Một Dòng Sông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu mùa thu, ánh nắng lấp lánh trên những con đường quanh thị trấn ven sông, tia sáng dát bạc theo gợn nước dài, hắt bóng lên tán hoa bò cạp vàng vẫn còn sót từ mùa hạ

Đã hơn ba tháng kể từ lúc cậu theo mẹ về đây. Uông Tuyên năm nay mười bảy tuổi, đôi mắt to dưới hàng mi dài trông rất dung hoà cùng chiếc môi cong tựa như đang hờn dỗi, nước da trắng nhạt và mái tóc đen loà xoà phía trước, mọi người chung quanh vẫn bảo cậu sinh ra giống mẹ nên càng thiếu đi điểm tương đồng với một làng quê nghèo khó. Uông Tuyên chuyển về đây học tiếp năm cuối cùng thời cấp ba theo lời mẹ, bạn bè, trường lớp, thầy cô bỗng chốc trở nên xa lạ nhưng rồi cậu nhanh chóng gắn bó với mọi người, bởi tính cách Uông Tuyên ôn hoà, lại nói cười luôn luôn. Chỉ bản thân cậu hiểu rõ chính mình, dáng vẻ dễ gần cũng chỉ để tô điểm cho một chuẩn mực lịch sự của con người, cậu thực lòng không cần hoà nhập vào môi trường mới, không cần thân thiết với bất kì ai. Uông Tuyên chỉ nhìn mãi theo hướng một người, mà hôm gặp lại cậu run rẩy nhận ra sau nhiều năm xa cách, dáng vẻ ấy đã chẳng còn là cậu bé hôm nào, nhưng chàng thiếu niên vừa gần vừa xa kia vẫn là cậu bé Uông Tuyên hằng ấp ủ

⁃ Mẹ đã dặn anh phải chăm sóc em

Đó là lời nói đầu tiên cậu thốt ra vào buổi chiều vừa chạm mặt nhau. Uông Tuyên như thế, trái ngược với vẻ ngoài mềm mại là tính cách thẳng thắn giản đơn, cậu luôn dùng cách trực tiếp nhất nói điều mình cần. Cậu cần tiến về người này, chẳng hiểu vì sao vô thức muốn tiến gần thêm chút nữa, chút nữa

Thành Vĩ sống cùng cha từ nhỏ, đến năm mười bốn tuổi thì cha anh lấy vợ kế, mang cả gia đình về Bắc sinh sống. Thành Vĩ có mẹ có cha, có em trai, cả tuổi thơ đầy ắp tiếng cười, những tiếng cười vỡ dần rồi khuất sau làn khói mờ xa vắng. Khi đứng dưới sương đêm ở bến tàu, anh chỉ nghe cha nói " Mày lớn rồi, phải tự chăm sóc mình " mà lòng trống rỗng. Gia đình của ông, không bao gồm anh, gia đình của mẹ bao gồm em trai và những người xa lạ, sự kì vọng mỏng manh từ lâu đã chẳng còn trông mong được nữa.... Thành Vĩ không buồn, chỉ là đời sống quá khổ nhọc, cậu trai chưa đến tuổi thành niên phải đi phụ xây nhà, làm nông, khuân vác hàng để lo cho chính mình, khi trở lại tiếp tục học thì trễ mất một năm so với bạn bè trang lứa. Đôi mắt to dưới hàng mày rậm bao giờ cũng yên tĩnh tựa đáy vực sâu, dáng vấp cao gầy bây giờ vững chãi hơn, làn da trở màu bánh mật. Anh gần như vô hình dưới mái trường, giữa tiếng nói cười hay trong vô số người ở thị trấn này, cũng chẳng bao giờ chủ động nói chuyện cùng ai, lặng lẽ tồn tại, lặng lẽ qua ngày giống cây tùng liêu xiêu bên kia lũng thấp. Vì ngày tháng trôi đi quá đơn độc yên tĩnh, nên Thành Vĩ vô tình nhìn về gương mặt sáng ngời mỗi buổi tan trường theo chân anh ríu rít, bất giác tìm kiếm bóng dáng nho nhỏ khi ngẩng mắt lên nhìn, một niềm tin nhen nhóm như ngọn lửa giữa mớ tro tàn lúc nghe giọng nói non nớt mà kiên định rằng: " Mẹ đã dặn anh phải chăm sóc em "

⁃ Anh à, em nấu sữa cho anh

– Anh à

Buổi sáng hôm nay Uông Tuyền lại mang cho anh hai quả trứng luộc và hộp xôi nhỏ. Cậu biết Thành Vĩ thường đi phụ canh đêm ở cánh đồng gần nhà đến ba giờ sáng, sau đó về chợp mắt một lát rồi đến trường luôn

⁃ Anh ăn đi, anh không ăn em sẽ không về lớp

Ban đầu Thành Vĩ chỉ im lặng, vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu ghi chép bài vở, qua thời gian sau sẽ đẩy gói thức ăn về phía Uông Tuyền, mặc kệ cậu ngồi mãi bên cạnh. Đến một ngày nọ anh uống hết túi sữa, bóc vỏ trứng rồi đưa sang cậu phần lòng đỏ, đôi lúc còn đưa tay lau mép dính đầy bột trứng li ti. Quá trình ấy chậm rãi biến hoá, chẳng ai cảm thấy khác biệt hay kì lạ, sự biến hoá lẩn khuất tựa mây mù theo gió tan đi, nhường cho cơn nắng dịu dàng trút xuống

Mùa đông đã không còn ngủ say trên từng nhánh cây khô, cơn gió xuân theo hơi khói đốt buổi chiều bay lên từ làng quê nhỏ, ánh nắng nhàn nhạt và mát dịu đưa lối những tiếng gọi nhau bữa cơm chiều. Những ngày này Uông Tuyền vừa thi cuối kì xong, chỉ cần tan trường sẽ chạy theo chân Thành Vĩ ra đồng, ngồi trên bờ đê dài nhìn anh dọn cỏ khô, thi thoảng gọi " Anh ơi " rồi cười vang trên bãi bồi hoang hoải

Hôm nay hãy còn sớm, Thành Vĩ mang Uông Tuyền ra phía vũng nước nhỏ sau dãy tràm vàng. Cậu bơi dưới làn nước mát lạnh hồi lâu, tinh nghịch bò đến chỗ bóng râm anh đang ngồi, ngẩng mặt hỏi

⁃ Anh, sao anh không tắm

Thành Vĩ có chút sửng sốt chẳng kịp trả lời, anh nhìn thấy ánh nắng chiều rực rỡ xuyên qua những hạt nước trên tóc và vai cậu, phút chốc cõi lòng tưởng chừng vĩnh viễn khô cằn chợt run lên, muốn nói gì đó nhưng không thể thành lời. Anh cố nuốt xuống ý định chạm tay vào gò má cậu, tóc có lẽ rất mềm, làn da trong trẻo kia có lẽ cũng êm đềm như hoa mùa xuân vậy. Rốt cục Thành Vĩ đứng dậy quay lưng đi, nói vọng lại hối thúc cậu nhanh chóng mặc áo vào rồi về nhà kẻo lạnh

Đêm đó Thành Vĩ nằm mơ thấy mặt trời soi bóng dưới vũng nước sau rừng lấp lánh, anh với tay hòng bắt lấy, mực nước sóng sánh dần, quấn lấy anh, nhấn chìm anh giữa cơ hồ sóng gợn. Khi tỉnh giấc phát hiện ra bản thân rơi vào trạng thái khó xử vô cùng, lần đầu tiên Thành Vĩ nhận ra đời anh cũng có khát khao, lần đầu tiên hiểu rằng thế nào là một thanh niên chân chính

Thành Vĩ vốn sợ nóng, mùa hạ dù ngày hay đêm thì cả người anh đều mướt mồ hôi. Ban ngày đi phụ việc rồi về nhà thì chưa sao. Nhưng sập tối lại oi bức không cách gì ngủ được. Uông Tuyền thường chờ đến khi anh mệt mỏi thiếp đi rồi nhón tay cầm quyển tập quạt nhè nhẹ, ánh trăng sáng nương theo khe trống trên cửa sổ chiếu vào phòng, cậu thích thú ngắm nhìn sườn mặt anh, không lí giải được cớ sao trái tim xao động bởi người này, cậu muốn anh say giấc, muốn anh vui vẻ mãi mãi về sau. Cũng đôi khi Thành Vĩ ngủ chưa sâu, anh chỉ yên lặng tận hưởng hơi gió từ sự vụng về trong giây lát rồi bắt lấy cổ tay Uông Tuyền, nhè nhẹ kéo cậu nằm xuống ngủ

Cũng có khuya Uông Tuyền trốn khỏi nhà, lén lút chạy băng khu rừng ô rô thật dài giữa đêm, ngồi chờ từng đàn đom đóm xuất hiện vào những đêm đầu mùa hạ. Cậu không vì mải mê ánh sáng diệu kì mà đến đây, cậu chỉ muốn mượn thứ ánh sáng này – chắp tay nguyện theo lời quyển sách cũ từng đọc, nguyện chúng soi rọi con đường phía trước của Thành Vĩ, để tấm lưng anh trông bớt khổ nhọc, để cả đời đều sẽ dương quang

Mùa hạ dệt bằng những cơn mưa trắng xoá đất trời. Hôm nay cũng thế, Uông Tuyền ôn thi xong thì mưa vừa trút xuống, cậu không mang theo ô, cũng rất sợ cảm giác ướt và bẩn dính vào người. Đang buồn bực ôm sách vở bước trên dãy hành lang thì cậu nhìn thấy Thành Vĩ đứng cạnh chiếc xe đạp ở mái hiên, Uông Tuyền reo lên mừng rỡ

⁃ Anh tới đón em, sao anh biết giờ mà tới đón em

Thành Vĩ chỉ cứng nhắc bảo " Mua đồ rồi tiện ghé qua ", nhưng Uông Tuyền gần như không nghe thấy, ngồi sau xe anh ríu rít cả quãng đường về. Khi cách tấm lưng này thật gần, cậu cảm thấy lòng mình thật ấm, chỉ muốn áp má vào để nghe tiếng thở, tiếng ngày tháng chầm chậm trôi qua. Thành Vĩ cũng không giống thái độ điềm tĩnh bên ngoài, nhịp tim anh mỗi lúc gấp rút hơn, anh hoảng hốt không biết Uông Tuyền có tin là anh chỉ tiện đường ghé qua, anh không biết đôi mắt kia lấp lánh ra sao mỗi lúc cao giọng kể chuyện trong ngày, anh không nhìn được, cũng chẳng dám ngoái lại, chỉ hèn mọn ước rằng Uông Tuyền ngồi gần anh thêm một chút, con đường kéo dài ra thêm một chút, chỉ một chút nữa thôi

Mấy ngày gần đây Uông Tuyền không còn hoạt bát, cậu hay ngồi trước dòng sông nhỏ trước nhà, tiếng bạn học đến gần cũng chẳng nhận ra. Cậu không để Thành Vĩ đón mình sau những giờ ôn thi trên phố nữa, chỉ im lặng đi bộ suốt một quãng đường về. Thành Vĩ hỏi có phải cậu bệnh không, có phải vì bài học quá nhiều hay không. Uông Tuyền luôn lắc đầu. Ánh trăng đêm nay dìu dịu trải dài trên con đường làng, mặt đường lấp loáng như bóng nước, mà cậu thấy chúng mất đi vẻ xinh đẹp mọi khi, còn lại niềm lẻ loi yên ắng, bên tai Uông Tuyền vang đến lời mẹ qua điện thoại hôm trước, bà hỏi

⁃ Thành Vĩ lớn rồi, nó định thi vào đại học không, đã yêu đương chưa. Sau đó lại chậc lưỡi rồi nói thật nhanh. Mà chẳng sao, lấy vợ, sinh con, cả đời nó cũng gắn chặt vào cái làng quê ấy như ông bà và cha nó mà thôi

Phải rồi, Thành Vĩ sẽ gặp gỡ ai đó, lấy vợ, sinh con. Ngày tháng êm đềm vừa qua đã ru cậu ngủ trong một giấc mộng dài đẹp đẽ. Mà giờ đây phải đến lúc tỉnh dậy rồi. Uông Tuyền buộc mình từng bước một đứng xa anh, chỉ cần anh tiến đến, cậu lại khổ sở quyến luyến rồi nhanh chóng lùi lại. Hôm nay cơn mưa khác mọi ngày mùa hạ, hạt nhỏ và mỏng như sương, rả rích từ sáng đến tận chiều, Uông Tuyền nhìn thấy Thành Vĩ đợi trước mái hiên. Cậu bày ra vẻ mặt bình tĩnh bảo anh về đi, mình hẹn bạn rồi. Thành Vĩ không trả lời, cũng không nhúc nhích, anh chỉ đứng cạnh cậu mà chẳng nói lời nào, không khí chung quanh dường như dựa theo lòng người hạ xuống, ngưng đọng lạnh lẽo, phẳng lặng nhưng chứa hàng vạn trận bão giông. Mãi đến khi nhá nhem tối, cậu đành giả vờ nói

⁃ Chắc bạn em quên đón rồi, anh chở em về vậy

Thành Vĩ vẫn âm thầm đạp xe như mọi hôm. Nhưng tiếng cười nói của Uông Tuyền giấu vào trong hạt mưa rơi xuống đất. Khi vào đoạn rẽ quen thuộc, cậu nhìn thấy vũng nước thấp thoáng hoa tràm nở vàng một góc mênh mông, tay ngập ngừng đưa lên rồi chạm vào lưng Thành Vĩ, rất nhẹ, thoáng qua như có như không, rồi bật khóc. Tiếng sụt sịt mũi nén vào đứt quãng, Uông Tuyền không kìm được những giọt nước mắt lã chã lăn dài

⁃ Đừng khóc. Xin lỗi.... Em đừng khóc

Uông Tuyền vẫn lặng lẽ khóc không ngừng. Giá mà cậu nghe thấy lời dỗ dành khe khẽ của Thành Vĩ vừa bị gió cuốn đi

Cuối mùa hè rất bận rộn. Uông Tuyền không thi vào trường trên phố như dự định ban đầu, cậu chuẩn bị sang nước ngoài để học, chuyên ngành, trường, hay nơi chốn đều do mẹ quyết định. Uông Tuyền mơ hồ nghe theo, sau cơn mưa hôm ấy Thành Vĩ không còn tiến thêm bước nữa, đúng giới hạn chuẩn bị quần áo, sắp xếp hành lý cho cậu. Chóng vánh đã gần ngày đi, Uông Tuyền khó ngủ, rạng sáng sẽ men theo đường mòn vào rừng, ngồi nhìn ánh sao thưa thớt trên nền trời xanh đen, cậu không còn khóc, chỉ chạm ngón tay trên mặt đất vẽ nguệch ngoạc chẳng rõ hình thù, mùi lá khô hăng hăng nơi sống mũi, mùi làng mạc ẩm ướt dưới hơi sương, mùi nỗi tiếc thương thấm đẫm vào tàn cây ngọn cỏ. Cậu nghĩ đến Thành Vĩ, tự hỏi oi bức thế này anh tròn giấc không, nhưng đâu nào nhận được lời đáp trả, chỉ có tiếng côn trùng hát ca vô tận mà thôi

Sân bay nằm ở thành phố lớn, cách thị trấn rất xa, Thành Vĩ xách túi và đẩy chiếc va li lớn theo sau Uông Tuyền, ngồi cạnh cậu ở cuối toa tàu. Anh mong con đường này kéo dài mãi mãi, kéo dài đến lúc bọn họ đủ dũng khí tiến tới bên nhau. Còn nhớ năm đó anh nhìn cậu nấp phía sau mẹ vừa khóc vừa đưa bàn tay nhỏ qua ô kính níu lấy cổ áo anh và mếu máo khóc, dáng vẻ náo loạn cùng chóp mũi đỏ, đôi mắt ngập nước nhưng ẩn bên trong là nỗi buồn trẻ con bé nhỏ, giờ đây gương mặt mỏi mệt ngủ say, đôi khi tàu lắc lư rẽ khiến cậu tỉnh giấc, đưa mắt nhìn anh rồi nhanh chóng cúi xuống bàn tay mình, không còn nước mắt, không ồn ào nhưng sự ly biệt và bi thương tràn ra đắng ngắt. Thành Vĩ ngắm Uông Tuyền thật lâu, anh muốn ghi nhớ dáng vẻ này, anh cứ tưởng mình không màng ham thích, bây giờ mới rõ lòng cũng biết khát khao, anh muốn giấu Uông Tuyền vào một nơi chẳng ai nhìn thấy, trói chặt cuộc đời cậu vào sinh mạng đơn độc này , nhưng mà Uông Tuyền của anh sinh ra đẹp rực rỡ tựa ánh mặt trời, Uông Tuyền hoạt bát giỏi giang như vậy, Uông Tuyền của anh đừng nên bị nhấn chìm bởi khát khao hèn mọn kia, cậu phải vũ sáng loà trên bầu trời phía trước. Chỉ vậy thôi, anh đã hạnh phúc rồi

Hôm nay tan ca quá muộn, Uông Tuyền chờ mãi chuyến tàu điện cuối ngày mới đến, cậu nghiêng đầu sang ô cửa, những ngọn đèn mông lung rơi vào đáy mắt. Đã mười năm trôi qua, nơi chốn xa lạ thuở ban đầu cũng trở thành thân thuộc, nhưng cậu vẫn không nắm bắt được niềm vui đời sống, sự hân hoan nào đó vào khoảnh khắc ra trường, được một văn phòng luật nhận vào, mua được căn hộ nhỏ cũng quá đỗi lưng chừng. Uông Tuyền mờ mịt trưởng thành, mờ mịt sống đến tận hôm nay. Cậu nhớ tới dáng vẻ cao gầy của Thành Vĩ trên cánh đồng, nhớ đôi mắt sâu và u ảm quay sang nhìn cậu mỗi giờ ra chơi. Những năm này bạn bè hay mai mối cho cậu, người nào cũng tốt đẹp, nhưng cậu luôn mỉm cười từ chối

⁃ Tôi đã có người yêu

Cậu hiểu rằng tim mình chỉ đủ chứa một người, tình cảm dành cho người ấy trải khắp vạn núi nghìn sông. Tiếc rằng bên ngoài trái tim kia là kẻ yếu nhược đớn hèn, cậu còn mẹ, khi cha mẹ li hôn, mẹ mang cậu theo và nuôi nấng dạy dỗ, trên vai gánh sự hiếu thuận với bà, còn gánh cả niềm tự hào cùng kì vọng lớn lao, cậu không đủ dũng khí phá vỡ, càng không đủ dũng khí bước qua khỏi lằn ranh đạo đức buộc ràng. Thuở bé mẹ vẫn dạy rằng: " Con người sống đâu chỉ có tình yêu ". Cuối cùng Uông Tuyên chẳng làm được gì, chỉ còn mỗi trái tim cùng nỗi nhớ thương dài vô hạn

Thị trấn nhỏ giờ đây đầy ắp người xa lạ đến buôn bán, vũng nước sau rừng chẳng còn, rừng ô rô mỗi thay vào bằng nhà cửa, hàng quán bảng hiệu xanh đỏ nối nhau, cánh đồng lúa xanh mênh mông thay bằng sân chơi cho trẻ nhỏ, chớp mắt thị trấn của cậu phủ lớp áo xa lạ hào nhoáng. Uông Tuyên không còn phân biệt rõ những con đường hay khu đất. Cậu loay hoay hơn ba giờ mới tìm được tên bệnh viện mà cô nhân viên y tế báo qua điện thoại cho mình. Vô hồn thực hiện các thủ tục xác định thân nhân, nhận số phòng và nghe tình trạng bệnh từ vị bác sĩ già. Cậu không biết trong lòng ra sao, bước chân nhẹ đến chẳng biết đang đi trên sàn nhà hay băng mỏng

Từ lúc gặp lại đến đêm muộn, bọn họ vẫn chưa nói với nhau nhiều lời

Ban đầu Thành Vĩ nhẹ nhàng hỏi cậu

– Nhìn anh tệ quá phải không

Câu trả lời nơi cổ họng rồi hoá thành nỗi chua xót, cậu đưa bàn tay chạm vào bên gò má trũng vào kia, thật lâu sau mới trả lời

⁃ Anh giống hồi trước lắm

Uông Tuyên kéo chiếc ghế đến cạnh giường, lặng lẽ xoa bóp chân tay cho anh, sau đó rón rén nằm xuống phần giường còn trống, tựa đầu vào lòng ngực đã rất gầy. Khẽ thì thầm không đầu không cuối, cũng chẳng biết là nói cùng ai, hay tự nói với chính mình

⁃ Ở đất nước xa lạ kia em làm việc rồi học tập, mỗi ngày chỉ ngủ gần ba tiếng, nghĩ đến anh nơi đây ra trường, trở thành kỹ sư như anh từng mơ ước, anh kết hôn, sinh con, con của anh giống anh, cũng sẽ mang đôi nét giống em.... Nghĩ thôi em đã lén lút hạnh phúc rồi. Chỉ nghĩ thôi, thì ngày tháng trôi qua, dù sống một mình rồi chết đi một mình, đối với em cũng không còn đáng sợ

⁃ Em rất muốn tiến tới một bước, em muốn lắm chứ, thi thoảng em còn mơ thấy năm ấy chúng ta tốt nghiệp, rời xa thị trấn này, trốn đến một thành phố xa lạ không ai biết hai ta là anh em ruột, quang minh chính đại nắm tay trên đường, thẳng thắn yêu nhau, lúc thức giấc trái tim em vẫn còn tràn đầy thống khoái. Em luôn nghĩ rồi một ngày nào đó khi em chết đi, em đợi anh ở góc Nại Hà, níu lấy cổ áo anh để nói khi gặp nhau lần nữa – em sẽ dám tiến tới bên anh

Cậu cứ lắp bắp thật nhiều, đứt quãng va vấp, câu chữ nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn một bờ vai không ngừng run rẩy

⁃ Đừng khóc. Tuyên à, đừng khóc. Ngủ đi em

Thành Vĩ cất giọng khàn đục dỗ cậu đừng khóc, giống hệt lời dỗ dành đừng khóc từng bị gió cuốn đi. Những khớp ngón tay chậm chạp luồn vào mái tóc mềm, nhẹ nhàng vuốt ve như đang chạm vào điều dễ dàng tan biến nhất. Thời gian từng khắc trôi qua, nghe thấy tiếng thở say giấc của Uông Tuyên rõ hơn, Thành Vĩ bỗng cất giọng nho nhỏ

⁃ Anh sẽ chờ em. Đừng gấp gáp....

Sau đó bọn họ rơi vào màn đêm tĩnh mịch, nhưng sự im lặng giờ đây không còn sợ hãi uất nghẹn như mười năm qua, không lưng chừng cách trở như ban sáng, mà chính là hai mảnh linh hồn hoà lẫn vào nhau

Ánh nắng mùa xuân mỏng manh đậu trên cành sưa trắng, lan khắp căn phòng, tiếng người ồn ã phía sau cánh cửa mỗi lúc một gần. Uông Tuyên chớp mắt, cậu nhận ra bờ ngực mình tựa vào đã không còn hơi ấm từ lâu, nhưng chẳng mảy may hốt hoảng, vẫn yên lặng giữ nguyên tư thế vùi đầu, đưa tay choàng qua ôm người nọ, gọi " Anh ơi "

Hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro