Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: Âu Dương Tứ Thần



Chương 4





“ Cha, cha tìm con à.”  Vừa bước vào thư phòng, Lý Ý đã cảm thấy bầu không khí có phần hơi khác thường.

Đến ngay cả mẹ cũng ở đây, mẹ thấy anh tới vội ra hiệu với anh, anh bèn quan sát sắc mặt của cha một cách tỉ mỉ thấy quả nhiên tình hình rất nghiêm trọng.


“ Cha tìm con.” Anh bình tĩnh ngồi xuống.


“… Mau cài cúc áo của anh lại đi, rồi hãy nói chuyện với tôi.” Lý Kiến Nghiệp cực kỳ giận dữ ông cố gắng nhẫn nhịn nói cho xong câu này, tay đặt trên bàn đọc sách trên mu bàn tay đã hằn rõ lên những gân xanh.


Lý Ý vội vàng cài lại cúc áo sơ mi, che đi những dấu vết đỏ đỏ hồng hồng đầy mờ ám mới vừa xuất hiện trên cổ kia đi.


Lý Kiến Nghiệp nhắm mắt, khống chế sự tức giận của ông lại, ông ráng giữ bình tĩnh mà ôn hòa lên tiếng hỏi: “ Hôm nay, anh đã làm những gì thế hả? Ông Vương vừa nãy mới gọi điện cho tôi, nói anh đã bỏ đi ngay giữa hội nghị đang diễn ra, bọn họ cũng không biết anh đã đi đâu.”


“ Đúng thực, là có chuyện rất quan trọng cần con đi xử lý.” Lý Ý giật giật khóe mắt, hơi cúi đầu nói.


Lý Kiến Nghiệp không nhịn được lại càng thêm tức giận, ông vỗ mạnh lên bàn tay dùng lực khá lớn, ngay cả nghiên mực trên bàn cũng nảy lên theo.


“ Thằng hỗn xược… Đó là hội nghị cấp bậc như thế nào hả? Thế mà anh đây cũng dám coi thường nó. Đúng là không coi ai ra gì? ”


Lý Ý lo lắng cho ông anh nói: “ Cha, cha đừng kích động hãy chú ý đến sức khỏe.”


“ Sống lâu thì có ích gì?  Không bằng sớm có ngày cũng bị anh làm cho tức chết đi.”


Mẹ Lý Ý nghe những lời không may ấy, lập tức quở trách ho lên một tiếng.


 Lý Kiến Nghiệp nhìn bà, rồi lại tức giận đùng đùng trợn mắt lên lườm sang con trai.

Nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế cơn giận lại, rồi ông bình tĩnh hơn một chút.


“ Ngay từ đầu tôi đã nói với anh rồi, hai cô con gái nhà họ Trương kia một đứa vừa kiêu ngạo còn một đứa còn lại thì được nuông chiều quá mức.” 


Ngừng một lát, ông lại tiếp tục nói một cách đầy ẩn ý: “ Phác Ngôn, đứa bé này thực sự rất là ưu tú. Nhưng phụ nữ ưu tú thường có cách hành xử rất mạnh mẽ: cao ngạo, thích khoe khoang và hơn hết là không coi ai ra gì?  Nhà chúng ta như vậy, hơn nữa với thân phận hiện tại của anh rồi cả địa vị sau này, nên lấy một đứa biết khôn khéo và biết nghe lời chứ không phải…”.


“ Cha…” . Lý Ý lạnh lùng ngắt lời ông.


 Sắc mặt anh đã không còn cảm thấy mình có lỗi lúc đầu, anh nói: “ Hiện giờ, cha nói những lời này là có ý gì? ”.


Mẹ Lý Ý đứng bên cạnh thấy hai cha con sắp cãi nhau, bà vội vàng nói chen vào một câu để làm xoa dịu bầu không khí: “ Lúc đầu chị hai có nhắm tới cô con gái nhà họ Trương cho Lý Ý xem mắt, cũng không có nói rõ tên họ chỉ nói đó chính là con gái út nhà họ Trương… Con bé đó nhất thời căng thẳng nói năng cũng không được rõ ràng, nên nói nhầm mất tên mình đó cũng không thể trách Lý Ý cầu hôn nhầm người được ông à.”


Lý Kiến Nghiệp tức giận bừng bừng chỉ hừ một tiếng rồi thôi.


“ Nhưng con đó cũng quá qua loa rồi, chuyện kết hôn là chuyện quan trọng ở đời, sao có thể đâm lao đành phải theo lao được chứ? ” . 


Mẹ anh dịu dàng lựa lời nói với anh: “ Khi đó nhà họ Tần cũng chưa chính thức mang sính lễ đến, chúng ta cứ giả vờ như không biết gì giành trước họ một bước, người khác nhìn vào cũng không thể nói được gì cả.”


Bởi vì cha anh vẫn trầm mặc ngồi đó không nói gì nên ý ông  cũng đã ngầm thừa nhận những gì mẹ anh nói là đúng cả rồi, nên mẹ anh lại càng được nước  Cứ thế mà tiếp tục kể lể mấy chuyện đại loại như Phác Ngôn không sánh bằng Phác Ngọc ra sao.


“ Mẹ… Mẹ đừng nói nữa. Con cảm thấy Phác Ngôn rất tốt, là vô cùng tốt.” Lý Ý ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn mẹ mình ánh mắt lại không sao mà nói thành lời được. 


Lý Kiến Nghiệp nghe thế lại cười nhạt, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua chiếc cổ và vết cào chưa lành hẳn trên cằm của thằng con trai, ông nói: “Anh, cảm thấy, con bé đó rất tốt hay sao? ”.


Mẹ hắn nhìn lại hai cha con, chợt thở dài nói: “ Hồi đầu khi Phác Ngôn mới bước chân vào cửa, cha mẹ cũng rất thích con bé. Là bậc làm cha làm mẹ, cũng chỉ hy vọng con trai mình được hạnh phúc, cha mẹ cưới con dâu về là để bảo đảm cho cuộc sống của con sau này sẽ hạnh phúc mỹ mãn, sự nghiệp như ý… Nhưng giờ con nhìn xem, con với nó nếu hạnh phúc  thì chính sự cũng đều vứt hết sang một bên, nếu có cãi nhau  long trời lở đất thì hai đứa cũng sứt đầu mẻ trán không thôi… Con trai à, thực sự mẹ không nhìn ra nổi cô con dâu này có điểm nào tốt đẹp cả.”


Một đứa con dâu mà bọn họ cần phải là một  biết nghe lời xinh đẹp, còn Phác Ngôn không chỉ có tính cách độc lập cô lại là người quá có chủ kiến riêng của mình.

Lý Ý chậm rãi đứng dậy.


“ Mẹ à, trước tiên có một điểm quan trọng nhất cũng là điểm cơ bản nhất con muốn nói là mẹ nói sai rồi — Cưới Phác Ngôn, hoàn toàn không phải là chuyện cha mẹ cưới con dâu về, mà là con mới là người cưới vợ. Mẹ, cô ấy là Lý phu nhân được cưới hỏi đàng hoàng cũng giống như mẹ vậy.” Câu này anh nói rất từ tốn, từng chữ từng chữ khiến sắc mặt mẹ anh càng lúc càng trắng bệch ra.


Anh vẫn không hề ngừng lại anh nói tiếp: “ Có lẽ cha mẹ coi trọng sự địa vị và lợi ích giữa con và Phác Ngôn đối với gia tộc này hơn… Nhưng thứ mà con và cô ấy coi trọng, lại chính là tình cảm của cả hai. Về chuyện cưới nhầm người này, về sau dù có là nửa chữ con cũng không muốn nghe thêm một lần nào nữa.”


Lão gia cùng phu nhân của thế hệ trước của nhà họ Lý, đột ngột cùng thay đổi sắc mặt.


Lý Kiến Nghiệp ngay cả tức giận cũng tạm thời quên mất, nhìn vào trong mắt của thằng con trai ông ngoại trừ kinh ngạc cùng thất vọng ra nó còn mang theo một nỗi mất mát đúng như câu “ngày hôm nay, cuối cùng cũng đã đến”.


Mà ngay khoảnh khắc này bề ngoài Lý Ý dường như vẫn bình tĩnh vững vàng là thế, nhưng trong lòng cũng đã không hề dễ chịu một chút nào.

Những lời trách móc ngấm ngầm của cha mẹ cùng sự bất đắc dĩ và mệt mỏi, lại không thể không nhượng bộ hai người họ bỗng khiến anh cảm thấy thật đơn độc biết bao.


Bao lâu nay anh vẫn luôn duy trì bộ mặt giả dối ấy trước mặt họ, tựa như đôi cánh chim vẫn chưa trưởng thành vẫn không đủ để chống lại cha mẹ anh. 


Thứ biểu hiện giả tạo này vẫn luôn tồn tại giữa anh và cha mẹ anh, khiến cho anh tạm thời có thể đẩy lùi sự đơn độc mà quyền lực cùng địa vị mang lại.


  Cha mẹ anh dù chưa bao giờ mang lại cho anh cảm giác cùng là bạn đồng hành theo một ý nghĩa chân chính, nhưng sự ràng buộc của họ trên một mức độ nào đó cũng có thể coi như một loại bầu bạn đi vậy.


Mà hiện tại, vì Phác Ngôn anh đã xé rách đi cái lớp mặt nạ ấy.


“ Con thật xin lỗi.” Giọng nói trong trẻo đầy lạnh nhạt của Trương Phác Ngôn vang lên đã làm phá vỡ đi sự im lặng tưởng chừng như ngắn ngủi ấy mà đã được duy trì rất lâu trong căn phòng này nãy giờ rồi.


  Lý Ý lấy làm kinh ngạc, quay đầu lại nhìn quả nhiên cô đang đứng bên cửa thư phòng, dường như cô đã đứng ở nơi đó từ rất lâu rồi, bàn tay cô vịn lên cánh cửa khiến các đốt ngón tay vì dùng lực quá mạnh mà đã trở nên hơi tái nhợt.


“ Con xin lỗi vì đã quấy rầy mọi người một chút…” . Cô đẩy cửa ra bước vào, đi đến trước mặt cha mẹ chồng đang đứng ngồi ngơ ngác mà nhìn nhau.

 “ Con không hề có ý nghe trộm, nhưng đã nghe rồi cũng không thể làm như không biết gì được. Khiến cho Lý Ý bị thương là lỗi của con, tính tình hay giận dỗi cũng là con sai. Con dâu mà cha mẹ muốn phải toàn tâm toàn ý hỗ trợ cho Lý Ý có lẽ không phải là con, con thực sự không thích hợp.” Cô chậm rãi nói, còn đôi vợ chồng nhà họ Lý lại á khẩu không nói được gì.


 Lý Ý mấy lần định mở miệng ra ngắt lời cô, nhưng trước vẻ mặt đầy lạnh lùng đến cực điểm kia anh lại rút lại.


Trương Phác Ngôn nhận ra anh định nói gì đó, bèn nghiêng đầu nhìn anh khẽ nở nụ cười cô nói: “ Đúng rồi, cảm ơn anh đã bảo vệ em.”


Nói xong, cô bước ra bên ngoài với tư thế lưng ưỡn thẳng mà đi.

Sắc mặt Lý Ý trông vô cùng khó coi, lẳng lặng liếc nhìn cha mẹ một cái rồi anh vội vã đuổi theo vợ mình.


**



Chuyện Phác Ngôn dọn về nhà mẹ đẻ, không bao lâu sau cả thành phố C này đều biết.


Tuy nhà họ Trương cưng chiều cô con gái nhỏ nhất, nhưng đứa con gái Phác Ngôn này vẫn là niềm kiêu hãnh của cả gia tộc nhà họ Trương.


 Nhà họ Lý đã coi thường cô đến như vậy, tức là đã sỉ nhục lên toàn thể mọi người trong nhà họ Trương rồi còn đâu.


 Tư lệnh Trương trước giờ thường không hay quan tâm hay quản thúc đến chuyện của con gái lớn nhà ông, nhưng một khi ông đã ra tay thì tuyệt đối không có đường để thương lượng. 


Lần này ông rất tức giận, ngày thứ hai sau khi đón Phác Ngôn về liền mời người bạn chiến hữu già đã làm mai mối trước kia tới, ông dứt khoát muốn Phác Ngôn và Lý Ý phải ly hôn cho bằng được.


Ngày hôm đó, xe của Lý Ý vừa rẽ vào lối đi riêng dẫn đến nơi ở của nhà họ Trương, chưa đi được đến dinh thự nhà họ Trương bốn chiếc bánh xe đồng thời đều bị nổ lốp. 


Lý Ý chỉ biết xuống xe đi bộ, lúc đến cửa chính liền bị vệ binh tay cầm súng lăm lăm đầy lễ phép mời anh quay về cho.

Anh lại một mực cương quyết  xông vào phòng khách, mấy người anh trai của Phác Ngôn và Phác Ngọc vừa nghe tin của em gái liền vội vã trở về từ chiến trường ở biên giới, thấy vậy thi nhau vây quanh anh.

Anh còn chưa kịp giải thích được gì, các anh vợ đã nhào vào đánh cho anh một trận nhừ tử.


Mấy người anh vợ này của anh đều xuất thân từ quân nhân, hơn nữa trong lòng bọn họ lại đang tức giận thay cho em gái mình, nên ra tay hạ thủ chiêu nào chiêu nấy như muốn lấy mạng của anh.

Hiện tại, Lý Ý bị đánh đến vô cùng thê thảm thật khiến người khác không nỡ nhìn.


Nhưng dù cho có thảm hại đến mức nào đi chăng nữa, anh cũng không kêu lấy một tiếng.


Đến khi Phác Ngôn chạy như bay từ trên lầu xuống, lúc này Lý Ý đang giơ cánh tay ra chặn một chiếc ghế đang đánh tới.


 Tiếng ghế gỗ đập lên thân thể, vang lên âm thanh vô cùng chói tai, khiến trái tim cô sít chặt không thôi.


 Chân cô cũng mềm nhũn cả ra, cô vội vàng nhảy xuống từ trên mấy bậc thang cuối cùng, chân bước lảo đảo chạy nhanh đến bên anh, cả người cô ôm chặt lấy anh muốn dùng thân mình để bảo vệ anh.


Em gái của họ trước giờ luôn là người bình tĩnh nhất trong mọi chuyện, bây giờ lại có lúc thấy em ấy trở nên luống cuống đến  vậy.


 Cho dù đám con trai nhà họ Trương có hăng máu đến đâu cũng biết là mọi chuyện có vẻ diễn ra không được ổn cho lắm, từng người một đều ngượng ngùng lần lượt hạ vũ khí trong tay xuống rồi sờ mũi lật đật ra hiệu cho nhau mau chóng chạy nhanh ra ngoài trốn.


“ Anh sao rồi ?” . Cô vươn tay  ra lau đi vết máu trên mặt anh, ngón tay vừa run rẩy vừa mát lạnh.


Anh lúc này đang nằm trong lòng cô, nhắm mắt không nói tiếng nào chỉ có tiếng khóc nức nở của Phác Ngôn càng lúc càng trầm trọng hơn cô vừa khóc vừa gọi tên anh trong giọng nói đứt quãng: “ Lý Ý… Anh sao rồi… Lý Ý… ”.


Lý Ý mở mắt ra muốn nói với cô điều gì đó, nhưng không nhịn được chỉ đành phát ra những tiếng rên rỉ đầy đau đớn.


 Nước mắt cô nhất thời tuôn như mưa, cô càng ôm anh thật chặt cúi đầu hôn lên trán anh.


Lý Ý mặc kệ những vết thương trên người mình lúc này có biết bao nhiêu là đau đớn, anh chỉ biết giờ này phút này anh chỉ muốn ôm lấy cô.


“ Phác Ngôn…” . Anh vụng về gọi tên cô thật rõ ràng.

 Anh ngừng lại một lát, rồi lại thì thào nói: “ Đều do anh không tốt.”


Biết bao nhiêu lời muốn nói, vậy mà cuối cùng anh chỉ nói ra được câu này.


“ Không phải là lỗi của mình anh đâu.” Trương Phác Ngôn lau nước mắt, nghẹn ngào lên tiếng.


Lúc này cô đã bình tĩnh hơn trước, cô dìu anh dựa lên ghế sô pha rồi bắt đầu kiểm tra thương tích của anh một cách cẩn thận.


Chỉ một lát sau tay của anh đã sưng phù lên, cô vội vàng cởi cúc tay áo sơ mi của anh ra, lúc xắn ống tay lên chợt nghe tiếng anh hít mạnh. Khiến cho tay cô trở nên run rẩy không thôi. 


Tay kia của Lý Ý được cô kéo  lại gần kiểm tra vết thương coi ra sao rồi, thì lúc này giọng nói của anh trầm thấp có vẻ mệt mỏi nhưng lại đầy gấp gáp nói: “ Phác Ngôn. Người anh muốn lấy, ngay từ đầu chỉ có một mình em mà thôi.”


Trương Phác Ngôn vội vàng hạ tay xuống sau khi cô đã kiểm tra sơ qua. 

Cô nói: “ Cái buổi tối hôm mà anh hỏi tên Phác Ngọc, em cũng có mặt ở đó, em đã nghe thấy hết rồi… Lý Ý, chuyện đã đến nước này, em không hề có ý định truy xét gì nữa, anh cũng không cần phải mất công để giải thích với em.”


Lý Ý nhất thời kinh ngạc, bỗng nhiên anh bật cười với giọng khổ sở, anh nói: “ Vì thế, cho nên em nghĩ rằng anh thật sự đã lấy nhầm người sao? Phác Ngôn, em cho rằng anh thật sự sẽ bị Phác Ngọc lừa gạt như vậy sao? ”.


 Cô làm như không nghe thấy lời anh nói, bước đầu kiểm tra không có gì đáng ngại bèn thử đỡ anh đứng dậy cô nói: “ Anh thử xem có thể đứng lên được không, vết thương của anh tuy không nguy hiểm gì nhưng cũng cần đến bệnh viện ngay lập tức.”


Lý Ý không hề quan tâm, nắm lấy tay cô đang dìu mình, anh dùng sức để kéo cô lại gần cất tiếng hỏi: “ Phác Ngôn, trong lòng em rốt cuộc anh là người như thế nào?  Hay rốt cuộc anh có vị trí gì đối với em? ”.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro