Kẻ Phiền Phức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô ta thật là phiền phức.

Tôi không biết đây là lần thứ bao nhiêu kể từ khi gặp nhau nhưng cô ta thật khó chịu.

Mỗi khi chung đội với cô ta, tôi luôn cảm thấy phiền hà bởi cái tính trượng nghĩa luôn xông ra cứu tôi khi bị trói lên ghế trước, luôn làm điều ngu ngốc cố đỡ đòn thay tôi và luôn bắt tôi phải ngồi để cho cô ta sơ cứu, thật là tốn thời gian và phiền phức. Không chỉ vậy, mỗi khi xuất hiện trước mặt tôi, cô ta luôn tỏa ra một mùi cực kì lạ và khó chịu: Mùi thuốc súng, mồ hôi và máu. Cái mùi hương ấy thật khó thở làm sao.

Những lúc không có cô ta, cô ta luôn miệng thốt ra những câu nói là cổ vũ nhưng nó chỉ khiến tôi thêm ghét những tên quân nhân như vậy.

Những lúc ăn cũng vậy, cô ta luôn nhường cho tôi món tráng miệng dù tôi không cần.

Và cả những lúc tôi ở trong phòng ngắm những ngôi sao trên trời, cô ta luôn tùy tiện mở cửa phòng tôi và cầm tay tôi lôi ra ngoài chỉ để ngắm chúng, những ngôi sao trên trời ấy.

Cô ta thật phiền phức làm sao, cô ta thật giống "chị ta".

Nhưng...

Tôi đã phải lòng cô ta mất rồi.

Nét mặt đầy uy nghiêm và mạnh mẽ ấy. Đôi mắt màu hổ phách ấy. Sự dịu dàng ân cần ấy. Sự gan lì ấy và đặc biệt hơn nữa là trái tim tuy sắt đá nhưng ấm áp ấy đã khiến trái tim của tôi luôn đập mỗi khi ở cạnh cô ta. Mùi hương của cô ta thật khó chịu nhưng chính nó đã góp phần tạo nên một con người như cô ta, cái mùi toát lên vẻ đẹp đầy mạnh mẽ ấy. Một con người ngốc nghếch nhưng tốt bụng và mạnh mẽ.

Tôi đang đứng cạnh cô ta, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, nắm tay cô ta và...

"Martha Behamfil,tôi yêu cô."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro