BA MƯƠI SÁU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang là thời buổi rối ren.

Càn quét đương hoan, nghênh cứu quân chủ, hơn nửa tháng nay Vương Nhất Bác bận tối tăm mặt mũi, đặt biệt là phản quân có thể tức thời chia nhỏ ra, dùng hình thức tiểu đội mà triển khai đánh du kích với quân triều đình, vẫn có thể kéo dài hơi tàn, không thể tiêu diệt hoàn toàn, khiến Vương Nhất Bác không khỏi phiền não. Bất quá, kỳ thật nguyên nhân chính khiến hắn phiền táo như vậy lại chính là Tiêu Chiến hiện nay vẫn chưa rõ tung tích.

Thời gian hơn nửa tháng đã trôi qua, mặc dù Vương Nhất Bác bày ra thiên la địa võng, tung tích của Tiêu Chiến vẫn là không thể tìm ra, tựa như chưa bao giờ xuất hiện trên thế gian này, nghĩ đến mình có thể cứ như vậy mà mất đi Tiêu Chiến, trong lòng Vương Nhất Bác tựa như mở ra một cái động, trống rỗng mà hoảng sợ.

Trái ngược với chủ nhân đang buồn phiền của mình, khoái mã Thiên Lý của Vương Nhất Bác lại xuân phong đắc ý, mỗi ngày đều chạy theo sau con ngựa gầy của Tiêu Chiến, cũng không biết là nó nghĩ cái gì. Ngày hôm qua còn đá bị thương hai ngươi, nháo lên không thèm ở trong chuồng ngựa xa hoa của mình mà chạy theo lão ngựa kia chen chúc trong một gian chuồng nhỏ hẹp. Lúc đầu khi nghe được tin do hạ nhân báo về, Vương Nhất Bác còn không tin, nghĩ rằng Thiên Lý là con ngựa tốt hiếm có, chỉ có điều là tính tình cực nóng nảy, ngay chỉ qua đêm bên ngoài cũng không thể nào để cho nó ở cùng một gian chuồng ngựa lớn với những con ngựa khác được, như thế nào cũng phải nháo đến khi được ở trong chuồng lớn một mình, làm sao có thể cùng con ngựa khác chen chúc trong một gian nhỏ hẹp như thế được?

Nghi hoặc đầy cõi lòng mà tận mắt nhìn thấy Thiên Lý thực sự chen chúc cùng với lão ngựa kia trong một cái chuồng nhỏ, hơn nữa Thiên Lý còn chạy vòng vòng xung quanh lão ngựa kia, lão ngựa kia thì nằm xa cách nó, trong lòng Vương Nhất Bác không khỏi một trận hỏa dấy lên, cũng không hiểu là giận Thiên Lý làm mất đi bộ dáng, hay là tức vì nó xuân phong đắc ý nữa. Cuối cùng cũng thở dài, mặc kệ nó.

Khi hắn đang ở trong thư phòng mượn tạm của một đại hộ để phê công văn thì một âm thanh báo cáo hoảng hốt từ bên ngoài truyền đến: "Chiếu vương điện hạ, Lâm tướng quân có tấu chương đến".

"Tiến vào". Vương Nhất Bác nói, lập tức lính liên lạc đưa vào một phong tấu chương. Vương Nhất Bác nhận, mở giấy dán tinh tế đọc lên, đúng là trong khi Lâm tướng quân đang điều tra mạng lưới tình báo của phản quân thì bắt được Tào Ẩn Bạch.

Rõ ràng là mấy thế lực phản quân bất đồng, nhưng tại sao chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã có thể lấy được nhận thức chung rồi cùng nhau hành động? Đã nhiều ngày nay Vương Nhất Bác tốn không ít tâm huyết lên vấn đề này, nhưng không phải là ở chủ mưu, mà là hệ thống liên lạc. Mấy phương phản quân có cao nhân đứng sau lưng chỉ điểm, Vương Nhất Bác nhận định vị "cao nhân" này không thể dễ dàng sa lưới như vậy, nhưng mạng lưới liên lạc giữa các phương phản quân ở nhiều nơi khác nhau, tám chín phần mười là do người thường tạo nên, nếu là người liền có nhược điểm có thể tìm ra, đó chính là tính toán trong lòng Vương Nhất Bác, chỉ là thật không ngờ có thể bắt được Tào Ẩn Bạch người này.

Vương Nhất Bác không có ấn tượng sâu lắm về Tào Ẩn Bạch, chỉ là khi Tiêu Chiến lo lắng có vẻ rất tin cậy Tào Ẩn Bạch. Ngày đó Tiêu Ninh từng nói, nếu Tiêu Chiến chưa bị Lâm phó tướng giết thì nhất định là đã được Tào Ẩn Bạch đem đi, bởi vậy tìm được Tào Ẩn Bạch cũng có nghĩa là tìm được tung tích của Tiêu Chiến. Tin tức này làm cho Vương Nhất Bác chấn động cả người, thật vất vả mới có thể khống chế được sự rung động trong lòng, uy nghiêm mở miệng: "Người đâu?"

"Bẩm Chiếu vương. Nghi phạm đang bị Lâm phó quan thẩm vấn nghiêm ngặt" quan truyền lệnh nói.

"Truyền lệnh xuống, không cho phép động vào một sợi lông của Tào Ẩn Bạch, bổn vương muốn đích thân thẩm vấn".

"Vâng"

Động tác tiến hành thẩm vấn Tào Ẩn Bạch thật sự mau chóng, nhưng tốc độ triển khai lại cực kỳ thong thả, nguyên nhân chủ yếu chính là khả năng chịu khổ hình của Tào Ẩn Bạch hơn hẳn người thường, mà Vương Nhất Bác chỉ có manh mối duy nhất là gã, thật sự là không dám đem những thủ đoạn tàn khốc tra khảo phạm nhân khác dùng trên người Tào Ẩn Bạch, chỉ sợ một cái không cẩn thận xuống tay nặng một chút, đem đầu mối liền chặt đứt, vì thế nên kéo dài đến vài ngày.

Hôm nay Vương Nhất Bác lại đến lao phòng, trong ánh mắt có mệt mỏi rõ ràng. Hắn từ trên cao nhìn xuống Tào Ẩn Bạch đang bị khóa bên trong thủy lao, nửa người dưới bị ngâm trong nước, một hồi lâu mới nói: "Kéo lên đi".

Mấy ngục tốt kéo Tào Ẩn Bạch nửa hôn mê từ thủy lao lên, rồi đem khóa tay gã vào một cái thiết liên, một đầu khác của thiết liên nối với một ròng rọc, mấy ngục tốt dùng sức kéo một cái, liền đem Tào Ẩn Bạch kéo lên cao.

Phương thức treo người này cũng thật độc đáo. Độ cao phải vừa tầm để phạm nhân chỉ có thể dùng mũi chân chạm đất mà lại không để cho người ta đứng chắc, như vậy phạm nhân sẽ bị tiêu hao thể lực cực nhanh nếu phạm nhân không đứng, thì sức nặng toàn thân sẽ đặt lên cổ tay bị khóa kia, thật là khổ không nói nổi, từng có phạm nhân vì bị treo lâu mà toàn bộ cổ tay bị hoại tử, thối nát, đến mức độ phải cắt toàn bộ bàn tay.

Tào Ẩn Bạch bởi vì những động tác liên tiếp của ngục tốt mà tỉnh lại, ánh mắt tan rã bắt gặp Vương Nhất Bác liền ánh lên đùa cợt. Mặc dù đã không còn thể lực để châm chọc hắn như trước, nhưng song phương đều biết Tào Ẩn Bạch chưa từng khuất phục.

Hai nam nhân này nhìn nhau không khoan nhượng, thật lâu Vương Nhất Bác mới nói: "Mọi người đi ra ngoài, bổn vương muốn đích thân thẩm vấn".

Ngục tốt trong lao liền lui sạch, chỉ còn lại hai người Vương Nhất Bác và Tào Ẩn Bạch.

Vương Nhất Bác âm thầm hít mấy hơi, đè nén kích động trong ngực xuống: "Ngươi đến tột cùng là muốn như thế nào mới chịu nói ra tung tích của Tiêu Chiến?".

Khóe miệng Tào Ẩn Bạch câu lên, tạo ra một nụ cười run rẩy, ánh mắt vẫn kiên định.

"Ngươi đưa ra điều kiện đi! Muốn tiền? Muốn quyền? Hay là danh? Lợi?" kỳ thật mấy ngày nay Vương Nhất Bác đưa ra cả cứng cả mềm, sớm dùng bao nhiêu phương pháp, nhưng Tào Ẩn Bạch lại cái gì cũng không ăn, đến mức Vương Nhất Bác còn cho là hết hy vọng.

Khinh thường trong mắt Tào Ẩn Bạch càng sâu, gã giật giật môi, nói ra thanh âm chỉ còn khàn khàn: "Chiếu vương điện hạ vĩ đại vẫn không nghĩ ra biện pháp mới sao? Muốn tiểu nhân dạy người mấy chiêu, cam đoan có thể không làm chết người nhưng vẫn có thể làm người ta muốn sống không được, muốn chết không xong không?"

Ở trong phòng giam im lặng, thanh âm của Tào Ẩn Bạch tuy rằng suy yếu nhưng không đến nỗi không nghe thấy, chỉ là lời nói từ trong miệng gã nói ra, cho đến bây giờ vẫn là những lời mà Vương Nhất Bác không muốn nghe nhất.

"Chỉ cần nói cho ta biết làm thế nào ngươi mới bằng lòng nói ra tung tích của Tiêu Chiến, nếu không thì đừng nói". Vương Nhất Bác hiện tại không muốn nói đến những chuyện khác.

"… Ngươi không đến giết, Tiêu Chiến cũng không cầm cự được bao lâu nữa, cần gì phải chấp nhất như vậy".

Kỳ thật mấy ngày nay, Tào Ẩn Bạch cũng loáng thoáng phát hiện cách đối xử của Vương Nhất Bác với Tiêu Chiến đã thay đổi, chỉ là gã không hiểu vì sao Vương Nhất Bác lại có thay đổi lớn như vậy, cho nên gã không có cách nào mạo hiểm mà nói ra tung tích của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác nghe nói như vậy cả người liền chấn động, kinh ngạc hỏi: "Ngươi nói cái gì?!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro