BA MƯƠI TÁM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiêu Ninh nào có chỗ không tốt? So với bất kỳ ai Tiêu Ninh đều tốt hơn vạn lần, tất cả đều là tốt đẹp". Vương Nhất Bác nói xong kéo Tiêu Ninh đến bên ghế ngồi xuống, thân thủ đưa tay vuốt lại tóc tán loạn của Tiêu Ninh. Từ trước đến nay Tiêu Ninh cực kỳ thích xinh đẹp, mà nay một đầu hỗn độn, cũng không biết là đã đứng bên ngoài bao lâu.

"Ngươi cùng Tiêu Chiến thực sự rất giống nhau. Ta mới chỉ biết rằng Tiêu Chiến đóng giả làm ngươi tới giống hệt mà chưa bao giờ ngờ đến ngươi hóa ra cũng đóng giả làm Tiêu Chiến rất tuyệt… chỉ là… ngươi không cần gây chuyện làm ta sinh khí, ngươi biết rõ chỉ có một người duy nhất có tư cách sinh khí với ngươi, mà người này bất luận là ngươi có làm gì cũng đều luôn thương yêu ngươi".

Vương Nhất Bác nói đến người này, nước mắt Tiêu Ninh đã rơi lã chã. Hắn vỗ vỗ vai của Tiêu Ninh, dỗ dành: "Những chuyện khiến cho người ta ghét đừng nên làm nữa, một chút cũng không thích hợp với ngươi, Tiêu Ninh rõ ràng là đứa nhỏ ôn nhu thiện lương, phải đóng giả phần ác ý kia của Tiêu Chiến chắc là cực kỳ khó xử".

Từ việc làm của Tiêu Ninh ngày ấy liền biết, chuyện Tiêu Chiến làm sớm đã bị phát hiện. Nếu lấy phần tâm địa độc ác thủ đoạn ngoan tuyệt của Tiêu Chiến mà khoác lên người Tiêu Ninh, ngày đó y cũng không có cơ hội được Tào Ẩn Bạch cứu đi. Tiêu Ninh "Oa" một tiếng rồi nhào vào lòng Vương Nhất Bác, vừa khóc vừa nấc.

Thực sự rất muốn giết huynh ấy, muốn giết huynh ấy… Thật sự rất muốn giết chết huynh ấy! Nếu có thể không chút do dự mà giết thì tốt biết bao? Nhưng lúc phải xuống tay lại do dự. Rốt cuộc là hy vọng người còn sống hay là vẫn muốn người chết? Chính Tiêu Ninh cũng hồ đồ. Cuối cùng cũng chỉ có thể đem vận mệnh cho ông trời an bài.

Động thủ ngày đó. Tiêu Ninh âm ngoan quyết tuyệt, trên mặt một bộ thong dong trấn định, nhưng bên trong vừa sợ lại không ngừng run rẩy. Rõ ràng rất muốn Tiêu Chiến chết, nhưng lại sợ hãi y thật sự chết! Hai ý niệm đối nghịch nhau như xé Tiêu Ninh làm hai nửa.

Nhịn mấy ngày, cuối cùng không thể nhịn được nữa.

Tiêu Ninh ở trước mặt Vương Nhất Bác khóc lớn một trận, khóc đến không thở nổi, khóc giống như trẻ con hết sức vô lực, khóc đến chuyên tâm, đôi tay níu lấy vạt áo Vương Nhất Bác như là níu lấy cọng rơm cứu mạng. Vương Nhất Bác cũng chỉ ôm Tiêu Ninh, một chút nhẹ nhàng vỗ về lưng, nhưng không khuyên một câu nào, cứ để cho Tiêu Ninh thỏa sức khóc như vậy.

Khóc đi, khóc đi, mặc sức mà khóc đi! Còn có thể khóc, có nghĩa là còn được yêu thương. Giờ phút này Vương Nhất Bác ôm Tiêu Ninh, trong lòng lại nghĩ đến Tiêu Chiến, nghĩ y ngay cả lệ cũng không rơi, đáy lòng liền một trận chua xót, nghĩ đến y quật cường, đáy lòng lại một trận mềm mại… Nghĩ nghĩ, nghĩ đến vài lần hiếm hoi y thuận theo, đáy lòng lại thật ngọt. Đúng là thất tình lục dục a…!

Thất tình lục dục.

Tiêu Ninh khóc hồi lâu, khóc đến không thở nổi, Vương Nhất Bác rót một chén trà cho Tiêu Ninh uống, lúc này mới tốt hơn một chút.

"Trước đây, ta cùng ca ca ở trong lãnh cung… cuộc sống thực sự rất khó khăn. Thường bị người khi dễ không nói, cơm cũng chỉ là bữa có bữa không, lúc nào cũng đói". Tiêu Ninh khóc đến cả người vô lực, mềm mại ghé vào ngực Vương Nhất Bác, giọng anh ách bắt đầu kể lại chuyện ngày xưa. Tiêu Ninh chưa bao giờ nhắc đến chuyện ngày xưa ở trước mặt Vương Nhất Bác.

"Khi đó ta còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, cái gì cũng trốn sau lưng ca ca, lớn lên vài tuổi, lúc này mới phát hiện ra rằng ta là lý do tồn tại của huynh ấy. Ta biết như vậy là không tốt, nhưng không biết là không tốt ở chỗ nào, dù sao lúc đó chúng ta chỉ có lẫn nhau".

Trí nhớ của Tiêu Ninh vô cùng tốt, trí nhớ lúc ba, bốn tuổi đều có chút ấn tượng, ký ức sau tám tuổi lại càng nhớ rõ, lúc này nhắc đến, từng câu từng chữ như biến thành đao sắc, một chút một chút đâm vào lòng Vương Nhất Bác.

"Từ trước nay ca ca luôn đóng giả làm ta, thay ta chịu tội. Dù sao hai ta cùng mặc một bộ xiêm y, thay đổi xiêm y sẽ không ai nhận ra được. Ca ca cứ coi ta là một oa nhi, cũng không nghĩ lại là mình lớn hơn ta bao nhiêu? Có thể nói thì thật sự là ta không bằng huynh ấy.

Từ nhỏ sống với nhau, ta không có cái gì có thể lừa dối ca ca, nên huynh ấy cũng không có gì có thể dối gạt ta, ai cũng không bị tổn thương. Mùa đông năm tám tuổi đi qua, ca ca thường cách vài bữa lại mang thức ăn trở về, nói là đại nương phòng bếp cấp cho, nhưng ta biết là huynh ấy đang nói dối.

Không đầy nửa tháng, ta liền tra ra nguyên nhân. Ta muốn mở miệng bảo ca ca đừng làm như thế nữa, nhưng ta không làm được, bởi vì ta biết nếu không làm vậy, cả hai chúng ta chờ chết đói đi!

Ta tính toán xem phải làm gì đây, suy nghĩ một buổi tối. Ngày hôm sau ta lấy xiêm y của ca ca, đóng giả thành huynh ấy. Ta nghĩ ca ca có thể đóng giả làm ta để thay ta chịu tội thì tự nhiên ta cũng có thể đóng giả thành huynh ấy, gánh vác thay cho huynh ấy.

Đau quá! Thật sự là rất đau! Ngày đầu tiên ta đến, bọn họ cho rắn đến cắn ta. Con rắn kia thô to bằng chân của ta, răng còn nhọn và dài hơn cả kim khâu, nhìn thật là khủng bố, ánh mắt như dọa chết người. Ta kiên trì để cho nó cắn một phát, sau đó… không dám… không dám…

Ta rất sợ, ta thật sự sợ hãi… Ta không phải là không muốn giúp ca ca, nhưng ta thật sự rất sợ… Ta không có biện pháp để dũng cảm như huynh ấy, ta một lần liền sợ hãi".

Tiêu Ninh nói xong, lại khóc nức nở, thân mình vì lạnh mà cứng lại. Vương Nhất Bác ôm Tiêu Ninh, ôm thật chặt, báo cáo xẹt qua trong óc, một đạo lại một đạo, một đám chữ viết đen như mực lại biết thành huyết tinh màu đỏ.

Tiêu Ninh hấp hấp cái mũi, xem như thoáng ngừng khóc: "Đêm đó ta liền quyết định phải nói với ca ca, bảo huynh ấy từ sau đừng đi nữa. Chết đói liền chết đói, hai chúng ta cùng nhau, chết đói cũng còn khỏe hơn là đi làm tội nhi như vậy! Nhưng ca ca chỉ cười với ta, hai mắt sáng lấp lánh như sao trên trời, ta lại không nói được.

Ca ca là người cao ngạo cỡ nào? Không giống như ta thầm nghĩ sống yên ổn qua ngày, huynh ấy là mãnh hổ có thể tranh vương tranh bá, là hùng ưng có thể bay lượn ngày dặm.

Ta là tất cả của ca ca, là kiêu ngạo của ca ca, ta cái gì cũng chẳng thể nói… Ta không thể hủy đi huynh ấy".

Tiêu Ninh nói xong lời cuối cùng đã muốn tiêu hao hết thể lực, thanh âm nhỏ như tử miêu, cả người mềm nhũn tựa vào Vương Nhất Bác, xem ra là sắp mê man, Vương Nhất Bác ôm Tiêu Ninh, một chút một chút dỗ dành.

Thở dài thật sâu, Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Ninh, nhẹ nhàng đặt xuống trên nhuyễn giáp giản dị, kéo chăn cho Tiêu Ninh.

"Người mà ca ca yêu nhất…"

Tiêu Ninh nói mê mỏng manh đến không thể nghe thấy làm cho bàn tay đang dịch góc chăn của Vương Nhất Bác ngừng lại.

"…là ta".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro