơn giản là vì chúng thị sát hiếu chiến mà thôi. Một lần nữa, trách thì trách 177 quá giống người.

177 đứng ở trước cửa, mãi cũng không có hành động gì. Im lặng mất mấy chục giây, nó bắt đầu hết nhìn đông lại nhìn tây. Nó nghi hoặc nhìn ngã tư trống không, như thể ngươi sẽ nhảy ra từ một góc hẻo lánh nào đấy. Ngươi còn lâu mới đi. Ngươi chuẩn bị cho nó đi dạo hóng gió, chẳng nhẽ đợi mãi nó mới bước chân ra khỏi cửa thì ngươi lại động thủ? Có bồ câu Thánh theo sau, có xích bạc, ngươi cũng chỉ cách nó có mấy trăm mét, muốn động thủ rất đơn giản.

Ác Ma rời khỏi sân nhà của ngươi, trốn vào những hàng cây bên đường. Theo vành đai xanh mướt dọc theo con phố, nó chọn một hướng và bắt đầu tiến về phía trước.

Mười một giờ, khu phố xưa không một bóng người. Trong bụi rậm thấp thoáng bóng dáng một Ác Ma không ai phát hiện. Qua một lúc, hành động 177 bắt đầu quy củ lại. Nó lẩn trốn rất tốt, rón ra rón rén, nghe thấy tiếng động thì lập tức ngồi xổm xuống trốn đi, không còn phản ứng thái quá như lúc ban đầu nữa. Nó thậm chí còn chuồn vào sân của một nhà — sân này thuộc về một ông lão ế vợ chủ quan, ông ta không nuôi thú cưng, không có vợ con, lại chẳng bao giờ nhớ phải khóa cổng. Ngươi không biết làm sao 177 có thể phát hiện nhược điểm này. Tóm lại, nó trèo tường vào.

Ngươi một chút cũng không lo lắng. Thánh ngôn ngươi thiết lập trên xích bạc của 177 sẽ không cho nó làm hại ai cả. Cùng lắm thì nó phá hư một vài thứ, ngươi sẽ thay nó bồi thường. Ngươi hi vọng tay chân 177 nhanh nhẹn, vận khí tốt, đừng để bị tóm được. Nó không làm ngươi thất vọng. Bốn phút sau, 177 lật cửa sổ ra ngoài, xung quanh như cũ một mảnh tĩnh lặng, tối om. Chẳng cần phải dùng đến mắt bồ câu, ai liếc mắt cũng có thể nhìn ra nó đang làm gì: 177 đang mặc quần áo.

Nó ra đường không mặc gì cả, đây cũng không thể gọi là trần trường được. Nào có ai sẽ coi một con chuột chạy trên đường là trần truồng? Ác Ma không mặc quần áo, ngươi cũng đã quen với bộ dạng trần như nhộng của 177. Lúc này thấy nó mặc quần áo, ngươi lại thấy ngạc nhiên, như thể đang thấy một con chó khoác áo choàng.

Nó mặc một chiếc quần tây không vừa vặn và một chiếc áo khoác nhàu nhĩ. Viền áo quá ngắn, mặc như áo bomber, cơ bắp cường tráng nâng đỡ nơi nguyên chủ đặt mỡ. Ống quần cũng quá ngắn mà cạp quần thì quá rộng, 177 đã rút dây chun ở cạp quần, dùng nút thắt lại rồi buộc quanh thắt lưng, biến nó thành một chiếc quần cạp trễ. Bộ quần áo của một người đàn ông mũm mĩm mặc lên người nó lại mang một cảm giác hợp mốt lạ kỳ. Nếu bộ dạng này mà đi vào hộp đêm cách đó vài dãy nhà, những con ma men đã quá chén chắc hẳn sẽ nghĩ đó là một trong số họ.

177 không đi giày, cũng không có đôi giày nào có thể chứa nổi cái vuốt của nó. Nó lấy một cái mũ len đội lên đầu, nhưng cố đội một lúc lâu mà vẫn không được, mũ len bị vướng vào sừng. Vài giây sau nó mới phát hiện ra đầu mọc sừng thì không đội được mũ, và bỏ xuống ném vào một lùm cây bên cạnh. Nó đứng thẳng dậy, lưng duỗi thẳng, trông đẹp hơn trước rất nhiều. 177 tựa như binh sĩ mặc lên chiến giáp, bình tĩnh lại rất nhiều. Thật là kỳ lạ, rõ ràng đó cũng chỉ là một bộ quần áo thông thường không chút lực phòng ngự mà thôi.

Có tiếng bước chân.

177 lập tức ngồi xổm xuống, nấp sau bụi cây. Tiếng bước chân tán loạn, lẹt xẹt kia từ xa đi tới, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Cô xuất hiện dưới ánh sáng của ngọn đèn đường gần đó, một cô gái trong một bộ váy thời trang với một đôi giày cao gót. Người đam mê các hộp đêm điển hình ở thị trấn này thường có gia cảnh tốt và cuộc sống tẻ nhạt. Cô gái đang bước tới kia rõ ràng là có tiền và thời gian để ngâm mình trong các quán bar, cũng có tiền để mua quần áo và mỹ phẩm. Nhưng mà đồ trang điểm lúc này đã nhìn không ra giá cả ra sao, cô nàng khóc thút thít một đường tới đây nên lớp trang điểm trên mặt đã rối tinh rối mù, cũng đủ giải thích vì sao cô sẽ từ trên phố lạc đến nơi này.

Ngươi và 177 đều chờ cô đi qua, nhưng cô lại khéo trùng hợp dừng lại bên cạnh chỗ ẩn mình của 177, lắc đầu khó chịu, bịt kín miệng. Cô nàng chắc chắn uống không ít, cũng không nhiều đến mức mê sảng, nhưng đủ để nôn thốc nôn tháo.

Cô đi vào một bụi cỏ, nôn khan một lúc, vừa quay đầu đã thấy một 177 đang muốn bỏ đi.

Ngươi không lo lắm, cô gái này uống say, xem chừng có vẻ khá nhỏ tuổi, thuyết phục không khó. Ngươi lựa khoảng thời gian trên đường vắng người, cũng đã sớm lên kế hoạch phòng việc 177 bị bắt gặp. Cả thị trấn này chỉ có mình ngươi là người của Giáo hội, bất cứ ai gặp hay bắt được Ác Ma đều sẽ đưa cho ngươi giải quyết, đây đơn giản chỉ là vật về chủ cũ mà thôi.

Nhưng 177 thoạt nhìn cực kỳ lo lắng.

Nó sững sờ một lúc rồi lùi lại thật nhanh. Nhưng tiếc là khoảnh khắc do dự trước đó cũng đủ để cô gái chộp lấy. Tay cô bắt được cánh tay của 177, cả người lảo đảo ngã vào trong lòng nó. Ngươi không biết đôi tay kia có bao nhiêu sức lực, nhưng 177 chỉ cẩn thận đỡ lấy cô, cương trực như tượng đá, cũng không trực tiếp chạy đi để cô ngã đập mặt xuống đất.

"Ha, anh đẹp trai!" Cô say khướt mà nói, sờ soạng qua loa lên mặt 177, sờ đến sừng nó thì bỗng cười rộ lên, "Đỉnh quá! Sờ như thật nè!"

177 trầm mặc một lúc khá lâu, ngươi cho rằng nó sẽ không để ý đến cô, nhưng nó lại mở miệng.

"Em nên về đi." Nó chậm rãi nói, "Muộn quá rồi, về nhà đi."

Thanh âm 177 có chút khản đặc, lần cuối nó mở miệng là khi nào nhỉ? Hình như là vào lần đầu tiên ngươi làm tình với nó. Cô gái kia không nhận thức được sự quý giá của câu nói ngắn ngủi này, vừa nghe đến thế liền oán giận: "Đừng như vậy, anh nghe giống hệt bố em!"

"Người nhà em sẽ lo đấy." 177 nói.

Lời này lại như tiếng đạn pháo, cô gái kia bỗng ngẩng đầu lên, một phen đẩy nó ra, suýt nữa thì khiến bản thân ngã xuống đất. 177 bắt lấy cánh tay cô, dìu cô đứng cho vững. Cô chửi thề một tiếng, đá giày cao gót qua một bên, "Bọn họ không quan tâm em!" Cô hét lên, "Lúc nào cũng chỉ biết đến công việc, công việc, công việc, ôi, chỉ có Billy là quan tâm em..."

Có người bị cô đánh thức, bật đèn lên. 177 vội kéo cô chạy vào một công viên nhỏ cách đó không xa. Xích sắt không siết chặt, nhìn nó có vẻ cũng không có ý định giết người diệt khẩu. Nó buông cô gái ra, cô gái kia liền bắt đầu tức giận mà nói một tràng lộn xộn.

Cô kể ba mẹ bận rộn cỡ nào, Billy tốt cỡ nào, bản thân không muốn làm con ngoan, muốn học theo Billy thật cool ngầu; Billy lại như thế nào bắt cá hai tay với một ả điếm cùng chỗ làm... Kịch tình điển hình cỡ này, ngươi lúc nghe sám hối đã nghe qua rất nhiều, nên vừa mở miệng là có thể đưa ra mấy lời khuyên giải và an ủi. Nhưng 177 không có kinh nghiệm như ngươi, nó lặng thinh, chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ đỡ cô gái một phen, để tránh việc cô vì khoa tay múa chân mà mất thăng bằng. Ngươi bắt đầu nghĩ cách dụ cô gái này đi chỗ khác, 177 muốn tẩu thoát lại bị kẹt ở chỗ đó, ngươi nhìn nó trầm mặc không nói gì, đoán rằng nó cũng đang nghĩ cách giống ngươi.

Nhưng hình như người sai rồi.

"Vậy thì cậu ta không có tốt như thế." Nó nói, cắt ngang một vòng tường thuật của cô gái về việc 'Billy tốt như nào'.

Ngươi có chút giật mình, lại cũng thấy buồn cười. Nếu 177 vào lúc ngươi đang xem TV lúc tám giờ tối mà xen mồm vào thảo luận như thế, tâm trạng của ngươi đại khái cũng sẽ giống như bây giờ vậy – chỉ là, ngươi cũng không xem chương trình lúc tám giờ tối.

"Billy là..." Cô gái khóc thút thít một chút, "...Là người tốt nhất!"

"Nếu cậu ta tốt như vậy thật thì cậu ta sẽ yêu thương em." 177 nói.

Ngươi không biết những lời này logic ở chỗ nào, nhưng cô gái kia lại ngừng lại, như thể cái chân lý khó lường nào đó đã bị vạch trần. "Billy yêu em, anh ấy nói rồi..." Cô nhỏ giọng nói, như đang thuyết phục chính mình, "Chỉ có anh ấy yêu em..."

"Sai rồi." 177 nói, "Em rất... Em rất đáng yêu, rất nhiều người yêu em, tương lai sẽ càng có nhiều người yêu em."

Ngươi thật sự không quen nổi 177 nói những lời này, sợ rằng bản thân nó lại càng không quen. Nó nói rất chậm, như thể đang suy nghĩ từng từ một cách tỉ mỉ, đổi tay đỡ lấy cô gái sắp trượt xuống, cẩn thận như đỡ bom vậy.

"Nếu em có mệnh hệ gì, bọn họ sẽ rất đau lòng." Nó nói, "Liên hệ cho họ đi, gọi họ đến đón em."

"Em không cần!" Cô gái kia nói, "Bọn họ sẽ nổi điên."

"Họ chỉ là lo lắng cho em, không phải là thật sự giận em." 177 nói, "Gọi điện cho họ, em không thể tự về trong tình trạng này được đâu. Về uống một bát canh nóng, tắm rửa một lượt, ngủ một giấc, rồi ngày mai mọi chuyện sẽ ổn thôi – dù có lẽ em sẽ đau đầu cả ngày, em uống nhiều rượu quá."

"Em đói bụng." Cô thẫn thờ nhìn mặt đất, không đầu không đuôi nói thầm.

"Cho nên em mới khó chịu như vậy." 177 nói, khiến cho cô gái kia cười khanh khách, "Về nhà đi." Nó lại nói, "Ăn chút đồ ngọt."

"Bánh bí ngô." Cô nàng tiếp lời nói.

"Ừ, bánh bí ngô." 177 nói.

"Thêm nhiều bột nhục quế." Cô gái nói, hít hít mũi.

"Cực nhiều bột nhục quế." 177 phụ họa theo, "Nhớ nói chuyện cẩn thận với mọi người, đừng vội cãi nhau."

"Vâng." Cô lại hít hít mũi, lau mặt một phen, làm cho lớp trang điểm càng thêm rối tinh rối mù. "Nhưng mà em có thể tự mình về."

"Em tìm được đường sao?" 177 nói, "Hơn nữa rất nguy hiểm..."

"Không nguy hiểm, em có súng!" Giọng nói cô gái vang lên, giơ hai ngón tay giả làm súng bắn.

Ngươi thấy 177 nhướng mày, "Được rồi, em có súng..." Nó như thể đang dỗ trẻ con, nhưng mới nói được một nửa đột nhiên khựng lại. Ngươi nghĩ là nó đã nhẫn đến cực hạn rồi, lại nhìn thấy nó từ trong tay cô gái đoạt lấy một khẩu súng.

Cô đúng là có cầm súng. Cũng phải, nơi đây trẻ con ba, bốn tuổi cũng đã có thể cầm rồi, con gái mười mấy hai mươi tuổi cầm súng không có gì là lạ.

"Em đừng có coi súng như đồ chơi!" 177 nói, nó cau mày, có vẻ cực kỳ nghiêm khắc. Cô gái quay đầu không nhìn nó, nó lại thò tay giữ lấy bả vai của cô, nhìn chằm chằm vào cô mà nói, "Ai cũng có thể đoạt súng trong tay em, lúc đấy sẽ thành công cụ làm hại em, em thậm chí còn không mở chốt an toàn!"

"Đương nhiên là em biết mở chốt an toàn, khi gặp người xấu em sẽ mở!" Cô gái kia phản bác lại.

"Vậy ngay từ lúc gặp anh em nên mở nó!" 177 lạnh lùng nói.

Lúc nó quát lớn có chút giống như quan chỉ huy đang giáo huấn tân binh vậy, rất hung tợn. Cô gái kia vừa định mở miệng, đùng cái bắt đầu chảy nước mắt. Khí thế 177 dù bằng mắt thường cũng thấy được đã mềm đi rất nhiều, muốn bạo phát lại không bạo phát nổi, nhìn qua có chút luống cuống. "Em thế này có ngắm cũng không chuẩn," Nó dùng giọng điệu khô khốc nói, "Anh cá là em sẽ bắn trúng mình trước, xong sau đó bắn vào mông của một tên xui xẻo nào đó đang đi ngang qua. Ít nhất thì cũng nhớ chừa mu bàn chân của mình ra nhé."

Nó đùa một câu hết sức sứt sẹo, cô gái kia nín khóc mỉm cười một lát, đột nhiên lại không biết vì sao mà bắt đầu khóc oa oa, nhào vào trong lòng 177. 177 cẩn thận ôm lấy cô, nhẹ nhàng nắm tay cô. Nó duỗi thẳng ngón tay, dùng lòng bàn tay để giữ cô, như thế thì móng vuốt nhọn sẽ không làm hỏng quần áo của cô nàng. Ngươi đột nhiên nghĩ, nếu người nó ôm lấy là ngươi, chắc chắn nó sẽ không tốt bụng như vậy.

Ngươi sờ sờ lên cánh tay, nơi đó đã nổi một trận da gà. Chuyện đến hôm nay, vấn đề lớn nhất đã không còn là việc 177 đối với cô bé kia ôn nhu kiên nhẫn bao nhiêu, mà còn có cái khác... lại càng không thích hợp. Không đúng, Ác Ma không nên nói chuyện với cô như thế. Ngươi cảm thấy vô cùng khó chịu, như có cái gì đó vô hình lạnh lẽo trơn trượt vừa sượt qua lưng ngươi.

Ngươi lờ mờ cảm thấy như thể mình nhận ra điều gì đó không nhất quán. Nhưng ngươi không biết là do chưa đủ chứng cứ nên ngươi không thể nhận ra nó, hay chỉ là do ngươi đang theo bản năng lảng tránh nó.

Bọn họ phí thêm một giờ đồng hồ nữa trong trong khu vườn nhỏ, cuối cùng cô gái đến bốt điện thoại gần đó để liên lạc với bố mẹ. 177 đưa cô đến cuối phố, dừng lại gần một siêu thị 24 giờ. Cô gái đã tỉnh táo hơn nhiều, bắt đầu dụi nước mắt vào ngực hắn mà xin lỗi.

"Anh đúng là một người tốt." Cô nói, "Nếu anh không phiền giống bố em, em nhất định phải cùng anh hẹn hò, em nói thật!"

"Trưởng thành đi đã rồi nói tiếp, cô bé." 177 nói.

"Anh mà là anh trai em thì thật tốt, em vẫn luôn muốn có một người anh." Cô bé thản nhiên nói, "Anh đẹp trai như vậy, cao ráo, vạm vỡ, lại tốt tính. Ôi, thật tốt biết bao."

"......"

"Amy không phải là ả điếm, phải là Billy. Amy cũng bị lừa như em, cô ấy còn mang thai, thật đáng thương." Cô nàng liên miên cằn nhằn, "Nếu anh là anh em, anh sẽ giúp em đánh Billy một trận phải không?"

"Đúng vậy... anh sẽ giúp em." 177 thấp giọng nói, run rẩy hít vào một hơi, "Anh phải... anh phải đi. Chờ ở bên trong cửa hàng tiện lợi đi. Phải chờ bố mẹ em đến đón, không được đi cùng người lạ biết chưa?"

"Anh đừng có nhiều lời như thế!" Cô gái ngáp một cái, phất phất tay, xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào cửa hàng tiện lợi.

177 nhìn theo cô ấy đi vào, đứng một lát, rồi xoay người, bước nhanh vào trong bóng đêm. Nó đi rất nhanh, càng lúc càng nhanh, dần dần giống như đang chạy bước nhỏ, nhanh chóng trốn khỏi con phố. Ngươi trốn kỹ, đợi nó chạy qua trước mặt, ngươi nghe được tiếng nó thở. Bước chân và hô hấp của nó đều trở nên nặng nề, kéo theo xiềng xích bắt đầu va vào nhau. Ngươi nghĩ nó mà cứ như thế nhất định sẽ vấp té, nó cũng thật sự ngã sấp xuống.

Ác Ma ngã xuống đất, nằm sấp một hồi lâu. Nó cũng không đứng dậy, chỉ duy trì tư thế ngồi, bả vai sụp xuống, cúi đầu, nhìn như thể đã sức cùng lực kiệt. 177 nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên dừng lại, thật trùng hợp, nó lại chạy về cửa nhà của ngươi.

Phát hiện này khiến nó chật vật đứng dậy, lê từng bước nặng nề, rồi bước tiếp vài bước. Nó dừng lại tại một bãi đất trống cách vườn nhà ngươi hơn mười mét, dựa vào hàng cây bên đường, chậm rãi trượt xuống. Sức lực của một Ác Ma không thể yếu như thế được, nhưng nó nhìn như thể một bước cũng không bước nổi. Ngươi nhìn mặt nó, trái tim ngươi như vỡ òa.

Ngươi hiểu được vẻ mặt này, loại vẻ mặt như đang nói những lời 177 vừa khuyên giải cô bé kia đều là lời chó má. Cho dù có uống canh nóng, tắm rửa, ngủ một giấc, ngày mai tất cả cũng sẽ không khá lên, sẽ không khá lên chút nào cả.

Khi nó đang mặc bộ quần áo bị đánh cắp ban nãy, ngươi thấy cách nó đánh giá đường đi, giống như đang suy xét kế hoạch, như thể nó đã chuẩn bị tốt tinh thần để bất chấp xông vào thế khó. Hiện tại, cho dù kế hoạch hôm nay của nó có là gì thì tất cả cũng đã biến mất không dấu vết — Ngươi hiểu được, có lẽ ngay từ đầu nó đã biết rõ việc chính mình đào thoát thành công xa vời đến mức nào, chỉ là không quan tâm mà thôi. Giờ đây, không biết vì lý do gì, sức lực đã nâng đỡ nó đột nhiên cạn kiệt.

Nó nhìn khẩu súng trong tay.

Ngươi phát động Thánh ngôn trói buộc. 177 giống bị một sợi dây vô hình trói lại, nhưng chỉ vài giây sau, nó lại cử động được. Ngươi rõ ràng đã lưu lại Thánh ngôn trên xích, đáng ra nó không thể nhúc nhích, nó cũng chẳng phải loại cường đại gì, chỉ là một con Ác Ma hỗn huyết... Ngươi đột nhiên hiểu ra mình đã sai lầm ở đâu. Nguyên nhân có lẽ chính là do hỗn huyết. Thánh ngôn càng cao cấp thì càng có hiệu quả với Ác Ma cường đại, nhưng đối với người thì sẽ hoàn toàn vô tác dụng. Phần Ác Ma trên người 177 ít đến khó tin, thế cho nên loại Thánh ngôn này không thể khống chế nó được.

Ngươi bắt đầu chạy đến chỗ 177. Xiềng xích mạnh như vậy, khắc ấn Thánh ngôn nhiều như thế, nhưng tất cả cũng chỉ có thể đề phòng việc 177 tấn công con người, không khống chế được việc nó tự hại chính mình. Khắc ấn phòng ngừa nó tự sát đặt trong phòng tắm. Sự chuẩn bị này vốn là không nên có sai sót. Nếu nó muốn chết, trực tiếp tự sát trong phòng tắm của ngươi là được, việc gì phải vất vả chạy đến đây như vậy?

177 vốn không muốn chết.

Nó cầm chìa khóa, hủy máy ghi hình, từ phòng tắm đi đến cửa sổ, mở cửa chính, rồi lại cắn răng kìm lại nỗi sợ bước ra ngoài. Nó trèo tường, ăn cắp quần áo, xem xét cột mốc đường. Trong trăm ngàn hành động phóng sinh đầy kẽ hở của ngươi mà toàn lực giãy dụa, giống như một con chim hoang dã kiên cường đâm vào lồng sắt. Từ lúc ngươi mua nó đến giờ, nó cũng chưa từng thử tự sát lần nữa.

Ngược lại, để tồn tại, 177 đã cố gắng hết sức. Hệt như lữ khách kẹt trong vách đá đầy gió tuyết, đến phút cuối buông tay không phải vì muốn chết, mà chỉ là vì chống đỡ không nổi nữa mà thôi.

Mọi thứ trên đời đều có một cực hạn.

Ngươi chạy về phía 177. Sáu trăm mét, nó run rẩy sửa sang cổ áo, cài lại cúc áo cuối cùng; Ba trăm mét, nó nạp súng, mở chốt bảo hiểm, động tác bị Thánh ngôn ảnh hưởng nhưng lại thong thả mà chuẩn xác; Một trăm mét, nó giơ súng lên.

Khoảng cách giữa các ngươi chỉ còn năm mét, 177 nhét nòng súng vào miệng. Gần lắm rồi, người có thể thấy rõ ngón tay thon dài của nó đặt trên súng, nó không nhìn ngươi, kéo cò.

Đoàng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro