9 - BE

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngươi đoán có lẽ là do thời tiết đang trở nên lạnh hơn.

Địa ngục là nơi có nhiệt độ cao, sinh vật ở đó đều ưa nóng, sợ lạnh, ngủ đông cũng không phải chuyện lạ. Trời ngày càng lạnh và chỉ bật đèn phòng tắm thôi là chưa đủ, ngươi lắp thêm các thiết bị sưởi khác để đảm bảo quanh năm phòng tắm luôn ấm áp như mùa xuân.

Khi thiết bị sưởi lần đầu được lắp đặt, 177 trông có vẻ hoạt bát hơn một chút, ít nhất là nó không cuộn tròn lại nữa. Nó duỗi người ra, sau đó lại chậm chạp cố gắng lần nữa – những nỗ lực trốn thoát này không quá nghiêm trọng, như thể dùng tốc độ tản bộ để vượt ngục vậy. Sau này nghĩ lại, có lẽ đó là những nỗ lực cuối cùng để nó vực dậy tinh thần, nhưng vào thời điểm đó, ngươi nghĩ rằng nó chỉ cần thời gian. Một con rắn mới rã đông cần phải bò dưới nắng một lúc trước khi trở lại trạng thái ban đầu.

177 không trở lại trạng thái ban đầu, sau một thời gian ngắn, nó lại chứng nào tật nấy.

Thiếu phản ứng, thiếu vận động, nó dường như mất hứng thú với mọi thứ. Sau đó nó không còn chủ động ăn nữa, ngươi phải thúc giục nó hết lần này đến lần khác. Ngươi nói với 177 rằng nó phải ăn, nếu không ngươi phải dùng ống soi dạ dày để cho nó ăn. Nó ngoan ngoãn ăn dưới cái nhìn của ngươi, nhai rất chậm, thường xuyên đang ăn lại ngẩn người, như thể quên rằng nó vẫn đang ăn.

Ngươi xay đồ ăn nhuyễn ra cho 177. Động thái này khiến tình hình chuyển biến tốt đẹp hơn một chút, nhưng cũng chỉ trong vài ngày. Một hôm ngươi đưa cái cốc đến bên miệng 177, 177 không quay đầu, không mở miệng nên ngươi đành phải đổ đồ ăn vào miệng nó. Nó sặc sụa, ho rất lâu rồi chớp mắt như bị đánh thức.

"Mi định làm cái quái gì vậy?" 177 nói.

Ngươi dừng chân, quay lại nhìn nó. Nó đã không nói chuyện với ngươi trong một thời gian dài, vậy nên người khá ngạc nhiên. Ngươi ước mình có thể cung cấp cho nó một câu trả lời khác, nhưng câu trả lời của ngươi vẫn không thay đổi chút nào.

"Ta không biết." Ngươi nói.

177 nhìn ngươi.

177 nhìn ngươi, nó bỗng ngộ ra, đây hoàn toàn không phải là cái cớ. Tia sáng của sự giác ngộ khiến mặt nó sáng lên, chiếu rọi lên mặt ngươi. Nó đột nhiên phá lên cười, ra hiệu cho ngươi với vẻ mặt rạng ngời – ngươi đã từng thấy cái nhìn này ở lũ trẻ, khi chúng cười cười, thì thầm vào tai nhau, chia sẻ một bí mật rất thú vị. Tim ngươi đập thình thịch, ngươi ngồi xổm xuống trước mặt nó, đặt cốc ở một bên.

"Mi có biết tại sao không?" 177 nói một cách bí ẩn.

Ngươi thành thật lắc đầu.

"Bởi vì mi dùng sai phương pháp rồi." Nó mạch lạc nói, "Bắt nhốt ta chẳng có ích gì đâu, mi phải giết ta."

Ngươi đã làm rất nhiều để giữ nó sống, tại sao ngươi lại giết nó? Ngươi theo bản năng muốn phản bác, nó lại che miệng ngươi lại. Lòng bàn tay ấm áp khiến ngươi không thể nói được. "Đúng vậy, mi đã ngăn không cho ta tự sát." 177 nói, "Nhưng việc mi không cho ta tự sát không có mâu thuẫn gì với việc mi giết ta. Vấn đề không nằm ở chỗ ta sống hay chết, mà là ở chỗ mi làm cái gì, đúng không?"

Lời nó nói có chút lộn xộn, nhưng lại cũng có lý. Mắt nó sáng như lửa ma, như vừa cắn thuốc, như sắp phát điên. Ngươi bị ngọn lửa ma quái này thu hút, giống như những con bướm đêm bị ánh nến mê hoặc, nhưng ngươi lại cảm thấy có điều gì đó không ổn. Anh ngươi nhìn ngươi dỗ dành, nhét kẹo vào miệng ngươi.

A: Từ chối nó——

Ngươi sẽ không tin một con quỷ điên.

"Không." Ngươi nói.

Lửa trong mắt 177 vụt tắt. Tay nó mất lực, ngươi đẩy một cái là trượt xuống. "Được rồi." Nó thì thầm, "Được rồi."

Và thế là xong.

Một ngày nọ, nó không dậy nữa. Ngươi bước vào phòng tắm, nó vẫn tiếp tục nằm đó, nhìn lên trần nhà như thể nó không nhìn thấy ngươi, ngay cả khi ngươi chặn tầm nhìn của nó. Ngươi kéo nó lên, nó lại trượt xuống đáy bồn tắm như một bao cát nặng. Ngươi ép nó đứng dậy, 177 nhìn ngươi, với một ánh mắt ... rất đỗi xa xăm.

Tựa như du khách cách một lớp kính dày ngắm nhìn con sư tử, nó dường như đã có được sự tự tin từ hư không rằng ngươi không thể chạm vào nó.

Ngươi đương nhiên chạm được vào nó. Thánh ngôn đốt cháy cánh tay nó, 177 hừ một tiếng, nhìn cánh tay mình, vẫn không nhúc nhích. Ngươi thắc mắc nó bị làm sao nhưng hóa ra nó khá khỏe mạnh. Huyết thống Ác Ma miễn nhiễm với hầu hết các loại bệnh, mà ngươi cũng chưa bao giờ nghe nói có con Ác Ma nào chết vì bệnh tật cả. Nó không hợp tác cũng không ngăn cản ngươi hoàn thành lịch trình trong ngày. Ngươi đặt eo nó vào bồn tắm và buộc tay nó vào ống nước, hiệu quả cũng không khác biệt mấy khi nó phối hợp với ngươi.

Nó cố gắng tự sát nhiều lần và lần nào cũng bị ngươi ngăn lại. Nó không ăn, ngươi có thiết bị duy sinh của bệnh viện, hóa ra những thiết bị được sử dụng bởi con người thực sự có tác dụng với Ác Ma máu lai này. Ác Ma rất dễ nuôi, loại kiến ​​thợ địa ngục này sẽ không bị teo cơ, da thịt lở loét trên giường. Dẫu vậy, việc 177 ngày càng thiếu phản hồi vẫn khiến ngươi đau đầu.

Thánh ngôn không còn tác dụng với nó nữa. Nó có phản ứng một chút, nhưng ngươi lại không thể răn đe và trừng phạt nó. Ngươi làm nó như đang làm một con búp bê sống. Nó có phản ứng, nhưng cũng chỉ là phản xạ cơ thể thôi.

Nó không còn ở đây, một ngày ngươi đột nhiên tỉnh ngộ, 177 đã trốn đi.

Ác Ma cả người trần trụi, không một miếng giáp nào lại có thể xoay sở để biến cơ thể của mình thành tuyến phòng thủ cuối cùng, sau đó trốn vào trong. Biểu cảm của nó trống rỗng, bởi vì tinh thần của nó đã không còn trong đầu của nó nữa. Nó đã trốn đi đâu?

Ngươi đã tìm thấy nó trong cánh tay của 177. Khi ngươi gỡ cánh tay đó ra, nó quay lại gào thét, kinh hãi nhìn ngươi. Không sao cả, như vậy thật tốt. Một lúc sau nó lại biến mất, ngươi tìm kiếm nó trong cánh tay kia. Nó kinh hoàng quay về, trong mắt chỉ còn lại nỗi sợ hãi.

Cách này ban đầu cũng rất hữu ích như mọi nỗ lực ngươi thực hiện. Nếu ngươi bắt được nó, nó sẽ lắng xuống bên cạnh ngươi trong một thời gian cho đến lần đào tẩu tiếp theo. Nhưng 177 càng ngày càng ít về. Càng tìm càng sợ, càng sợ càng chạy nhanh. Giống như một nắm cát, ngươi càng nắm chặt thì ngươi càng nắm được ít.

Mùa xuân tới, không còn nơi nào có thể phá bỏ nữa.

Ác Ma chỉ có đầu và thân nằm trên giường của ngươi, yên lặng như một con búp bê hỏng. 177 vẫn còn nóng, vẫn còn thở hổn hển, và vết thương vẫn đang hồi phục rất thuận lớn. Ngươi là một người chăm sóc rất tốt, ngươi có thể giữ cơ thể này sạch sẽ và ấm áp, chỉ cần ngươi sống, nó có thể sống mãi mãi.

Nhưng 177 không có ở đây.

Không có nơi nào để phá bỏ thì còn nơi nào có thể trốn được nữa? Ngươi giữ nó, vuốt ve cơ thể nó từng chút một. Nó bây giờ vừa nhẹ vừa nhỏ, ngoan ngoãn, ấm áp giống như một chiếc gối ấm. Ngươi có thể giữ nó bên mình, chạm vào nó mỗi ngày và ngủ với nó. Nhưng vấn đề là gì? Ngươi nhìn vẻ mặt trống rỗng của nó và chợt nhận ra rằng mình đã bị lừa.

177 đã đào tẩu thành công. Vào thời điểm mà ngươi không ngờ tới, Ác Ma đó đã trốn khỏi ngươi. Tựa như rắn lột xác, tựa như ve sầu vàng thoát ra khỏi vỏ, nó đã bỏ trốn mất dạng. Ngươi đã hoàn toàn thất bại.

Đặt tay lên cổ con trấu, con rắn thở hổn hển không đáp lại.

Răng rắc.

Nó ngay lập tức tắt thở, cổ vẹo sang một bên. Ngươi xử lý xác chết, đóng gói các thiết bị duy sinh và loại bỏ hệ thống sưởi không cần thiết. Mất một ngày để dọn dẹp, không sao, ngươi đang rảnh rỗi, ngươi có nhiều thời gian, quá nhiều.

Nếu không chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, đây sẽ là ngày nghỉ cuối cùng của ngươi.

B: Tin đi–

Dù sao thì kẹo cũng rất ngọt.

"Được rồi." Ngươi nói.

177 cười toe toét, nó buông tay, nhìn ngươi đầy chờ mong. Khi ngươi mở xích cổ của nó, nó không tấn công cũng không cố gắng đào tẩu.

Những ngón tay của ngươi bao quanh lấy cổ nó. Nó vươn cổ, nghiêng đầu, đôi mắt long lanh như thể ngươi sắp đội vương miện hay rửa tội cho nó vậy. Trông hay quá. Ngươi thấy hơi do dự thì bị 177 nắm tay thúc giục: "Nào!"

Ngươi siết chặt ngón tay.

Da của nó khá ấm, ngày một đỏ hơn. 177 bắt đầu nghẹt thở, chân nó đá văng ra. Nếu nó muốn đẩy tay ngươi ra, ngươi sẽ lập tức dừng lại.

Nhưng 177 không chống cự. Hai tay nó bao lấy tay ngươi mà siết chặt. Nó nghẹt thở đau đớn nhưng lại không kéo tay ngươi ra mà chỉ nắm lấy thật chặt. Ngươi có thể cảm thấy trái tim đang đập rộn ràng của nó trong lòng bàn tay mình. Tim nó đập trong tay ngươi đầy sống động. Cảm giác như đang nắm giữ một lò xo sắp bung ra, như đang nắm giữ một trái tim tươi mới. Trái tim ngươi đang đập theo nhịp đập của nó. Tay hai ngươi đan vào nhau. Da diết như một đôi tình nhân đang cùng nhau khiêu vũ. Khoảnh khắc trước khi nó chết, dòng máu dưới làn da Ác Ma cuộn trào mãnh liệt. Nó giống như một cái máy bơm, khiến cho dòng máu đều đặn trong huyết quản của ngươi cũng trở nên rõ ràng và sinh động theo.

Ngươi cảm thấy sức sống sôi động, thật trớ trêu thay, ngay khi ngươi bóp nghẹt nó. Tại thời điểm đó, ngươi cảm giác như mình đã nhận được điều gì đó từ 177.

177 bắt đầu co thắt toàn thân, đồng tử của nó bắt đầu giãn ra. Dương vật của nó cương cứng, áp vào áo choàng của ngươi. Ngươi khá nhạy cảm với những dấu hiệu của cái chết cận kề, ngươi biết nó đang chết. Ngươi không chớp mắt, thu lại toàn bộ thời khắc cuối cùng này vào đáy mắt. Trong một khắc ngắn ngủi, 177 nhìn ngươi, nó thật sự nhìn ngươi.

177 nhìn thấy "ngươi". Trong nháy mắt đó, ngươi mơ hồ cảm giác như nó thấu hiểu ngươi. Đây là ánh mắt của kẻ lữ hành ra khơi đối với người tiễn đưa, kẻ phiêu bạt lên đường vẫy tay từ biệt thuyền: Tạm biệt, người bạn tội nghiệp! Tôi đi đây, anh hãy ở lại.

Nó không di chuyển.

Ngươi giữ nó để nó không rơi vào bồn tắm. Nó ngả về phía trước, vùi đầu vào ngực ngươi. Ngươi thấy mình đang thở hổn hển, như thể vừa trải qua một hồi vào sinh ra tử. Lồng ngực nhấp nhô của ngươi đang tựa vào một lồng ngực khác đã không còn nhịp tim nữa.

Ngươi có cảm giác như mình đang rơi. Người khác sẽ so sánh trải nghiệm này với một chiếc tàu lượn siêu tốc. Khi lên đến đỉnh, ngươi đột ngột lao xuống. Nhưng ngươi chưa bao giờ đi tàu lượn, chưa từng đến công viên giải trí. Lẽ đương nhiên, ngươi không thể có so sánh đó. Ngươi nghĩ đến một quả bóng bay được bơm căng bay hết cỡ lên độ cao. Áp suất không khí cao làm nó phồng lên, phồng lên, rồi cuối cùng nổ tung! Đang ở đỉnh cao của niềm vui xốn xang, ngươi đột ngột ngã xuống.

Ngực ngươi trở nên ngột ngạt. Bụng ngươi bỗng lạnh buốt. Ngươi muốn tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra, chẳng hạn như tìm mảnh thủy tinh vỡ trong vết thương. Ngươi không tìm thấy gì. "Không có gì" chính là câu trả lời cho ngươi.

177 không nói dối ngươi. Giết nó quả thực đã mang lại cho ngươi thứ gì đó. Nhưng đó không phải là một cuộc thu mua, đó chỉ là một hợp đồng thuê rất ngắn hạn, biến mất không dấu vết trước khi ngươi kịp hiểu nó là gì. Ngươi đã quen với việc trắng tay, nhưng được rồi lại mất đi khiến ngươi có chút không quen. Ngươi ôm xác 177. 177 rúc vào người ngươi. Trên cổ nó vết siết cổ và dấu tay ngươi.

Cảm giác trống rỗng bao trùm lấy ngươi.

Ngươi nâng cổ tay của 177 lên và hôn vào lòng bàn tay của nó. Lòng bàn tay của nó đã bắt đầu nguội lạnh. Ngươi thè lưỡi ra liếm, nếm lấy vị máu trên đầu lưỡi.

Không quan trọng, rồi ngươi sẽ cảm thấy khá hơn thôi. Lúc nào cũng là vậy.

Ngươi có rất nhiều thời gian để thích ứng một lần nữa.

[BE 3: Đốm lửa]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro