Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Tần Mục tỉnh lại, đập vào mắt anh là căn phòng hoa lệ, nằm ở bên cạnh là một người đàn ông.

Khuôn mặt tuấn mỹ, dáng người cực tốt, lực cánh tay kinh người, nhắm mắt lại cũng biết người có hơi thở mạnh mẽ này cùng anh không quen biết.

Tần Mục thoáng nhớ lại sự việc ngày hôm qua, sau khi gặp gỡ bạn bè liền phát hiện điểm không đúng, nhưng lúc ấy đầu óc mơ hồ, lại đụng phải người đàn ông này, anh dùng lý trí cuối cùng để đối phương dẫn mình lên tầng.

Đây không phải là khách sạn chính quy, bên ngoài là nơi dùng để hẹn gặp mặt nhưng đằng sau lại giấu mạng lưới  quan hệ khổng lồ.

Người hôm qua dẫn mình vào đây có thể là nhân viên công tác, ngày hôm qua anh mơ hồ nghe được đối phương khuyên can chính mình.

Tần Mục than nhẹ một tiếng, đẩy cánh tay của người đàn ông. Người này ngủ thật sâu, anh cử động nhẹ phần hạ thân.

"A..." Đau quá, cả người như bị xe tải lớn cán qua, đặc biệt là hai chân, giờ đây hoàn toàn mất cảm giác.

Người này cũng lợi hại quá đi.

Tần Mục cắn răng từ trên giường xuống, cũng không vào nhà vệ sinh, tùy ý lấy quần áo của người đàn ông lau hết dấu vết trên người. Anh cố sức mặc quần áo, từ ví da lấy ra một xấp tiền.

Suy nghĩ một chút, anh viết vài chữ vào tờ giấy rồi đặt lên bàn, nhân lúc còn sớm mà chạy về xe của mình.

Tần Mục cố gắng giả vờ không có chuyện gì xảy ra, chỉ là chân có chút què.

Người phục vụ tới hỏi anh, "Ngài có việc gì cần giúp đỡ sao?"

Tần Mục lắc đầu, cho phục vụ mấy tờ tiền boa, "Không cần, tôi không cẩn thận bị ngã, phiền cậu đỡ tôi lên xe."

Người phục vụ kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới đây lại là một người giàu có.

Chờ Tần Mục lên được trên xe, phía sau của anh vẫn không thoải mái, vốn dĩ anh cũng không vào nhà vệ sinh tắm rửa, thứ kia vẫn còn ở bên trong.

Tần Mục cau mày, đôi mắt anh lộ rõ sự đau đớn.

Rốt cuộc người nào to gan như vậy, dám hạ thuốc anh?

Nghĩ nghĩ, di động liền kêu lên. Người gọi là Hứa Phi.

"Tiểu Mục, cậu không sao chứ? Ả đàn bà hôm qua thế mà dám hạ thuốc tôi, tôi không biết cậu lại uống ly rượu kia, tôi nhất định sẽ xử đẹp cô ta. Cậu không có việc gì chứ?"

Tần Mục rũ mắt, "Không có việc gì, hôm qua tôi tắm nước lạnh cả một đêm, lần sau cậu chú ý là được."

Anh hoàn toàn tin tưởng Hứa Phi, nhiều năm xưng huynh gọi đệ cùng nhau lớn lên, hơn nữa giọng điệu của Hứa Phi cũng không giống giả vờ.

Hứa Phi sau khi xác nhận anh không làm sao mới nhẹ nhàng thở ra.

"Đúng rồi, tôi phải nói trước với cậu một tiếng. Mấy ngày trước ông già nhà cậu hình như tìm được đứa con hơn 20 tuổi, đã dẫn đi xét nghiệm DNA."

"Tôi biết rồi." Tần Mục cúp điện thoại, mở ra một bức ảnh trong điện thoại.

Tấm hình có ba người, một người phụ nữ hiền lành dịu dàng kéo người đàn ông đẹp trai bên cạnh, tay nắm lấy tay của bé trai trông có vẻ lạnh lùng.

Đây là tấm ảnh chụp cả nhà, mẹ anh mất vì tai nạn xe cộ năm anh bảy tuổi. Trước khi mẹ mất, cả nhà bọn họ ba người, được coi là một nhà hạnh phúc mẫu mực.

Nhưng sau khi mẹ mất, ba anh chỉ tập trung vào công việc, phát triển công ty càng lúc càng lớn. Mấy năm trước anh bắt đầu vào công ty thực tập, năm nay ba mới ủy quyền hoàn toàn cho anh.

Tần Mục nhấn chân ga, gào thét mà phóng xe đi.

Hướng anh đi không phải nhà cũ, mà là biệt thự của riêng anh.

Về tới nhà, việc đầu tiên anh làm là đi tắm nước nóng.

Hơi nước nóng lơ lửng ở không trung, Tần Mục thở dài một hơi, từ trên xuống dưới đều tắm rửa sạch sẽ, sau đó mang cơ thể đau nhức mà đi ngủ.

Thời điểm Tần Mục vừa ngủ cũng là lúc người đàn ông tỉnh dậy.

Trên tay, thậm chí cả trên cổ cũng đều có vết thương, hắn quan sát xung quanh, tựa như con sư tử đầu đàn tra xét lãnh địa của mình.

Người đâu?

Cuối cùng hắn nhìn xuống dưới sàn nhà. Chỉ còn lại đống quần áo dính đầy vết bẩn, quần áo sạch đều bị mặc đi mất.

"A..." Người đàn ông cười một tiếng đầy ý tứ, rồi gọi điện thoại cho cấp dưới.

Đặt điện thoại một bên, hắn phát hiện tờ giấy được để lại trên bàn, đoan đoan chính chính viết, "Xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng đến việc anh đi làm, đây là tiền công."

Ánh mắt người đàn ông ý vị không rõ, giọng nói mang theo một tia tàn nhẫn, "Vậy mà dám coi tôi..."

Hắn dứng dậy, cấp dưới đã mang quần áo sạch để ở cửa, người đàn ông mặc quần áo, nhìn qua căn phòng lung tung rối loạn, chán ghét quay đầu rời đi.

Nhưng không biết thế nào, trước khi đi, ma xui quỷ khiến hắn để tấm card vào trong túi.

Cấp dưới đứng ở cửa, cung kính hỏi, "Boss, chúng ta có cần kiểm tra hay không?"

Người đàn ông xua tay, nhớ lại dư vị tiêu hồn ngày hôm qua, "Không cần, cùng lắm cũng chỉ là người cần được giải dược thôi."*

*Chỗ này trong QT là "khái dược tiểu ngoạn ý nhi", mình không biết edit sao nên sẽ để như vậy.

Cấp dưới cúi đầu, "Đúng vậy."

Cửa phòng đóng lại hoàn toàn. Mấy chiếc siêu xe giới hạn yên lặng rời đi.

___________________

Khi Tần Mục tỉnh lại, bụng kêu lên ục ục, không thể không ăn cái gì được.

Biệt thự này chỉ có một mình anh, anh không thích có người lạ vào nhà mình, nên Tần Mục trở mình, đặt cơm hộp.

Cơm hộp chắc phải nửa tiếng nữa mới giao đến, Tần Mục cảm giác cơn đau đã giảm bớt nhưng phía dưới vẫn còn rất đau.

Ở trên mạng tìm tòi, phát hiện cần phải mua thuốc hạ sốt linh tinh. Nhưng anh lại không đi được, ra ngoài cũng không muốn nghĩ tới, đành phải bảo nhân viên giao hàng mang thuốc vậy.

Người giao hàng nhận được tin, không biết phải làm sao. Chẳng qua do đặc thù công việc, nói mang thì mang. Đưa xong có thể đi được rồi.

Nhân viên giao hàng nhìn biệt thự xa hoa, cảm thán niềm yêu thích của kẻ có tiền, mình không thể nào hiểu được.

Nhìn người rời đi, Tần Mục mới chậm rì rì lấy thức ăn nhanh. Đồ ăn chỉ có bát canh thanh đạm, anh uống một chút rồi tự mình bôi thuốc.

Anh nghĩ, gần đây cơ thể cần được nghỉ ngơi, không thể đi làm. Gọi điện cho trợ lý, anh thông báo nghỉ hai ngày, việc quan trọng có thể họp qua video, còn không trợ lý tự quyết định.

Lần nghỉ ngơi này mất hai ngày. Cảm thấy người mình đã ổn, Tần Mục mới tiếp tục đi làm. Trợ lý đưa cho anh một tập văn kiện, nói đây là vấn đề của hai ngày nay.

Tần Mục gật gật đầu, tỏ ý đã biết, "Tổng giám đốc, gia chủ ở nước M gần đây đến thành phố S, là người Đức lai Ý, bọn họ mở tiệc đón gió tẩy trần, không biết ngài có đi hay không?"

"Đức lai Ý? Phải chăng là gia tộc nước ngoài đầu cơ trục lợi quân đội, gia tộc Hỏa?"

"Đúng vậy."

"Thiệp mời để đây, tôi sẽ đi."

Gia tộc này cùng công ty anh không có liên quan quá lớn, chỉ cần đi tượng trưng là được.

Trợ lý cung kính đưa thiệp mời cho ranh rồi đi ra ngoài. Tần Mục lập tức dựa lưng vào ghế, vừa ngồi nghiêm túc được một lúc, vết thương ngay lập tức bị ảnh hưởng, đau gần chết.

Tuy vậy anh cũng chỉ thả lỏng trong chốc lát, rất nhanh tập trung vào đống công việc cần làm.

Hai tháng bình yên trôi qua, ba Tần đột nhiên nhắn tin cho anh, "Tần Mục, hôm nay về nhà một chuyến, ba giới thiệu cho con một người."

Tần Mục nhìn chằm chằm tin nhắn, đột nhiên nhớ tới lời mà Hứa Phi nói với anh. Không lẽ lại liên quan đến việc này?

Ngay sau đó Tần Mục lắc đầu, làm sao có thể? Ba mẹ yêu nhau sâu sắc, sao có thể có đứa con riêng hơn hai mươi tuổi, thật sự quá vớ vẩn.

Một ngày trôi qua rất nhanh, Tần Mục tan làm, lái xe về nhà cũ. Lúc này đã tối đen, đèn đuốc sáng trưng, quản gia ở cửa chào đón anh.

Tần Mục nháy mắt trở nên nhu hòa, "Chú."

Quản gia hòa ái nhận lấy áo khoác, mặt mày hiện lên nét sầu lo. 

"Thiếu gia, cậu đợi chút... Cậu nhất định phải bình tĩnh."

"Có chuyện gì sao?" Tần Mục hỏi.

Quản gia lắc đầu, ngừng ở cửa, thấp giọng nói, "Lão gia ở phòng khách chờ cậu."

Tần Mục ánh mắt trầm xuống, khả năng cao là có việc quan trọng, nếu không quản gia làm việc ở nhà cũ cả đời đã không nói với anh câu kia.

Tần Mục đi vào, Tần gia chủ ngồi trên sô pha, dáng ngồi như cũ ngay thẳng, chỉ là đỉnh đầu loáng thoáng hoa râm.

Bên cạnh ông là một người trẻ tuổi, mặc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần jean, cả người đều toát lên sự dịu dàng ngoan ngoãn.

"Tần Mục về rồi đấy à?"

"Đúng vậy, ba."

Tần Mục cùng Tần gia chủ nói chuyện luôn cứng nhắc, nhất là từ khi mẹ anh qua đời, cả hai đều chỉ nói vài câu với nhau.

Tần gia chủ vẫy tay gọi người trẻ tuổi lại, "Lại đây."

Thanh niên trẻ tuổi ngượng ngùng liếc mắt nhìn Tần Mục một cái, cẩn thận đỡ Tần gia chủ lên.

Tần gia chủ vỗ vào tay cậu ta, nói với Tần Mục, "Đây là con trai tôi, trước đây gọi là Lý Niệm, bây giờ sửa thành Tần Niệm, 23 tuổi. Anh là anh trai, phải quan tâm đến em mình."

Tuy rằng Tần Mục đã đoán được điều gì đó không đúng, nhưng nghe được những lời từ Tần gia chủ, anh bất giác bước về sau.

Thanh niên tiến đến, "Anh trai."

Tần Mục cụp mắt, "Ba, cậu ta nhỏ hơn tôi hai tuổi."

Lời nói này chẳng khác nào khẳng định Tần gia chủ ngoại tình.

Tần gia chủ ho khan một tiếng, "Có gì đâu, người đàn ông nào đều chẳng mắc sai lầm, hơn nữa anh thật sự cho rằng mẹ anh không biết gì?"

"Tôi già rồi, anh cũng trưởng thành, không còn cần đến ông già này nữa. Tiểu Niệm vừa lúc có thể bên cạnh chăm sóc tôi, như vậy không tốt sao?"

Ánh mắt lạnh băng của Tần Mục đảo qua khuôn mặt của thanh niên kia, "Tùy ông."

"Nếu đã nói xong, tôi còn tiệc tối cần phải tham gia, không ở cùng mọi người được."

Nháy mắt đi ra khỏi nhà cũ, sau lưng anh nghe được tiếng ba mình tức giận mắng chửi cùng người trẻ tuổi nhỏ nhẹ khuyên ngăn.

Tần Mục lên xe, lái về biệt thự. Trên đường đi, khuôn mặt anh lạnh băng, ánh mắt không thay đổi dù chỉ một chút.

Một đường thông thuận về tới nhà, Tần Mục không có xuống xe, mà hung hăng đập một cái vào tay lái.

Anh cho rằng bản thân mình sẽ cảm thấy đau buồn, nhưng trừ việc cảm thấy bất ngờ khi biết ba mình ngoại tình, anh lại bình tĩnh đến kỳ lạ. Chuyện lớn như vậy cũng không làm anh để tâm đến chút nào.

Chỉ cần Tần Niệm đủ thức thời, anh sẽ giúp cậu ta trở thành một đứa con riêng đủ tư cách ở nhà hào môn. Nếu không thì, đừng trách anh vô tình.















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro