Chương 1:Cơn Mưa Tàn Ác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn mưa đang hoành hành dữ dội bên ngoài, gió thổi từng cơn qua các khe cửa sổ, tạo ra những âm thanh rầm rì như tiếng gầm của những sinh vật vô hình. Bầu không khí trong phòng khám như trở nên nặng nề và bí ẩn hơn bao giờ hết.

Thế Anh, một bệnh nhân trẻ tuổi, ngồi gục đầu trên chiếc ghế trong phòng chờ. Những vệt nước mưa lấm tấm trên bộ đồ của anh, khiến anh cảm thấy như mọi thứ xung quanh đều ướt sũng. Đôi mắt anh thỉnh thoảng liếc nhìn về phía cửa, một cảm giác bất an ngày càng gia tăng trong lòng. Mặc dù anh đã đến đây để tìm kiếm sự giúp đỡ y tế, nhưng giờ đây, chính sự chờ đợi khiến anh cảm thấy như thể mình đang đứng bên bờ vực thẳm.

Cánh cửa phòng khám từ từ mở ra, và ánh sáng từ hành lang chiếu vào, làm nổi bật hình bóng của một người đàn ông mặc áo blouse trắng. Thanh Bảo bước vào, mái tóc trắng như tuyết và ánh mắt sắc bén. Bước đi của anh nhẹ nhàng nhưng không thể che giấu được sự tự tin tột độ. Nụ cười của bác sĩ, dù điềm tĩnh, lại toát lên một sự bí ẩn khó lường.

"Chào anh, tôi là Thanh Bảo," bác sĩ bắt đầu với giọng nói trầm ấm, như một bản nhạc nhẹ nhàng nhưng đầy nội lực. "Hôm nay anh cảm thấy thế nào?"

Thế Anh cố gắng mỉm cười, nhưng nụ cười của anh có vẻ gượng gạo. Anh cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, và sự hiện diện của Thanh Bảo càng làm tăng thêm cảm giác lo âu trong lòng anh.

"Thực ra, tôi cảm thấy khá mệt mỏi," Thế Anh đáp, ánh mắt vẫn không rời khỏi bác sĩ. "Tôi đã bị sốt suốt tuần qua và cảm giác như không có dấu hiệu cải thiện."

"Hiểu rồi," Thanh Bảo gật đầu, bước lại gần và mở hồ sơ bệnh án. "Có phải anh đã gặp vấn đề gì đặc biệt trong thời gian gần đây? Có bất kỳ sự thay đổi nào trong sinh hoạt của anh không?"

Thế Anh suy nghĩ một chút trước khi trả lời. "Gần đây tôi đã phải làm việc quá sức và không có thời gian nghỉ ngơi. Nhưng tôi không nghĩ điều đó có liên quan đến tình trạng của mình."

Thanh Bảo nhíu mày, sự tập trung của anh vào hồ sơ bệnh án như thể đang tìm kiếm điều gì đó ẩn giấu. "Đôi khi, sự căng thẳng và áp lực có thể ảnh hưởng đến sức khỏe của chúng ta. Nhưng chúng ta sẽ kiểm tra kỹ lưỡng để chắc chắn."

Khi cuộc kiểm tra bắt đầu, từng động tác của Thanh Bảo đều tỉ mỉ và cẩn thận. Anh đặt tay lên trán Thế Anh, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể. Ánh mắt của bác sĩ vẫn không rời khỏi gương mặt của Thế Anh, như thể đang tìm kiếm những dấu hiệu không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

"Anh cảm thấy thế nào khi tôi chạm vào đây?" Thanh Bảo hỏi, giữ tay trên trán Thế Anh.

"Rất lạnh," Thế Anh đáp, cảm giác lạnh lẽo không chỉ đến từ bàn tay của bác sĩ mà còn từ sự hiện diện của anh. "Có lẽ là do mưa bên ngoài."

Thanh Bảo mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười của anh không làm giảm đi sự căng thẳng trong phòng. "Mưa có thể làm tăng cảm giác lạnh, nhưng chúng ta cần kiểm tra thêm để xác định nguyên nhân thực sự. Anh có cảm thấy đau ở bất kỳ đâu khác không?"

"Không," Thế Anh trả lời, "chỉ là cảm giác yếu đuối và mệt mỏi. Còn gì khác mà tôi cần biết không?"

Thanh Bảo lướt qua bảng xét nghiệm và hồ sơ, ánh mắt vẫn không rời khỏi Thế Anh. "Chúng tôi sẽ cần thực hiện một số xét nghiệm bổ sung để loại trừ khả năng nhiễm trùng hoặc vấn đề nghiêm trọng khác. Nhưng trước hết, anh có thể cho tôi biết về tình trạng sức khỏe tổng quát của mình trong thời gian qua?"

Thế Anh cảm thấy như đang bị đưa vào một cuộc thẩm vấn tinh tế, mỗi câu hỏi của Thanh Bảo đều khiến anh cảm thấy bị xâm phạm sâu hơn vào nội tâm mình. Anh cảm nhận được sự bí ẩn và sự căng thẳng không thể giải thích từ bác sĩ. Mỗi lần Thanh Bảo chạm vào người anh, Thế Anh đều cảm thấy sự lạnh lẽo và sự chính xác của từng cử động. Mặc dù mọi thứ diễn ra suôn sẻ về mặt y tế, nhưng sự hiện diện của bác sĩ lại khiến tâm trí anh rối bời.

Khi buổi kiểm tra kết thúc, Thanh Bảo rời khỏi phòng với nụ cười không thay đổi. Thế Anh cảm thấy như một cơn bão không thể tả đang xoáy quanh tâm trí mình. Một ý định đồi bại bắt đầu nảy sinh, và sự bí ẩn của Thanh Bảo đã khuấy động những cảm xúc tăm tối mà anh chưa từng trải qua. Cơn mưa bên ngoài tiếp tục đổ, như thể không thể nào làm dịu đi cơn bão đang dâng trào trong lòng Thế Anh.
____________________
An nhon .
Tớ là Thyoung ạ.
Nếu có gì sai sót ở truyện,mọi người đừng ngại nhắc tớ nhé.
Gamsahamnida
Annyeonghi gaseyo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro