Chap 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 2:

Sáng ngày hôm sau cô tỉnh dậy, mở mắt nhìn lên trần nhà thì thấy trần nhà khác với nhà mình, cửa sổ tự động của khách sạn mở ra lúc sáng, ánh nắng chiếu vào khiến cô khẽ nhíu mày một cái.

Nhìn rõ cái trần nhà thì cô giật mình, ngồi bật dạy.

Vì bật dạy bất ngờ mà cơn đau dưới hạ thân truyền lên người, làm cô khẽ hé mồm rên lên một tiếp và nhíu mày một cái.

Bàn tay đang đặt ở eo cô tự nhiên xiết một cái, người đàn ông nằm bên cạnh cũng mở mắt ra.

Nhất thời, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm.

Cô nhìn người đàn ông kết hợp cùng cơn đau dưới thân thì cũng hiểu được chuyện gì xảy ra.

Cô cũng không còn nhỏ mà gặp hoàn cảnh này tới nỗi hét toáng lên hay gì mà chỉ hơi bất ngờ mà cũng cảm thấy may mắn vì cô không vào nhầm phòng tên biến thái nào, mà vào phòng anh chàng đẹp trai này.

Nhưng nghĩ đến đêm qua cô bị anh ta vần vò tới gần sáng thì không khỏi nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn người đàn ông đang nhìn mình.

Đọan Kình Thiên nằm bên cạnh thấy cô cũng chẳng có cảm xúc gì. Chỉ hơi khó hiểu tại sao lúc cô mới ngủ dạy thì tâm trạng khá tốt, bây giờ lại quay sang trừng mình.

Anh cũng chẳng nhìn cô nữa, thoải mái đứng dậy đi ra nhặt quần rơi vãi trên đất lên.

Từ trong quần lấy ra một chiếc ví đen bằng da, lấy một chiếc thẻ đen tỏng đó ra ném thẳng vào người cô, môi mỏng khẽ hé:

"Số tiền trong thẻ đủ để cô sống đến hết đời!"

Cô nhìn anh ta lấy quần thì tưởng anh ta muốn đi, ai ngờ anh ta lại muốn vứt tiền cho cô.

Cô nhìn ra chiếc thẻ đen kia, là thẻ giới hạn toàn cầu chỉ có bốn nhà có, là bốn nhà trong tứ đại gia tộc ở Hà Thành trong đó có nhà họ Hạ và Đoạn.

Tuy là nhà họ Hạ cũng có nhưng cũng giới hạn số lượng, tổng cả nhà chỉ có 7 chiếc. Còn nhà họ Đoạn thì không giới hạn nhưng cũng rất ít ai được cầm chiếc thẻ trong tay.

Nhìn anh ta coi cô là con đ* chơi xong một đếm trả tiền là xong thì không khỏi muốn vùng dậy chửi mắng anh ta một trận:

" Đồ khốn nạn!"

Cô chưa kịp nhào lên đánh anh ta thì cơ đau ở hạ thân lại truyền đến, cứ nghĩ mình sẽ rớt xuống giường ai ngờ lại rơi vào vòng tay ấm áp, khỏe mạnh.

Ánh sáng từ cửa sổ chiếu ngược vào gương mặt anh, nhưng dù vậy nhìn anh cũng vẫn rất đẹp trai.

Nhưng dù có đẹp trai cũng không làm cô quên đi cái tên cầm thú giày vò cô đêm qua.

Đêm qua cô say đến mệt mỏi cả người mà cái tên khốn này như người không biết mệt, cứ giày vò cô đến hửng đông mới cho cô nghỉ.

" Tôi không có hứng thú với cái đống tiền của nhà anh. Dù sao tôi cũng không phải là "gái" để anh chơi xong là trả tiền, đêm đầu tiên của tôi cho anh rồi thì thôi, dù sao cho ai cũng không khác nhau."

Nghe cô nói không hiểu sao anh lại khó chịu: Không phải tất cả con gái nhìn thấy cái thẻ này đều muốn phát điên lên mà lấy ư?

" Anh đi ra ngoài để tôi thay đồ, tôi không có thời gian ngồi đây chơi đùa với anh."

Vừa nói cô vừa nghĩ: Giờ này chắc lão ba ở nhà của cô lại đang ầm ĩ lên rồi đây. Nhức đầu quá mà!

" Còn gì phải che đậy đâu mà phải đuổi tôi ra ngoài? Có gì trên cơ thể của em mà tôi chưa thấy? "

Anh vừa nói vừa như không có chuyện gì xảy ra đi nhặt quần áo dưới đất lên thong thả đứng đó nhìn cô.

Cô cũng chẳng thèm che giấu làm gì nữa, cả người chỉ quấn cái khăn tắm cũng đi nhặt quần áo lên một mạch đi vào phòng tắm.

Anh thấy cô đi vào phòng tắm thì mở cửa phòng ra ngoài.

Lúc tắm xong cô không thấy ai ở ngoài nghĩ là anh ta về rồi nên cũng đi về luôn.

----------------------------------------------

Tại Hạ gia:

Cô vừa về đến cửa đã thấy lão ba cùng mẹ ngồi đó. Xem như họ cũng chờ cô rất lâu rồi.

Ba vừa thấy cô thì hỏi ngay:

" Con đi đâu giờ này mới về? "

" Hôm qua con đi party ở công ty xong say quá nên ở khách sạn ba đặt, bây giờ mới mở mắt ra được."

Ba cô nghe vậy mặt cũng giãn ra một chút, nhẹ giọng nói:

" Con sau này không nên uống rượu nữa, dù sao cũng là con gái, mà chuyện bữa tiệc con nghĩ xong chưa?"

" Con không đi!"

Gần như là trả lời cùng lúc với ông đặt ra câu hỏi, bữa tiệc này nói là tiệc xã giao mọi người trong thành phố, chi bằng nói đây là đi coi mắt.

Cô biết ba cô không có ý định gả cô đi sớm thế, nhưng ông lo cho cô không được ăn ngon mặc đẹp, không được sống hạnh phúc.

" Ba không phải lo con không lấy được chồng, dù thế nào con cũng được sung sướng, không khổ cực như ba nghĩ đâu. Mà ba còn sống được vài chục năm nữa cơ đừng lo chuyện con khổ chứ. Dù không lấy chồng thì ba cùng cái Hạ Gia này cũng nuôi con được mà! Con mệt rồi, lên phòng nghỉ đây!"

Cô nói xong liền bước chân rời đi, bỏ lại ba cô tức chết ở đằng sau.

Ông nhìn cô đi mà không khỏi có tâm sự, bà Tô Thư ở đằng sau đỡ tay ông lên tiếng:

" Ông bớt lo cho nó một chút, ông cũng hiểu con gái mình sẽ không phải chịu khổ mà, ai làm nó uất ức một chút nó đều cho người ta sống không yên. Dù không có Hạ gia hay không có chúng ta thì nó cũng sống tốt mà."

Ông cũng không nghỉ nhiều nữa, chuyện cô đồng ý tiếp quản công ty đã quá khó rồi, nhưng ông chỉ lo một ngày đột ngột ông ra đi thì không ai lo cho cô, cái giới chính trị này có gì hay chứ, ganh đua nhau không được thì dùng mạng của nhau để trao đổi lợi ích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#teenfic