Bài thơ: MỘT KIẾP XA XÔI (Nguyễn Lâm Anh Kiệt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đi giữa con đường,

Buổi chiều vàng mênh mang

Tuốt chân trời rực sáng,

Từng đàn chim bay ngang.


Tôi trông thấy thênh thang,

Đang nhìn tôi phía trước,

Song tôi không dám ước,

Trâm Anh đứng bên này.


Tôi không dám bắt mây,

Đèo tôi qua chỗ ấy;

Tôi không dám giữ lấy,

Một người thật xa xôi.


Trâm Anh rất xa xôi!

Như cây khuất sau đồi

Tôi chạy tìm không mỏi,

Vẫn mịt mù không thôi.


Trâm Anh quá xa xôi!

Xa xôi đến mơ màng!

Em mang hồn cốt thánh,

Còn tôi phàm rong rêu.


Rong rêu với tiên sa,

Ôi sao cách biệt quá!

Tuy ở cùng đất nước,

Nhưng tựa bờ Đông – Tây.


Rong rêu đứng bên đây,

Trông theo đến hao gầy;

Tiên sa bên trời ấy,

Biến nghìn trùng vô biên.


Trong nỗi niềm của riêng,

Tôi không còn vội vã,

Trên con đường xa nữa,

Khi giá buốt chân trần.


Trong nỗi niềm rất gần,

Vương một kiếp trên thân,

Tôi không còn giận dỗi,

Chìm dần vào xa xôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro