MỘT KHÚC TƯƠNG TƯ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                       Chương 1

Hắn với nàng từng là thanh mai trúc mã , hắn đối với nàng ôn nhu , giảo hoạt làm nàng từng bước từng bước sa ngã vào hố sâu tình yêu không lối thoát.

Nàng yêu hắn , thật sự rất yêu hắn , từ nhỏ đã luôn yêu hắn . Trước đây yêu hắn , bây giờ yêu hắn , kể cả sau này khi cơ thể bị vạn kiếm xuyên tâm vẫn không ngừng yêu hắn . Nàng từng nghĩ , nghĩ hắn chỉ thuộc về nàng , nụ cười ấm áp , vòng tay đó chỉ thuộc về nàng . Nàng cũng đã từng nghĩ , nghĩ tới viễn cảnh nàng cùng hắn sống những ngày hạnh phúc , cùng nhau như lúc nhỏ, chơi đùa thật vui vẻ .... Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của mình nàng , cũng như chỉ mình nàng muốn giữ lại cái hồi ức vô vọng đó .

Khác biệt lớn nhất giữa nàng và hắn là khi hắn 17 , nàng 15 . Hắn trở thành vị vương gia cao cao tại thượng , với tham vọng của một nam nhân - tham vọng làm một hoàng đế . Còn nàng , nàng chỉ có thể lẳng lặng đứng bên hắn , với vai trò nô tỳ sẵn sàng hy sinh mạng sống cho hắn.

Nàng xinh đẹp kiều diễm , tinh thông võ thuật , đa mưu túc trí hơn người , có điều nàng đã không còn như trước , không còn vui đùa , trong sáng mà thay bằng sự khát máu .Nàng hoàn thành rất tốt vai trò của mình , cũng như diễn rất đạt vai diễn mà hắn giao cho . Nàng luôn băng lãnh , âm ngoa đứng bên cạnh hắn , dùng sát khí của Đế Nguyệt bảo hộ hắn .

Để lấy lòng nữ nhân hắn yêu thương , nàng liền nghe lời hắn đi theo bảo hộ nàng ta . Nàng biết , hắn không còn như trước , hắn lợi dụng vị công chúa xinh đẹp này để củng cố quyền lực cho mình . Nhưng nàng biết thì đã sao ? Nàng với hắn vốn không cùng thế giới , nếu là trước đây thì có lẽ nàng đã khuyên bảo hắn .... Tiếc rằng , bây giờ đã không phải là trước đây . Nàng khẽ cười nhạt , nhìn bầu trời đầy sao kia , tim nàng khẽ co thắt lại . Nhiệm vụ hôm nay rất đơn giản , nhưng luôn khiến tim nàng đau đớn. Hôm nay , nàng chỉ việc đứng canh cho hắn cùng vị công chúa kia ân ái mà không bị ai làm phiền . Khi nghe lệnh nàng chỉ khẽ nheo đôi mắt phượng nhìn hắn , khẽ gật đầu:

" Tiểu Vũ , nhận lệnh của vương"

Đứng bên ngoài căn phòng của hắn , nghe từng đợt tiếng rên rỉ , chỉ khiến nàng cười chua xót . Đáng lý ra , nàng phải ôm ngực mình mà khóc thật to như những nữ nhân khác.... nhưng 2 năm trước nàng vốn đã khóc hết nước mắt , đã chôn giấu thật kỹ trái tim bản thân . Hai năm trước nàng bị ép đối diện với nỗi sợ hãi , bị ép rời xa hắn , được huấn luyện tốt nhất , trở thành ám vệ tốt nhất ... Nhưng điều làm nàng đau lòng nhất , là hắn chỉ đứng đó lẳng lặng nhìn nàng trong đau đớn sợ hãi mà trở nên cường đại .... Nhìn mặt trăng lạnh lẽo kia , nàng khẽ cười , có lẽ nàng cũng biết , nàng với hắn , bây giờ và sau này mãi mãi không thể quay lại ngày tháng trước đây .

Hai tháng sau , nữ nhân đó bị ám sát , nàng đã dùng hết sức có thể để bảo hộ nàng ta . Nhưng vẫn khiến nàng ta bị một vết thương ngang tay , tuy không sâu lắm nhưng với một vị công chúa thì vết thương đó đã khiến nàng ta không ngừng run sợ . Xử lý hết đám sát thủ , nàng thở hổn hển , kêu người dẫn nàng ta sang hắn . Nàng tiến về phòng xé nhiều mảnh vải quấn quanh các vết thương , mặc lại y phục khác , lặng lẽ tiến về căn phòng của hắn .

Nhìn hắn , nhẹ nhàng ôm nữ nhân kia , hôn lên tóc nữ nhân đó , khiến tim nàng đau đớn . Nó thậm chí còn đau hơn cả vết thương ở ngực , tim nàng như rách toạc ra , từ từ rỉ máu . Nhìn hắn , nàng khẽ cất giọng lành lạnh :

" Vương , tiểu Vũ đến nhận tội "

Hắn nhìn nàng , vòng tay ôm nữ nhân kia , đôi mắt ánh lên sự dịu dàng nhưng nhanh chóng tan biến mất . Thay vào đó là sự tàn ác cùng băng lãnh , hắn khẽ hừ giọng , lạnh lùng nói :

" Ngươi còn dám đến gặp ta , để cho nàng ấy bị thương thế này , còn dám nhận mình là ám vệ của Đế Nguyệt ? "

Nghe lời hắn nói , tim nàng như co thắt lại ...đau...tim nàng rất đau , đau đến muốn nghẹt thở , nàng thật sự muốn khóc thật to như lúc trước , để hắn có thể đi tới ôm nàng vào lòng , nhẹ nhàng dỗ dành nàng .... Nhưng , nàng vốn đã không thể khóc và hắn vốn đã không còn như trước . Vẫn cái giọng lạnh lùng ấy , nàng khẽ nói :

" Vương , Tiểu Vũ biết tội "

Hắn nhìn nàng , ôm lấy nữ nhân trong lòng , tàn ác nói :

" Nàng ấy bị thương ở tay , bổn vương thấy ngươi vẫn lành lặn , hay là chém nhiều nhát vào tay trái ngươi đi "

" Tiểu Vũ nhận lệnh "

Nàng rút đoản kiếm bên người , đoản kiếm vướng vào tóc khiến nàng cười nhạt nhẽo , một kiếm cắt phăng lọn tóc của bản thân . Cầm đoản kiếm chém nhiều nhát vào tay , từng nhát từng nhát lấy đi không ít máu của nàng , nhưng trên mặt nàng vẫn không một tia cảm xúc . Đôi lông mày của hắn khẽ nhíu lại , hắn khẽ phất tay :

" Được rồi , mau hộ tống nàng về đi "

Nàng khẽ cười nhạt , dùng khăn tay bịt chặt vết thương , cúi người trước nữ nhân trong lòng hắn , khẽ nói :

" Công chúa , chúng ta đi thôi !"

Nữ nhân trong lòng hắn cuối cùng cũng cục cựa , dựa vào người hắn , hôn thật sâu như không thấy sự tồn tại của nàng . Đối với nàng còn cười một cách đắc ý , xong xuôi liền bỏ nàng đi trước , khiến nàng vội vã chạy theo .

Còn hắn khi bóng dáng kia dần khuất đi , hắn lặng lẽ cầm lấy lọn tóc dưới nền đất lên . Hôn nhẹ lên lọn tóc , ánh mắt chứa sự đau đớn cùng tang thương

#Mint

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#doanngan