18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào một bữa tối nọ, Remiel quay nĩa, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Khi ngươi nhìn hắn, hắn dùng nĩa gõ vào đĩa và nói, "Cậu thích ăn món này, hay là đây là đồ ăn của linh mục?"

Ngươi nhìn vào nĩa của hắn, nói một cách không chắc chắn: "Thịt bò?"

"Không, ý tôi là đống..." Remiel ngừng lại, ngươi nghĩ rằng hắn đã nuốt một ít lời không hay ho lắm xuống, rồi nói. "Ờm, đồ nấu chín."

Bữa tối hôm nay của ngươi là bánh mì, thịt bò, đậu xanh và táo, ngươi không thấy có vấn đề gì. "Thực phẩm nấu chín tốt cho sức khỏe hơn." Ngươi nói, "Anh thích ăn sống sao?"

"Bình thường người ta mà nói 'đồ nấu chín', ý của người ta không phải là ném hết đồ ăn vào một nồi rồi nấu kiểu hổ lốn." Remiel nói, "Cậu thậm chí còn không cho muối!"

"Ta có đun nước muối." Ngươi nhắc nhở.

"Đây là lý do tại sao sáng nào cậu cũng cho tôi uống một cốc nước sôi mặn muốn chết?" Remiel nom có vẻ kinh hoàng lắm. "Đấy không phải là nghi lễ kỳ lạ gì của tôn giáo?"

"6 gam muối." Ngươi nói, "Nó đáp ứng lượng muối cần thiết hàng ngày của cơ thể con người."

"Chết tiệt." Remiel nói.

"Xin đừng dùng lời nói tục tĩu." Ngươi nói.

Ngươi phải mất một lúc để giao tiếp mới hiểu rằng hắn không hài lòng với món ăn, không phải vì nguyên liệu mà là vì phong cách nấu của ngươi.

Ngươi sẽ chọn những nguyên liệu cân đối và bổ dưỡng nhất, tách chúng ra theo hai hạng mục 'nên ăn sống' và 'cần nấu chín', trộn đều sau đó cho vào nồi, thêm nước rồi đun sôi. Ban đầu ngươi không kiểm soát được độ nóng và thời gian nấu của từng nguyên liệu khác nhau, thành ra thi thoảng chúng bị sống, nhưng ngươi nấu một thời gian rồi cũng quen tay, cứ nấu lâu là được. Nước sôi không cạn, nguyên liệu không cháy là ổn. Ngươi chỉ có thể nấu ăn theo cách này, ngươi cũng không thấy nó có vấn đề gì.

"Cậu ăn cái này mà lớn à?" Remiel nói, "Cậu không phải là được gia đình mình nuôi dưỡng phải không?"

"Không, Tòa Thánh sẽ cung cấp chất dinh dưỡng cần thiết." Ngươi nói, ngạc nhiên trước cái nhìn sâu sắc của Remiel. "Đúng vậy, ta được nhận làm con nuôi."

Remiel không nói nên lời.

"Vậy mà tôi cũng cứ chịu đựng cái này tận mấy tháng...," Hắn tự lẩm bẩm. "Tôi tưởng cậu đang làm khó tôi, hoặc là đang làm khó chính mình. Giống mấy ông tu sĩ khổ hạnh ấy..."

"Các tu sĩ không 'làm khó chính mình'," Ngươi giải thích, "Họ mài dũa cơ thể để tinh thần có thể gần Chúa hơn."

Remiel thở dài thườn thượt nói: "Ngày mai tôi nấu cơm thì cậu có thấy phiền không?"

Để khách phải đụng tay đụng chân là không đúng, nhưng vì Remiel đã yêu cầu như vậy, ngươi cũng không có lý do gì để từ chối. Trưa hôm sau, ngươi mang nguyên liệu tươi về nhà, Remiel cầm lấy và bước vào bếp.

Hắn làm sạch đùi gà, quay mũi dao quanh các khớp xương, xé sạch da, gân, sụn trên đùi gà. Remiel rõ ràng rất giỏi trong việc sử dụng dao, ngươi còn chưa kịp hiểu hắn đang làm gì thì xương đùi đã bị rút ra, thịt lóc sạch sẽ, chỉ còn lại vài tơ máu. Remiel tay trái ấn vào miếng thịt gà không còn xương, tay phải cầm dao đâm vào đó mấy nhát dao. Ngươi không biết sao hắn lại hành hạ cái xác gà. Hắn thấy sự bối rối của người, dành ra chút thời gian để giải thích: "Như này sẽ ngon hơn, da gà sẽ không bị co lại tách khỏi thịt, da mà bị rơi ra ngoài ăn sẽ không ngon bằng."

Ngươi vẫn không hiểu lắm nhưng cũng gật đầu.

Hành tây và cà rốt ngươi cũng rửa sạch, đem cắt khúc, để riêng ra. Hắn hỏi ngươi có tỏi, hương thảo, hạt tiêu đen và mật ong không, và thở dài khi tất cả đều nhận được câu trả lời không, khiến ngươi cảm thấy hơi có lỗi. "Được rồi, ít nhất ta vẫn còn mi." Hắn lẩm bẩm, vỗ về lọ muối như một chú cún con.

Hắn đổ muối lên thịt gà đã cắt và xắt chúng để muối ngấm vào. Remiel nhìn ngươi vài lần, nhận ra ngươi muốn nói gì đó, không biết nên cười hay khóc mà nói. "Ăn thêm một vài gam muối cũng không chết người!" Hắn nói.

Sau đó, ngươi không có gì để nói nữa.

Ngươi quan sát hắn lấy ra một cái chảo mà ngươi chưa bao giờ sử dụng, đặt lên bếp đun nóng một lúc, đổ dầu vào rồi tiếp tục đun. Khi Remiel phát hiện trong bếp không có thìa (chiếc thìa do chủ cũ để lại hỏng rồi, ngươi chưa bao giờ mua lại), hắn một lần nữa biểu hiện ra vẻ không còn gì để nói.

"Dù sao thì cậu cũng là một linh mục có tiền," Remiel lắc đầu, quay qua lấy cái nĩa, "Cậu ở đây mấy năm rồi? Lớp bảo vệ của ngôi nhà này cũng không thể hoàn thành trong một hai năm... Dù tôi cũng không biết gì mấy về việc này lắm."

"Năm năm." Ngươi trả lời.

"Năm năm, năm năm mà cậu cũng không nghĩ đến việc mua một cái thìa." Remiel oán giận.

Ngươi muốn nói điều gì đó, nhưng Remiel đã dùng nĩa ăn thả thịt gà vào chảo. Dầu trong chảo bất ngờ phát ra tiếng động khiến ngươi lo lắng, sợ rằng nó sẽ nổ tung. Mấy cái Thánh ngôn phù hợp đã được chuẩn bị sẵn trên đầu lưỡi ngươi, nhưng Remiel dường như không thèm để tâm. Hắn trông rất thoải mái, thậm chí còn kể cho ngươi chuyện hắn lẻn vào nhà người khác mượn bếp lúc hắn còn lang thang. Hắn kể, mùa thu năm đó trời vô cùng lạnh, bên ngoài không có lửa, bọn họ đã lên kế hoạch trộm bật lửa, nhưng gia đình đó lại không có lửa, có điều họ một cái bếp nhỏ. Hai anh em nấu mật ong và bơ trong bếp với những quả sồi xanh mà họ hái được. Mùi vị của nó thật sự rất ngon.

Hắn ngẫu nhiên dùng nĩa nghịch con gà, lật đi lật lại. Ngươi liên tưởng đến mấy bức tranh tôn giáo. Ác Ma dưới địa ngục dùng nĩa thép lật mặt tội nhân trên trên phiến đá nóng. Một vị khách có sừng đang sử dụng nĩa thép và chảo dầu một cách thành thạo trong bếp của ngươi. Còn ngươi, một linh mục, đang đứng nhìn những xác chết kêu la trong chảo dầu, nghe người đầu bếp thú tội chuyện đột nhập vào nhà người ta, và cảm thấy đói.

Hành tây và cà rốt cũng được cho vào, mùi thơm của chúng quyện cùng với thịt gà. Thịt gà đổi màu trong quá trình rang, từ nhạt sang vàng, một số chỗ trông hơi cháy, nhưng màu đen trông rất dễ thương, giống như màu caramen. Bề mặt cắt của gà chảy ra dầu rất thơm, và với sự đảo đều của Remiel, các loại rau rải rác bên cạnh gà cũng được nhuộm màu béo ngậy và bóng bẩy.

Remiel làm món gà nướng với hành tây và cà rốt, sau đó làm món súp cà chua, món này vài phút nữa là xong. Hắn hoàn toàn chỉ sử dụng các nguyên liệu ngươi mang về, chọn ngẫu nhiên và chế biến thành một bữa ăn. Trông chúng rất giống với thức ăn mà ngươi đã thấy, đều thơm ngào ngạt, nóng hầm hập, so với thứ ngươi làm ra thì giống hơn nhiều. Ngươi cảm giác Remiel thật giỏi.

Thịt gà da nâu giòn, thơm ngon. Khi ngươi cắm răng vào, nước thịt thơm ngon chảy ra, thấm vào đầu lưỡi. Nó nóng hơn ngươi nghĩ, ngươi thở rít và thổi phù phù. Remiel cười rộ lên, chuyền sữa cho ngươi.

Dù có bị nóng đến bỏng lưỡi, ngươi vẫn thấy hương vị này thật ấn tượng. Phần da gà cháy nhẹ thơm và giòn nhưng phần thịt gà bọc bên trong lại mềm và ngon ngọt. Muối dường như có một phản ứng kỳ lạ với nó, khiến món ăn trở nên ngon hơn trước rất nhiều. Ngươi thấy nó thật tuyệt vời, tốc độ nhai vô thức chậm lại, để răng và lưỡi của ngươi có thể tiếp xúc hoàn toàn với nó. Cảm giác răng cắn thịt gà cũng tốt, có một loại đàn hồi mềm mại.

Ngươi nghĩ đến lần đầu tiên ngươi ăn một quả táo, chỉ có thể so sánh sự choáng váng lúc đó với hiện tại. Thịt tươi nứt dưới răng ngươi, nước trái cây bắn tung tóe, và miệng người tràn đầy mùi thơm. Nó là một hương vị hoàn toàn khác với thanh dinh dưỡng, ngọt ngào mà lại thơm nứt, chạm vào là suýt xoa. Lúc đó ngươi đã nghĩ bậy bạ, nếu trái cấm ban đầu là như thế này, ngươi thật không thể trách tổ tiên chuyện bị đuổi ra khỏi vườn Địa đàng.

Ngươi nghe thấy một tiếng cười nhỏ, Remiel đã quét sạch đĩa của mình và đang chống má lên một tay nhìn ngươi, quay nĩa bằng tay còn lại. Ngươi nghĩ rằng hắn đang cười nhạo ngươi, nhưng ngươi lại không cảm nhận được sự ác ý trong đó. Hắn nhìn ngươi ăn, có lẽ cũng giống như ngươi nhìn vuốt của hắn móc len. Bụng ngươi ấm lên vì thức ăn, vì tiếng cười.

"Cậu đã ăn cái quái gì để lớn vậy?" Remiel nói.

So với lần cảm thán lúc trước, lần này giống với một câu hỏi tò mò hơn. Ngươi mô tả cho hắn thanh dinh dưỡng do Tòa Thánh ban phát, một loại thực phẩm rất bổ dưỡng, có chất kem, dễ mang theo và dễ ăn, đặc cách cho linh mục. Ba thanh dinh dưỡng mỗi ngày có thể cung cấp đủ nhu cầu dinh dưỡng cho một người trưởng thành, và có nhiều loại khác nhau dành riêng cho trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ đến người trung niên và người già. Remiel ngạc nhiên nhưng không thích thú.

"Nghe có vẻ khó ăn." Remiel nói, "Chắc là cũng giống mùn cưa hoặc sáp hả?"

"Không biết." Ngươi thành thật trả lời, "Ta chưa bao giờ ăn thử mùn cưa và sáp."

"Cũng không có cách nào so sánh." Remiel nhún vai, "Tôi chưa từng thử ăn thanh dinh dưỡng."

"Anh đã ăn sáp cùng vụn gỗ sao?" Ngươi sửng sốt.

"Lúc đói phát ngất... Nhưng ít ra tôi không phải là ăn cái đó từ nhỏ, cũng không có 'bản lĩnh' đem mọi thứ nấu chín như thức ăn chăn nuôi của cậu." Hắn nói, "Tự thương hại chính mình đi."

Đêm đó, ngươi mang về thìa, tỏi, hương thảo, hạt tiêu đen và mật ong. Remiel làm súp mì ống và rong biển mà không đụng đến thịt bò ngươi mang về. "Thịt bò hầm phải được nấu trước vài giờ." Hắn nói, " Tốt hơn là nên có một ít rượu vang đỏ hoặc rượu mạnh."

Remiel cho thịt bò vào tủ lạnh, có vẻ như tâm trạng hắn đang rất tốt, thậm chí còn ngân nga một bài hát trong vô thức lúc chuẩn bị món súp. Ngươi không biết mùi vị của món thịt bò hầm, nhưng trông hắn có vẻ rất mong đợi, vì vậy ngươi cũng mong đợi nó một cách chân thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro