Không đề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ta tắt thở giữa đại dương sâu hoắm
như hố đen không tìm thấy đường lùi
ta vật vã khi trốn nhủi trốn chui
ta mong ước tìm thấy sự giải thoát.

ta nhỏ bé tựa như một hạt cát
cố cựa mình trong biển lớn mênh mông
sao không tan đi, để khỏi nặng lòng?
sao vẫn sống, vẫn kiên cường, khuất nhục?

ta vẫn biết giờ đây chưa phải lúc
chưa phải lúc cho những uất hận trào dâng
ta vẫn kìm lòng, cố ghì chặt đôi chân
dù những phân vân cứa hồn ta rướm máu.

ta khác gì phận chim lồng cá chậu?
chẳng thể bay, cũng chẳng thể bơi nhoài
ta gục ngã trước ngưỡng cửa tương lai
bởi gai sắt, mật đắng người giăng đón.

ta vốn dĩ cũng chẳng được lựa chọn
chết – hạnh phúc hoặc sống – nhục, mấy khi?
ta nhớ về xa xăm thuở vân vi
ngày ta khóc, chào đời bằng nước mắt.

hôm nay đây, với đôi môi cắn chặt
những xót xa ta không thốt nên lời
như con thuyền bị sóng đánh xa khơi
ta nhớ quá, đời ta từng hạnh phúc.

nhdl.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#poem