Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kịch bản trong tay bị nắm chặt, hàng chân mày cũng từ từ chau lại, mà đối với người bình thường biểu hiện này rõ ràng thể hiện sự ghét bỏ, càng nhìn càng khiến cô chướng mắt

"Tôi sẽ không nhận"

Ninh Vi Lan hít sâu, ngước mắt nhìn người đại diện của mình nhưng người đó dường như hoàn toàn không nghe được, còn không ngừng giới thiệu về bộ phim này, từ đạo diễn tên họ là gì cho đến cốt truyện không sót một câu.
"Đây chính là tôi đã tốn không ít công sức mới giành lấy được cho cô tới thử vai, phải nắm chắc được cơ hội này, không chừng qua một đêm liền nổi tiếng... "

Bên tai toàn là giọng nói đầy đắc ý của người đại diện, Ninh Vi Lan nhắm mắt, đầu ngón tay nắm chặt quyển kịch bản như muốn tạo lửa thiêu đốt nó, cả thân người nhỏ nhắn đều bắt đầu phát run, cô cắn môi dưới, bỗng chốc đáng gãy lời nói của người đại diện, lặp lại một lần nửa

"Tôi nói em sẽ không nhận."

"Tôi không nhận loại kịch bản này, cũng không diễn bộ phim này, cảm ơn chị đã cố gắng vì tôi, nhưng thiết nghĩ ,vẫn nên đổi một cái khác đi!"

Cho dù hiện tại không nóng không lạnh, cô vẫn sẽ như cũ tiếp tục nỗ lực, cũng còn tốt hơn nhận loại vai này để diễn, chính là vi phạm quy tắc của bản thân mình.

Giọng nói rơi xuống, phòng nhỏ trong lúc nhất thời lâm vào yên lặng, tầm mắt người đại diện dừng lại trên người Ninh Vi Lan sau đó đến quyển kịch bản mà cô cầm trong tay cứ như vậy trằn trọc qua lại, sắc mặt hắn bắt đầu thay đổi từ ửng đỏ đến xanh mét, lại đến đen, hắn bỗng dưng cười lạnh một tiếng, châm chọc nói:

"Ninh Vi Lan, cô cho rằng cô là ai?"

Ninh Vi Lan trầm mặc

"Cô còn là cô của 5 năm trước? Đừng có nằm mơ" người đại diện cười nhạo " Hiện thực chính là cô đã bị đóng băng 5 năm nay, mà hiện tại cơ hội bắt đầu lại đã tới, tôi ở đây giúp cô nhanh chóng thăng tiến, có cái gì không đúng?"

Người đại diện vừa nói vừa đoạt luôn quyển kịch bản đang nằm trong tay cô, ngón tay một mạch điểm từ phía trên rà xuống dưới chỉ cho cô xem, từ nam chính đến nữ phụ,  "Cô nhìn xem, chừng đó tên có cái tên nào không nổi danh hơn cô? Cùng với bọn họ đóng phim có hại gì cô sao? Tôi hiện tại chính là muốn cô phối hợp lấy lại chút danh tiếng, kịch bản này cô nhận thì nhận, không nhận cũng phải nhận!"

Ninh Vi Lan lắc đầu, kiên trì:" Tôi sẽ không nhận, tôi sẽ phối hợp cùng anh chạy show cùng đóng phim, nhưng loại kịch bản này tôi không nhận, tôi không cần dựa tình cảm để nổi tiếng..."

"Cô không cần?" Người đại diện tựa lưng vào ghế, như là đã nghe được điều gì vô cùng hài hước lại có vẻ đáng chê cười, khuôn mặt ba lạng thịt mỡ cười run run "Ninh Vi Lan, cô nghĩ mình là Nhạn lớn hay sao? Chạy show? Diễn kịch?  Tôi nói rõ cho cô biết, trong tay tôi chỉ có thể cho cô kịch bản này, cô không muốn nhận, có thể a, về nhà ngủ mà mơ mộng tiếp đi, diễn viên cái thá gì!"

Liên tiếp những lời thô tục từ miệng người đại diện phun ra "Tôi xui xẻo tám đời mới bị công ty sắp xếp trở thành người đại diện của cô, cái gì mà muốn hay không muốn, còn dám cự tuyệt vai diễn tôi tìm cho cô, nếu có bản lĩnh cô đi mà tìm một vị đại gia để dựa dẫm đi" Trong đầu tùy tiện hiện ra một cái tên, người đại diện rống to lên "Có bản lĩnh thì đi quyến rũ Tề Chiêu Viễn, chỉ cần dựa dẫm được đảm bảo lên như diều gặp gió..."

Di động đột ngột vang lên, đánh gãy lời người đại diện đang mắng, hắn xoa xoa mi tâm, đồng thời liếc mắt đứng dậy, không cẩn thận va phải bàn trà, nước trà ấm nóng lập tức tràn ra, nhiễm ướt ống quần hắn, người đại diện trong lòng bực bội, không chút nghĩ ngợi liền vung tay, đem chén trà kia hất xuống đất, phanh một tiếng vỡ vụn cực vang

Rồi sau đó đi ra ngoài.

Cửa chính một lần nửa mở ra, gió lạnh gào thét thổi vào, tinh thần mê mang của cô vì vậy mà thanh tỉnh vài phần, cô rũ mắt nhìn những mảnh vỡ pha lê còn nguyên vệt nước, dần dần thẳng tắp sống lưng.

Cô không có làm sai.

Cô sẽ không nhận.

Nghĩ như vậy, Ninh Vi Lan nghiêng đầu mắt nhìn vào đồng hồ treo trên tường, cách với thời gian ghi hình còn 40 phút, cô quét dọn đống mảnh vỡ xong còn phải đi hóa trang.

Vì thế cô đứng dậy muốn đi tìm cây chổi, vừa nhấc thân hình nhúc nhích một chút, ngoài cửa cách đó không xa một thân ảnh đĩnh đạt cao dài thẳng tắp thâm nhập vào mắt, nhanh đến mức cô không kịp phòng bị, mặc dù người nọ đứng nghiêng về phía mình, cô chỉ cần liếc mắt một cái cũng đã nhận ra.

Tề Chiêu Viễn.

Đời tư của hắn lời đồn chỉ có nhiều không ít, ví như kỹ thuật diễn xuất điêu luyện, xuất sắc, tuổi còn trẻ đã đạt được danh hiệu ảnh đế thế nhưng hắn cũng không tiếp tục con đường diễn xuất, lui về phía sau hậu trường, thành lập công ty Tề Chiêu Viễn, chuyển hình làm đạo diễn.

Hơn nửa Tề Chiêu Viễn đã hợp tác với không ít nữ minh tinh, một người nam nhân như vậy người muốn nịnh bợ tự nhiên không ít, trong đó có cả người đại diện của cô...

Trong lúc Ninh Vi Lan đang miên man suy nghĩ, bên ngoài Tề Chiêu Viễn đã phát hiện ra, ghé mắt nhìn qua, ánh mắt vừa lạnh nhạt lại trực tiếp. Không hề phòng bị người đối diện, khoảnh khắc này ngay lập tức khiến nàng nhớ đến lời người đại diện vừa rống cách đây không lâu.

Mới vừa rồi cửa vẫn đang mở.

Cô không có chú ý cũng không biết hắn vì cái gì lại ở hậu trường của loại chương trình tạp kỹ nhỏ này, trong đầu lúc này chỉ ngập tràn suy nghĩ hắn rất có thể đã nghe thấy màn đối thoại của cô ban nãy,  loại chuyện này bị chính đương sự bắt gặp làm Ninh Vi Lan không biết làm sao, đành phải nhanh chóng di dời tầm mắt.

Cố gắng chờ cho tâm lý ổn định lại một lần nửa đưa mắt nhìn về chổ cũ nhưng nơi ấy sớm đã không còn bóng người, đáy lòng Ninh Vi Lan bất giác cảm thấy trống rỗng, thất thần mà quét những mảnh vỡ thủy tinh sau đó đi hóa trang.

Bởi vì trong lòng chứa đầy hỗn loạn, khớp kịch bản cũng không nhìn kỹ, cũng may cô chỉ cần phối hợp với nhân viên đoàn phim quay vài tiết mục, đến khi quay xong chương trình sẽ được biên tập lại trước khi phát sóng, nói chung cũng không đến nổi nào.

Thẳng đến --

Hỏi qua một lượt diễn viên chính và diễn viên phụ, người dẫn chương trình chậm rãi đem ánh mắt dừng ở góc, cô nhìn qua kịch bản trong tay, hỏi một vấn đề đơn giản cho có lệ

"Vi Lan chúng ta còn một vấn đề cuối cùng"

Ninh Vi Lan trước sau như một vẫn duy trì vẻ mặt mỉm cười nhàn nhạt, ôn hòa nói: "chị Lý Linh hỏi đi!"

Người dẫn chương trình hơi hạ giọng, hơi hơi nhướng mày "Vi Lan, thật ra tuy rằng tuổi của cô không lớn, nhưng thật ra đã ra mắt tương đối sớm..."

Giọng nói tới đây tạm dừng, gợi lên sự hiếu kỳ của mọi người ở đây, Ninh Vi Lan trong lòng lộp bộp vang, đột diên có dự cảm không tốt.

Quả nhiên, người dẫn chương trình tiếp tục lên tiếng: "Tôi nhớ rõ năm đó cô đang có chút danh tiếng, sự nghiệp đang lên như diều gặp gió, nhưng vì sao lại đột nhiên biến mất suốt 5 năm?"

Giọng nói trong nháy mắt rơi xuống kia, Ninh Vi Lan mặt biến sắc, hô hấp trở nên khó khăn, ngưng đọng, ánh đèn trắng sân khấu lúc này có chút nặng nề, chiếu đến nàng khiến hốc mắt bị chói đến có chút đau, cô không trả lời, chỉ cúi mặt liều mạng trừng mắt lớn, móng tay sắc nhọn đã sớm bấu chặt vào lòng bàn tay cô đỏ bừng một mảng.

Đột nhiên biến mất 5 năm....

Cô chưa từng nghĩ sẽ nói chuyện đó với bất kì người nào, càng không muốn nhớ lại đỉnh điểm cơn ác mộng đó.

Sân khấu ở bên phải, ở một góc cực kì an tĩnh,  hai dáng người một trước một sau đứng. Người đại diện Lâm Dịch của công ty Chiêu Viễn bình tĩnh dừng mắt ở sân khấu xem ra rất có ý, vừa vặn công ty hiện tại chưa có hợp đồng chính thức với nghệ sĩ nào, hắn cho rằng đây chính là ý tứ có hứng thú, nên tận chức tận trách giới thiệu

"Cô nàng đó tên là Ninh Vi Lan, 5 năm trước giống như thất hắc mã ra mắt công chúng, tuổi tuy rằng nhỏ nhunga rất có thiên phú diễn xuất, nhưng đóng không hơn hai bộ phim liền biến mất, gần đây nhất mới xuất hiện trở lại, cô ấy... "

"Đi thôi!" Tề Chiêu Viễn đột nhiên thu hồi tầm mắt, thờ ơ xoay người liền đi. Nửa câu nói còn lại vừa đi đến cổ họng Lâm Dịch đã phải nuốt xuống, quay đầu nhìn lên sân khấu Ninh Vi Lan một lần nửa sau đó mới nhanh chân đuổi theo Tề Chiêu Viễn.

Kết thúc ghi hình đã là buổi tối, Ninh Vi Lan ở bên ngoài tùy ý ăn chút, trở lại khách sạn liền ở trên giường ngồi ngây ngốc đến bây giờ, người đại diện ở bên cạnh liền mạnh mẽ nhét kịch bản vào trong tay cô, bên tai còn tràn ngập câu nói

"Nhanh chóng xem xòn kịch bản Bối Đài Từ, qua một thời gian sẽ bấm máy", Cô cực kì mệt mỏi nhắm mắt, dùng trán mình tựa vào gối đang ôm trong lòng.

Câu nói ban ngày về vấn đề kia của người dẫn chương trình vẫn còn khắc trong óc, rõ ràng như chỉ mới vừa phát sinh, cô không quên được ánh nhìn tò mò của mọi người đổ dồn lên người mình,....cùng với những ánh mắt không nói rõ được, cũng không quên được cảm giác nhịp tim mình nhanh hơn, thình thịch đau đớn mà đập.

Cuối cùng cô tìm một lý do qua loa lấy lệ, cũng may người ở nơi đây cũng không truy đuổi đến cùng, coi như cô thoát được một kiếp này.

Suy nghĩ quá nhiều đến mức đầu óc có chút trướng đau, Ninh Vi Lan ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại bên sườn kịch bản kia, vốn là trong đầu càng loạn tâm tình càng sâu, cô cắn răng, đột nhiên cầm lấy quyển kịch bản này không chút do dự đem xé nát.

Toàn bộ đều xé thành mảnh nhỏ!

Trắng bóng một mảnh lập tức phủ đầy thùng rác, Ninh Vi Lan mờ mịt mà nhìn chằm chằm, chỉ lúc này mới cảm thấy trái tim bị bóp nghẹn nãy giờ mới buông lỏng một chút.

Như trút được gánh nặng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro