7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Linh mục dâng hiến cả đời của mình cho Đức Chúa Trời, và những người chọn để phục vụ thần linh không được phép dấn thân vào hôn nhân.

Quan hệ với phụ nữ trước hôn nhân là không đúng. Đàn ông quan hệ tình dục với đàn ông là sai trái. Và khi mị ma lần đầu lưu truyền trong giới nhà giàu, cha ngươi cũng đã cảnh báo ngươi không được quan hệ với những con quái vật xinh đẹp mà dơ bẩn đó. Nhưng 177 không phải là phụ nữ cũng không phải đàn ông, và nó rõ ràng cũng không phải là mị ma.

Không ai nói rằng ngươi không thể quan hệ với nó.

Ngươi nhìn vào bồn tắm và sàn nhà, suy nghĩ một lúc rồi rời khỏi phòng tắm. Ngươi quay lại với một tấm nhựa và trải nó lên gạch phòng tắm thành hai lớp. Hầu kết 177 giật giật, biểu tình nôn nóng khi nãy đã biến mất không còn dấu vết, chỉ để lại một sự trống rỗng trên khuôn mặt.

Ngươi định vị lại cùm, kéo 177 ra khỏi bồn và đặt nó lên tấm nhựa. Ngươi buộc chặt dây xích nối vòng cổ của nó vào cột bê tông, độ chặt vừa phải để nó không bị bóp nghẹt khi dịch chuyển, đồng thời cũng ngăn không cho nó xê dịch ra khỏi tấm nhựa. Vết bẩn bên trên áo choàng muốn giặt sạch cũng không dễ dàng lắm, ngươi bèn cởi áo ngoài ra, chỉ để lại quần áo bên trong. Áo sơ mi và quần tây có tông màu sáng nhưng ôm sát, nếu để ý một chút thì cũng sẽ không bị vấy bẩn.

177 quỳ rạp trên mặt đất, chống khuỷu tay, nom như một con chó. Thời điểm ngươi cởi áo choàng, nó vẫn luôn quay đầu nhìn ngươi. Và khi ngươi xắn tay áo lên, quỳ giữa hai chân dang rộng của nó mà ôm lấy eo nó, nó vùi đầu vào cẳng tay, không còn nhìn vào ngươi nữa.

Cha của ngươi cũng không phải ruột thịt, ông chỉ là thầy của ngươi, một vị linh mục ngoan đạo — bởi vậy không cần nói cũng biết, ngươi chưa bao giờ nghe qua mấy chuyện ong bướm gì đó từ chỗ thầy mình. Trên lý thuyết, ngươi biết trẻ con là từ đâu mà đến, nhưng cụ thể các quá trình thao tác phải như thế nào thì lại không hề biết gì. Thế mà lại rất khéo, ngươi biết cách quan hệ tình dục với Ác Ma như thế nào.

Ngươi đã ở trên chiến trường rất nhiều, rất nhiều năm.

Cửa không khóa, ngươi đứng trên bậc thang của phòng kho và nhìn xuống. Những người lính đứng thành vòng tròn, thở hổn hển như những con thú hoang, một con Ác Ma quỳ ở giữa. "Mẹ, nó lại bắt đầu dài lại!" Ngươi nghe thấy người lính ở giữa lớn tiếng phàn nàn, anh ta cầm chổi và đẩy cán chổi vào giữa hai chân đầy máu của con Ác Ma.

Trải tấm nhựa là để các binh sĩ không phải dọn dẹp phòng kho. Ngươi cũng cần làm vậy, nhất là khi ngươi còn phải quét tước phòng tắm. Tư thế quỳ của 177 đã chuẩn, vị trí của ngươi cũng đúng. Nhưng cán chổi lại quá dài, không tiện sử dụng, ngươi bèn thay bằng một cái chày đá giã thuốc có độ dày tương đương.

Lúc chày giã thuốc tiến vào trong tràng đạo, nó hít vào một hơi nho nhỏ. Có thể là bởi vì cái chày làm bằng đá, mặt ngoài tương đối lạnh, không giống với cán chổi. Bắp thịt trên mông nó căng như đá, một lúc sau mới nới lỏng ra một chút nhưng cái lỗ vẫn đóng chặt, bị chọc vào mà vẫn ngoan cố không chịu mở ra. Bằng tay còn lại, ngươi mở rộng cánh mông của nó, đảm bảo rằng mình đang ở đúng vị trí và đẩy chày vào từ từ một lần nữa.

Ngươi phí không ít sức, chật vật đến độ ngươi một lần nữa tự hỏi liệu chiếc chổi mà người lính kia tóm bừa có phải có điều gì bí ẩn hay không. Anh ta lúc đó nhìn cũng không có chật vật như vậy, là bởi vì anh ta khỏe hơn sao? Ngươi còn nhớ ngày đầu tiên ngươi mang 177 về, cửa lỗ của nó khi đó rất mềm, chỉ cần dùng ngón tay là ngươi đã có thể dễ dàng mở ra. Ồ, thì ra đây là sự khác biệt. Quan hệ tình dục với Ác Ma là hoạt động nhóm, muốn đến một mình thì phải tự mình bỏ nhiều thời gian và công sức hơn, đây cũng là điều hiển nhiên.

Lưng 177 lại chảy mồ hôi, toàn bộ dáng hình da thịt nó lộ ra, sáng ngời như chúng được phủ một lớp dầu. Cửa lỗ rốt cuộc cũng được mở ra nhưng mới cắm vào một nửa liền khựng lại, giống bị cắn chặt vậy. Ngươi rút cái chày ra một chút rồi lại đâm vào trong. Nhờ lần lấy đà này mà cái chày đâm được vào sâu hơn, gần như là lút cán. 177 bị nước rút lao về phía trước, suýt nữa thì trượt chân, vòng cổ quanh cổ cũng vì thế mà siết chặt lại.

Nó vội gồng mình trở lại mà ho khan. Ngươi cân nhắc liệu có nên nới lỏng dây xích ra một chút không nhưng lại thấy cũng không cần thiết. Dù sao ngươi cũng không định trơ mắt nhìn nó bị thắt cổ trên một cột xi măng thấp bé. Ngươi rút chày giã thuốc ra. Cái huyệt mới vừa rồi còn cố sức kháng cự nay lại toàn lực giữ lại. Đầu chày giống như bị niêm màng mút lấy, tựa như rơi vào nhựa đường. Đến lúc ngươi rút nó ra, chày giã thuốc hẵng còn dính dớp, âm ấm.

177 không nói gì.

Ngươi hiểu đây là một quá trình gian nan, giống việc đào hố một mảnh đất vừa cứng vừa rắn. Ngươi tiếp tục lôi kéo miệng huyệt, giống như đang xử lý một sợi dây chun quá chặt mà nếu làm quá sức có thể sẽ bị kéo rách. Nếu làm vậy thì lại cần phải dưỡng thương một thời gian. Mấy binh lính kia chắc chắn không cần phải suy xét đến việc này. Ác Ma đối với bọn họ dù sao cũng chỉ là vật dùng một lần, có thể tuỳ ý thấy chúng ở khắp nơi. 177 lại là của ngươi.

Trong cái khó ló cái khôn, ngươi bỗng nhớ tới cái gì đó.

Đi kèm với chày giã thuốc thì còn có bát và một bình thuốc mỡ nữa. Người đổ một ít ra tay, bôi loạn lên chày đá. Đá được bôi bóng loáng như đang phát sáng, trơn trượt như đuôi cá chạch. Lần này, nó đi vào dễ dàng hơn nhiều so với lần trước.

Quả là như vậy, ngươi đã đoán đúng, máy móc bị rỉ sét cần phải được tra dầu. Ngươi thoa thêm dầu thuốc, và với sự trợ giúp của nó, chày đá bắt đầu ra vào trơn tru. Động tác của ngươi càng lúc càng nhanh hơn. Giữa chày và huyệt phát ra tiếng lép nhép, để lại một vòng bọt trắng nhỏ ở quanh miệng huyệt, tràn ra chảy dọc đùi trong của 177.

Gần được rồi, ít nhất là ngươi đã cảm thấy gần được rồi. Ngươi nhìn chằm chằm vào tràng đạo phấn hồng bị kéo ra ngoài, nó như câu lấy ánh mắt ngươi. Ngươi không biết tại sao mình lại cứ phải nhìn chằm chằm. Ruột Ác Ma và ruột cá có khác gì nhau mấy đâu? Ngươi dời tầm mắt của mình đi, chuyển sang nhìn phía sau lưng 177. Các cơ của nó căng ra, phập phồng như biển cuộn khi ngươi đâm vào. Ngươi thầm nghĩ cảnh tượng trước mặt ngươi trông giống như mặt sau của bức tượng Chúa Giê-su bị đóng đinh. Nếu cha ngươi biết ngươi có liên tưởng như vậy, ông chắc chắn sẽ vô cùng đau lòng.

Ngươi kéo khóa quần, móc bộ phận sinh dục của mình ra, phát hiện nó đang cứng rắn như mọi sáng. Ngươi rút chày đá ra, để sang một bên rồi học cách mấy binh lính kia tuốt dương vật vài cái. Sau đó ngươi cầm nó, thế chỗ chày đá mà đâm vào.

Ngươi thấy da đầu mình tê dại.

Bức tường bên trong của 177 bao bọc ngươi. Nó nóng rực, căng chặt, lại trơn ướt vì có dầu bôi trơn. Ngươi mới chỉ thúc một cái, nhiệt độ khủng khiếp kia đã chạy dọc theo cột sống ngươi, mãnh liệt đến mức khiến ngươi đứng ngồi không yên. Ngươi muốn đọc kinh để tập trung tinh thần, nhưng phần eo của ngươi lại như có ý thức của riêng nó, không tự chủ được mà thúc mạnh về phía trước.

Toàn bộ dương vật của ngươi lập tức chôn trong cơ thể 177, cắm sâu tận gốc, mông của nó áp vào tinh hoàn đang căng phồng của ngươi. Tựa như có ai đó đáp một quả bom choáng vào mặt ngươi, ngươi có cảm giác như não mình gầm lên, trước mắt hiện lên vô số chấm trắng nổ tung thành một màn trình diễn pháo hoa. "Hỡi Đức Chúa toàn trí toàn năng..." Ngươi thốt lên. Tên của Chúa như roi da quất lên cột sống 177, khiến nó run rẩy.

Khoang cơ thể của nó co rút lại, vách trong mềm mại ngọt ngào mãnh liệt hút lấy ngươi. Khoái cảm mạnh mẽ chưa từng cảm nhận xông lên trán ngươi rồi nổ tung một tiếng. Ngươi là một con chiên ngoan đạo, ngươi là một vị linh mục tốt, báng bổ thần linh là ngươi không đúng. Mỗi sáng cương cứng người đều xử lý bằng nước lạnh, mà trải nghiệm lần đầu này rõ ràng là quá sức với ngươi. Ngươi nghe thấy tiếng khói lửa cắt ngang trong không khí, quả cầu lửa Ác Ma đập xuống bên cạnh ngươi, để làn sóng xung kích nâng ngươi lên rồi đập ngươi xuống đất. Ngươi choáng váng, trước mắt là một mảng trống rỗng, tai ù đi liên tục. Như thấy đường Thiên Đường, lại như thấy được Địa Ngục.

Ngươi lại nghĩ tới ngày đó. Những người lính kia cuối cùng cũng phát hiện ngươi. Căn phòng trong lúc nhất thời lặng yên không một tiếng động. Cái cách họ nhìn chằm chằm vào ngươi gợi cho ngươi nhớ lại lần ngươi bắt gặp lũ Ác Ma đang ăn thịt. Ngươi thấy thật thú vị làm sao, khi cảnh tượng một đám Ác Ma vây quanh thi thể một người, lại giống hệt với cảnh tượng một đám người vây quanh một con Ác Ma.

Anh trai ngươi bước ra khỏi đám người, hoảng loạn sửa sang lại áo choàng, nở một nụ cười khó coi nhìn ngươi. Ôi, ôi, Enoch, sao nhóc lại ở đây? Anh ta nói. Ngươi bảo anh mình là cha đang tìm anh. Anh ta thoạt nhìn lại càng thêm hoảng loạn.

"Kia không phải người!" Anh ta nói, cuống quít khoa tay múa chân một chút, "Chỉ là Ác Ma, thứ tà linh đã ăn tươi nuốt sống các anh chị em của chúng ta! Đây không phải, đây không phải là túng dục, đây là trừng phạt. Đúng, đây là trừng phạt! Chúng tàn sát anh em của chúng ta, cưỡng hiếp chị em của chúng ta, chẳng lẽ chúng ta không thể làm vậy với chúng sao? Đây là công đạo! Là diệt trừ lũ cặn bã!"

Ngươi không nói gì, nhưng giọng nói của anh ngươi lại càng ngày càng vang dội như đang nổi cơn tam bành. Con mắt anh ta đảo quanh, cơn tức giận nông nổi trên đó bỗng tan biến như sương mù mỏng manh. Trên mũi anh ta chảy ra mồ hôi nhờn, anh ta cúi người nhìn ngươi, khép nép nói: "Đừng nói cho thầy biết nhé?"

Ngươi há mồm thở dốc, nằm sấp trên người 177. 177 cũng đang nặng nhọc thở dốc, nhưng là bởi vì vừa bị Thánh Ngôn quất một roi — Thánh Danh trong miệng một linh mục được huấn luyện đầy đủ cũng có thể thay cho Thánh Ngôn trừ tà. Ngươi cảm thấy áy náy, ngươi không cố ý, nhưng đầu lưỡi của ngươi cũng đang nhũn ra như hai chân của ngươi. Hiện tại ngươi ngay cả nửa chữ cũng nói không nổi.

Một chút ngọt ngào xuất hiện trên đầu lưỡi.

Đừng nói cho thầy biết nhé, anh ngươi nói. Ngươi không biết vì sao lại phải giấu diếm — Thánh Kinh chưa từng đề cập rằng con ngươi không thể quan hệ tình dục với Ác Ma — nhưng ngươi gật đầu. Anh ngươi như trút được gánh nặng mà cười rộ lên. Anh ta dường như nghĩ đến cái gì đó, vội vàng sờ soạng trong túi, sau đó móc ra một viên kẹo, nhét vào trong tay ngươi.

"Chúng ta đã đồng ý rồi, không ai được nói gì cả!" Anh ta bật ra một tràng cười sảng khoái, ngươi thầm nghĩ da mặt anh mình sắp bị chuột rút rồi.

Đó là một loại kẹo bơ cứng, và giống như sô cô la, nó cũng thuộc về quân nhu phẩm. Nó chẳng thể lắp đầy bụng binh lính, nhưng quan trọng là nó có thể trấn an tinh thần binh lính và dân tị nạn. Tại nơi chiến trường vĩnh viễn thiếu thốn, viên kẹo này rất quan trọng, cho nên hẳn là phải giao cho người cần đến nó. Ngươi không đói bụng cũng không cần trấn an tinh thần, cho nên ngươi không nên ăn đường. Tiêu thụ cho vui là không đúng. Ngươi rất rõ điểm này, chỉ là thi thoảng, nhìn bạn bè cùng lứa thỏa mãn ăn kẹo đường, ngươi sẽ cảm thấy mình như nhuốm màu khao khát tội lỗi.

"Ăn đi!" Anh ngươi nói, lại bắt đầu bồn chồn, như thể việc ngươi từ chối viên kẹo này đang khiến anh ta rất khó chịu, "Ăn đi, ăn mau đi!"

Anh ta bóc giấy gói kẹo, nhét viên kẹo vào miệng ngươi. Hương vị tinh dầu công nghiệp ngọt ngào, béo ngậy trên đầu lưỡi lan ra. Rõ ràng ngươi không đói bụng cũng không hoảng sợ, lại nhịn không được cảm thấy vui vẻ. Chuyện này thật sai trái nhưng nó cũng rất ngọt ngào. Ngươi tiếc không nỡ cắn kẹo, chỉ dám ngậm nó, mà anh ngươi thì đang vui vẻ ra mặt, dắt ngươi ra khỏi phòng kho. Ngươi quay đầu nhìn thoáng qua lần cuối, những người lính kia cũng đã kết thúc công việc. Bọn họ bẻ gãy cổ Ác Ma, nã một phát súng vào hạ thể nó. Cho dù thi thể bị người khác phát hiện, cũng không ai biết trước khi nó chết đã xảy ra chuyện gì.

Các ngươi đi ra ngoài không bao lâu thì gặp được cha ngươi. Anh ngươi sợ muốn chết. Kẹo trong miệng ngươi còn chưa ăn xong, cho nên ngươi cũng sợ muốn chết. Ngươi vội vàng nhai nát viên kẹo. Vì vội quá nên ngươi cắn phải đầu lưỡi, mảnh vỡ kẹo cứng cũng đồng thời chọc thủng miệng ngươi. Đau lắm. Vị ngọt béo ngậy đã biến mất không còn một mảnh, chỉ còn lại vị tanh của máu.

Trong miệng ngươi toàn là máu, vì thế tội lỗi của ngươi bị cha ngươi phát hiện. Ông trừng phạt ngươi, cũng bắt ngươi giữ vết thương trong miệng như một lời cảnh cáo. Nửa tháng kế tiếp, ngươi không nếm được một chút hương vị nào. Mãi cho đến hiện tại, ngươi cũng chưa ăn lại viên kẹo nào.

Tuyến nước bọt của ngươi đang phân bố nước bọt, giống như chờ đợi thứ gì đó rơi xuống đầu lưỡi. Tay ngươi vuốt ve 177, từ sau lưng đến eo, từ cơ bụng đến đùi. Bỗng chốc ngươi muốn liếm lưng nó, liếm một đường từ phần gáy bị đuôi tóc che khuất đến đoạn đuôi cụt nho nhỏ. Ngươi biết mồ hôi có vị mặn, lại cảm giác thấy nếm của 177 sẽ thật ngọt, tựa như một viên kẹo sữa khổng lồ.

Ngươi muốn vươn đầu lưỡi, lại sợ nếm phải đau đớn và máu tanh.

Dù sao thì ngươi cũng cương thêm lần nữa.

Đêm đó ngươi làm nó bốn lần trên sàn nhà tắm. Lúc sau ngươi cảm giác đầu óc mình như bị ai đó nhồi đầy bông vào. Và ngươi đã chẳng còn rõ mình đang làm gì nữa, chỉ là hoàn toàn không thể dừng lại được. Xong việc, ngươi cởi bỏ xích cho 177, chuẩn bị tắm rửa cho nó và chính mình. Lúc ngươi kéo 177 lên từ mặt đất, nó bỗng nhiên bật cười.

"Cha xứ." 177 ha ha cười, "Hỡi vị cha xứ nhân hậu, giàu lòng vị tha và ngoan đạo."

Ngươi chờ nó nói tiếp, nhưng 177 chỉ lắc đầu, dùng thanh âm khàn khàn cười không ngừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro