MƯỜI BẢY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc mừng năm mới thì trăm nghiệp tạm gác lại, chính vụ trong hoàng thành cũng không phải là ngoại lệ. Sau yến tiệc ngày ấy, Hoàng đế cùng Lan phi đối với cặp song sinh Tiêu Chiến, Tiêu Ninh rất có hảo cảm, ba ngày hai lần triệu tiến cung. Vương Nhất Bác vẫn còn có chút lo lắng, liền đi theo, cũng may hắn vốn được sủng ái, luôn có thể thuận lợi đi cùng.

Tiêu Chiến, Tiêu Ninh mặc dù diện mạo như hai giọt nước, nhưng chung quy vẫn là hai người khác nhau, ở chung một thời gian dài liền phát hiện ra Tiêu Ninh thích nghịch ngợm, thích cười, thấy ai cũng thân thiết, lại không sợ người lạ. Tiêu Chiến thì lại tương phản hoàn toàn so với Tiêu Ninh, y lễ nghi đoan chính, trên giao tiếp cũng giữ khoảng cách. Vì thế sau khi Lan phi triệu hai người vào cung chủ yếu là thân cận với Tiêu Ninh, đối với Tiêu Chiến thì lại không yêu thích như trong buổi yến tiệc nữa.

Hôm đó huynh đệ hai người lại được triệu tiến cung. Tổng quản thái giám trong cung chia nhóm tiểu thái giám làm hai tổ, đi giầy đặc chế trượt băng ở trên hồ dùng gậy chơi bóng. Tiêu Ninh chưa từng nhìn thấy loại trò chơi náo nhiệt này nên vô cùng tò mò, nháo muốn xem, Vương Nhất Bác cười Tiêu Ninh lúc trước học trượt băng trên đường đi còn đứng không xong, Tiêu Ninh mặt nóng lên, nói một câu: "Biểu ca huynh làm gì phải nhắc lại vậy?" Mọi người liền cười ầm lên.

Vương Nhất Bác cười, ánh mắt lại không tự giác chuyển lên người Tiêu Chiến, chỉ thấy Tiêu Chiến cũng đang yếu ớt cười, toàn thân trên dưới nhất phái quý khí, thong dong tao nhã, nào có bộ dáng bỉ ổi lúc chọc giận mình? Suy nghĩ trăm chuyển ngàn hồi, đã nhiều ngày không tự giác mà nghĩ đến Tiêu Chiến. Lúc Vương Nhất Bác phát hiện ra thời gian hắn nhớ đến Tiêu Chiến còn nhiều hơn nghĩ về Tiêu Ninh một chút, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Hắn phát hiện ra rằng, chỉ cần Tiêu Chiến không biểu lộ ra bộ dáng thấp hèn, không cần cố ý ăn nói chua ngoa, thì cũng chọc người trìu mến giống như Tiêu Ninh, thậm chí đối với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến càng làm say lòng người hơn so với Tiêu Ninh!

Ở trong kinh thành đã đến nửa tháng, ban đêm Vương Nhất Bác cũng không ít lần muốn y, mỗi lần vừa thấy y muốn mở miệng nói những lời khiến cho người ta ghét, Vương Nhất Bác liền hôn y, dùng một chút thủ pháp làm y không có cách nói chuyện. Sau đó Tiêu Chiến phát hiện, nên cũng không tự mình chuốc lấy cực khổ nữa, ngậm miệng theo hắn.

Tiêu Chiến trên giường trở nên đáng yêu, bình thường cũng như vậy. Cố gắng phát giác ra sự không thích hợp của mình không lừa được Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến liền ngay cả ở trong vương phủ cũng không giả vờ nữa, rõ ràng thân thể gầy gò lại ào ào một cỗ anh khí, làm mấy tiểu cô nương mới tiến cung, chưa từng thấy bộ dáng đối xử không tốt với hạ nhân của Tiêu Chiến, một trận dò xét.

Hôm nay Hoàng đế đến một lát thì mệt mỏi, về tẩm cung nghỉ ngơi trước, Lan phi cùng Tiêu Ninh nói chuyện đến vui vẻ, không biết như thế nào lại nói đến chuyện hôn sự của huynh đệ hai người.

"Tiêu Chiến cùng Tiêu Ninh hai người đều chưa lập phi sao?" Lan phi từ ái cười hỏi.

Vương Nhất Bác biết ý Lan phi. Lan phi vốn có một trai hai gái, đáng tiếc hoàng tử nàng sinh ra mệnh yểu, hai công chúa cũng đã xuất giá, trước mắt bốn người có quyền tiếp chưởng ngôi vị hoàng đế cũng không có huyết thống cùng nàng. Năm trước nàng cũng từng muốn gả cháu gái cho hắn, lại bị hắn lấy lý do tuổi tác chênh lệch mà từ chối, hiện tại lại đưa ra việc này, tám phần là muốn đưa cô nương bên nhà mẹ đẻ gả cho Tiêu Ninh.

Lan phi biết Tiêu Chiến, Tiêu Ninh cùng hắn có giao tình, việc này cũng như là động tác hướng hắn, đáng tiếc là chụp mông ngựa.

Tiêu Chiến không nói chuyện, thần sắc trấn định như thường, Tiêu Ninh đỏ mặt một chút, ánh mắt dò xét hướng Vương Nhất Bác nói: "Biểu ca còn chưa lập phi a".

"Biểu ca các người tuy rằng chưa lập phi nhưng cũng có hai, ba thị thiếp, còn các ngươi? Có thích cô nương nào chưa?".

"Ta… còn sớm mà!" Tiêu Ninh hướng Vương Nhất Bác ánh mắt có chút khó xử, là đang cầu cứu hắn rồi.

Vương Nhất Bác biết ý, liền nói với Lan phi: "Nương nương, người xem Tiêu Ninh vẫn là tâm tính đứa nhỏ kia mà! Việc này hoãn lại hai, ba năm cũng chưa muộn".

Lan phi thấy Tiêu Ninh quả thực là một bộ khờ dại, chính xác là còn tâm tính đứa nhỏ, ngẫm lại cũng không sao. Nguyên tưởng lần này cứ như vậy là qua, nào biết Tiêu Chiến lại mở miệng nói: "Tiêu Chiến cũng có người, nhớ mãi không quên".

"Chao ôi?" Lan phi vui mừng, cười nói: "Nói cho bản cung nghe một chút, có khi lại có thể làm chủ cho ngươi".

Tiêu Ninh cùng Vương Nhất Bác cả kinh. Tiêu Ninh không biết Tiêu Chiến có cô nương trong lòng, Vương Nhất Bác vừa nghe nói thì trong ngực một trận cuồn cuộn, tư vị nói không nên lời.

"Là chuyện thật lâu trước kia, hiện tại ngay cả chuyện nàng ở đâu ta cũng không biết". Tiêu Chiến cúi đầu thở dài, âm thanh cảm động lòng người.

"Cố gắng lên, còn cơ hội mà, nếu không, nói ra thì trong lòng cũng sẽ dễ chịu hơn một chút". Lan phi khuyên nhủ nói.

Ánh mắt Tiêu Chiến sâu kín như có vô hạn hoài niệm: "Ta còn nhớ người khác gọi nàng là Hoan Cô, là cháu gái của Lý thái y".

"Lý thái y?"

"Chính là vị Lý thái y chết cháy mười năm trước trong thái y viện", Tiêu Chiến bổ sung: "Còn nhớ mười năm trước đây ta thường đến thái y viện chơi đùa, cùng Hoan Cô hai người tuổi nhỏ vô tư, nào biết sau đó không còn gặp lại nàng nữa".

Hai người khó có khi cùng nói chuyện với nhau, Lan phi nghe Tiêu Chiến gằn từng tiếng nhắc tới năm đó hai người tuổi nhỏ vô tư vô lự, chữ chữ đau buồn, trong lòng một trận cảm động.

"Hiếm có người si tình như vậy". Lan phi khen ngợi y vài câu, lập tức sai người đi thăm dò.

Trong lúc Vương Nhất Bác còn đang suy nghĩ thì trận bóng đã xong, Tiêu Ninh lôi kéo hắn muốn đi khiêu chiến trượt băng, hắn cười sủng nịnh dẫn Tiêu Ninh đi. Tuy rằng đây là cơ hội hiếm có để hai người có thể quang minh chính đại thân cận, nhưng trong lòng Vương Nhất Bác lại ẩn ẩn không có vui vẻ.

Tiêu Ninh cùng Vương Nhất Bác đều đổi giầy rồi đi vào hồ, Vương Nhất Bác đứng trên mặt băng, giữ tay Tiêu Ninh, giữ cho Tiêu Ninh có thể an toàn đứng trên mặt băng, lại đột nhiên ý thức được: Cổ tay của Tiêu Chiến hình như càng ngày càng gầy?

Tiêu Ninh không cho hắn cơ hội đi vào trầm tư, gọi Vương Nhất Bác đưa mình trượt theo đám người, hai người liền chơi tiếp trên băng.

Sắp hết một chén trà nhỏ, không biết gì là thú vị, Lan phi liền nói mệt mỏi, muốn về cung trước, Tiêu Chiến cũng không ở lại.

Trên băng chỉ còn lại Vương Nhất Bác cùng Tiêu Ninh, còn có một đám tiểu thái giám.

Tiêu Ninh chơi đến vui vẻ, Vương Nhất Bác lại không biết vì sao thấp thỏm buồn bực, muốn hồi cung hỏi Tiêu Chiến, những lời vừa rồi là có ý gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro