CheolHan: Gia Hạn Ký Ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một chiều mùa thu vàng rực, gió lướt qua những tán cây bạch dương cao vút, thổi bay những chiếc lá vàng nhạt khẽ xoay tròn trong không trung. Trường đại học T, nơi được mệnh danh là "ngôi nhà của tri thức", đang chìm trong bầu không khí yên bình sau giờ tan học. Sinh viên từ các giảng đường bước ra, trên tay là những cuốn sách dày cộm, mắt hướng về những bầu trời rộng lớn của tương lai.

Thôi Thắng Triệt, một sinh viên năm cuối khoa Văn học, vừa bước ra từ thư viện. Gương mặt anh nghiêm nghị, đôi mắt sắc bén nhưng lại mang chút u buồn. Người ta nói, đôi mắt ấy như chứa đựng cả một trời tâm sự, những nỗi niềm mà chỉ riêng anh mới hiểu.

Anh bước đi chầm chậm trên con đường rải sỏi dẫn về ký túc xá, trong đầu miên man suy nghĩ về bài luận cuối kỳ sắp tới. Bài luận về tình yêu trong văn học cổ điển, một đề tài mà anh đã nghiên cứu suốt những năm tháng đại học, nhưng đến giờ vẫn chưa thể hoàn thành. Lòng anh như rối bời với những câu hỏi không lời đáp, với những suy tư về tình yêu - thứ tình cảm mà anh chưa từng thực sự trải qua.

"Chào anh, Thôi Thắng Triệt!"

Giọng nói trong trẻo vang lên phía sau, kéo Thắng Triệt ra khỏi dòng suy nghĩ. Anh quay lại, bắt gặp ánh mắt của một người lạ. Đó là Doãn Chính Hoàng, một sinh viên năm hai khoa Kỹ thuật, nổi tiếng với nụ cười rạng rỡ và sự thân thiện hiếm có. Chính Hoàng nhìn anh với ánh mắt sáng ngời, nụ cười nhẹ nhàng nhưng chứa đầy nhiệt huyết.

"Chào cậu," Thắng Triệt đáp lại, dù trong lòng anh không khỏi thắc mắc vì sao Chính Hoàng lại gọi tên mình. Hai người họ chưa từng nói chuyện với nhau trước đây, dù từng gặp qua vài lần trong khuôn viên trường.

"Anh có thể giúp em một việc được không?" Chính Hoàng hỏi, giọng nói pha chút ngại ngùng. 

"Em thấy anh thường xuyên tới thư viện, chắc hẳn anh rất am hiểu về văn học. Em đang gặp khó khăn với một bài tập môn Văn học hiện đại, mà em không hiểu rõ lắm về nó..."

Thắng Triệt nhíu mày. Anh không ngờ một sinh viên kỹ thuật như Chính Hoàng lại quan tâm đến văn học, nhất là văn học hiện đại. "Bài tập cụ thể là gì?" anh hỏi, cảm giác tò mò bắt đầu trỗi dậy.

"Đó là về tiểu thuyết 'Vì sao tôi yêu em' của Lâm Hạ," Chính Hoàng đáp, vẻ mặt đầy nghiêm túc. 

"Em không hiểu rõ về cách tác giả thể hiện tình yêu trong tác phẩm này. Anh có thể giải thích giúp em không?"

Thắng Triệt gật đầu, dẫn Chính Hoàng đến một chiếc ghế đá dưới tán cây bạch dương. Hai người ngồi xuống, gió thu nhè nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm dịu ngọt của lá cây. Thắng Triệt bắt đầu giải thích về tiểu thuyết của Lâm Hạ, về cách tác giả sử dụng ngôn từ để vẽ nên bức tranh tình yêu giữa hai nhân vật chính. Anh nói với một sự say mê lạ thường, dường như mỗi câu từ đều có một ý nghĩa sâu sắc đối với anh.

Chính Hoàng chăm chú lắng nghe, ánh mắt sáng lên khi từng lời nói của Thắng Triệt như mở ra một thế giới mới trước mắt cậu. Cậu không chỉ cảm nhận được những gì tác giả muốn truyền tải, mà còn bắt đầu hiểu rõ hơn về người đối diện - một con người có tâm hồn sâu sắc và đầy ẩn giấu.

Khi Thắng Triệt ngừng lại, Chính Hoàng vẫn nhìn anh không chớp mắt. "Cảm ơn anh rất nhiều, Thắng Triệt," cậu nói với sự chân thành. "Nhờ anh mà em đã hiểu rõ hơn về tác phẩm này, và em cũng nhận ra rằng... văn học thực sự rất đẹp."

"Không có gì," Thắng Triệt đáp lại, giọng anh trầm ấm. "Nếu cậu cần thêm sự trợ giúp, cứ tìm tôi."

Chính Hoàng cười rạng rỡ. "Chắc chắn rồi! À, mà anh đã ăn tối chưa? Nếu chưa, anh có muốn cùng em đi ăn không?"

Thắng Triệt thoáng ngạc nhiên trước lời mời đột ngột của Chính Hoàng. Anh đã quen với sự cô độc, thường tự mình làm mọi thứ mà không cần đến sự đồng hành của người khác. Nhưng ánh mắt chân thành của Chính Hoàng khiến anh không thể từ chối.

"Được thôi," Thắng Triệt đáp, và thế là họ cùng nhau rời khỏi khuôn viên trường, bước vào một quán ăn nhỏ bên đường. Đó là một buổi tối đơn giản, nhưng đối với cả hai, nó là khởi đầu của một điều gì đó rất đặc biệt.
Tháng ngày trôi qua, Thôi Thắng Triệt và Doãn Chính Hoàng dần trở thành những người bạn thân thiết, dù sự khác biệt giữa hai người vẫn hiện rõ. Chính Hoàng trẻ trung, nhiệt tình và luôn lạc quan, trong khi Thắng Triệt điềm đạm, trầm tĩnh và đầy suy tư. Tuy nhiên, những cuộc trò chuyện dài đêm, những buổi chiều cùng ngồi bên nhau dưới tán cây bạch dương, đã gắn kết họ lại với nhau hơn cả một tình bạn thông thường.

Mỗi buổi chiều tan học, Chính Hoàng thường chờ Thắng Triệt ở lối vào thư viện. Họ không nói nhiều, chỉ đơn giản là đi bên nhau, đôi khi là những câu chuyện không đầu không cuối về sách, về cuộc sống, và thỉnh thoảng, về những điều nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa. Chính Hoàng có cách làm cho những điều đơn giản trở nên đặc biệt, khiến Thắng Triệt, dù không thừa nhận, cũng cảm thấy thoải mái và an yên khi ở bên cậu.

Một ngày nọ, khi mùa thu đã dần nhường chỗ cho những cơn gió lạnh đầu đông, Chính Hoàng bất ngờ rủ Thắng Triệt đi dạo bên bờ sông gần trường. Đó là một buổi chiều muộn, mặt trời đã bắt đầu lặn, nhuộm vàng cả một góc trời.

"Anh có thích mùa đông không?" Chính Hoàng hỏi, ánh mắt nhìn xa xăm về phía chân trời.

"Mùa đông ư?" Thắng Triệt trầm ngâm. "Tôi không ghét, nhưng cũng không thực sự thích. Mùa đông khiến người ta cảm thấy cô đơn hơn."

"Vậy à..." Chính Hoàng cười nhẹ. "Em thì thích mùa đông. Cảm giác như tất cả mọi thứ đều trở nên tĩnh lặng hơn, như thể thế giới đang chờ đợi một điều gì đó thật đẹp để xảy ra."

Thắng Triệt im lặng nhìn Chính Hoàng, cảm nhận sự tươi mới và lạc quan mà cậu luôn mang theo mình. Chính Hoàng là người duy nhất có thể mang lại chút ấm áp cho mùa đông lạnh giá trong tâm hồn anh.

"Anh biết không," Chính Hoàng bất ngờ nói tiếp, giọng cậu như pha chút ngại ngùng, "em luôn nghĩ về một câu nói mà em từng đọc trong một cuốn sách. Câu đó là: 'Nếu có thể gia hạn ký ức về em, tôi hy vọng nó sẽ là một vạn năm.'"

Thắng Triệt khẽ giật mình. Câu nói đó chạm vào một góc sâu trong tâm hồn anh, nơi những kỷ niệm đau buồn về quá khứ vẫn còn lẩn khuất. Anh không thể không tự hỏi, liệu Chính Hoàng có thực sự hiểu ý nghĩa của câu nói ấy, hay chỉ đơn thuần thấy nó đẹp mà nhắc lại.

"Vạn năm là một khoảng thời gian rất dài," Thắng Triệt nói chậm rãi. "Không ai có thể đảm bảo rằng ký ức sẽ luôn đẹp như ban đầu."

"Đúng vậy, nhưng cũng không ai có thể đảm bảo rằng nó sẽ phai nhạt," Chính Hoàng đáp lại, đôi mắt sáng lên với niềm tin không lay chuyển. "Nếu ký ức đó gắn liền với một người đặc biệt, thì dù có bao lâu đi nữa, nó vẫn sẽ ở lại."

Thắng Triệt lặng im. Câu nói của Chính Hoàng khiến anh nhớ lại những ký ức mà anh cố quên đi, về một người đã rời xa anh mãi mãi. Nhưng đồng thời, anh cũng nhận ra rằng, có lẽ Chính Hoàng đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh từ lúc nào không hay.

"Chính Hoàng, cậu..." Thắng Triệt định nói gì đó nhưng lại ngưng lại, không chắc chắn về những gì mình muốn truyền đạt.

"Anh sao thế?" Chính Hoàng nghiêng đầu nhìn Thắng Triệt, đôi mắt trong veo như luôn tìm kiếm điều gì đó sâu trong tâm hồn người đối diện.

"Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy... vui khi nghe cậu nói vậy," Thắng Triệt cười nhẹ, đôi mắt lấp lánh một thứ gì đó ấm áp mà anh không thể giải thích.

"Em cũng vậy," Chính Hoàng mỉm cười đáp lại, đôi má ửng hồng trong cái lạnh đầu đông. "Em rất vui khi có anh ở bên."

Và cứ như thế, họ bước tiếp trên con đường bên bờ sông, mặc kệ cái lạnh đang dần phủ xuống. 

Dường như không cần phải nói thêm điều gì nữa, chỉ cần sự hiện diện của nhau đã đủ để xua tan những cô đơn, những khoảng trống trong lòng cả hai.

Mối quan hệ của Thắng Triệt và Chính Hoàng ngày càng trở nên sâu sắc. Những cuộc gặp gỡ, những buổi nói chuyện kéo dài đến khuya, và cả những khoảnh khắc im lặng nhưng đầy ý nghĩa đã khiến họ hiểu nhau hơn bất cứ ai khác.

Một buổi tối mùa đông, sau khi đã hoàn thành xong bài luận cuối cùng của mình, Thắng Triệt quyết định đến gặp Chính Hoàng. Không khí bên ngoài lạnh buốt, những ngọn đèn đường le lói dưới lớp sương mù mờ ảo, tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng đến lạ lùng.

Chính Hoàng đang ngồi đọc sách trong phòng khi Thắng Triệt gõ cửa. Cậu mỉm cười rạng rỡ khi thấy anh bước vào, như thể sự hiện diện của Thắng Triệt là điều mà cậu luôn mong đợi.

"Anh xong bài luận rồi à?" Chính Hoàng hỏi, ánh mắt sáng lên với sự ngưỡng mộ.

"Ừ, cuối cùng cũng xong," Thắng Triệt gật đầu, ngồi xuống cạnh Chính Hoàng. "Cậu đang đọc gì thế?"

"Chỉ là một cuốn sách về tình yêu trong văn học hiện đại thôi," Chính Hoàng đáp, đưa cuốn sách cho Thắng Triệt xem. "Em muốn hiểu rõ hơn về chủ đề này, để có thể nói chuyện với anh nhiều hơn."

Thắng Triệt nhìn cuốn sách trong tay mình, cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng. Chính Hoàng luôn có cách làm cho anh cảm thấy đặc biệt, như thể mọi nỗ lực của anh đều có ý nghĩa.

"Cảm ơn cậu," Thắng Triệt nói, giọng trầm ấm. "Nhưng cậu không cần phải cố gắng như vậy chỉ để làm tôi vui đâu."

"Em không nghĩ vậy," Chính Hoàng đáp lại, ánh mắt cậu đầy sự chân thành. "Em muốn hiểu những gì anh quan tâm, để có thể đồng hành cùng anh trong mọi điều anh làm. Vì với em, anh rất quan trọng."

Câu nói của Chính Hoàng khiến tim Thắng Triệt khẽ rung lên. Anh chưa từng nghĩ rằng có ai đó lại quan tâm đến mình nhiều như vậy, nhất là khi anh luôn giữ khoảng cách với mọi người. Nhưng Chính Hoàng, bằng cách nào đó, đã len lỏi vào cuộc sống của anh, mang theo sự ấm áp và ánh sáng mà anh đã từng nghĩ mình không bao giờ có thể chạm tới.

"Chính Hoàng," Thắng Triệt gọi tên cậu, giọng anh trầm ấm nhưng có chút run rẩy. "Tôi... không biết phải nói gì, nhưng tôi cũng cảm thấy... cậu rất quan trọng với tôi."

Chính Hoàng nhìn Thắng Triệt, đôi mắt cậu long lanh như ngấn nước. "Anh có biết không, mỗi khi em ở bên anh, em cảm thấy rất hạnh phúc. Em đã luôn nghĩ rằng, nếu có thể gia hạn ký ức về anh, em sẽ hy vọng nó sẽ là một vạn năm."

Thắng Triệt nghe câu nói đó, trái tim anh như ngừng đập trong giây lát. Những từ ngữ ấy, dù đơn giản nhưng lại chứa đựng biết bao tình cảm chân thành. Anh cảm nhận được sự rung động trong lòng mình, một cảm giác mà anh đã cố gắng chôn giấu suốt bấy lâu nay.

"Chính Hoàng, tôi..." Thắng Triệt mở miệng nhưng lại không thể nói tiếp, bởi vì những cảm xúc đang tràn ngập trong anh quá mạnh mẽ.

Nhưng Chính Hoàng không cần thêm lời nào. Cậu nhẹ nhàng tiến lại gần, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào Thắng Triệt. Không cần lời nói, chỉ bằng ánh mắt và sự hiện diện, cả hai đã hiểu rõ những gì đối phương đang cảm nhận.

Và trong khoảnh khắc đó, giữa cái lạnh của mùa đông và sự tĩnh lặng bao quanh, thời gian như ngừng trôi. Hai trái tim, từ những con đường khác nhau, đã tìm thấy nhau và hòa quyện trong một nhịp đập duy nhất.

Từ khi nhận ra tình cảm của mình, Thắng Triệt không còn cố gắng giấu đi nữa. Anh và Chính Hoàng tiếp tục gặp gỡ, nói chuyện, và dành cho nhau những khoảnh khắc đơn giản nhưng đầy ý nghĩa. Dù không ai thừa nhận, nhưng giữa họ đã hình thành một mối liên kết mà không gì có thể phá vỡ.

Một buổi tối, khi gió đông thổi mạnh, Chính Hoàng rủ Thắng Triệt đến quán cà phê nhỏ gần trường. Quán cà phê này nằm trong một con hẻm nhỏ, nơi mà ít ai biết đến, nhưng lại mang một không gian ấm áp và yên tĩnh đến lạ kỳ.

Họ ngồi đối diện nhau, ánh sáng dịu dàng từ chiếc đèn bàn nhỏ chiếu lên gương mặt cả hai. Chính Hoàng nhìn Thắng Triệt, trong lòng cậu tràn đầy sự cảm kích. Cậu biết, tình cảm của mình dành cho anh đã vượt qua ranh giới của một tình bạn thông thường. Nhưng cậu cũng hiểu rằng, mối quan hệ này có thể gặp nhiều khó khăn và thử thách.

"Anh có nghĩ rằng chúng ta sẽ tiếp tục như thế này mãi không?" Chính Hoàng hỏi, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sự nghiêm túc.

Thắng Triệt ngạc nhiên trước câu hỏi đột ngột của Chính Hoàng. Anh không thể phủ nhận rằng, trong lòng anh cũng có những lo lắng về tương lai. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt chân thành của Chính Hoàng, mọi sự hoài nghi dường như tan biến.

"Tôi không biết," Thắng Triệt đáp lại, đôi mắt anh dịu dàng. "Nhưng tôi biết rằng hiện tại, tôi muốn ở bên cậu. Chỉ cần cậu ở đây, tôi sẽ không cần nghĩ đến tương lai xa xôi."

Chính Hoàng cười nhẹ, đôi mắt cậu ánh lên sự ấm áp. "Em cũng vậy. Em không cần biết chúng ta sẽ đi đến đâu, chỉ cần biết rằng, mỗi ngày trôi qua em đều có anh bên cạnh là đủ rồi."

Họ im lặng một lúc, như thể đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình. Rồi Thắng Triệt bất ngờ nắm lấy tay Chính Hoàng, cái nắm tay nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sự quyết tâm.

"Chính Hoàng, tôi không phải là người dễ dàng mở lòng, nhưng cậu đã thay đổi điều đó. Cậu đã mang đến cho tôi những cảm xúc mà tôi chưa từng biết đến. Vì vậy, nếu cậu không rời xa tôi, tôi sẽ không bao giờ rời xa cậu."

Chính Hoàng cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay của Thắng Triệt, trái tim cậu đập mạnh hơn bao giờ hết. "Em sẽ không rời xa anh. Em hứa."

Họ nhìn nhau, không cần lời nói thêm nữa, bởi vì giữa họ đã có một sự thấu hiểu ngầm, một lời hứa không thể bị phá vỡ.


Mùa đông qua đi, mùa xuân lại đến. Cây cối bắt đầu đâm chồi nảy lộc, những con đường trong khuôn viên trường trở nên tươi mới và tràn đầy sức sống. Nhưng dù thời gian có trôi qua, mối quan hệ giữa Thắng Triệt và Chính Hoàng vẫn không hề thay đổi.

Một buổi chiều, sau khi hoàn thành buổi học cuối cùng của kỳ học, Chính Hoàng rủ Thắng Triệt đến ngọn đồi phía sau trường. Đây là nơi mà ít người biết đến, nhưng lại có thể nhìn toàn cảnh thành phố từ trên cao.

Họ ngồi bên nhau, đôi mắt hướng về phía chân trời xa xăm. Mặt trời đang dần lặn, nhuộm đỏ cả bầu trời, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.

"Anh có nhớ câu nói mà em đã nói trước đây không?" Chính Hoàng bất ngờ hỏi, giọng cậu như vọng lại từ quá khứ.

"Ừ, tôi nhớ rất rõ," Thắng Triệt đáp, đôi mắt anh ánh lên sự ấm áp. "Nếu có thể gia hạn ký ức về em, tôi hy vọng nó sẽ là một vạn năm."

Chính Hoàng mỉm cười, đôi mắt cậu sáng lên với sự chân thành. "Em đã nói câu đó không chỉ vì nó đẹp, mà vì em thực sự muốn những kỷ niệm giữa chúng ta sẽ tồn tại mãi mãi."

Thắng Triệt nhìn Chính Hoàng, cảm nhận từng lời nói của cậu thấm sâu vào tâm hồn anh. Anh biết rằng, tình cảm giữa họ không phải là một điều dễ dàng, nhưng anh cũng biết rằng, Chính Hoàng là người duy nhất mà anh muốn giữ lại trong cuộc đời mình.

"Chính Hoàng, nếu ký ức về cậu có thể kéo dài mãi mãi, tôi sẽ không ngần ngại gì mà chọn điều đó," Thắng Triệt nói, giọng anh trầm ấm và đầy sự quyết tâm. "Dù có bao nhiêu năm trôi qua, tôi vẫn muốn giữ mãi những ký ức về cậu, về chúng ta."

Chính Hoàng không nói gì thêm, cậu chỉ nhẹ nhàng dựa vào vai Thắng Triệt, cảm nhận sự ấm áp và an yên mà anh mang lại. Họ ngồi bên nhau, giữa cái lạnh nhè nhẹ của buổi chiều xuân, nhưng trái tim cả hai đều cảm nhận được sự ấm áp từ tình yêu mà họ dành cho nhau.

Mặt trời cuối cùng cũng lặn hẳn, nhưng không phải là sự kết thúc, mà là khởi đầu cho một chương mới trong cuộc đời của họ. Một chương mới đầy hứa hẹn và hy vọng, nơi mà ký ức về nhau sẽ được gia hạn không chỉ là một vạn năm, mà là mãi mãi.


Thời gian tiếp tục trôi, nhưng tình yêu giữa Thắng Triệt và Chính Hoàng không hề phai nhạt. Mỗi ngày, họ đều tạo thêm những kỷ niệm mới, những khoảnh khắc đơn giản nhưng lại vô cùng ý nghĩa.

Chính Hoàng và Thắng Triệt đều hiểu rằng, cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng. Nhưng với họ, chỉ cần có nhau bên cạnh, mọi khó khăn đều có thể vượt qua. Họ cùng nhau đối mặt với tương lai, không biết điều gì đang chờ đợi phía trước, nhưng họ luôn tin rằng, tình yêu của họ sẽ không bao giờ thay đổi.

Và như lời hứa của họ, nếu có thể gia hạn ký ức về nhau, họ sẽ chọn nó kéo dài một vạn năm, hay thậm chí là mãi mãi. Bởi vì trong mỗi khoảnh khắc, trong từng nhịp đập của trái tim, họ đã tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống trong tình yêu dành cho nhau.

Cuối cùng, dù có bao nhiêu năm tháng trôi qua, dù cuộc đời có thay đổi ra sao, Thắng Triệt và Chính Hoàng luôn biết rằng, họ đã tìm thấy một nửa của mình. Một nửa mà dù có bao nhiêu ký ức được gia hạn, cũng không bao giờ là đủ để nói lên tình yêu mà họ dành cho nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro